Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 6
Chương trước: Chương 5
Ánh mắt Trương Lâm Sơn di chuyểnqua lại giữa Hứa Dực Trung và Đỗ Lối. Một cô gái đẹp như vậy. Cho dù Hứa DựcTrung không định cưới một cô gái đẹp như Đỗ Lối, nhưng giữa họ vẫn có một sựthân mật khó nói.
Hứa Dực Trung nhìn tư liệu trongtay không nói gì. Trong phòng làm việc, ông anh Hứa Dực Dương, tổng giám đốctập đoàn Gia Lâm đang hùng hổ đập bàn quát tháo.
Nửa năm trước, chính quyền thànhphố tuyên bố bán đấu giá khu đất ở Giang Dương phía đông sông Thanh. Ở thànhphố này, đủ thực lực tài chính mua khu đất đó chỉ có tập đoàn Gia Lâm và tậpđoàn quốc tế Đông Nam. Lúc đó Gia Lâm ra sức cạnh tranh với Đông Nam để mua khuđất trên. Cũng còn công ty bất động sản khác trong tỉnh tham gia, nhưng theophân tích, công ty bất động sản trên không nắm chắc tình hình giá đất bằng GiaLâm và Đông Nam. Cho nên, dường như chỉ có hai công ty này là đối thủ cạnhtranh thực sự.
Giang Dương là khu vực mới quyhoạch của thành phố A, sân bay mới đang xây dựng, dự tính hai năm sau sẽ đưavào sử dụng. Nhiều cơ quan hành chính của thành phố sau này cũng di chuyển vềđó. Có thể nói, đó sẽ là khu vực phát triển bất động sản chủ yếu của thành phố.
Khu đất có vị trí khá đắc địa,cách trung tâm hành chính mới của thành phố chỉ mấy trạm xe. Cùng với quá trìnhdi dời của trung tâm hành chính mới, chính quyền thành phố đang đầu tư từngbước hoàn thiện cơ sở hạ tầng. Hai đại gia Gia Lâm và Đông Nam nắm rất chắctình hình, khu đất này tương lai có thể kiếm bộn tiền, vượt xa giá khởi điểmxem ra đã rất cao của nó hiện nay.
Tuy nhiên, đúng một tuần trướckhi bán đấu giá, Trương Lâm Sơn tiết lộ với Hứa Dực Trung một thông tin. Nếuxây dựng chung cư trên khu đất đó diện tích xây dựng sẽ bị giảm khá lớn. Bởi vìxa lộ Nghênh Tân được xây dựng cạnh khu đất trên. Vành đai xanh của nó theo quyhoạch sẽ là hai mươi mét thay ười mét trước kia.
Thông tin này có nghĩa là khu đấttrên nếu mua được, xây chung cư sau khi trừ giá đất và tiền thuế, lợi nhuận sẽkhông cao như dự đoán. Huống hồ Đông Nam có vẻ quyết chí mua bằng được. Khi đấugiá, giá sẽ bị đẩy lên cao, giá thành sẽ rất cao.
Sau khi Hứa Dực Trung thông báotin này với Hứa Dực Dương, hai anh em mời kĩ sư đến xem xét, lại thông quanhững quan hệ khác, kiểm chứng thông tin của Trương Lâm Sơn. Cuối cùng quyếtđịnh từ bỏ tranh giành khu đất.
Hôm đó Hứa Dực Trung vẫn đíchthân đến sàn đấu giá, cũng đẩy giá lên khá ới rút lui. Nhìn nụ cười mãnnguyện của đại diện tập đoàn Đông Nam, anh vui vẻ đi đến chúc mừng, sau đó cườikhẩy bỏ đi.
Trở về nhà xem ti vi thấy đạidiện Đông Nam mặt tươi rói trả lời phỏng vấn của báo giới, Hứa Dực Trung bỗnggiật mình thầm nghĩ, lẽ nào tập đoàn Đông Nam không biết tin này? Không thể cóchuyện đó, chẳng lẽ tập đoàn lớn như vậy chịu bỏ tiền vào một dự án không đượcmấy lợi nhuận?
Thực tế sau đó chứng thực suynghĩ lúc đó của anh, bất động sản thành phố tăng giá vùn vụt, tập đoàn Đông Namtrúng lớn.
Hứa Dực Trung không hiểu. Hiện nayĐông Nam đã công bố mô hình dự án xây dựng, công trình đã bắt đầu động thổ. Kĩsư trưởng của tập đoàn Gia Lâm sau khi xem mô hình công trình của tập đoàn ĐôngNam, tuyên bố, trừ khi vành đai xanh của đại lộ Nghênh Tân chỉ rộng mười métmới có thể triển khai xây dựng theo mô hình đã công bố.
Cho nên bây giờ Hứa Dực Dươngđang nổi giận lôi đình. “Quy hoạch của thành phố đã công bố, rõ ràng vành đaixanh của xa lộ Nghênh Tân là hai mươi mét, nhưng mô hình công bố của tập đoànĐông Nam, đường vành đai xanh trên đó chỉ rộng mười mét! Họ làm thế nào đượcphòng quy hoạch thành phố phê chuẩn?”. Hứa Dực Dương cũng không thể hiểu. Dạotrước, thông tin vành đai xanh của xa lộ Nghênh Tân theo quy hoạch mới là haimươi mét do Trương Lâm Sơn tiết lộ, chính Hứa Dực Dương đã đích thân đi xácminh.
“Anh à, ở đây có uẩn khúc!”. HứaDực Trung thong thả nói. Ánh mắt sắc sảo lóe lên.
“Anh thấy chính quyền thành phốlại gây sóng lớn ở Giang Dương!”. Hứa Dực Dương nheo mắt, nói: “Dực Trung, phảikiểm chứng đã, cứ để họ làm”.
Hứa Dực Trung nhếch mép: “Tối naymời Trương Lâm Sơn đi ăn cơm, em thấy quan lộ của Sơn Tử ngày càng phát”.
Trương Lâm Sơn, trưởng phòng quyhoạch thành phố A. Hồi nhỏ sống cùng ngõ với anh em họ Hứa. Hứa Dực Dương hơnHứa Dực Trung mười tuổi, khi Hứa Dực Trung còn đang nghịch như quỷ thì anh đãvào học trường ngoại trú. Trương Lâm Sơn cầm đầu bọn trẻ con trong ngõ, hơn HứaDực Trung bốn tuổi, hai người chơi với nhau từ đó.
Cha của Hứa Dực Trung là ngườiđến Hải Nam đào vàng sớm nhất thời kì đầu thập kỷ 80. Kiếm được tiền liền vềthành phố A đầu tư bất động sản, là một trong những người khai thác bất độngsản sớm nhất ở thành phố này, dần dần mở rộng sản nghiệp, hình thành tập đoànGia Lâm hôm nay. Ông chỉ là chủ tịch danh dự hội đồng quản trị, công việc kinhdoanh thực tế giao hết cho hai con trai.
Hứa Dực Trung đi du học bảy năm,sau khi xong chương trình thạc sĩ trở về làm việc trong tập đoàn, dần dần liênlạc với Trương Lâm Sơn. Hai người quen như từ nhỏ, do quan hệ trong công việclại càng thân thiết.
Tối đó khi Hứa Dực Trung mời điăn, Trương Lâm Sơn hơi ngại ngần: “Dực Trung, tuần này tôi đã có năm ngày tiếpkhách bên ngoài, đều là chỗ quen biết, không thể thoái thác”.
Hứa Dực Trung đang có việc muốnhỏi, nghe nói vậy cười cười: “Chỉ là bữa cơm thường, chúng ta hạn chế uốngrượu, tôi cùng trợ lí Đỗ Lối là bạn của chị nhà, anh đưa chị đi cùng, họ hànhuyên, chúng ta nói chuyện”.
Trương Lâm Sơn lập tức hiểu raHứa Dực Trung có chuyện cần nói, nghe vậy đành gật đầu nhận lời.
“Đỗ Lối?”. Tuệ An và Đỗ Lối quanhệ bình thường, hôm nay đang ngày kinh nguyệt không muốn đi: “Lâm Sơn, em khóchịu, chẳng muốn đi đâu, mình anh đi được rồi, uống ít thôi, đừng có say khướtnhư mấy hôm trước”.
Trương Lâm Sơn âu yếm ôm vợ. TuệAn dựa vào lòng anh, mỗi khi đến ngày này anh đều thấy thương vợ, cảm giác cônhư con thỏ yếu ớt cần được che chở thương yêu. “Em cũng biết Hứa Dực Trung mà,chơi với anh từ nhỏ, một mình em ở nhà phải tự nấu ăn, anh không yên tâm. Chúngta chỉ đi ăn, ăn xong là về, không đi đâu nữa, được không? Hôm nay có em giámsát, nhiều nhất chỉ uống một chai bia”.
Tuệ An cười: “Anh lái xe, cònuống bia”.
Trương Lâm Sơn biết cô đã đồng ý,cúi đầu nói đùa vào tai: “Tửu lượng của chồng em, em còn không biết? Hôm cướiuống bao nhiêu, mà vẫn đâu vào đấy”.
Tuệ An bịt miệng anh, đỏ mặt. Mỗilần cô đỏ mặt, cả vùng cổ cũng đỏ. Màu đỏ loang dần trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cưới nhau được nửa năm, mỗi lầnTuệ An xấu hổ đỏ mặt, tim anh lại đập nhanh. “Tuệ An, chắc là kiếp trước anhtích đức, mới có được người vợ như em”. Trương Lâm Sơn cúi đầu định hôn cô.
Tuệ An cười khanh khách lấy taychống đỡ: “Râu tua tủa! Đừng gây sự, đến muộn, người ta đợi!”.
Trương Lâm Sơn thở dài, lưu luyếngiúp vợ chỉnh lại trang phục, hai người ra khỏi nhà.
Trên xe, Hứa Dực Trung dặn dò ĐỗLối: “Trưởng phòng Trương biết cô, vợ anh ta là Trần Tuệ An, bạn học của cô,đúng không? Tối nay cô chủ yếu tiếp cô ấy, tôi và trưởng phòng Trương có việccần trao đổi”.
Đỗ Lối lĩnh giáo, thầm nhớ lạithời đại học. Không ngờ Trần Tuệ An đã lấy chồng. Tính cách cô ta được côngnhận là kiểu mẹ hiền vợ đảm. Tuệ An người trầm tĩnh hướng nội, hơi nhút nhát,dịu dàng khuôn phép. Là mĩ nhân cổ điển nổi tiếng khoa Văn. Không ngờ mới tốtnghiệp hai năm đã lấy chồng, chồng lại hơn tận mười tuổi.
Đỗ Lối cũng biết Trương Lâm Sơn,cảm thấy anh đang ở thời hoàng kim quyến rũ nhất của người đàn ông. Mới ngoàiba mươi đã là trưởng phòng quy hoạch thành phố, tiền đồ xán lạn. Đỗ Lối thầmkhen Tuệ An tinh mắt.
Cô luôn thích đàn ông từng trải.Không hứng thú với những chàng sàn sàn tuổi cô, hoặc hơn chút ít. Cô thườngnghĩ, có phải vì thích cảm giác được che chở cưng chiều? Chỉ có đàn ông từngtrải mới khiến cô có cảm giác được dựa dẫm về tinh thần.
Người ta bảo các cô gái thườngquyến luyến tình cha con. Người chồng không chỉ là người tình, mà còn đem lạicảm giác như người cha. Tình cảm như vậy sẽ khiến phụ nữ thấy an toàn.
“Tại sao cô và mấy cô bạn đều cóthói quen lên xe là đầu óc nghĩ đi đâu?”. Giọng Hứa Dực Trung cắt ngang dòngsuy nghĩ của cô.
“Anh nói ai? Đào Thiên Trần,Nghiêu Vũ hay Trần Tuệ An?”. Đỗ Lối buột miệng. Cô không biết Hứa Dực Trung đãquen với ba người đó từ lúc nào. Cô sững người thầm nghĩ, lẽ nào Nghiêu Vũ lạiđi vào cuộc sống của cô?
“Nghiêu Vũ công ty Đại Đường, tôithấy cô ta ngồi xe cũng ngơ ngẩn như vậy”.
“Ồ, phó tổng quan sát thực tinhtế! Cả chuyện đó cũng để tâm”. Đỗ Lối cười, lòng đột nhiên căng thẳng, như cóbàn tay nhè nhẹ bóp lá phổi, khiến cô không đủ không khí để thở, bức bối khóchịu.
Hứa Dực Trung cười, nghiêng đầunhìn Đỗ Lối, hôm nay cô mặc rất thoải mái, cũng áo phông, quần bò: “Đỗ Lối,cũng là kiểu quần áo thoải mái nhưng sao ở Nghiêu Vũ tôi cứ thấy hơi luộmthuộm? Hồi đi học cô ta cũng mặc thế à?”.
Ngực Đỗ Lối nghẹn lại, cô ghétcái vẻ bất cần của Nghiêu Vũ, ghét sự hiếu kì của đàn ông đối với Nghiêu Vũ khihọ ở bên cô. Đỗ Lối nhướn mày cơ hồ nghĩ rất lâu mới trả lời: “Cô ta ư? Cô takhông thích trang điểm”.
Hứa Dực Trung càng hiếu kì: “Tạisao? Con gái ai chẳng thích đẹp?”.
“Chỉ cần cô ta thấy đẹp là được,suy nghĩ của Nghiêu Vũ khác người”. Đỗ Lối cố gắng nói bằng giọng bình thường,cảm giác trong lòng có một tiếng hét, đừng! Đừng nhắc đến cô ta nữa! Lòng tràolên nỗi căm tức, Nghiêu Vũ lại đi vào cuộc sống của cô! Đỗ Lối quay đầu nhìn rangoài, không muốn nói tiếp.
Hứa Dực Trung nhạy cảm nhận raphản ứng của Đỗ Lối, càng thầm xác định hai cô gái đúng là có chuyện, liềnchuyển chủ đề: “Nghe nói trong tập đoàn không ít người theo đuổi cô, có ngườicòn nhờ tôi làm mối!”.
Chủ đề vừa chuyển, Đỗ Lối nhẹnhõm hẳn, dần dần bình tĩnh, ngoái đầu nói: “Phó tổng, đừng đùa, không cóchuyện đó đâu”. Tại sao Hứa Dực Trung không hiếu kì hỏi tiếp suy nghĩ “khácngười” của Nghiêu Vũ? Đỗ Lối thầm hỏi, có phải do mình thể hiện quá rõ?
Hứa Dực Trung liếc sang thấy gòmá Đỗ Lối ửng hồng bối rối, tim bỗng đập mạnh. Đỗ Lối như thế này đàn ông nàochẳng động lòng, cô đẹp thật. Anh trấn tĩnh mỉm cười: “Một cô gái đẹp như cô,sao lại không có người theo đuổi? Có phải chưa để ai lọt vào mắt xanh?”.
“Phó tổng đề cao tôi rồi, loạirùa vàng báu vật như anh mới lắm người theo đuổi”. Đỗ Lối buông một câu.
“Ha ha”. Hứa Dực Trung bật cười,“Kì lạ, đến giờ vẫn chưa có người đẹp nào theo đuổi tôi”.
“Không thể, phó tổng lại đùa”. ĐỗLối cũng cười, Hứa Dực Trung là ứng viên đặc biệt ưu tú trong mắt mọi nữ nhânviên của tập đoàn. Phong độ ngời ngời, sản nghiệp lớn, có tài, mấy điểm đó cóđiểm nào không mê hoặc phụ nữ. Nhưng Hứa Dực Trung đã vào tuổi tam thập vẫn đivề một mình.
Đỗ Lối khẽ cười: “Không có thậtư? Vậy thì em theo đuổi anh!”.
Hứa Dực Trung hơi ngẩn ra, cườiha ha: “Trợ lí của tôi, cô tìm đúng người rồi, rất tinh mắt!”.
Đỗ Lối cũng cười: “Thời nay, phụnữ chủ động hơn đàn ông. Không tin, em theo đuổi anh thật cho xem!”.
“Đừng! Nếu cô theo đuổi tôi, tôisẽ xấu hổ không biết chui vào đâu. Đại trượng phu như tôi sao có thể để ộtcô gái theo đuổi? Đảo vị trí như vậy không ổn!”. Hứa Dực Trung cũng nói đùa. ĐỗLối rất đẹp, nhưng nếu anh thích, sao phải đợi nửa năm? Nhưng bất luận thế nào,được người đẹp theo đuổi, cho dù nói đùa, anh cũng thấy vui.
Giống như giá trị của một người,thường thể hiện ở sự đánh giá của xung quanh, những đánh giá đó như tấm gương,phản chiếu hình ảnh của người đó.
Không ít phụ nữ bày tỏ tình cảmvới anh, ngay những lúc ngồi trong quán bar cũng có cô chủ động làm quen, nhưngmột nhân viên của tập đoàn nửa đùa nửa thật như Đỗ Lối đây là lần đầu.
Đỗ Lối là cô gái xinh đẹp nhấttập đoàn, làm việc nửa năm bên anh chưa một lần nào vượt qua giới hạn côngviệc, suy nghĩ của Đỗ Lối thế nào anh không biết, bây giờ anh biết cô có ý nghĩđó thật, thói hư vinh đàn ông được thỏa mãn cực độ.
Hứa Dực Trung cười nhạt, thầmnghĩ, cần điều chỉnh suy nghĩ đó của Đỗ Lối, tiếp xúc nhiều, anh cũng hiểu phụnữ, nếu anh muốn, phụ nữ hầu như không từ chối, nửa năm nay Đỗ Lối thông minhduy trì khoảng cách với anh, hôm nay, cho dù nói đùa nhưng có phần thật lòng,anh biết.
Lúc này anh đột nhiên nhớ tới lờinói của Nghiêu Vũ ở suối nước nóng tối đó. “Tớ lại mong cô ta sớm câu được vịphó tổng kia, sớm gả được vào nhà giàu. Hai người một xướng một tùy bắt tớ uốngrượu, cứ như thông đồng với nhau!”.
Anh thầm nhăn nhó, bạn cũ có thểnói như vậy, coi như rất hiểu Đỗ Lối, vậy mà lúc đó mình lại nổi đóa với cô ta.
Đỗ Lối thầm thất vọng, vốn thôngminh, đương nhiên cô đoán ra thái độ cự tuyệt của Hứa Dực Trung. Nửa năm nayngày ngày đối diện với anh, sao cô có thể không có ý với anh. Cô thận trọng,tinh tế thể hiện những gì tốt nhất của mình trước mặt anh, nắm cơ hội đầu tiênthể hiện bản thân mà không hề để lộ dấu vết.
Hôm nay coi như bạo gan nhất,mượn cớ nói đùa, thăm dò tâm ý Hứa Dực Trung, có những điều chỉ cần nửa đùa nửathật là có thể thấy ngay vấn đề.
Lời của Hứa Dực Trung ít nhiềukhiến cô bị tổn thương. Cô xinh đẹp thông minh, người vây quanh không thiếu,chưa yêu, nhưng không xa lạ với sự theo đuổi của đàn ông.
Đỗi Lối là người thực tế. Đối vớicô, hôn nhân không có điều kiện vật chất là rất đau khổ. Mọi cố gắng trong côngviệc và nỗ lực giữ mình của cô đều nhằm có được một người đàn ông ưu tú về mọimặt.
Hứa Dực Trung thỏa mãn tất cảđiều kiện của cô, anh là người đầu tiên cô hoàn toàn ưng ý. Đỗ Lối không nônnóng, cô có đủ lòng nhẫn mai phục bên anh. Cô hoàn toàn tự tin với sắc đẹp vàtrí tuệ của mình có thể buộc người đàn ông đó trở thành tù binh của cô.
“Kể về Trần Tuệ An đi, coi như làcông việc, tìm hiểu một chút sở thích của cô ta!”. Trong xe, qua lúc vui đùa,có vài phút yên lặng. Hứa Dực Trung đưa ra chủ đề mới.
Đỗ Lối lập tức nghiêm túc trởlại: “Bố Trần Tuệ An làm việc ở sở công nghiệp, mẹ là giáo viên tiểu học đãnghỉ hưu từ hồi bọn em học năm thứ hai. Bố mẹ cô ấy hiếm muộn, điều kiện giađình bình thường. Tuệ An là người thành phố này, sau khi tốt nghiệp không biếtlàm thế nào được nhận về phòng kinh tế thành phố. Thói quen sinh hoạt rất cầukì, ưa sạch sẽ, tính ôn hòa nhút nhát như thỏ”.
“Ha ha, thấy rồi, cô quan sát bạnbè cũng rất tinh tế!”. Hứa Dực Trung rất thích sự tỉ mỉ của Đỗ Lối trong côngviệc, “Vậy còn Nghiêu Vũ? Gia đình thế nào?”.
“Phó tổng, sao anh quan tâm đếnNghiêu Vũ như vậy?”. Đỗ Lối lại băn khoăn, lại thấy khó chịu.
Hứa Dực Trung nghe cô nói vậycũng ngạc nhiên. Đúng, sao lại thế? Anh cảm thấy hơi khó giải thích, buột miệngnói: “Tôi quan tâm đến cả bốn người!”.
Nói xong tự cảm thấy không ổn,quả nhiên Đỗ Lối bối rối quay mặt đi. Hứa Dực Trung cũng hơi lúng túng, vừa lúcnhìn thấy biển hiệu nhà hàng: “Đến rồi”.
Đỗ Lối ngoái đầu, tim bỗng nảynhẹ. Nhất thời chưa hiểu ý Hứa Dực Trung, vội che giấu tâm trạng, miệng lạihiện ra nụ cười thanh lịch quen thuộc, cùng Hứa Dực Trung đi vào nhà hàng.
Vừa ngồi không lâu, đã thấyTrương Lâm Sơn và Trần Tuệ An đi vào.
"Tuệ An! Lâu không gặp, bạncàng ngày càng xinh đẹp, kết hôn cũng không báo cho bạn cũ, nhanh thế! Trưởngphòng cũng thật kín tiếng, có vợ đẹp như vậy mà giấu, nếu phó tổng Hứa củachúng tôi không nói, tôi cũng không biết phu nhân của anh chính là TuệAn". Đỗ Lối bắt chuyện rất tự nhiên.
Tuệ An mỉm cười: "Lâm Sơn,anh quen Đỗ Lối sao? Cô ấy là hoa khôi khoa chúng em".
Trương Lâm Sơn kéo ghế cho vợ:"Mới quen không lâu, cô Đỗ xinh đẹp, lại có tài, hai người học cùng lớp,sao em ngốc thế?".
"Lâm Sơn!". Tuệ An nũngnịu lườm chồng.
Hứa Dực Trung vui vẻ: "Haingười trêu nhau, tình ngọt như mật, khiến đàn em này quá ngưỡng mộ".
Đỗ Lối lườm anh, nói với Tuệ An:"Mặc kệ họ, chúng ta nói chuyện, Tuệ An, có biết tin gì của Đồng Tư Thànhkhông? Có phải anh ấy sắp về nước?".
Tuệ An hơi ngớ người, khẽ nói:"Mình cũng không biết". Cô không thích bàn chuyện người khác saulưng, huống hồ là chuyện riêng tư của Nghiêu Vũ.
Đỗ Lối cười, không hiểu sao côkhông có duyên với bạn nữ. Tuệ An và Thiên Trần là hai hoa khôi của khoa, khônghẹn mà nên đều chơi thân với Nghiêu Vũ, cô nhìn Tuệ An giải thích: "Mấyhôm trước gặp Nghiêu Vũ ở dạ tiệc, muốn biết cậu ấy và Đồng Tư Thành bây giờthế nào, chẳng phải Đồng Tư Thành đã hết thời gian du học?".
"Đến thời hạn đương nhiênphải về, mình cũng không biết, không thấy Nghiêu Vũ nhắc chuyện đó". TuệAn khéo léo né tránh.
Không hiểu sao Hứa Dực Trung nghethấy câu hỏi của Đỗ Lối, liền dỏng tai nghe, thầm nghĩ, chẳng lẽ bất hòa giữaĐỗ Lối và Nghiêu Vũ liên quan đến anh chàng tên Đồng Tư Thành đang du học đó?
Trương Lâm Sơn cũng cười nhìn haicô gái. Sau khi thức ăn đưa đến, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. "DựcTrung!". Trương Lâm Sơn gọi, thấy Hứa Dực Trung đang nhìn Đỗ Lối, khôngtrả lời, mắt anh chợt sáng như đã hiểu ra vấn đề.
Anh mới quen Đỗ Lối ba thángtrước. Một cô gái thông minh, sắc sảo, ứng xử đầy bản lĩnh, hơn nữa luôn có cảmgiác khiến người đối diện bị bất ngờ. Anh không tin Hứa Dực Trung không cóchuyện gì với cô trợ lí xinh đẹp. Nhìn Hứa Dực Trung tâm tư dường như đang đểvào câu chuyện giữa Đỗ Lối và Tuệ An, anh bỗng thấy buồn cười.
Hứa Dực Trung là người kiêu ngạo,phụ trách kinh doanh của tập đoàn, hàng ngày ở giữa bao nhiêu người đẹp, nhìnnhiều cơ hồ thấy nhàm. Tuy nhiên, đàn ông vẫn là đàn ông, sao có thể không xiêulòng trước mĩ nhân. Từ sau khi gặp Đỗ Lối, Trương Lâm Sơn luôn nghĩ Hứa DựcTrung sao có thể không mê cô trợ lí xinh đẹp đó.
Anh hỏi riêng Hứa Dực Trung:"Cậu đã ba mươi sao chưa có bạn gái? Tuổi này chưa kết hôn cũng không lạ,nhưng chưa có bạn gái là không bình thường".
Hứa Dực Trung cười: "Sơn Tử,tôi chưa gặp được người".
"Dực Trung, điều kiện củacậu tốt như vậy, tán cô nào chẳng được? Như cô trợ lí kia, hiển nhiên quáđẹp!".
"Không biết, Sơn Tử, tôikhông biết thật. Nếu đẹp như anh nói, nhìn lâu cũng thành bình thường, nhưngkhông đẹp lại không có hứng".
Trương Lâm Sơn cười ha hả:"Ý cậu là chỉ một lần, muốn tìm luôn vợ, không thích có vài mốitình?".
"Tôi đâu có nhiều sức lực vàthời gian như thế? Hơn nữa, thay đi đổi lại phiền hà, nhịn đói nhịn khát đếntuổi này, làm gì còn tâm trạng yêu chơi!". Hứa Dực Trung nói.
Ánh mắt Trương Lâm Sơn lại dừngtrên mặt Đỗ Lối, trong những cô gái anh tiếp xúc hiện nay, Đỗ Lối là người đẹpnhất. Cho dù Hứa Dực Trung không lấy một người đẹp như Đỗ Lối, nhưng giữa haingười vẫn có một vẻ thân mật khó nói. Anh múc canh vào bát cho Tuệ An:"Nên ăn nhiều canh mới tốt".
Tuệ An mỉm cười gật đầu, ánh mắtanh nhìn vợ vừa âu yếm vừa hạn phúc.
Đỗ Lối ngưỡng mộ, đàn ông chu đáoquan tâm như vậy luôn khiến phụ nữ cảm động.
Bát canh đặt trước mặt Trương LâmSơn, sau khi múc cho Tuệ An, anh cũng chìa tay về phía Đỗ Lối: "Cô Đỗ, tôicũng xin múc cho cô một bát".
Hứa Dực Trung cười ngất:"Sơn Tử, anh nhanh tay như vậy làm gì? Đỗ Lối dù gì cũng là người tôi đưađến, tôi còn chưa kịp hiện phong độ, anh đã cướp mất?".
Một lời đã xua tan bối rối của ĐỗLối, anh dành cho cô sự tôn trọng đúng lúc. Anh đã quen mọi việc do Đỗ Lối thuxếp, quên mất bữa ăn hôm nay có vợ chồng Trương Lâm Sơn, anh nên coi cô như bạngái để chăm sóc chứ không phải trợ lí của mình.
Câu chuyện sau đó thoải mái hơnnhiều. Đỗ Lối nhớ lại bao chuyện buồn cười trong lớp ngày xưa, hào hứng ôn lạivới Tuệ An. Do có Tuệ An, Hứa Dục trung chỉ gọi một chai bia. Anh làm như vôtình hỏi Trương Lâm Sơn: "Hoa viên Lệ Thành của Đông Nam ở khu Giang Dươngchẳng phải do anh xử lí? Bắt đầu động thổ rồi, tốc độ nhanh thật!".
Trương Lâm Sơn liếc Đỗ Lối, cười:"Các vị là đối thủ cạnh tranh đương nhiên quan tâm, cơ quan bây giờ việcnhiều, tôi cũng không rõ lắm".
"Đúng, các công ty bất độngsản mọc lên như nấm, nhưng có thể cạnh tranh với Gia Lâm, thành phố này hiệnchỉ có Đông Nam, không quan tâm sao được".
Trương Lâm Sơn biết Hứa Dực Trungmuốn nói đến khu đất bán đấu giá dạo trước, chỉ mỉm cười không nói.
Hứa Dực Trung chạm cốc với anh,một hơi uống hết, giọng sôi nổi: "Tôi thấy anh nên dành thời gian đưa chịđi chơi. Nếu quá bận thì để Đỗ Lối đưa đi. Hôm nay chúng tôi không quấy rầy haingười, ai bảo một tuần anh đã có năm ngày ăn bên ngoài, đúng không, chị?".
Trương Lâm Sơn giơ tay giúp TuệAn tóc mai vào sau tai: "Tuệ An nhà tôi không nhỏ nhen như thế".
Tuệ An đỏ mặt, nhìn chồng khôngnói.
Đỗ Lối cười khúc khích: "TuệAn, thật may gặp được cậu, ở thành phố này mình cũng không nhiều bạn, lúc nàocó thời gian chúng mình lại tụ tập".
Tuệ An gật đầu.
Ra khỏi nhà hàng, Trương Lâm Sơnđi lùi lại sau, khẽ nói với Hứa Dực Trung: "Chuyện kia do một tay phóphòng Chu dàn xếp".
Hứa Dực Trung vỗ vai anh:"Sơn Tử, sau này có thời gian mình đi chơi! Anh còn leo núi không?".
"Già rồi, không leonổi!". Trương Lâm Sơn cười.
"Chỉ e sau này anh càng bận,không có thời gian!". Hứa Dực Trung nói đầy hàm ý.
Trương Lâm Sơn cười, vẫy taychào, khoác vai Tuệ An quay đi.
Hứa Dực Trung tiễn Đỗ Lỗi về nhà,suốt dọc đường vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Đỗ Lối cười mủm mỉm: "Phótổng, lại có chuyện vui ư?".
"Đúng, bạn cũ lấy được vợđẹp thế, vui thay anh ta". Hứa Dực Trung cười, "Trưởng phòng Trươngbận rộn không có thời gian chăm sóc vợ. Tôi thấy cô và Tuệ An nói chuyện rấtvui".
Đỗ Lối hiểu ý: "Con ngườiTuệ An rất tốt, rất nhẫn nại, hơn nữa cũng như em, đều thích đi mua sắm, đã hẹnvới cô ấy rồi, sau này có thời gian sẽ cùng đi".
Đỗ Lối nhạy cảm nhận ra Hứa DựcTrung và Trương Lâm Sơn đã nói xong chuyện gì đó. Cô thầm nghĩ, muốn mở cánhcửa Hứa Dực Trung, có lẽ vợ chồng Trương Lâm Sơn, Tuệ An là chìa khóa hợp nhất.
"Vẫn còn sớm, bình thườngphó tổng luôn bận rộn, không biết hôm nay có vinh hạnh mời sếp uống cốctrà?". Đỗ Lối quyết định ra đòn.
Đây là lần đầu tiên cô chủ độngmời Hứa Dực Trung, trong khung cảnh thế này chắc chắn anh không từ chối. Làngười dám nghĩ dám làm, cô coi Hứa Dực Trung là mục tiêu, quan sát nửa năm, thểhiện nửa năm, vẫn không thấy anh động tĩnh, cô quyết định chủ động xuất kích.
Xong công việc mới có thể chơi.Hứa Dực Trung xưa nay công tư rõ ràng. Bây giờ vẫn còn sớm, anh vui vẻ nhận lờiĐỗ Lối, "Đi đâu?".
"Cát Đằng, quán ven sôngnhé?". Đỗ Lối lựa chọn một quán cafe bên sông có cảnh quan đẹp.
"Cô dẫn đường, tôi chưa đếnđó".
Đỗ Lối cười thầm, quán cafe nàychắc chắn Hứa Dực Trung chưa bao giờ đến. Bởi vì mới mở, cách nhà cô ở khôngđầy mấy trăm mét.
Đó là quán cafe nhỏ, bên trongchỉ kê mấy bộ salon. Nếu không chú ý, rất dễ nhầm là một hiệu sách, có lẽ nênlà quán cafe sách.
Đỗ Lối nhẹ nhàng đẩy cửa, chuônggió "ding dang" thánh thót. Một cô gái ra đón, nhìn thấy người quen,chào hỏi. Đỗ Lối tươi cười gật đầu, ngoái lại thấy Hứa Dực Trung đang hiếu kìngắm nghía gian phòng, mỉm cười gọi: "Phó tổng".
"Không phải giờ làm việc,chỉ cần gọi tên". Hứa Dực Trung cười vui vẻ, theo Đỗ Lối đi đến ngồi bàncạnh cửa sổ. "Vậy được, Hứa ...Dực Trung". Đỗ Lối bịt miệng cười:"Không quen. Anh uống gì?".
"Có trà không?".
"Có, ở đây có các loại trà,em thích Trúc Diệp Thanh. Hứa Dực Trung, còn anh?". Đỗ Lối thực sự khôngquen gọi tên anh, vừa gọi hai tiếng, lại cảm thấy cái tên rất hay.
"Một cốc Trúc Diệp Thanh,một cốc Phố Nhĩ". Hứa Dực Trung gọi.
"Người ta bảo, thích uốngtrà Phổ Nhĩ thường là người chín chắn, giỏi kiềm chế". Đỗ Lối nói.
"Vậy sao? Thế còn Trúc DiệpThanh?".
"Trúc Diệp Thanh xem ra cóvẻ lạnh nhạt nhưng lại ấn tượng".
"Đỗ Lối, cô nghiên cứu vềtrà ư? Còn gì thú vị nữa không?". Hứa Dực Trung hỏi.
Đỗ Lối cười, đôi mắt hạnh đàolúng liếng: "Trà có nhiều loại, Thiết Quan m kiên nhẫn, Long Tỉnh điềmtĩnh, Bích Lôi Xuân tao nhã, Qua Phiến quý phái, Nhài thong dong...".
Đỗ Lối say sưa. Hứa Dực Trungcười vang: "Không ngờ uống trà cũng cầu kỳ như vậy, nhưng tôi thấy Phổ Nhĩtương đối hợp khẩu vị, nghe nói còn có thể dưỡng sinh, nhưng không biết đánhgiá tinh tế như cô".
"Vậy sao? Những điều đó tổngkết cá nhân của em, thực ra em thích cafe hơn".
"Có phải các cô gái trẻ bâygiờ đều thích cafe?". Hứa Dực Trung nghĩ tới ba cô gái gặp lần trước ởquán cafe Lương Mộc Duyên.
Đỗ Lối nhìn Hứa Dực Trung lơ đãngtựa vào thành salon, ánh đèn màu da cam tỏa xuống người anh, hôm nay anh cũng khôngmặc plet, mà vận quần dài áo phông đen. Đỗ Lối chợt nghĩ, người ta bảo mĩnhân dưới ánh đèn càng đẹp, thì ra với đàn ông cũng thế. Cô bỗng mỉm cười, cảmgiác Hứa Dực Trung lúc này gần gũi hơn nhiều so với phó tổng giá đốc Hứa lúc ởvăn phòng.
"Dực Trung, gọi anh như vậycó được không? Nói cả họ lẫn tên rất mệt".
"Đương nhiên, đã nói rồi,không phải giờ làm việc".
Đỗ Lối cúi đầu, mấy sợi tóc maixõa xống, cô biết, lúc này từ vị trí của anh nhìn cô, sẽ là một tư thế mê hồn.Ngón tay cô như vô tình di trên khăn trải bàn. nhẹ nhàng nói: "Phụ nữ uốngtrà hay cafe đều là vì thích bầu không khí tĩnh mịch êm đềm của cảnh quan. Uốngtrà có cái thú, cafe có cái hay của cafe. Tuy nhiên". Đỗ Lối ngẩng đầu,"Anh nói vậy cứ như mình đã già". Cô nhoẻn cười.
Hứa Dực Trung đột nhiên ngỡngàng, một Đỗ Lối thông minh hoạt bát ở văn phòng và một Đỗ Lối dịu dàng gợicảm lúc này dường như là hai người khác hẳn. Hồi mới tiếp xúc anh cảm giác ĐỗLối là người từng trải, lúc này lại thấy cô cũng chỉ là sinh viên mới ra trường,hai mươi mấy tuổi, cũng tầm tuổi Đào Thiên Trần và Nghiêu Vũ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơi cúicủa cô, mấy sợi tóc mai vờn trên gò má ửng hồng, lòng chợt xao động, anh cũngmuốn giơ tay vén tóc cho cô. Anh không nén được, thở lại, có câu, anh hùng khóqua ải mĩ nhân, khi phụ nữ dịu hiền yếu đuối luôn khiến đàn ông thương xót.
"Ở thành phố này cô có ngườithân không? Tốt nghiệp xong một mình ở lại đây sao?". Giọng anh trở nên ôntồn, hỏi cô.
Đỗ Lối ngẩng đầu nở nụ cười diễmlệ: "Không, chỉ có mình em. Em thích đô thị lớn như thành phố này, có cảmgiác hòa cùng thời đại, mỗi ngày thấy háo hức, không như quê nhà, cảm giác thờigian trôi rất chậm, em thích cuộc sống ở đây".
Quả là một cô gái can đảm, HứaDực Trung không khỏi khâm phục. Thành phố thay đổi từng ngày, đang cần nhữngngười mạnh mẽ như vậy truyền sức sống cho nó, anh buột miệng nói ra ý nghĩ củamình: "Phải đấy, tập đoàn Gia Lâm chúng tôi rất cần những người trẻ tuổinhiệt huyết như cô".
"Ha ha, anh lại trở thànhphó tổng Hứa rồi!". Đỗ Lối cười nói.
Hứa Dực Trung cũng cười:"Chỉ là chưa quen uống trà nói chuyện với nhân viên như thế này".
Đỗ Lối cười tinh nghịch:"Chưa quen là bởi vì lần đầu, lâu dần sẽ quen, em sẽ thường xuyên hẹn anhđi uống trà nói chuyện".
Sự bạo dạn nhiệt tình của Đỗ Lốilàm Hứa Dực Trung phấn khởi ngửa cổ cười ngất, còn chưa hết cười, chuông gióngoài cửa đã "ding" một tiếng, có hai người đẩy cửa đi vào.
Hứa Dực Trung ngồi đối diện vớicửa chính, nhìn thấy trước, lông mày hơi nhướn, lên tiếng chào: "Cô Đào,anh Tiêu, hai người cũng đến à!".
Thiên Trần và Tiêu Dương vừa ăn ởquán bên sông, tản bộ đến đây. Thấy quán trà trang trí lạ mắt, liền vào.
Vừa bước vào, Thiên Trần đã nhìnthấy Đỗ Lối và Hứa Dực Trung, thầm nghĩ Nghiêu Vũ đoán trúng, thì ra hai ngườicó quan hệ đó. Nghe tiếng Hứa Dực Trung, Thiên Trần cười đáp: "Phó tổngHứa, xin chào, lại gặp rồi". Đỗ Lối tươi cười reo lên: "Ồ, ThiênTrần! Cả Tiêu Dương nữa! Đã lâu không gặp. Lại đây cùng ngồi!". Giọng ĐỗLối vui vẻ, nhưng thâm tâm rất bực vì cơ hội ngồi riêng với Hứa Dực Trung bỗngchốc bị phá hỏng. "Không, chúng tôi chỉ ghé qua, hai người cứ tựnhiên". Thiên Trần không muốn ngồi cùng họ. Tiêu Dương nắm tay cô đi đếnchiếc bàn ở góc phòng, vui vẻ nói: "Phó tổng Hứa, hai người cứ tự nhiên,chúng tôi ngồi ở đây".
Hứa Dực Trung cũng không ép. ThấyTiêu Dương từ chối, anh hiểu, ngồi cùng nhau nói chuyện không tiện. Anh nói nhỏvới Đỗ Lối: "Có vẻ tôi rất có duyên với mấy bạn cũ của cô, đi đến đâu cũnggặp".
Đỗ Lối cũng cúi đầu khẽ nói:"Có lẽ chỗ này trước đây mọi người đều thích đến, ở đây có nhiều quán ănngon, cũng là nơi hẹn hò lí tưởng".
Hứa Dực Trung cười to: "Cóphải sinh viên bây giờ thích đến đây hẹn hò?".
"Ven sông tĩnh mịch, phongcảnh nên thơ". Đỗ Lối lườm anh, "Hình như thời sinh viên phó tổngchưa yêu".
"Thời đó, ha ha! Xung quanhtôi không có cô gái Trung Quốc nào khả dĩ, các mĩ nhân ngoại quốc tuy đẹp nhưngkhông hợp khẩu vị".
"Anh cũng quen TiêuDương?". Hứa Dực Trung quen Thiên Trần không lạ, nhưng xem ra cũng quenTiêu Dương, Đỗ Lối cảm thấy khó hiểu. Sực nhớ Hứa Dực Trung hình như để ýNghiêu Vũ, cô lại thấy khó chịu.
Thiên Trần nhìn hai người cúi đầunói chuyện, nhìn từ phía này, trông hai người rất thân mật. Cô lẩm bẩm:"Em không thích họ, cùng hội cùng thuyền!".
"Em đúng là". TiêuDương biết Thiên Trần không ưa Đỗ Lối chủ yếu là do quan hệ với Nghiêu Vũ, anhkhông hay tiếp xúc với Đỗ Lối nhưng nghe Thiên Trần nói về cô, chuyện của mấycô gái, anh không quan tâm, nếu Thiên Trần không thích, anh cũng không có thiệncảm.
"Anh định mấy tháng nữa sẽmở công ty". Tiêu Dương chuyển chủ đề.
Thiên Trần ngạc nhiên: "Tiềnđủ chưa?".
"À, sư huynh và anh hợp tác,cuối năm anh ấy về nước, anh ấy bỏ ra một nửa, bọn anh làm chung. Công ty sẽ doanh quản lí, khi về nước có thể sư huynh sẽ đi làm chính thức ở chỗ khác, côngty này coi như làm thêm ngoài giờ".
"Đồng Tư Thành cuối năm vềnước?". Thiên Trần chợt cao giọng.
"Nói nhỏ thôi!".
Thiên Trần nhún vai, nhìn quanh.
Nhưng Đỗ Lối và Hứa Dực Trung đãnghe thấy, Đỗ Lối hơi nhếch mép.
Đây là lần thứ hai trong buổi tốihôm nay Hứa Dực Trung nghe thấy cái tên đó. Đỗ Lối nhận ra băn khoăn trong mắtHứa Dực Trung, liền cười giải thích: "Đồng Tư Thành là bạn trai của NghiêuVũ. À, bạn trai cũ, đi Anh du học hai năm, có lẽ năm nay trở về".
Nghĩ đến chuyện chia tay giữaĐồng Tư Thành và Nghiêu Vũ, Đỗ Lối thấy buồn cười. Thật là một lí do nực cười.Mọi người, bao gồm cả Thiên Trần và Tuệ An là bạn thân nhất của Nghiêu Vũ đềutin hai người đó chia tay là do Đồng Tư Thành đi du học. Nhưng Đỗ Lối hiểuNghiêu Vũ, cô cho rằng cô đã hiểu nguyên nhân thực sự.
Kẻ thù nhiều lúc hiểu đối phươnghơn bạn bè.
Hứa Dực Trung nhìn Đỗ Lối, côthật thông minh, chỉ thoáng qua cũng nhận ra anh có hứng thú đối với Đồng TưThành, liền cười nói đùa: "Không phải anh ta cũng là người cô quantâm?".
Đỗ Lối kinh ngạc, cười to:"Làm gì có chuyện? Sao em có thể thích kiểu người Đồng Tư Thành?".
Không ư? Hứa Dực Trung hoài nghidự đoán của mình: "Tôi còn tưởng vì lí do đó nên cô và Nghiêu Vũ quan hệkhông tốt".
"Oa, phó tổng sao quan tâmtôi như vậy? Thật bõ công làm trợ lí của anh nửa năm nay!". Đỗ Lối nóiđùa.
Hứa Dực Trung cười: "Bảo tôikhông quan tâm nhân viên của mình sao? Tôi còn quan tâm đến cả bạn cô cơmà?".
"Liệu có thể hiểu theo nghĩakhác? Với tất cả các cô gái trong tập đoàn phó tổng đều quan tâm nhưvậy?". Dưới ánh đèn, mắt Đỗ Lối long lanh như nước, vô cùng quyến rũ.
Hứa Dực Trung bất chợt ngâyngười, khẽ chớp mắt, lại nhanh chóng trấn tĩnh, câu hỏi của Đỗ Lối thực khôngdễ trả lời. "Nhìn chung, với trợ lí cùng làm việc bên nhau, tôi hiểu hơn.À, ngày mai còn có việc, tôi đưa cô về". Hứa Dực Trung kịp thời ngăn chặntính hiếu kì của mình, cũng ngăn cản sự cám dỗ mỗi lúc một tăng của Đỗ Lối.
Anh trả tiền, nhân tiện trả luôncho Thiên Trần và Tiêu Dương, ngoái đầu chào họ: "Tôi về trước, hai ngườicứ tự nhiên".
Thiên Trần và Tiêu Dương mỉm cườicảm ơn.
Những lời định nói, Đỗ Lối đànhnén lại. Có hiếu kì là có quan tâm, quan tâm nhiều sẽ có chuyển biến. Giống nhưchuyển biến của vật chất từ biến hóa vật lí thành biến hóa hóa học, cô tin sẽcó ngày, sự quan tâm của Hứa Dực Trung với cô sẽ chuyển biến nhảy vọt về chất.
Xem tiếp: Chương 7