1 Nàng họ Vương, tên Lạc Nhạn, là nhị tiểu thư của Vương gia- là một gia tộc danh giá, nòi giống võ học. Năm nay vừa tròn mười sáu, là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời người thiếu nữ.
2 Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lạc Nhạn. Làn da hồng hào, khuôn mặt tươi tắn của nàng giờ chuyển sang tái nhợt, thất thần. Rất khó để chấp nhận được cái điều mà được gọi là hôn ước đó.
3 Lạc Nhạn vừa chạy vụt đi, Hàn Phong thấy vậy liền lên tiếng:- Cha, Vương bá bá, con xin phép đi xem nhị tiểu thư thế nào. Lúc này Vương lão gia cũng đã nguôi ngoai, quay lại phía Hàn Phong:- Con không cần chạy theo nó đâu, cứ kệ nó đi.
4 Những ngày sau đó, nhị tiểu thư Lạc Nhạn cứ nhốt mình trong phòng mà không chịu ăn uống gì. Điều này khiến cho Vương lão gia và Vương phu nhân vô cùng lo lắng.
5 Vài ngày sau đó, khi đã lấy lại vẻ mặt tươi tắn, hồng hào trở lại, Lạc Nhạn cùng đại tỷ đi dạo phố. Lâu rồi nàng không đi lại trên con phố này. Con phố này rất đông vui, nhộn nhịp, từ trước tới giờ vẫn vậy.
6 Đông đi, nhường lại chỗ ùa xuân tươi mới đến. Cũng sắp đến ngày lễ thành hôn của Vương Lạc Nhạn và Hàn Phong diễn ra, ấy vậy mà Lạc Nhạn vẫn chưa tìm được cách nào để hủy bỏ hôn sự này.
7 Hai ngày đã trôi qua rồi mà vẫn chưa có tin tức gì của Hàn Phong, hơn nữa, cũng vì ngại ngùng nên Lạc Nhạn không hỏi bất kỳ ai về vấn đề đó. Ngoài mặt thì nàng làm ra vẻ không quan tâm, không để ý gì đến chuyện của Hàn Phong, nhưng thực chất trong lòng nàng thì đang như lửa đốt, đang đau đáu hướng về Hàn Phong.
8 Thấm thoát đã gần một tháng trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy. Mọi tin tức về tình trạng của Hàn Phong đều như sương mù ngoài biển khơi sâu thẳm. Không biết giờ đây Hàn Phong ra sao, đã khỏe lại chưa hay đã gặp mệnh hệ gì.
9 Lạc Hy đem cuộc trò chuyện của mình với đại huynh ra kể cho Lạc Nhạn hay. Điều này khiến nàng càng lo lắng hơn. Ngay cả đại huynh của cô cũng không hay biết gì về tình trạng của Hàn Phong thì có lẽ nào hắn đã gặp bất trắc gì? Bỗng ruột gan nàng nóng như lửa đốt, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim nàng, khiến nàng khó chịu vô cùng.
10 Vương Du không biết phải trả lời câu hỏi của tiểu muội như nào, nên chàng đành đưa tiểu muội của mình tới gặp cha, để cha có thể cho nàng một câu trả lời thỏa đáng.
11 Sau cái ngày đen tối đó, Lạc Nhạn tự nhốt mình trong phòng, không nói chuyện với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ hay đại huynh đại tỷ của mình. Giờ đây trông nàng như người mất hồn.
12 Mọi chuyện như vừa mới xảy ra trước mặt Lạc Nhạn thôi. Nàng cảm thấy đau khổ vô cùng, con tim như đang vỡ vụn ra từng mảnh rồi cứa sâu vào da thịt của nàng.
13 Hàn lão gia phất ra tiếng thét kinh người, khiến cho vạn vật khiếp sợ, người người hoảng loạn. - Vương huynh… huynh đang nói gì vậy? Huynh có biết huynh đang nói gì không thế?Bất chấp vẻ mặt cau có, đầy bức xúc của Hàn lão gia, Vương lão gia vẫn điềm nhiên, bình thản nhấp ngụm trà, rồi ngước lên nhìn Hàn lão gia:;- Đương nhiên ta biết ta đang nói gì.
14 Hàn Phong ra đi, để lại sau lưng bao uẩn khúc, khiến Lạc Nhạn một lần nữa lại chạnh lòng. Nhưng vì cái tôi quá cao, nàng đã không nói lên được lời nào.
15 Hàn Phong ngước mặt lên nhìn, hai hàng nước mắt của Lạc Nhạn bắt đầu tuôn rơi. Hắn cùng A Xuân hết sức ngạc nhiên, Lạc Nhạn lấy tay lau nhanh những giọt nước mắt của mình.
16 Sau khi Lạc Nhạn và Hàn Phong làm rõ mọi mối hiềm khích, họ quyết định sẽ tìm hiểu chân tướng sự thật. Họ muốn biết Thiện Tâm có thế lực nào ủng hộ đằng sau hay không, muốn biết nguyên nhân của dã tâm do Thiện Tâm bày ra.
17 Chuyện xảy ra từ hai mươi năm về trước, từ khi Lạc Nhạn và Hàn Phong chưa chào đời. Đó là một câu chuyện khá dài và khó nói. Nó ảnh hưởng đến thể diện nhiều bên.
18 Vương lão gia thở hắt, nhấp trà, rồi từ tốn nói:- Đó là toàn bộ câu chuyện. Hay nói chính xác hơn là toàn bộ sự thật. Chính Ngạo Hàn mới là kẻ hại chết cha mẹ cô, chứ không phải bọn ta.
19 Tuy bị kiếm kề ngay cổ, tính mạng đang bị đe dọa nhưng Lạc Nhạn vẫn rất cứng cỏi, nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi mà ngược lại, rất kiên cường. - Mọi người còn đợi gì mà không rat ay diệt trừ kẻ ác bá này?- Nhạn nhi nhưng mà… nhưng mà…Ngạo Hàn cười lớn, đắc ý:- Ha ha… các ngươi thử bước đến xem, ta sẽ cho nữ nhi của Vương Khải đầu lìa khỏi cổ… Ha ha nào có giỏi thì lại đây… Ha ha…Tiếng cười man rợ của Ngạo Hàn trong cơn điên loạn khiến mọi người khiếp sợ, có cảm giác gai người.
20 Sau đám tang của Thiện Tâm, mọi người ai cũng được nghỉ ngơi. Mọi chuyện đều trở về như thường nhật. - Nhạn nhi, vết thương ở cổ của muội còn đau không?- Lạc Hy lo lắng hỏi han.