Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 8
Chương trước: Chương 7
Có đến mấy lần cô mở ngăn kéo,nhìn nét chữ trên phong bì màu trắng, tim đập thình thịch, tay giơ ra chưa kịpchạm vào đã rụt lại. Gương mặt của anh, mùi cơ thể anh, nụ hôn đầu, lần đầu nắmtay, lần đầu… của họ.
Nghiêu Vũ ngây người ngồi trongvăn phòng. Đọc hay không? Cô có vẫn phân vân. Trong ngăn kéo thứ ba bàn làmviệc của cô có ba bức thư gửi theo đường hàng không, mỗi tuần một bức, cô đãnhận được ba bức.
Vừa nhìn nét chữ cứng cáp bằngbút bi mực xanh đen cô đã biết đó là thư của Đồng Tư Thành. Anh quen dùng bútbi, nét chữ phóng khoáng. Người ta bảo, nét chữ nét người, Nghiêu Vũ lắc đầukhông tin, chữ cô rất xấu, lại díu vào nhau, chẳng lẽ cô là hạng tiểu nhân hẹphòi?
Cô hẹp hòi ư? Nghiêu Vũ mím môi,nếu không tại sao không cho anh một cơ hội nữa? Khuôn mặt đẹp trong sáng củaĐồng Tư Thành lại hiện ra trong tâm trí. Hồi đó quả thực anh rất tốt với cô,cưng chiều cô rất mực.
Còn nhớ, những lần hai ngườiphóng xe địa hình lên núi chơi, Nghiêu Vũ hầu như không phải đạp xe, cô chỉ cầnnắm chắc tay lái. Đồng Tư Thành một tay nắm ghi đông, một tay đặt lên vai cô,vừa ra sức đạp xe, vừa đẩy cô đi.
Nghiêu Vũ hớn hở nói, thế nàygiống như em đi xe đạp điện, cô trầm trồ khen quả núi quá lớn. Có lúc cô thíchnghiêng đầu ngó mặt anh, ngắm vầng trán lấm tấm mồ hôi, nụ cười sáng rỡ như sắcnắng. Vừa đi được một đoạn cô đã hỏi anh, mệt không.
Hi, không mệt! Em nặng bao nhiêu?Đồng Tư Thành luôn nói như vậy.
Dần dần thành quen, mỗi lần cùnganh lên núi, cô chỉ cần điều khiển tay lái, hình ảnh Đồng Tư Thành đạp xe đẩycô lên núi, lần nào cũng khiến cô nhớ tới cảnh Sisyphus[1] đẩy hòn đá tảngkhổng lồ trong Thần thoại Hi Lạp. Cảm xúc đó luôn tác động đến quyết định củacô.
[1] Sisyphus vì mắc tội khinh mạncác vị thần nên phải chịu hình phạt không ngừng lăn một tảng đá lên đỉnh núi đểrồi lại bị chính tảng đá đó lăn trở lại đè lên người.
Nghiêu Vũ nhắm mắt, đầu ngửa vềsau, lại nghĩ tới lần cùng Đồng Tư Thành đến trường ngoài thăm bạn anh, lúc đóđã muộn, không còn xe bus, đi xe taxi về trường phải mất mấy chục đồng, Đồng TưThành liền mượn xe đạp đưa cô về.
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng conđường, Đồng Tư Thành biết cô dỗi, suốt dọc đường không nói, anh cũng đạp rấtnhanh. Nghiêu Vũ ôm anh, mặt áp vào lưng anh, nghe tiếng tim và hơi thở gấp gápcủa anh, lúc đó cô nghĩ gì? Muốn đoạn đường kéo dài mãi mãi, muốn cả đời ngồisau lưng anh, yên tâm để anh đưa về nhà.
Buổi tối đó, trên trời có vầngtrăng khuyết, bên cạnh vầng trăng có một vì sao rất sáng. Đồng Tư Thành điđường tắt theo lối cổng sau về trường, hai bên đường là những ruộng rau, NghiêuVũ hỏi anh: “Tại sao chúng ta đi thế nào, trăng cũng ở trước mặt?”.
Đồng Tư Thành ngước nhìn trăng,bánh xe chờm lên hòn đá, xe lật nghiêng, Nghiêu Vũ nhảy xuống, Đồng Tư Thànhluống cuống quay phải quay trái vẫn không giữ được, cả người lẫn xe lao xuốngruộng rau.
Nghiêu Vũ đứng trên đường cườikhanh khách. Anh đẩy xe từ ruộng rau lên, lẩm bẩm: “Chỉ tại nhìn trăng của em”.
Hai người nhìn nhau cười một lát.Đồng Tư Thành đột nhiên nói: “Anh hôn em được không?”.
Đó là lần đầu tiên hai người hônnhau, đến giờ Nghiêu Vũ vẫn nhớ cảm giác nụ hôn đó. Môi anh mềm ấm in lên môicô, cứ như vậy, môi ép môi, không động đậy, chỉ cảm giác cùng thở ra hơi nóng.
Rất lâu mới buông, lại không dámnhìn nhau. Nghiêu Vũ đầu cúi thấp, Đồng Tư Thành dắt xe đi bên cạnh, cứ như vậyđi bộ về trường.
“Nghiêu Vũ! Sao thế!”.
Nghiêu Vũ hơi giật mình, mở mắtnhìn thấy Chung Cường đứng trước bàn ngạc nhiên nhìn cô. Cô chớp mắt, lúng túngnhận ra nước mắt đã chảy dài trên má từ lúc nào, vội vàng lấy cùi tay lau,nhoẻn cười: “Ồ, tối qua chơi game quá muộn, ngủ ít, xin lỗi!”.
Chung Cường nghi hoặc nhìn nụcười của Nghiêu Vũ, vậy mà vừa rồi anh đã tưởng cô có chuyện gì: “Cô đến phòngkế hoạch của Gia Lâm, đưa cho họ kịch bản quảng cáo khu chung cư mới”.
“Ô!”. Nghiêu Vũ hơi do dự, địnhnói, lại thôi, kịch bản này do cô viết, đương nhiên cô phải đi đưa, đành nói:“Vâng!”.
“Vốn định gửi qua mạng, nhưngphía Gia Lâm yêu cầu xem băng”. Chung Cường giải thích.
“Biết rồi, hôm nay phải mang về ýkiến của họ chứ?”.
“Đương nhiên, càng nhanh càngtốt”.
Nghiêu Vũ không muốn lại gặp ĐỗLối hoặc Hứa Dực Trung. Mắt lại liếc về ô khóa kéo chặt, thư của Đồng Tư Thànhkhông cần xem cô cũng biết nội dung, lúc đầu chính anh yêu cầu chia tay, nếukhông muốn hòa giải, hà tất phải viết thư.
Thiên Trần đã nói, Đồng Tư Thànhcuối năm về nước, còn ba tháng nữa anh sẽ về. Lòng cô lại rối bời, gọi choThiên Trần, tín hiệu vừa thông lại thấy ngắt máy.
Lát sau Thiên Trần nhắn tin:“Đang đi làm phóng sự ở Tân Cương, một tuần nữa mới về. Có việc gì?”.
Nghiêu Vũ nghĩ một lát, nhắn lại:“Không có gì, định hẹn đi ăn, khi nào về gọi lại”.
Thu xếp đồ, Nghiêu Vũ đi taxi đếntập đoàn Gia Lâm.
“Cô Nghiêu, xin chờ một lát, nhânlúc phó tổng ở đây, tôi muốn trình anh ấy xem”. Tiểu Trương ở phòng kế hoạchnhận kịch bản nói với cô.
“Được, phiền anh quá”. Nghiêu Vũngồi uống trà chờ ý kiến của Hứa Dực Trung, cô lờ mờ cảm thấy sẽ không thuậnlợi.
Lát sau, Tiểu Trương đi vào, “CôNghiêu, phó tổng mời cô đến văn phòng một lát”.
Nghiêu Vũ bắt đầu nhớ lại mấy lầnmình bóng gió châm chọc Hứa Dực Trung, liệu anh ta có nhân cơ hội làm khó cô?Nhưng lại nghĩ công việc là công việc, cũng thấy nhẹ nhõm. Đi đến gần phòng làmviệc của Hứa Dực Trung, liền nhìn thấy Đỗ Lối.
Trên mặt Đỗ Lối vẫn nụ cườithường trực: “Nghiêu Vũ, ngồi đợi ở phòng ngoài một lát, phó tổng xong ngay”.
“Được”.
Nghiêu Vũ ngồi lên salon phòngngoài, Đỗ Lối rời khỏi bàn, rót trà cho cô, mắt liếc trang phục thoải mái củaNghiêu Vũ nói vui: “Hai năm không gặp, xem ra lúc nào cậu cũng ung dung nhưvậy”.
“Cũng tạm”.
“Nghe nói…”. Đỗ Lối đặt cốc tràtrước mặt cô, “Đồng Tư Thành sắp về nước? Hai người có định quay lại vớinhau?”.
Nghiêu Vũ nhìn Đỗ Lối, cô ta cóvẻ rất quan tâm, đột nhiên thấy buồn cười, có lúc Đỗ Lối quan tâm cô hơn cảThiên Trần và Tuệ An, nhanh như vậy đã biết tin về Đồng Tư Thành. “Đỗ Lối, cậuđẹp thế, sao mãi vẫn không tìm được bạn trai?”. Nghiêu Vũ nói nhỏ, mắt liếcquanh phòng làm việc: “Nhắm anh ta rồi?”.
Đỗ Lối lập tức thôi cười, lạnhlùng nhìn cô: “Tôi có tìm được bạn trai hay không, không liên quan tới cậu”.
Nghiêu Vũ nghiêm mặt: “Đồng TưThành và tôi cũng không liên quan tới cậu!”.
“Tại sao cậu không cho Đồng TưThành biết…”. Mắt Đỗ Lối giễu cợt.
Nghiêu Vũ cũng thản nhiên nhìntrả: “Tôi không hiểu, tại sao cậu quan tâm đến tôi như thế, hay là thích tôirồi?”.
“Cậu!”. Đỗ Lối tức giận, quay đầuđi.
Nghiêu Vũ nhàn tản tựa vào salon:“Yên tâm, tôi tuyệt đối không muốn tham dự vào cuộc sống của cậu, vĩnh viễnkhông, tránh càng xa càng tốt, cậu cũng nghĩ thế chứ? Cho nên, không cần phảinhìn thấy tôi là xù lông nhím”. Cô không hiểu, tại sao Đỗ Lối vẫn còn hứng thúvới cô như vậy, tốt nghiệp hai năm, vẫn còn muốn biết chuyện của cô.
Lúc này điện thoại trên bàn làmviệc của Đỗ Lối đổ chuông. Cô nghe xong, trở lại bình thường nói với Nghiêu Vũ:“Phó tổng mời vào”.
Nghiêu Vũ đứng dậy, đi vào phòngtrong, Đỗ Lối nói nhỏ sau lưng cô: “Đây là số mệnh! Cậu vẫn đi vào cuộc sốngcủa tôi, Nghiêu Vũ”.
Nghiêu Vũ thở dài, ngoái đầu nói:“Việc gì phải thế, Đỗ Lối, chúng ta đều đã lớn”.
Đỗ Lối bướng bỉnh nhìn cô, ngạomạn hất cằm, có ngọn lửa cháy trong mắt. Nghiêu Vũ cảm thấy Đỗ Lối lúc này rấtđẹp, cũng rất đáng thương. Thậm chí cô đã muốn quay đi, không thích có bất cứliên quan với tập đoàn Gia Lâm. Nhưng lại thấy mình không làm gì sai, tất cả làdo Đỗ Lối gây ra, cần gì phải bận tâm cảm giác của cô ta? Cô bình tĩnh nhìnthẳng Đỗ Lối mấy giây, đẩy cửa gian trong.
Hứa Dực Trung đang cau mày xembăng quảng cáo. Nghiêu Vũ nhìn thái độ anh ta, bụng nghĩ hỏng rồi. Lập tức gáclại chuyện của Đỗ Lối, ngồi ngay ngắn chờ nghe ý kiến của Hứa Dực Trung.
“Thiết kế là do cô làm?”.
“Đúng!”.
“Thiết kế này không ổn”. Hứa DựcTrung nói thẳng.
Nghiêu Vũ nhìn anh ta, thầm nghĩ,anh ta bới lông tìm vết hay là không hài lòng thật?
Hứa Dực Trung cười: “Tôi khôngphải hạng công báo tư thù như một số người. Thiết kế này không phù hợp ý tưởngvà phong cách khu chung cư mới của Gia Lâm”.
Nghiêu Vũ chậm rãi nói: “Thiết kếnày làm theo tư liệu do phòng kế hoạch của bên này gửi đến. Có thể phiền phótổng Hứa nói rõ hơn không?”.
“Cô Nghiêu, là thế này, màu sắccần sáng hơn và tiết tấu cần nhanh hơn, khu chung cư mới của Gia Lâm với kiểucăn hộ nhỏ, cầu thang máy là chính, lời giới thiệu tôi cảm thấy chưa có khôngkhí hiện đại, đồ họa nên thay thế bằng mẫu căn hộ mới của chúng tôi, vấn đề nàyphòng kế hoạch sẽ cung cấp tư liệu cho bên đó”.
Cái gì? Đây chính là kiểu ngườibán trời không văn tự! Theo ý anh ta, toàn bộ thiết kế phải làm lại? Cô trầmngâm một lát nói: “Nếu bây giờ làm lại toàn bộ, một là vấn đề thời gian, hai làkinh phí trước đây Gia Lâm đã bỏ vào. Chuyện này tôi không quyết được”.
“Thời gian chỉ cần bên đó làmthêm giờ. Còn đầu tư làm mới tôi sẽ trực tiếp nói với giám đốc Vương”.
Hứa Dực Trung nói ngắn gọn.
Cô nhẩm tính thời gian, phối hợpvới họa sĩ phụ trách mĩ thuật, liên hệ chế tác mô hình, làm liền mấy ngày đêmlà ổn. Nghiêu Vũ đứng lên lễ phép cáo từ: “Tôi sẽ truyền đạt lại ý kiến của phótổng Hứa. Sẽ làm lại theo yêu cầu của bên này, hoàn thành mô hình sớm nhất”.
Cô đang định đi, Hứa Dực Trungđột nhiên nói: “Phải để cô Nghiêu làm lại, tôi rất tiếc!”.
Nghiêu Vũ ngoái đầu cười: “Phótổng Hứa khách khí rồi, người bỏ tiền là chủ lớn, chúng tôi có nghĩa vụ làmkhách vừa lòng. Tiếp xúc nhiều có thể cùng hiểu nhau cũng tốt”.
Hứa Dực Trung cảm thấy Nghiêu Vũhôm nay rất biết điều, cũng rất dễ nói chuyện. Anh cười, “Có thể phòng kế hoạchchưa lĩnh hội hết ý kiến của tôi, lần này quả thực làm phiền các cô, khi nàohoàn thành, tôi mời cô Nghiêu đi ăn”.
Nghiêu Vũ lập tức từ chối: “Làmkhách hàng hài lòng là trách nhiệm của chúng tôi. Phó tổng Hứa không cần kháchkhí, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Tạm biệt”.
Thư của Đồng Tư Thành từ Scotlandgiá lạnh, đồi núi trập trùng bay đến. Đây đã là bức thứ tư. Sau mỗi bức thưnhận được, Nghiêu Vũ đều cảm thấy bóng dáng Đồng Tư Thành hiện ra rõ hơn, dườngnhư anh đang theo những bức thư từng bước đi về phía cô.
Thư đến tay Nghiêu Vũ không quámười giây, cô không đọc, bỏ ngay vào ngăn kéo. Nhưng hàng ngày đi làm, cứ cóthời gian rảnh là cô không kiềm chế được, mắt lại liếc về phía ngăn kéo đó. Sauđó lòng lại bồn chồn. Cô muốn biết, tại sao Đồng Tư Thành viết thư hối hận muốnhòa giải với cô, cũng muốn biết, rốt cuộc những điều anh viết liệu có thể làmcô dao động, càng muốn biết, tại sao anh một mực kiên trì như vậy!
Anh tin rằng cô không tự ái, cóthể bỏ qua chuyện cũ? Tự tin vẫn còn cơ hội thứ hai? Tuy phân vân, nhưng câu trảlời đã có, quả thực cô chưa quên. Chỉ có điều sự gắng gỏi hai năm qua của cô cơhồ không chỉ vì Đồng Tư Thành.
Nghiêu Vũ ngồi trong văn phòng,chân tay như thừa, không biết làm gì. Có đến mấy lần cô mở ngăn kéo, nhìn nétchữ trên phong bì màu trắng, tim đập loạn, vừa giơ tay lấy, chưa kịp chạm vàođã rụt lại. Khuôn mặt, mùi cơ thể anh, nụ hôn đầu, lần đầu nắm tay, lần đầu hòhẹn, lần đầu… của họ.
Nghiêu Vũ bàng hoàng, tim xốnxang. Có một giọng nói thôi thúc cô, đừng cố chấp, hãy đọc xem anh ấy viết gì, chỉđọc lướt một lần!
Cảnh chia tay lại hiện lên. Timthắt lại, nỗi đau lại như dao chích vào lòng, Nghiêu Vũ hốt hoảng vội vàng khóangăn kéo, nhanh chóng rời phòng làm việc đến bộ phận chế tác xem thiết kế vàlàm mô hình.
Cô cần công việc để đầu óc khôngđược nghỉ ngơi. Trước khi suy nghĩ rõ ràng, cô cảm thấy ngồi ở bàn làm việcđúng là một sự tra tấn.
“Nghiêu Vũ, xong rồi”. TiểuTrương phụ trách mĩ thuật thở phào một hơi, ba đêm liền, cuối cùng bản thiết kếmới cũng được làm lại, “Một bản thực hiện trên máy tính, một bản vẽ tay. Có thểđưa cả để họ xem”.
“Tốt rồi, để mang đến cho phógiám đốc Chung xem”. Nghiêu Vũ ngắm nhìn, cảm thấy bản vẽ mới đã thể hiện đầyđủ ánh sáng, sức sống và không khí hiện đại mà Hứa Dực Trung yêu cầu.
Chung Cường ngắm nghía cũng rấthài lòng: “Ờ, tôi cảm thấy bản này có sức thu hút giới trẻ hơn bản trước. Vừanhìn tôi đã muốn mua ngay một căn hộ”.
“Ha ha! Sếp ơi, nhà anh còn chưađủ đẹp hay sao?”. Nghiêu Vũ và Tiểu Trương cười.
Hiện tại thành phố có tới mấytriệu nhân khẩu tự do, loại căn hộ này được thanh niên ngoại tỉnh ưa chuộngnhất. Dân ở đây cũng có thể mua để đầu tư.
“Nghiêu Vũ, cô không phải ngườithành phố này, muốn ở đây lâu dài, thuê nhà mãi cũng không hay, nên mua nhàcàng sớm càng tốt. Nhân cơ hội quen với tập đoàn, bảo họ ưu đãi mấy phần trăm”.Chung Cường vui vẻ nói với cô.
Nghiêu Vũ thở dài: “Thưa sếp, cóphải công ty định tăng lương cho em? Loại căn hộ có hướng phong thủy tốt giá đãlà bốn ngàn tệ một mét vuông, tiền lương tháng của em chỉ đủ mua một mét vuông.Muốn mua căn hộ bốn chục mét, em phải nhịn ăn nhịn tiêu mấy năm”.
Tiểu Trương cười ha hả: “Bây giờ,lớp trẻ muốn mua nhà trả góp, tiền tích cóp mấy năm cũng không đủ trả đợt đầu.Nhìn chung đều phải nhờ bố mẹ hỗ trợ, tự mình hơi khó. Nghiêu Vũ, cô là con mộtđúng không? Sao không nhờ bố mẹ giúp!”.
Nghiêu Vũ lắc đầu: “Em phải tựkiếm tiền mua, bây giờ chỉ mong giá nhà giảm”.
Chung Cường cười: “Tôi thấy, hainăm nữa bốn ngàn một mét cũng chưa chắc mua được”.
Nghiêu Vũ thầm nghĩ, có căn nhàriêng của mình đương nhiên là thích. Đi làm hai năm, ăn tiêu tiết kiệm tích cópđược hơn ba vạn, vẫn còn thiếu một nửa tiền trả đợt đầu, nếu trang trí lại càngcần thêm tiền. Nhờ gia đình, cô chưa bao giờ nghĩ tới. Hai năm nay cô gan lì ởthành phố này chưa về nhà.
Nghiêu Vũ nhớ tới Tết năm ngoáibố cô gọi điện quát tháo: “Con còn gan lì đến bao giờ?”.
Nghiêu Vũ bướng bỉnh nói: “Đếnkhi nào tự con mua được nhà!”.
Bố cô tức giận, ném điện thoại ẹ cô. Mẹ vừa nói đã khóc: “Nghiêu Nghiêu, ba mươi Tết rồi mà con khôngvề”.
Kết quả mồng một Tết, bố mẹ cùngđến thăm cô. Ba người ăn Tết trong căn nhà thuê bé tí của cô. Trước khi họ ravề, cô vẫn quyết một mình ở lại thành phố này. Bố cô sau phút tức giận, dịugiọng nói: “Được, nếu con đã quyết như vậy thì đừng bỏ dỡ giữa chừng! Nếu khôngtrụ được, hãy nhớ vẫn còn bố mẹ!”.
Mẹ vốn chiều cô, bình thường ởnhà việc gì cũng theo ý cô, lúc này đột nhiên cứng rắn, nhất định không chịu đểcô một mình ở lại đây. Bố cô quát một hồi, mẹ mới gạt nước mắt ra về. Ở nhàcách một tháng lại gọi điện than thở nhớ cô, giục cô về, vừa nói là khóc, từsau Tết đó bố không đến thăm cô nữa. Nhưng cứ có người quen đến thành phố nàylà bố mẹ lại nhờ mang đồ cho cô, đồ ăn, đồ dùng. Nghiêu Vũ chở bọc lớn bọc bévề như chuyển nhà.
Nghĩ đến bố mẹ lại thấy ấm lòng,nhưng cô đã quyết, nhất định không thay đổi. “Thôi, lại tích cóp thêm hai nămnữa, có thể đủ trả lần đầu là được”.
Thiên Trần nói dối mẹ cơ quan cóviệc, đi gặp Tiêu Dương, đứng ngoài cửa hiệu, cách mấy dãy máy tính nhìn thấyTiêu Dương ngồi trước máy tính chăm chú làm việc. Mười ngày liền không gặp, rấtnhớ anh, cô đứng nhìn một lúc mới nhắn tin cho anh: “Anh có rảnh không?”. Côthấy Tiêu Dương dừng tay rút di động, khuôn mặt khôi ngô nở nụ cười. Điện thoạitrong tay cô rung lên: “Còn em? Vẫn bận à?”.
Thiên Trần mím môi, nói dối:“Vâng, bận lắm, phải viết bao nhiêu bài, bận chết được”.
“Buổi trưa ăn gì?”.
“Cơm hộp! Chính là cơm của nhàhàng do cơ quan đặt, ngửi mùi đã buồn nôn!”.
“Buổi tối cũng ăn ở đó à?”.
“Vâng, làm thế nào bây giờ? Bụngđói mà lại không nuốt được”.
“Ăn tạm gì đi, xong việc anh đưađi ăn”.
Thiên Trần sung sướng bật cười:“Em làm thêm giờ, bài viết đã xong, bây giờ đang ở cạnh anh”.
Tiêu Dương ngạc nhiên ngước nhìnra ngoài, mỉm cười lắc đầu.
Tiêu Dương xong việc, hai ngườiđi ăn. Thiên Trần chợt nhớ tới Nghiêu Vũ, vui vẻ nói với anh: “Tiểu Vũ hình nhưcó chuyện gì, hẹn gặp nhưng em từ chối, là để đi với anh đấy”.
“Em làm đúng lắm!”. Tiêu Dươnggắp thức ăn cho cô, “Đi công tác chắc ăn uống không quen? Người cũng đen đinhiều”.
“Không đến Tân Cương không biếtnước mình rộng thế nào, ở đó nắng rất gắt”. Thiên Trần vừa ăn vừa liến thoắngkể chuyện chuyến công tác của mình.
“Thiên Trần, hình như em ngàycàng thích nghề phóng viên?”. Tiêu Dương nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô nhậnxét.
Thiên Trần gật đầu: “Thực ra đượcrèn luyện rất nhiều. Hai năm đi làm, em cảm thấy mình cởi mở hơn nhiều. Lại họchỏi được không ít”.
“Nhưng quá mệt, sau này hết hứngthú đi khám phá cái mới, thì chuyển sang làm biên tập”.
“Vâng, em cũng nghĩ vậy. À, đợiĐồng Tư Thành về mới mở công ty hay là làm trước?”.
“Sư huynh nói đợi anh ấy về, bâygiờ lắp ráp máy tính không kiếm được bao nhiêu, lắp một chiếc kiếm được ba trămđồng đã là khó. Hai năm nay anh cũng không kiếm được nhiều, nếu không mở côngty làm riêng, chẳng biết bao giờ mới khá được”.
Thiên Trần từ từ buông đũa, nhìnmột bàn đầy thức ăn ngon, trách anh: “Vậy mà anh còn đưa em đến chỗ ăn ngon thếnày? Bữa nay không cho anh trả tiền”.
“Ăn đi, không cần tiết kiệm choanh. Không được tranh với anh!”. Tiêu Dương vuốt tóc cô, giọng kiên quyết.
“A Dương, em vẫn còn ít tiền tiếtkiệm, anh cứ cầm dùng tạm”.
“Không được! Em giữ lại mua sắm”.Tiêu Dương một mực từ chối. Anh không muốn để Thiên Trần chịu khổ cùng anh.Thiên Trần cũng không ép, cô biết Tiêu Dương có nguyên tắc riêng, mặc dù saubuổi tối hôm đó, hai người thân mật hơn nhiều, nhưng vẫn không thể thuyết phụcanh nhận tiền của cô.
Ăn cơm xong, trở về nhà thuê củaTiêu Dương. Mẹ Thiên Trần cảm giác cô vẫn đi lại với Tiêu Dương, lệnh cho côbuổi tối phải về nhà trước mười giờ. Thiên Trần không nói với Tiêu Dương chuyệnđó, lúc gặp nhau cũng tránh không nhắc tới.
“A Dương, đoán xem em mua quà gìcho anh?”. Thiên Trần cười mở túi xách lấy quà.
Tiêu Dương ôm cô từ phía sau, gụcđầu vào vai cô: “Quà gì cũng được”.
“Như vậy không hay!”. Thiên Trầncười hớn hở, “Em nhìn thấy ở Lan Châu liền mua”. Cô lấy trong túi da một chiếcnậm rượu nhỏ màu vàng, một phía thân nậm vẽ vị La Hán bụng phệ cười hết cỡ,phía kia khắc dòng chữ nhỏ: Đào Thiên Trần, Tiêu Dương bên nhau trọn đời. Nétkhắc rất tinh xảo đẹp mắt.
Tiêu Dương thận trọng để nậm rượutrên lòng bàn tay, rất cảm động, Thiên Trần lúc nào cũng nhớ đến anh.
“Em thấy người ta mua, yêu cầukhắc chữ, liền mua và khắc tên chúng mình”. Thiên Trần hớn hở nói.
Tiêu Dương siết cô vào lòng, hônmột cái thật mạnh, đây là Thiên Trần của anh! Mỗi khi ánh mắt long lanh trànngập yêu thương của cô nhìn anh, lại khiến anh nhớ tới lời bài hát của MarcTerenzi buổi tối hôm đó.
Tiêu Dương cúi đầu nhìn khuôn mặtửng hồng của cô, nghĩ đến hàng chữ khắc trên nậm rượu: Đào Thiên Trần, TiêuDương bên nhau trọn đời, lại âu yếm vuốt tóc cô, ôm cô thật chặt.
Thiên Trần cẩn thận đặt nậm rượu trước bộ loa máytính. Sau khi tiễn Thiên Trần, Tiêu Dương về phòng vuốt ve mãi hàng chữ đó, đưalên môi hôn, dùng môi nhận ra từng đường nét chữ khắc trên nền sơn đen óng ánh.Tiêu Dương nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn chiếc nậm bên gối, cảm giác ThiênTrần đang ở bên anh, giơ tay là chạm vào được.
Xem tiếp: Chương 9