Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 5

Chương trước: Chương 4



Trong bốn cô bạn, Đỗ Lối xinh đẹpnhất, xứng danh mĩ nữ. Trần Tuệ An là kiểu phụ nữ thục hiền. Đôi mắt Thiên Trầnđẹp nhất, trong veo như mặt hồ, còn Nghiêu Vũ, nhiều nhất có thể coi là thanhtú.

Ngày hôm sau quả thực là một ngàymới, đối với Nghiêu Vũ, là một ngày có tin tốt lành.

Thiên Trần đã lấy được giấy côngtác cho cô, còn dặn: “Đây không phải là thẻ phóng viên, cậu chỉ có thể đi theomình như thực tập sinh!”.

“Biết rồi, mình cũng chỉ hiếu kìmuốn đi chơi, lần này theo cậu làm phóng sự xem sao!”. Nghiêu Vũ cười hi hí.

Thiên Trần lườm cô: “Con ngườicậu cái gì cũng hăng như chơi cổ phiếu. Lấy đâu ra lắm hứng thú thế khôngbiết?”.

Nghiêu Vũ ngẩn người, im lặngkhông nói. Thiên Trần dè dặt hỏi:

“Có phải Đồng Tư Thành sắp vềnước?”.

Nghiêu Vũ nhún vai, ngoảnh mặtđi: “Đừng nhắc đến anh ta! Chia tay là chia tay”.

“Tiểu Vũ, ngay tên anh ấy cậucũng không muốn nhắc, rõ ràng chưa quên được anh ấy!”. Thiên Trần có vẻ khôngvui, mọi chuyện của mình cô đều nói với Nghiêu Vũ. Nhưng Nghiêu Vũ từ khi chiatay với Đồng Tư Thành tuyệt nhiên không nhắc nửa câu về anh ta.

Nghiêu Vũ im lặng cắn môi. Nỗiđau khổ lại bùng lên như nham thạch sôi sục trong lòng không tìm được lốithoát, lồng lộn công phá làm cô miệng khô lưỡi đắng.

Nghiêu Vũ biết giấu diếm như vậy,sẽ làm Thiên Trần tự ái. Nhưng… cô nhìn bạn, thong thả nói: “Thiên Trần, cậu cóbiết mình ngưỡng mộ cậu và Tiêu Dương thế nào không? Hai người yêu sau bọnmình, nhưng vẫn chung thủy bên nhau. Mình và Đồng Tư Thành đã chia tay, anh ấycần đi du học, chỉ đơn giản có vậy. Đừng hỏi nữa được không? Mọi chuyện đã quarồi”.

Thiên Trần nói nhỏ: “Tiểu Vũ, xinlỗi, mình sơ ý, đừng giận!”.

“Sao có thể? Chúng ta là đồngđảng mà!”. Nghiêu Vũ nháy mắt với cô, “Đi, hôm nay đúng ngày nghỉ, ta đi đánhtập đoàn Gia Lâm!”.

“Tiểu Vũ, không nên quá đà, cẩnthận Gia Lâm nổi giận gây áp lực với công ty, buộc ông chủ sa thải cậu!”. ThiênTrần nhắc bạn.

Nghiêu Vũ bĩu môi: “Mình chỉ mượnoai của cậu, múa võ trước mặt anh chàng đó một chút, cần viết bài thật, đươngnhiên phải viết sự thực, nếu đúng là suối khoáng tự nhiên, chẳng phải cũng làquảng cáo cho họ, ít nhất cũng định hướng cho khách hàng”.

Thiên Trần cười ngất, theo trìnhtự gọi điện cho trưởng phòng Vương phụ trách truyền thông của Gia Lâm, nói rõ ýđịnh đến thăm quan phỏng vấn. Trưởng phòng Vương vừa nghe nói có khách hàngnghi ngờ suối khoáng của công ty, có phần hốt hoảng. Suối nước nóng vừa mớikhai thác, đúng lúc cần quảng cáo, nếu có dư luận nghi ngờ, nhiều khi thật cũngbiến thành giả.

Thành phố này có một nửa diện tíchlà núi, mấy nơi phát hiện được nguồn suối khoáng, nhưng lượng nước không đều.Từ khi khu nghỉ dưỡng phía bắc thành phố được phóng viên đưa tin lượng suốikhoáng tự nhiên ít, nhà đầu tư đã dùng nước nóng nhân tạo đánh lừa khách hàng.Mấy khu nghỉ, khách sạn kinh doanh suối nước nóng lập tức vắng khách trong thờigian dài.

Trưởng phòng Vương nhanh chóngthu xếp tiếp đón phóng viên. Ngay lúc đó đã thề bồi qua điện thoại, cam kếtsuối nước nóng này đã được chuyên gia cục địa chất tỉnh và quốc gia kiểm định,có biên bản kiểm định, vân vân.

Thiên Trần và Nghiêu Vũ ngồi xedo Gia Lâm cử đón, phóng thẳng đến sơn trang suối nước nóng. Đào Thiên Trầnbiết, những cuộc phỏng vấn thế này cơ bản không cần Hứa Dực Trung tháp tùng.Nhưng lần này chủ yếu là để Nghiêu Vũ xả hận, vậy là sau khi xem kĩ các loạigiấy tờ, chứng nhận liên quan, lại giả bộ lấy máy ảnh yêu cầu được chụp giếngphun tự nhiên, nghe nhân viên sơn trang giới thiệu hệ thống vận hành nguồnnước. Đối với những phóng sự thế này, Nghiêu Vũ là người ngoại ngạch, chỉ dỏngtai nghe cốt tìm ra sơ suất.

Giám đốc sơn trang đắc ý nói:“Suối khoáng của chúng tôi cả khu vực miền tây chỉ có hai nơi phát hiện có, mộtở núi Nga Mi Tứ Xuyên, một chính là chỗ chúng tôi đây!”.

Lời vừa nói ra, Nghiêu Vũ vốn đãcó chuẩn bị, trao đổi ánh mắt với Thiên Trần, Thiên Trần thong thả nói: “Khôngphải chứ? Giám đốc Trương! Miền tây còn một nơi nữa có suối khoáng tự nhiên ởCam Túc, các ông làm quảng cáo như vậy e khiến người tiêu dùng hiểu lầm”.

“Đúng, đúng, đúng, quên mất, VũHóa Cam Túc cũng có, chỗ chúng tôi là mới được phát hiện!”. Giám đốc Trương vộiđính chính.

Thiên Trần khôn ngoan hỏi: “Tôithấy miệng giếng phun tự nhiên ở đây rất nhỏ, lại bố trí nhiều bể tắm như vậy,lượng suối khoáng tự nhiên liệu có đủ?”.

Giám đốc Trương mặt tươi như hoa:“Sao lại không đủ? Còn một giếng phun nữa ẩn trong bể to nhất phía trên, nướcnóng chảy xuống theo hình bậc thang”.

Đào Thiên Trần ngẫm nghĩ, mỉmcười nói: “Công việc hôm nay của chúng tôi cũng đã tạm ổn, trở về tôi sẽ phỏngvấn chuyên gia địa chất tỉnh, nghe ý kiến chính thức của họ, nếu thành phốchúng ta có được nguồn suối khoáng hiếm có như vậy rất đáng để tuyên truyền”.

Giám đốc Trương vội giữ họ lại ăncơm, anh ta đã gọi điện cho tập đoàn, cấp trên chỉ thị thời gian này nếu cóphóng viên đến nhất định phải tiếp đón thật chu đáo.

Vốn dĩ hai người ra về tay không,Đào Thiên Trần lại nghĩ nhân dịp này làm loạt phóng sự về suối nước nóng củathành phố, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, liền hỏi giám đốc Trương về tìnhhình kinh doanh của sơn trang.

Hứa Dực Trung được giám đốc Vươngbáo cáo, có phóng viên mạng thời sự trực tuyến Đào Thiên Trần và thực tập sinhNghiêu Vũ đến thăm quan phỏng vấn sơn trang, thầm nghĩ, hai người này rõ ràngđến kiếm chuyện. Nghiêu Vũ là người của công ty Đại Đường sao có thể đến phỏngvấn. Nhân lúc không bận, liền phóng xe đến sơn trang. Anh không lo suối nướcnóng có vấn đề, chỉ ngại nếu cô phóng viên kia nắm được tình hình chi phí chiêuđãi khách của sơn trang có thể sẽ viết bừa, ảnh hưởng đến kinh doanh của côngty. Nếu không kịp thời ngăn chặn, giới truyền thông đều biết, vài ba ngày lạicó phóng viên tìm đến thì phiền to.

Khi anh đi vào phòng khách trangnhã của sơn trang, Đào Thiên Trần và Nghiêu Vũ đã xong việc, đang ăn bữa trưado sơn trang chiêu đãi. Nghiêu Vũ không tin không có vấn đề để viết. Nhìn thiếtbị của sơn trang hỏi giám đốc Trương: “Bữa ăn này giá bao nhiêu?”.

“Một ngàn tám trăm tám mươiđồng!”. Hứa Dực Trung lên tiếng trả lời thay.

Hai cô gái ngẩng đầu. Thiên Trầnvui vẻ: “Phó tổng Hứa đích thân đến ư, chúng tôi đâu dám!”.

“Phóng viên các bạn vất vả, sơntrang mới khai trương, rất cần sự ủng hộ của các bạn!”. Hứa Dực Trung mặt cườitươi rói, liếc nhanh Nghiêu Vũ. Hôm nay cô ta mặc một chiếc quần bò mài ráchđầu gối, mặt cười vui có vẻ thoải mái, ngoài chiếc váy bồng mặc hôm dự tiệc,lần nào gặp cũng thấy cô ta ăn mặc đúng một kiểu như vậy. Anh cho là, trangphục của một người phản ánh tính cách người đó, ấn tượng Nghiêu Vũ gây cho anhlà hơi tùy tiện, “Cô Nghiêu, trở thành phóng viên thời sự trực tuyến lúc nàovậy?”.

“Tôi thực tập ở báo đó! Biết làmthế nào, ai cũng phải sống, làm thêm kiếm ít tiền, nếu không, những nơi thượnghạng thế này sao dám đến!”. Nghiêu Vũ nói đầy hàm ý.

Thiên Trần tiếp lời: “Sơn trangchủ yếu nhằm vào nhóm người thu nhập cao phải không?”.

“Sao có thể?”. Hứa Dực Trung điđến ngồi xuống ghế, nhiệt tình trả lời: “Chúng tôi chủ yếu phục vụ tầng lớpbình dân của thành phố!”.

“Một ngàn tám trăm tám mươi đồngmà là tầng lớp bình dân? Phó tổng Hứa không đùa chứ?”. Nghiêu Vũ cười ranhmãnh.

Hứa Dực Trung bắt đầu bực mình,như nhìn thấy một kẻ quấy rối: “Đây là mức giá cao nhất sơn trang, nhằm vàonhóm người có thu nhập cao, tắm suối khoáng chỉ cần một trăm hai mươi đồng chomột lần, trẻ em giảm một nửa. Nghỉ ở biệt thự đắt nhất cũng chỉ có hơn ba ngàn,không phải ngày lễ ngày nghỉ còn được giảm giá, nhà nghỉ bình thường tươngđương khách sạn ba sao, đương nhiên, ở đây trang thiết bị của chúng tôi tươngđương khách sạn bốn sao. Cô Đào, xem có còn vấn đề gì không?”.

Thiên Trần cười: “Phó tổng Hứanắm rất vững nghiệp vụ, không còn vấn đề gì nữa. Chúng tôi chỉ muốn góp phầnđịnh hướng cho người tiêu dùng sử dụng dịch vụ tắm suối nước nóng trên địa bànthành phố”.

“Ô, tôi khá thân với chủ biêntrang mạng của các cô, sau này sẽ thảo luận với ông ấy nên tuyên truyền quảngcáo thế nào”. Hứa Dực Trung biết, một phóng sự như thế không thể miễn phí. Bỏít tiền để được tuyên truyền theo hướng tốt cũng chẳng là gì, nhưng tiền này bỏra vì hai cô gái đến kiếm chuyện, anh không cam lòng.

“Vậy thì tốt quá, được rồi, chúngtôi cũng tìm hiểu tàm tạm, để phó tổng Hứa vất vả như vậy, thật không phải, xincáo từ”. Thiên Trần đứng lên.

“Nhân tiện tôi về thành phố, tôisẽ tiễn các cô!”. Nụ cười vẫn không đổi trên môi Hứa Dực Trung, bụng lại nghĩ,muốn bới lông tìm vết, hai cô còn non lắm. Đồng thời ngẫm nghĩ làm thế nào cảnhbáo để Nghiêu Vũ từ bỏ ý định báo thù.

Lúc xuống núi, Hứa Dực Trungphóng xe rất nhanh, đến khúc quành cũng không giảm tốc, Nghiêu Vũ bị rùng lắcđến váng đầu. Lòng vẫn bực, viết bài cũng không thể viết bừa, còn nếu viết thậtlại là tuyên truyền cho sơn trang, mặc dù nói Hứa Dực Trung bỏ tiền, nhưng vẫncảm thấy hôm nay đến uổng công.

Hứa Dực Trung phóng thẳng đến tòabáo của Thiên Trần dừng xe hỏi: “Phóng viên Đào, lần này phiền cô rồi, nhấtđịnh tuyên truyền tốt cho sơn trang chúng tôi, tôi tiễn cô Nghiêu, xin hỏi côvề công ty hay về nhà?”.

Nghiêu Vũ vốn có thể cùng xuốngxe với Thiên Trần, liếc sang Hứa Dực Trung, cảm thấy chắc chắn anh ta có gìmuốn nói: “Tôi về nhà, làm phiền phó tổng Hứa”.

Thiên Trần ngoái nhìn Nghiêu Vũ,mỉm cười lắc đầu, Tiểu Vũ tính ngang bướng, bị chọc tức, chưa xả được giận cònchưa yên. Cô vẫy tay với hai người, đi vào cơ quan.

Hứa Dực Trung nhấn ga, phóng vềhướng nhà Nghiêu Vũ: “Tối qua tôi nói năng có chỗ nào hơi quá, cô Nghiêu khôngnên để bụng”.

“Sao có thể? Phó tổng Hứa tối quakhông kịp ăn, thật có lỗi. Phó tổng hiếu thuận như vậy, thời buổi này quả hiếmhoi”.

Cùng một câu, nói bằng ngữ khíkhác, hàm ý cũng khác, Hứa Dực Trung đương nhiên hiểu hàm ý châm biếm trong đó,sau khi thật lòng xin lỗi Nghiêu Vũ vẫn không chấp nhận, anh liền nói thẳngkhông khách khí: “Phụ nữ tâm địa hẹp hòi cũng là thường, nhưng công báo tư thùnhư cô Nghiêu thì hơi quá”.

“Sao anh biết tôi công báo tư thùmà không phải sơn trang của anh có vấn đề thật?”. Nghiêu Vũ cũng đối lại khôngkém.

Hứa Dực Trung cười khẩy, “Côkhông sợ tôi bực mình làm mất bát cơm của cô?”.

Nghiêu Vũ sợ nhiều thứ, bao gồmcả chuột và sâu róm, chỉ có không sợ người khác uy hiếp, liền cười nhạt, khẩukhí càng rắn: “Xin hỏi, phó tổng bao nhiêu tuổi? Sao còn để bụng thậm chí uyhiếp một cô gái? Nên chú ý phong độ một chút!”.

Hứa Dực Trung bực thật sự, cô talà gì, dám dạy khôn anh? Lại nghĩ mình dạo này hình như hỏa khí quá vượng, lạinổi nóng bởi lời châm chọc một cô bé cứ như quen cô ta từ lâu. Xin lỗi mấy lầnvẫn không chịu, cô ta coi mình là gì chứ? Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng khôngnói nữa.

Nghiêu Vũ thấy anh im lặng, liềnquay ra thao thao một hồi tán dương Đỗ Lối, rằng Đỗ Lối học giỏi, được nhiềuchàng theo đuổi, rất đẳng cấp, biết trang điểm. Không lâu sau xe đã đến khu nhàcủa cô. Nghiêu Vũ xuống xe, vui vẻ nói với Dực Trung đang lầm lì mím môi: “Hômnay tôi bán cho anh nhiều tin tình báo về Đỗ Lối như vậy, anh nên cảm ơn tôimột tiếng mới phải!”. Cô lại cười, nói tiếp: “Mà thôi, cũng khỏi cảm ơn, ít làmphiền tôi là được! À, anh cũng đừng chê tôi lắm điều, người ta bảo một ngườiđàn bà bằng năm trăm con vịt, tiếng kêu của năm trăm con vịt, ầm ĩ cũng làthường!”.

Hứa Dực Trung nhăn nhó. Anh nhậnra quan hệ giữa Nghiêu Vũ và Đỗ Lối có vấn đề, cũng nhận ra Nghiêu Vũ còn đểbụng mấy câu nói của anh hôm đó. Hứa Dực Trung nhắm mắt, mím môi, thầm hối hậnđã phóng xe đến sơn trang với thái độ nghênh chiến. Cuối cùng phát hiện đối thủhoàn toàn không phải là đối thủ của mình.

Anh lái xe đi, lắc đầu cười, lòngbỗng nhẹ nhõm.

Trở về công ty, Đỗ Lối pha choanh cốc trà: "Em nghe trưởng phòng Vương nói có phóng viên mạng thời sựtrực tuyến đến phỏng vấn sơn trang? Thiên Trần còn mang theo một thực tập sinhlà Nghiêu Vũ, hai người là bạn cũ của em, phó tổng sao không gọi em đi cùng, cóvấn đề gì biết đâu em giúp được".

"Tôi nghĩ, chắc không có vấnđề gì. Suối nước nóng của chúng ta đã được chuyên gia địa chất quốc gia khảosát".

"Đương nhiên, em biết, nhưngnếu chỗ khác có vấn đề, chúng em là bạn có thể dễ nói với nhau, không phải họđến kiếm chuyện thật chứ?".

"Cô cảm thấy họ đến kiếmchuyện với chúng ta?". Hứa Dực Trung hỏi lại.

Đỗ Lối ngẩn người, nghe nói ThiênTrần và Nghiêu Vũ đến sơn trang phỏng vấn cô đã thấy hơi lạ. Nghĩ mãi, ngoàichuyện Nghiêu Vũ có thể bực mình vì cô bắt cô ta uống rượu ở bửa tiệc đó, ĐỗLối không nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Nghe Hức Dực Trung hỏi vậy cô khôngtiện trả lời, chỉ cười: "Không phải là tốt nhất".

Hứa Dực Trung hiếu kì nhìn cô. ĐỗLối thăng cấp trở thành trợ lí của anh chưa đầy nửa năm. Cô vốn làm việc ởphòng kế hoạch của tập đoàn. Khi xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này anhrất bận, trợ lí cũ chăm chỉ nhanh nhẹn, nhưng có cảm giác làm việc chưa thậthiệu quả.

Sau khi xem phương án tuyêntruyền của phòng kế hoạch, anh cảm thấy văn phong rất khá, nội dung rõ ràng.Trong cuộc họp thảo luận cùng với phòng đó, anh chú ý đến cô gái vô cùng xinhđẹp, cũng bộ đồng phục nhân viên nhưng ở trên người cô có một vẻ đẹp khác hẳn.Thầm nghĩ, không ngờ phòng kế hoạch đã nhận một cô gái xinh đẹp như vậy để đigiao dịch với bên ngoài.

Sau khi trưởng phòng kế hoạchtrình bày xong phương án mới, anh nêu một số thắc mắc về cách dùng từ trong bảnkế hoạch, trưởng phòng ra hiệu cho Đỗ Lối phụ trách văn bản giải thích. Kết quảtừng thắc mắc của Hức Dực Trung đều được Đỗ Lối giải thích rõ ràng, lí do cânnhắc lựa chọn từ ngữ sử dụng trong bản kế hoạch.

Hứa Dực Trung rất tán thưởng văntài và trí tuệ của Đỗ Lối, vừa nghe vừa ngắm cô, khi ánh mắt họ gặp nhau, côkhông hề né tránh. Người có thể dám nhìn thẳng anh như vậy chỉ có mấy khả năng.Nhưng đều có một điểm chung đó là có tố chất tâm lí tốt.

Kết thúc cuộc họp, anh điều côlên làm trợ lí ình. Lúc đó gây chấn động không nhỏ trong tập đoàn, ngaycha anh, chủ tịch hội đồng quản trị cũng ý tứ hỏi có phải anh đã thích cô gáiđó. Hứa Dực Trung trả lời thẳng: "Đúng, đúng là thích, thích cô ta thôngminh. Có một trợ lí xinh đẹp thông minh như vậy, con trai cha có thể bớt uốngbao nhiêu cốc rượu!". Cha anh cười ha hả.

Đỗ Lối hầu như không có sơ suấttrong công việc. Hứa Dực Trung trực tiếp phụ trách hoạch định chiến lượcmarketing của tập đoàn. Đỗ Lối tốt nghiệp khoa Văn Đại học C, khả năng ngôn ngữrất tốt, giao tiếp thạo, có thể hỗ trợ đắc lực cho anh. Hơn nữa, suốt nửa nămnay, cô cực kì thông minh duy trì khoảng cách với anh, lời đồn đại trong tậpđoàn cũng mất dần, đây là điều Hứa Dực Trung hài lòng nhất.

Bữa tiệc của sơn trang và cuộcgặp mặt mấy cô bạn cũ của Đỗ Lối vừa rồi khiến anh nảy sinh hứng thú với một ĐỗLối ngoài công việc.

Trong bốn cô gái, Đỗ Lối rõ ràngxinh đẹp nhất, xứng đáng là mĩ nhân được cả vóc dáng lẫn khuôn mặt. Cô vợ TrầnTuệ An của Sơn Tử là kiểu thục nữ dịu dàng, Thiên Trần có đôi mắt đẹp nhất,trong veo như nước hồ, còn Nghiêu Vũ, nhiều nhất có thể gọi là thanh tú.

Lúc này nghe Đỗ Lối hỏi về ThiênTrần và Nghiêu Vũ, anh cau mày hỏi: "Cô phóng viên Thiên Trần đó là ngườithế nào? Có phải đúng là cô ta đến kiếm chuyện? Lại còn Nghiêu Vũ, tại sao bỗngdưng trở thành phóng viên thực tập? Còn hỏi rất nhiều, hình như cố tình tìm rasơ hở của chúng ta".

Đỗ Lối buột miệng nói:"Thiên Trần tính rụt rè, có lẽ sau hai năm làm phóng viên đã bạo dạn hơn,nhưng không phải là người không biết điều, bị Nghiêu Vũ xúi bẩy, cô ta mới khóchơi!". Đỗ Lối không hề biết những chuyện xảy ra giữa Hứa Dực Trung vớiThiên Trần và Nghiêu Vũ mấy ngày qua. Hứa Dực Trung nghe Đỗ Lối nói vậy, cảmthấy rất có thể Nghiêu Vũ kiếm cớ đến gây chuyện, anh cười nhạt.

"Ra vậy, cô Nghiêu Vũ kia cógì lợi hại?". Hứa Dực Trung hơi hiếu kì.

"Cô ta không lợi hại, mà làkhông chịu được buồn, luôn muốn tìm ra trò gì đó để chơi".

Hứa Dực Trung thấy buồn cười,đúng là mấy lần gặp Nghiêu Vũ đều có chuyện xảy ra: "Ví dụ?".

Đỗ Lối hơi ngẩn người, nghĩ mộtlát, thong thả nói: "Cô ta rất hiếu kì, cũng rất ham chơi, thấy Thiên Trầnđi phỏng vấn, chắc tò mò muốn biết những điều mới mẻ nên đi theo, đến rồi cókhi còn hỏi nhiều hơn phóng viên, phó tổng, lẽ nào hôm nay cô ta không hỏigì?".

Hứa Dực Trung cười vang: "Côta có hỏi, ngay giá bữa chiêu đãi cũng hỏi kĩ, cô và Nghiêu Vũ quan hệ tốtchứ?".

"Cũng không hẳn, chỉ là bạnbình thường". Đỗ Lối cũng trả lời như Nghiêu Vũ, nhưng Hứa Dực Trung vẫncảm thấy giữa hai người chắc chắn có chuyện.

"Theo cô vấn đề này xử líthế nào?".

"Phó tổng, chúng ta có thểhỏi trực tiếp chủ biên Lưu, sếp của Thiên Trần, nếu bài viết không tốt ta ngănchặn luôn, vậy là đơn giản nhất". Ý kiến của Đỗ Lối, Hứa Dực Trung rất hàilòng. Thông tin bị chặn từ trên, phóng viên bên dưới cũng chẳng làm gì được.Huống hồ, suối nước nóng này là đồ thật giá chuẩn, cảnh quan môi trường thượnghạng, nhân dịp này tăng cường quảng cáo luôn thể.

"Cô thông báo với phòng kếhoạch liên hệ với chủ biên Lưu, bài viết của phóng viên Đào lần phỏng vấn vừarồi cần phải trở thành phóng sự tuyên truyền cho sơn trang nghỉ dưỡng của chúngta, tôi muốn được xem trước khi công bố, nếu được, cũng liên hệ với báo giấyđăng bài luôn. Nói với họ phí quảng cáo vẫn như cũ".

"Vâng". Đỗ Lối trở lạitác phong làm việc bình thường, quay người, ra khỏi văn phòng.

Hứa Dực Trung đột nhiên cảm thấyquan hệ của mấy cô gái này rất thú vị. Anh nhìn theo Đỗ Lối đầu ngẩng cao,duyên dáng ra khỏi phòng, chợt nghĩ tới sự theo đuổi ráo riết của mấy chàngtrai trong tập đoàn. Anh rất hiếu kì, một cô gái đẹp như Đỗ Lối lại không hề cóscandal tình cảm nào hết. Anh biết, phòng kinh doanh và phòng thị trường củatập đoàn có mấy chàng trai rất mê cô, theo đuổi ngay từ khi Đỗ Lối vào tậpđoàn. Trong đó có hai người ngoại hình và năng lực rất khá, nhưng Đỗ Lối vẫn cựtuyệt. Một cô gái trẻ đang ở tuổi hoàng kim của yêu đương, Đỗ Lối xinh đẹp tạisao không yêu ai?

Hứa Dực Trung mở máy tính, xemlại lần nữa hồ sơ của Đỗ Lối, anh sực nhớ hôm ở quán lẩu Khánh Đức, Thiên Trầnnói Nghiêu Vũ và Đỗ Lối là bạn phổ thông, cùng ở thành phố B. Vào đại học, làđồng hương lẽ ra họ phải thân nhau, nhưng dường như giữa họ có vấn đề. Khônghiểu là vấn đề gì. Anh mỉm cười, cảm thấy chuyện này rất thú vị!

Hôm ngồi xe anh, Nghiêu Vũ liếnthoắng ca ngợi Đỗ Lối, nhưng hàm ý giễu cợt lẽ nào anh không nhận ra. Đỗ Lốinhận xét Nghiêu Vũ có tính hiếu kì, không chịu được buồn, ham chơi, một chútcoi thường trong ngữ khí của cô khi nói về Nghiêu Vũ, anh cũng nhận ra.

Một người trang phục hơi tùytiện, một người cầu kì chau chuốt. Trên mặt Nghiêu Vũ luôn một vẻ bất cần, cònĐỗ Lối chú ý từng chi tiết, cẩn thận tinh tế. Sự khác biệt giữa hai cô gái quảlà rất rõ ràng. Lại nhớ lần tắm suối nước nóng buổi tối hôm đó, nghe thấy ĐàoThiên Trần hỏi Nghiêu Vũ: "Đỗ Lối xinh hơn cậu, học cũng hơn, không biếtcó chỗ nào cậu làm cô ta ngứa mắt?". Nghiêu Vũ trả lời thế nào, hình nhưlà nói Đỗ Lối muốn cạnh tranh với cô.

Hứa Dực Trung trầm ngâm, Đỗ Lốixinh hơn Nghiêu Vũ là chắn chắn, hai năm trước trong mấy trăm hồ sơ xin việcvào tập đoàn, cô đã được chọn, thành tích của Đỗ Lối cũng vô cùng xuất sắc,trong hồ sơ ghi, cô từng đoạt rất nhiều danh hiệu ưu tú và học bổng. Còn vềcông việc hiện nay. Trợ lí phó tổng giám đốc tập đoàn lớn như Gia Lâm đươngnhiên hơn hẳn Nghiêu Vũ chỉ là nhân viên phòng kế hoạch của công ty Đại Đường.Đỗ Lối còn tranh với Nghiêu Vũ? Bạn trai ư?

Hứa Dực Trung hiểu ra... ngoàichuyện đó không còn gì khác. Phụ nữ một khi trở thành tình địch, sao còn tìnhcảm với nhau. Dường như anh đã tìm ra nguyên nhân vì sao Đỗ Lối chưa yêu. Cũnghiểu vì sao Nghiêu Vũ châm biếm quan hệ của anh và Đỗ Lối.

Nếu Đỗ Lối tranh giành bạn traivới Nghiêu Vũ, tại sao người đó không lựa chọn Đỗ Lối mà lựa chọn Nghiêu Vũ?Anh lại băn khoăn, nếu là anh, chắc chắn anh sẽ chọn Đỗ Lối. Chưa nói những cáikhác, chỉ riêng việc có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, đi đến đâu cũng khiếnthiên hạ ngưỡng mộ, cũng hãnh diện hơn nhiều so với Nghiêu Vũ không trang điểm.Huống hồ Đỗ Lối lại thông minh, không chỉ là bình hoa thuần túy.

Tưởng đã tìm ra bí mật mối bấthòa giữa Đỗ Lối và Nghiêu Vũ, Hứa Dực Trung cảm thấy hay hay, lúc này lại hoàinghi, giống như vấn đề được phân tích theo đúng trình tự logic, bóc tách đếnlớp cuối cùng, kết quả hiện ra lại không đúng như dự đoán. Anh có chút khôngthỏa mãn.

Nhưng đột nhiên lại buồn cười, mình đúng là lẩn thẩn,sao bỗng dưng rảnh việc đi quan tân chuyện quan hệ của mấy cô gái. Anh lắc đầunghĩ sang chuyện khác.

Loading...

Xem tiếp: Chương 6

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Thời Gian

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 30


Phản diện

Thể loại: Tiểu Thuyết, Truyện Teen

Số chương: 62


Người Yêu Đào Hoa Của Tôi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42


Thanh Xuân Đó Em Có Anh II

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 13