41 Niềm vui của mẹ, nụ cườicủa bố, sự tán thưởng của họ hàng… tất cả khiến Thiên Trần lầm tưởng, không cótình yêu, cuộc sống vẫn thoải mái. Thành phố A dự định xâymột kiến trúc biểu tượng cao hơn một trăm mét, mô hình thiết kế sẽ ra mắt côngchúng trong cuộc họp báo hôm nay.
42 Trong phút chốc, trái tim ThiênTrần bị bóp nghẹt, đôi găng tay ấm mang tình mẹ nặng trĩu thít chặt bàn tay cô,cùng lúc, cô đã nhìn thấy cuộc chia tay tất yêu với Tiêu Dương.
43 Đỗ Lối chòng chọc nhìn cô, “Cuốicùng tôi đã biết vì sao tôi ghét cậu, tôi ghét nhất kiểu người chiếm đoạt mọithứ, nhưng lại tỏ ra không màng bất cứ thứ gì như cậu.
44 Mùa đông năm đó, trên đường phốđông người, một cô gái trẻ mặt xanh xao, chạy với bước chân nhanh nhất trongđời. Nhanh đến mức đem trọn mối tình đầu, trọn nỗi đắm say và mọi lời hứa hẹntrong bảy năm, quẳng lại rất xa phía sau.
45 Thiên Trần lau nước mắt, nhoẻncười. Cuộc sống đã mở ra cánh cửa mới, mở ra một phong cảnh khác, “Mình phảihọc cách thích nghi, Lâm Hoài Dương rất tốt, chỉ có tính cách hơi trầm, mìnhnên chủ động một chút.
46 Nghiêu Vũ lạ lùng nhìn chồng tạpchí thứ hai trong phòng sách, những cuốn tạp chí mới tinh như chưa hề bị chạmvào, cô lập tức hiểu ra, lòng rưng rưng, cảm động, buồn.
47 Mọi người vừa đi, Nghiêu Vũ cũngrời khỏi quán trà. Đầu rối như tơ, tiếp tục đi dọc theo con phố vừa rồi nhìnthấy Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ăn tối với nhau, hi vọng không có chuyện gì, chỉlà mình quá nhạy cảm.
48 Từ đầu đến cuối cô chỉ nói vớiTrương Lâm Sơn: “Em cũng muốn anh vui vẻ, anh phải đối tốt với Tuệ An, em khôngmuốn phá vỡ gia đình anh, không muốn cướp chồng của cô ấy, chúng ta chỉ là haicon chuột sưởi ấm cho nhau”.
49 Tại sao? Mắt Nghiêu Vũ mờ ướt,bốn năm yêu nhau như vậy, anh điềm nhiên nói chia tay, rồi lại quay về, dànhcho cô tất cả sự dịu dàng, bao dung, ân cần nhất.
50 Đỗ Lối nói, Nghiêu Vũ biết hết!Đúng, đúng là cô biết hết, rắp tâm biến mình thành cô Lọ Lem. Hứa Dực Trung cảmgiác bị cô đùa giỡn. . . Tại sao? Có phải cô làm vậy là để thử thách anh?Nghiêu Vũ về nhà ăn Tết với bốmẹ, hẹn gặp Hứa Dực Trung sau mồng năm.
51 Nghiêu Vũ không hề biết chuyệnxảy ra với Tuệ An và Thiên Trần. Valentine năm nay cô chìm nghỉm trong hạnhphúc, hạnh phúc đến nỗi chỉ biết cười ngốc nghếch.
52 Nỗi đau xót xâm chiếm lòng anh,Trương Lâm Sơn hiểu, cán cân trong lòng anh đã nghiêng về Đỗ Lối. Cô và anhgiống như hai bánh xe răng cưa, từng mắt xích đều vừa khớp.
53 Nước mắt Nghiêu Vũ tuôn như mưa. Chiếc hộp nhỏ Đồng Tư Thành tặng cô chứa đựng hi vọng, hi vọng muốn làm cô cảmđộng, nhưng khi mở chiếc hộp anh để lại trong ngôi nhà cổ, bên trong chỉ có đaukhổ và hối hận.
54 Mỗi ngày Đồng Tư Thành mở cửanhìn thấy cô, mắt anh sáng bừng rạng rỡ, suốt cả ngày tâm trạng rất tốt. NghiêuVũ rất vui, mong cho ánh sáng đó ở lại lâu hơn nữa trong mắt anh.
55 Cô nghĩ có lẽ mình quá ích kỉ, côkhông thể hứa gì với Hứa Dực Trung, cô sợ đối diện với Đồng Tư Thành, cô khôngthể hứa như vậy. Nghiêu Vũ khẽ nói: “Xin lỗi, Hứa Dực Trung, em yêu anh, nhưngbây giờ em không thể bỏ anh ấy”.
56 Từ nay chỉ có thể gửi lòng nơicuối trời ư? Con cái, Tuệ An, ly hôn, Đỗ Lối, tình yêu, khát vọng nguyên thủy,cuộc sống mơ ước… tất cả ập đến như bão táp.
57 Không ai biết lòng anh, sự hốihận của anh, sai lầm của anh, là sai lầm của anh! Đồng Tư Thành nghĩ đến mọi khảnăng, nhưng không thể ngờ, lại xảy ra chuyện này.
58 Cô không có can đảm trái ý bố mẹ,đành từ bỏ mối tình đầu để lấy anh. Nhưng bây giờ cô đã có can đảm ly hôn. Làanh hay cuộc hôn nhân này đã cho cô can đảm đó?Thiên Trần ngồi ở nhà viết bài,uể oải viết xong, lại chuyển vào hòm thư của Tần Huyên.
59 Đỗ Lối mở to mắt, hai giọt nướcto, nóng hổi lăn ra, ôm choàng Trương Lâm Sơn, anh yêu cô như vậy sao? Dườngnhư cô đã nhìn thấy môt gia đình, một gia đình hoàn toàn thuộc về mình với mộtngười chồng yêu cô, một ngôi nhà đầm ấm.
60 Những giọt nước như thủy tinh lănra từ mắt Tuệ An, cô hiểu, cô biết, hoa cát cánh tượng trưng cho tình yêu vĩnhhằng, vô vọng. Trong cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, cô thắng ư? Tại sao vẫnbuồn như vậy! Nhìn bó hoa cát cánh, lòng lại đau, tình yêu vô vọng mà vĩnh hằngư?Tháng năm đầu mùa hạ, Tuệ An sinhcon, sinh mổ, một bé trai hồng hào bụ bẫm.