Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 9

Chương trước: Chương 8



Nghiêu Vũ quá thẳng thắn, Hứa DựcTrung không hẹp hòi như vậy, nhưng sự thẳng thắn của cô khiến anh phật lòng.Thậm chí cô không chịu tìm một lí do thoái thác, nhưng thâm tâm anh khâm phụclời từ chối đó.

Hứa Dực Trung xem xong bản vẽ vàthiết kế quảng cáo do Nghiêu Vũ đưa đến, không nói gì bỏ đi. Nghiêu Vũ cũng yêntâm. Cô và Đỗ Lối bây giờ gặp lại chỉ còn là quan hệ công việc. Nhưng khi đivào phòng làm việc của Hứa Dực Trung, Nghiêu Vũ luôn cảm thấy ánh mắt Đỗ Lốichiếu vào lưng mình nóng rát, khiến cô rất khó chịu.

“Đi thôi!”. Hứa Dực Trung mỉm cườithu xếp đồ, cầm cặp đứng lên.

“Sao?”. Nghiêu Vũ không hiểu. Bănkhoăn nhìn anh.

Hứa Dực Trung vừa nói vừa đi vềphía cửa: “Lần trước đã nói, sau khi làm lại thiết kế quảng cáo, tôi sẽ mời côNghiêu đi ăn”.

“Không cần”. Nghiêu Vũ từ chối.Nếu Đỗ Lối biết cô và Hứa Dực Trung đi ăn với nhau, chắc chắn lại có chiếntranh. Trực giác bảo cô, Hứa Dực Trung chính là người đàn ông Đỗ Lối lựa chọn.

Đúng lúc cô từ chối, Hứa DựcTrung đã mở cửa văn phòng, nói với Đỗ Lối ngồi phòng ngoài: “Buổi trưa tôi mờicô Nghiêu đi ăn, sau đó đến công ty Đại Đường hai rưỡi chiều, cô qua bên đó”.

Đỗ Lối ngớ người cúi đầu trả lời:“Vâng”.

Hứa Dực Trung ngoái lại cười vớiNghiêu Vũ: “Ăn xong, cùng đến công ty cô”.

Nghiêu Vũ nhìn Đỗ Lối, lại ngẩngnhìn Hứa Dực Trung, mỉm cười từ chối lần nữa: “Phó tổng Hứa khách khí rồi, thậtsự không cần”.

Hứa Dực Trung nhìn Đỗ Lối đangcúi đầu làm việc, cảm thấy hơi bẽ bàng, bị Nghiêu Vũ từ chối lần đầu anh khôngbận tâm, tưởng là cô khách khí, nhưng đến lần thứ hai, anh thật sự phật ý, đâylà chuyện xã giao, lẽ nào cô không hiểu, mỉm cười anh nói khích: “Sao? Chẳng lẽcô Nghiêu vẫn còn để bụng chuyện lần trước?”.

Nghiêu Vũ không muốn nhắc đếnchuyện cũ trước mặt Đỗ Lối, đành đi theo anh. Đến cửa ngoái đầu lại, bắt gặpánh mắt sắc lạnh của Đỗ Lối, khuôn mặt xinh đẹp đó khinh khỉnh và giễu cợt. Côthầm thở dài.

Ra khỏi tòa nhà, Nghiêu Vũ dừnglại: “Phó tổng Hứa, không cần khách khí, tôi không muốn đi ăn cùng anh, tôi chỉlàm công việc của mình, hoan nghênh buổi chiều anh đến công ty”.

Hứa Dực Trung cau mày nhìn cô:“Cô có biết, cô từ chối như vậy, làm tôi xấu mặt lắm không? Cô làm người ta bẽmặt như vậy, sau này cô xử trí các quan hệ xã hội thế nào?”.

Nghiêu Vũ lặng lẽ nhìn anh: “Xinlỗi, lẽ ra tôi không nên từ chối, tôi cũng có thể tìm lí do thoái thác. Nhưngmà tôi nghĩ anh cũng không phải là người hẹp hòi, sẽ không để bụng chuyện nhỏ,nên cứ nói thẳng. Rất cám ơn lời mời của anh. Tạm biệt!”.

Nghiêu Vũ không muốn đi ăn vớiHứa Dực Trung, hai người ngồi riêng ít nhiều cũng phải nói chuyện, lẽ nào khôngnhắc đến Đỗ Lối? Ánh mắt Đỗ Lối vừa rồi vẫn in trong đầu. Làm xong việc, NghiêuVũ lại bắt đầu nghĩ tới bức thư của Đồng Tư Thành. Thiên Trần vừa từ Tân Cươngtrở về, cô muốn nói chuyện với Thiên Trần.

Nghiêu Vũ nói xong, mỉm cười vớiHứa Dực Trung quay người đi.

“Khi nào?”. Hứa Dực Trung hỏi vớitheo.

“Sao cơ?”. Nghiêu Vũ ngoái nhìnanh.

“Cô nói hẹn gặp lại, tôi hỏi khinào?”. Hứa Dực Trung nói, mắt chăm chú nhìn cô.

Nghiêu Vũ ngây người hồi lâu chưahiểu thế nào. “Tôi nói hẹn gặp lại[1] ư?”

[1] Tiếng Hán: Tạm biệt (再见)nghĩa là hẹn gặp lại.

Hứa Dực Trung bật cười: “Khôngphải sao, tôi hỏi cô khi nào muốn gặp lại!”.

Nghiêu Vũ đỏ mặt, nhíu mày:“Chiều nay, gặp lại ở công ty!”. Nói xong đi thẳng không ngoái lại.

Trưa nay Hứa Dực Trung thật lòngmuốn mời Nghiêu Vũ ăn cơm, một là vì anh rất hài lòng với quảng cáo vừa làmlại, hai là cũng muốn thể hiện thành ý xin lỗi. Không ngờ, ra khỏi công tyNghiêu Vũ dứt khoát từ chối lần thứ ba, có lẽ lúc trước Đỗ Lối cũng ở đó nênkhông tiện giằng co.

Nghiêu Vũ quá thẳng thắn, anhkhông hẹp hòi như vậy. Có điều, sự thẳng thắn của cô cũng khiến anh hơi tự ái.Ngay tìm một lí do thoái thác cô cũng không muốn, từ chối thẳng thừng, nhưkhông thích đi với anh. Hứa Dực Trung đột nhiên nghĩ tới thái độ của Đỗ Lối, cóphải vì thế nên Nghiêu Vũ không muốn đi riêng với anh?

Tuy nhiên thâm tâm anh lại cóphần khâm phục cô.

Anh đường đường là phó tổng giámđốc công ty đối tác, đích thân mời, dù gì cũng có lợi cho công việc của cô saunày. Một cơ hội tốt như thế chẳng nhân viên nào bỏ qua, vậy mà Nghiêu Vũ vẫnthản nhiên từ chối. Không hiểu sao Hứa Dực Trung lại mong có cơ hội đi ăn vớicô. Chiều nay gặp nhau ở công ty Đại Đường, nghĩ vậy anh bất giác mỉm cười.

Rời khỏi trụ sở tập đoàn Gia Lâm,Nghiêu Vũ gọi điện cho Thiên Trần: “Hôm nay có rảnh không?”.

“Không!”. Thiên Trần chắc là đangăn cơm hộp, miệng lúng búng trả lời. Cô trở về được hai ngày, ở cơ quan bậnviết bài, hết giờ về nhà với bố mẹ, hôm nay cô đã hẹn Tiêu Dương.

“Thiên Trần!”. Nghiêu Vũ bắt đầunài nỉ, cô thực sự cần một người bạn tỉnh táo và khách quan để tâm sự chuyệnĐồng Tư Thành.

“Gọi Tuệ An đi! Tối nay mình đãhẹn A Dương, về đã hai ngày vẫn chưa gặp anh ấy”.

Nghiêu Vũ thở dài ngao ngán:“Được rồi. Quà đâu, đừng lúc nào cũng chỉ biết một mình Tiêu Dương!”.

“Biết rồi, mấy ngày nữa đưacho!”.

Nghiêu Vũ lại gọi cho Tuệ An.Cũng may Trương Lâm Sơn bận tiếp khách, Tuệ An có thể đi cùng cô.

Nghiêu Vũ phấn khởi, gửi cái hôngió qua điện thoại: “Thì ra vợ vẫn là tốt nhất! Tình nhân không đáng tin! Hếtgiờ mình điện lại!”.

Bốn rưỡi chiều, Hứa Dực Trung vàĐỗ Lối mới đến Đại Đường, Nghiêu Vũ nhìn thấy họ đi vào, ánh mắt hai người vừalướt tới, cô vội cúi đầu làm việc như không nhìn thấy.

Để “gặp lại” Nghiêu Vũ, Hứa DựcTrung cố ý tính thời gian sao cho bàn xong công việc là có thể đi ăn. Hai ngườiăn riêng Nghiêu Vũ từ chối, nhưng tiếp khách của công ty, cô không thể khướctừ.

Giám đốc Đại Đường – Vương Lũy,vốn là bạn trung học của Hứa Dực Trung, cho nên phần lớn quảng cáo của Gia Lâmđều giao cho anh ta. Vừa là bạn cũ vừa là đối tác, Vương Lũy càng nhiệt tìnhvới anh. Thảo luận chương trình hợp tác hơn một giờ, Vương Lũy nhìn đồng hồ,đứng lên: “Lâu lắm không gặp, tối nay dù thế nào cũng phải ăn với nhau bữacơm!”.

“Được thôi, vừa may hôm nay thiếtkế quảng cáo của Gia Lâm tôi rất hài lòng, gọi người thiết kế cùng đi, tôi mượnrượu của anh cảm hơn họ”. Hứa Dực Trung tính thời gian, biết thảo luận xong sẽcó bữa cơm này, vui vẻ nhận lời. “Chung Cường đi gọi Nghiêu Vũ, Tiểu Trương cảVương Lâm nữa!”. Vương Lũy nói vậy, mắt sáng lên nhìn Đỗ Lối trước mặt, thầmtính Vương Lâm xinh đẹp của Đại Đường sẽ tiếp Hứa Dực Trung, còn mình sẽ tiếpcô trợ lí xinh đẹp của anh ta.

Chung Cường ra khỏi văn phòng đigọi người. Nghiêu Vũ nghe vậy nói nhỏ với anh: “Sư huynh à, tối nay em có hẹnrồi, anh cứ coi như không tìm thấy em”.

Chung Cường cười, thầm nghĩNghiêu Vũ không đi cũng chẳng sao, chỉ cần có Vương Lâm, lo gì không đón tiếpHứa Dực Trung chu đáo? Cô trợ lí xinh đẹp đi với anh ta xem chừng sẽ giao chosếp Vương. Cũng nói nhỏ với Nghiêu Vũ: “Vậy em đi nhanh lên, nếu họ ra là khôngđi được”.

Nghiêu Vũ cười hi hi: “Cám ơnsếp, hôm nào mời riêng sếp”. Nói xong thu dọn đồ chuồn thẳng.

Lát sau cả đoàn người ra khỏi vănphòng, xuống tầng đi đến bãi đỗ xe, Hứa Dực Trung cuối cùng không nén nổi hỏiVương Lũy: “Sao không thấy cô Nghiêu?”.

Vương Lũy nhìn quanh, đúng làkhông thấy Nghiêu Vũ, liền hỏi Chung Cường: “Nghiêu Vũ đâu?”.

Chung Cường buột miệng: “Hết giờlàm cô ấy về rồi!”.

“Gọi điện bảo cô ấy đến thẳngquán Sao Biển ven sông”. Vương Lũy nói.

Chung Cường thầm nhăn nhó, NghiêuVũ buổi tối có hẹn, mình đã cho cô ta đi, sao có thể gọi lại? Chưa biết chừngbây giờ đang ung dung ở quán ăn nào rồi. Nghe lệnh sếp, rút điện thoại đi rachỗ khác, lát sau quay lại nói, đã báo với Nghiêu Vũ.

Ba chiếc xe đi thẳng đến quán SaoBiển.

Bữa ăn ở quán cá Sao Biển coi nhưkhá vui vẻ. Có mười chiếc thuyền đậu ven sông. Đều có món đặc sản là cá sôngthực sự, trên thuyền đèn màu sáng rực, ánh sáng chiếu xuống mặt nước lóng lánhhuyền ảo, cả một khúc sông sáng rực như sao.

Vương Lâm mặt tươi rói sắc xuân,sóng mắt đào hoa lóng lánh có tiếng, từ phó tổng Hứa chuyển thành anh Hứa êmru, nhiệt tình chúc rượu nhưng vẫn giữ chừng mực. Tiểu Trương cũng biết điều,kịp thời làm chân chạy gọi thêm món. Vương Lũy trổ tài hài hước, kể lại mộtcách phóng đại những chuyện buồn cười thời đi học của anh ta và Hứa Dực Trungkhiến Đỗ Lối cười không ngớt. Chung Cường bên cạnh phụ họa đưa ra chủ đề mớimỗi khi không khí trên bàn tiệc hơi lắng xuống.

Bầu không khí náo nhiệt tiếp tụccho đến khi Hứa Dực Trung và Vương Lũy khoác vai nhau hỉ hả chúc ly cuối cùng.Nghiêu Vũ trước sau vẫn không đến khiến Đỗ Lối rất vui, bắt đầu từ buổi trưa côđã khó chịu, khi đến công ty Đại Đường nghe Hứa Dực Trung nhắc gọi Nghiêu Vũcùng đi cô càng khó chịu. Nghiêu Vũ không đến, Hứa Dực Trung cũng không hỏilại, Đỗ Lối mới dần vui lên, cùng Vương Lũy và Chung Cường tám chuyện rôm rả.

Lên bờ, Hứa Dực Trung và VươngLũy vẫn phấn khích cười nói oang oang. Đỗ Lối nhìn, biết anh say, dịu dàng nói:“Phó tổng tôi lái xe đưa anh về!”.

Hứa Dực Trung liếc nhìn cô, gióđêm làm tóc cô hơi rối, những sợi tóc mai chờn vờn trên khuôn mặt ửng hồng, đôimắt lóng lánh như mắt mèo, đẹp đến đứng tim. Anh ngoái đầu nhìn Vương Lâm cười:“A Lũy, anh tiễn cô Đỗ, tôi tiễn cô Vương!”.

Vương Lũy lập tức cười tươi đónlời: “Thu xếp như vậy rất tốt, tiễn mĩ nhân cứ giao cho tôi. Cô Đỗ, tôi tiễncô. Dực Trung, cậu yên tâm, nhất định về nhà an toàn!”.

Vương Lâm cười duyên ngồi lên xeHứa Dực Trung. Người nhanh chóng thu xếp ổn thỏa. Tiểu Trương đi xe với ChungCường, thật quá hợp lí.

Đỗ Lối hơi sững người, rồi mỉmcười nói với Vương Lũy: “Vậy thì phiền Vương tổng”.

“Sao lại phiền, được tiễn cô Đỗ,là vinh hạnh của tôi!”.

Vương Lũy lòng vui như mở cờ, anhta không thể hình dung sao Hứa Dực Trung lại nghĩ ra trò này. Đỗ Lối, người đẹplại thông minh, hiểu biết, rất thạo cư xử, tiếp xúc lần đầu, nói vài câu chuyệnlà anh nảy sinh ý định. Thầm nghĩ sao Hứa Dực Trung lại nhận ra tâm ý của mình.Nhưng, nhìn lại mình Vương Lũy hơi thất vọng, anh chỉ cao bằng Đỗ Lối, ngườimập ú, chẳng còn vóc dáng gì, Đỗ Lối liệu có ưng?

Đỗ Lối chỉ liếc mắt đã nhận ratâm ý của Vương Lũy với mình, đương nhiên cô không duyệt anh ta. Mặc dù anh tathông minh, có tiền, nhưng không phải là kiểu đàn ông cô thích. Người cô muốn làkiểu đàn ông như Hứa Dực Trung mọi mặt đều phù hợp tiêu chuẩn của cô.

Nhìn Hứa Dực Trung đưa Vương Lâmđi, Đỗ Lối thầm than. Vẻ đẹp của Vương Lâm khác cô, đó là vẻ đẹp lồ lộ kiểu“anh hoa phát tiết ra ngoài”. Đàn ông nào chẳng thích.

Đến nhà, Đỗ Lối xuống xe: “Cảm ơnVương tổng, sớm về nghỉ ngơi”.

Vương Lũy cười ha hả: “Cô Đỗkhách khí rồi, cô cũng nghỉ sớm đi, có thời gian chúng ta lại đi ăn”.

“Rất hân hạnh!”. Đỗ Lối không từchối. Không định có gì với Vương Lũy, cô cũng không từ chối. Quan hệ này biết đâuvề sau có lợi cho cô, đó là phương thức xử thế của Đỗ Lối. Về đến nhà tính thờigian, nhắn tin cho Hứa Dực Trung: “Phó tổng, anh về nhà chưa?”. Đỗ Lối tin làsự quan tâm nho nhỏ, tinh tế, sẽ như giọt nước thấm dần làm Hứa Dực Trung daođộng.

Dịu dàng luôn làm tan nát tráitim anh hùng, từ thượng cổ đã thế!

Hứa Dực Trung nhận được tin nhắn,nghĩ một lát hồi âm: “Cám ơn, không sao, nghỉ sớm đi!”.

Đỗ Lối vẫn đợi, năm phút khôngdài, cũng không ngắn, cuối cùng Hứa Dực Trung cũng trả lời tin nhắn của cô. Mặcdù anh do dự nhưng vẫn trả lời. Đỗ Lối không nhịn được cười, mọi buồn phiềntiêu tan.

Hứa Dực Trung không về nhà,Nghiêu Vũ mãi không đến, anh liền hiểu, có lẽ khi Chung Cường gọi đi cô mới bỏvề. Cô không muốn đi ăn cùng anh như vậy sao? Mời riêng không được, tiếp kháchcủa công ty cũng không chịu đi?

Anh không biết mình có chỗ nàokhông phải, lòng luôn thấy có gì bất an. Đưa Vương Lâm về, anh lái xe thẳng đếnnhà Nghiêu Vũ. Ngồi trong xe châm thuốc hút, đột nhiên nghĩ, sao mình lại đếnđây? Chẳng lẽ để hỏi tại sao cô không đi ăn cùng? Vấn đề này nên hỏi thế nào?Công ty tiếp khách, cho dù Nghiêu Vũ không đến, người hỏi cô câu đó là VươngLũy, đâu phải anh?

Hứa Dực Trung ngẩng đầu nhìn cửasổ căn phòng tầng bảy, không thấy ánh đèn, lại nghĩ, Nghiêu Vũ đã ngủ hay điđâu chưa về? Có phải buổi tối cô có việc nên không đến? Anh nhìn đồng hồ, mớimười giờ. Thầm nghĩ có lẽ buổi tối cô có việc vẫn chưa về, bỗng thấy dễ chịuhơn.

Anh hạ kính xe ngồi một lát, đầuóc tỉnh táo lại, định hút hết điếu thuốc sẽ đi. Đúng lúc đó nhìn thấy một chiếctaxi dừng trước khu nhà tầng, Nghiêu Vũ từ trên xe bước xuống.

Sau khi chia tay Tuệ An, NghiêuVũ gọi xe về, xuống xe là đi thẳng về phía cổng khu nhà, trong đầu vẫn đangnghĩ lại lời nói của Tuệ An: Hồi đó hai người yêu nhau là thế! Đồng Tư Thànhchiều cậu đến mức làm bọn mình phát ghen! Theo Tuệ An, bỏ qua Đồng Tư Thành quảđáng tiếc!

Nghiêu Vũ đang ngơ ngẩn nghĩ, haylà nói với hai cô bạn nguyên nhân thật, mới có thể nghe được ý kiến chân thànhnhất. Có điều, nói đi nói lại, vẫn ý mình là chính. Bây giờ cô chưa quyết địnhthế nào.

Có một tiếng nói mách bảo, tìnhcảm đã từng sâu nặng thế, Đồng Tư Thành là người đàn ông ưu tú. Một tiếng nóikhác lại nói, ngựa tốt không ăn lại cỏ, chính anh ta yêu cầu chia tay!

Nghiêu Vũ cúi đầu vừa đi vừanghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng đằng hắng, một bóng đen xuất hiện trước mặt:“Ôi!”. Nghiêu Vũ hốt hoảng kêu lên, ngẩng đầu, tiếng kêu chưa dứt, đã nhận rabóng đen cao to đó là Hứa Dực Trung. “Anh làm gì vậy! Khiến tôi sợ đứng tim!”.Nghiêu Vũ hơi bực, quả thật cô sợ toát mồ hôi.

“Cô đi đâu thế?”.

“Sao?”. Nghiêu Vũ ngây người,chân vẫn bước, “Phó tổng Hứa có việc gì chăng?”.

Thái độ của Nghiêu Vũ khiến HứaDực Trung mất hứng. “Đã bảo tối đi? Sao lại không tới?”.

Nghiêu Vũ quay đầu nhìn anh:“Tối? Đi đâu?”.

Hứa Dực Trung nhíu mày: “Khôngbiết thật chứ? Chẳng phải phó tổng Chung đã gọi điện thông báo?”.

Nghiêu Vũ dừng bước, hiểu ra, mỉmcười nói: “À phải, tôi có việc đột xuất. Tuệ An anh cũng quen, cô ấy hẹn gặp,còn việc gì nữa không?”.

Hứa Dực Trung hơi bối rối, NghiêuVũ chỉ một câu giải thích rõ sự việc, cô và Trần Tuệ An có hẹn không đến được.Vậy mình hồ đồ chạy đến đây rút cuộc là vì cái gì? Vấn đề vốn dĩ khó hỏi cuốicùng đã hỏi, nhất thời không biết nói sao, ngây ra nhìn Nghiêu Vũ.

Cô mặc quần bò áo phông, loại bòthụng, mái tóc chấm eo tung bay, lộ ra một khuôn mặt nhẹ nhõm thanh tú. Anhbỗng thấy Nghiêu Vũ lúc này rất ưa nhìn. Cô ngẩng mặt chờ một lát, không thấyHứa Dực Trung nói gì, lòng ngổn ngang, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bức thư củaĐồng Tư Thành, gượng cười nói: “Nếu phó tổng Hứa không còn việc gì, tôi xinphép về nhà, chúc ngủ ngon!”.

Hứa Dực Trung ngơ ngẩn hồi lâuvẫn không biết nói gì, Nghiêu Vũ vượt qua anh đi vào cổng khu nhà.

Hứa Dực Trung đưa mắt nhìn theo.Hệ thống chiếu sáng cầu thang là loại đèn cảm ứng, mỗi khi Nghiêu Vũ lên mộttầng đèn lại sáng lên, rồi tắt dần.

Anh lùi mấy bước đứng dưới khunhà tầng ngẩng nhìn từng tầng đèn lóe sáng và bóng Nghiêu Vũ dưới quầng sángmờ, rồi lại nhìn hành lang tối dần. Rất muốn gọi, lại không biết nói gì với cô.

Hứa Dực Trung vào ngồi trong xe,ngóng chờ đèn tầng bảy sáng. Anh vẫn ngồi yên, là chờ đợi thấy ánh đèn tầngbảy. Không biết bao lâu đèn tắt. Cảm thấy đầu hơi choáng, anh nhắm mắt tựa vàothành ghế một lát, sau đó lái xe đi.

Mãi đến khi tắm xong lên giường,Hứa Dực Trung mới nghĩ tối nay mình làm chuyện quái quỷ gì không biết? Toànnhững việc không phải là của mình, ngớ ngẩn đến phát bực, thầm nghĩ có lẽ tạimình hơi say, ngủ một giấc là hết. Nhắm mắt đột nhiên hình ảnh Nghiêu Vũ lạihiện lên. Anh bực bội trở mình, lẩm bẩm mắng, rồi xoay về đầu giường bên kiangủ tiếp.

Loading...

Xem tiếp: Chương 10

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Dư Vị Trà Tâm

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 57


Ảnh Đế là Miêu Nô

Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn

Số chương: 10


Trói Buộc Linh Hồn

Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn

Số chương: 85


Chiếc Nhẫn Tình Cờ

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 13


Mãi Mãi Bên Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 26