Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 56

Chương trước: Chương 55



Từ nay chỉ có thể gửi lòng nơicuối trời ư? Con cái, Tuệ An, ly hôn, Đỗ Lối, tình yêu, khát vọng nguyên thủy,cuộc sống mơ ước… tất cả ập đến như bão táp. Anh đột nhiên hiểu ra, không phảimọi người đều có tư cách theo đuổi cuộc sống lí tưởng.

Trong lễ kí kết hợp tác, tổnggiám đốc tập đoàn Gia Lâm Hứa Dực Dương, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoànPhương Bắc, Tần Huyên cùng xuất hiện. Ngoài ý nghĩa thời sự của sự kiện, sựxuất hiện của tập đoàn Phương Bắc cũng được giới truyền thông trong tỉnh chú ý.

Trong buổi họp báo diễn ra ngaysau lễ kí kết, rất nhiều câu hỏi đặt ra cho tập đoàn Phương Bắc.

Sự liên kết giữa tập đoàn bấtđộng sản ngoại tỉnh và tập đoàn mạnh trong tỉnh được giới truyền thông hết sứccoi trọng, hàng loạt câu hỏi đặt ra xoay quanh dự án hợp tác đầu tư phát triểnthị trấn cổ và khả năng tập đoàn Phương Bắc tham gia thị trường bất động sảnthành phố A.

Tần Huyên chừng ba bảy, ba támtuổi, là người phương Bắc, mắt to mày rậm, cử chỉ lại nho nhã. Thiên Trần nhìnanh ta cảm thấy quen quen, Tuệ An đứng bên khẽ cười: “Anh ta và Lâm Sơn cùngmột kiểu. Nhưng người này có vẻ tri thức hơn”.

Thì ra vậy! Thiên Trần vỡ lẽ.

Tối hôm đó thị ủy thành phố B mởtiệc chiêu đãi, Tuệ An có tâm sự, muốn tìm gặp Trương Lâm Sơn, nói với ThiênTrần: “Cậu phải đi phỏng vấn, đừng bận tâm đến mình”.

Thiên Trần gật đầu, đi tìm HứaDực Trung đề nghị: “Giới thiệu tôi với chủ tịch Tần, tôi muốn phỏng vấn ôngta”.

Có người quen là thế, sao khônglợi dụng? Hứa Dực Trung đương nhiên vui lòng giúp.

Tần Huyên cầm ly cocktail, mỉmcười nhìn cô.

“Xin chào chủ tịch Tần, tôi làĐào Thiên Trần, phóng viên mạng thời sự thành phố A, muốn hẹn anh một buổiphỏng vấn độc quyền”. Thiên Trần đi thẳng vào vấn đề.

Tần Huyên trầm tư, yên lặng mộtlát, hỏi: “Độc quyền?”.

“Đúng”.

“Thế này được không? Sáng mai thịủy mời tôi đi tham quan thị trấn cổ, tôi chỉ rảnh vào thời gian đó”.

“Không sao, chỉ cần anh nhận lờiphỏng vấn là tốt rồi, nhưng xin lưu ý, tôi muốn độc quyền!”. Vẻ mặt Thiên Trầnrạng rỡ.

Ánh mắt Tần Huyên sắc lẹm nhìncô, không nói gì, Thiên Trần cũng hất cằm nhìn anh ta, Tần Huyên cười: “Nhữngphóng viên khác không được sao?”.

“Cũng được, nhưng anh không thểtiết lộ cho họ nhiều thông tin hơn tôi, nếu không sao lại gọi độc quyền? Tôi làngười đầu tiên tìm đến anh”. Thiên Trần kiên quyết muốn phỏng vấn độc quyền.

“Muốn phỏng vấn tôi, nếu cô viếtdở thì sao?”. Tần Huyên hỏi đầy hàm ý.

“Sao có thể? Không có chuyện đó,nhưng tôi sẽ đưa bản thảo cho anh xem trước”.

“Ha ha! Tốt, cô là bạn của DựcTrung, tôi nhất định ưu tiên”.

Thiên Trần nâng ly tỏ ý cảm ơn,sau đó quay đi.

“Dực Trung, cô bạn phóng viên củacậu có cá tính rất mạnh”. Tần Huyên mỉm cười nhìn theo Thiên Trần, ánh mắt mềmnhư nước. Cô thật xinh đẹp, hoạt bát, tự tin, gây ấn tượng mạnh với anh.

“Trong công việc cô ấy đặc biệthoạt bát. Làm phóng viên thời này cũng không dễ, chủ tịch Tần đã đồng ý, thìphải giữ lời, nếu không tôi sẽ bị chỉnh nên thân”.

“Ồ, ghê vậy sao?”.

“Cô ấy không ghê, đó là bạn thânvợ chưa cưới của tôi, người của tôi mới ghê! Ương ngạnh không chịu nổi!”. HứaDực Trung cười thầm. Nghĩ tới buổi trưa lúc Nghiêu Vũ bỏ đi, lòng anh vừa ngọtngào vừa đắng chát. Cô nói, cô yêu anh, có lẽ chính cô cũng không ý thức đượcmình nói ra câu đó một cách tự nhiên như vậy, Nghiêu Vũ yêu anh!

Hứa Dực Trung lặng lẽ suy tư,hình như anh chưa từng nói yêu cô? Nghĩ một lát, lại thấy buồn cười, vất vảtheo đuổi Nghiêu Vũ như vậy, cũng mới chỉ nói một câu anh thích em.

Anh và cô, người đầu tiên nói lờiyêu lại là Nghiêu Vũ.

“Nghĩ gì vậy? Nhớ vợ chưa cưới à?Cô ấy chưa tới sao?”. Tần Huyên hỏi nhỏ.

Hứa Dực Trung mỉm cười: “Cô ấybận, lần sau có cơ hội sẽ giới thiệu với anh”.

Tuệ An ngồi ở một góc phòng tiệc,thầm nghĩ trời nóng, người đông, điều hòa vô tác dụng. Cô thấy ngột ngạt, tronglòng như có lửa, ruột gan cồn cào. Nhìn kĩ khắp ngóc ngách phòng tiệc cũngkhông thấy Trương Lâm Sơn. Hứa Dực Trung hình như đang bận, Tuệ An lặng lẽ đứngở một bên, những lúc thế này, sao có thể làm phiền anh ta?

“Tuệ An? Sắc mặt cậu rất kém!”.Thiên Trần lo lắng.

“Thiên Trần, còn bận không? Nếubận, mình về khách sạn trước đây”.

“Ừ, cũng được, có khi Tiểu Vũcũng về rồi, hai người cứ vui chơi, xong việc mình về ngay”.

Đồng Tư Thành uống xong thuốc,Nghiêu Vũ cùng anh xem ti vi, tâm trạng cơ hồ bất an.

“Tiểu Vũ, em về phòng đi, anhbiết em muốn nói chuyện với Tuệ An và Thiên Trần, không cần ở đây, anh xem tivi một lúc rồi đi ngủ”. Đồng Tư Thành thấy căng thẳng bởi sự chăm sóc quá chuđáo của Nghiêu Vũ, anh nghĩ sức chịu đựng của anh đã ở giới hạn cuối cùng. “Đãnói rồi, anh không sao”.

Nghiêu Vũ do dự một lát, đứnglên: “Ngày mai chúng ta về lạc viên ở thị trấn cổ, hôm nay ngồi xe mệt, anh ngủsớm đi”.

Ra khỏi phòng, thần kinh mới đỡcăng thẳng. Cô mua được kẹo về đã khá muộn, ngoài trời vẫn nóng, liền gọi phụcvụ mang bữa tối lên phòng.

Đồng Tư Thành ăn không nhiều,nhưng trầm lặng hơn, anh thường vô thức liếc trộm cô.

Nghiêu Vũ lại thấy bồn chồn, nhớlại phút âu yếm ngắn ngủi với Hứa Dực Trung. Lòng hoang mang, không biết cứtiếp tục thế này sẽ ra sao. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể ở bên Đồng Tư Thành.

Trong đầu lại nhớ tới tất cảnhững gì anh đã làm vì cô từ thời đại học. Tình của anh như núi, cô phải làm gìđể báo đáp. Cho dù thế nào, cô cũng phải đốt lên ngọn lửa trong mắt anh.

Tuệ An thẫn thờ nằm trên giường,trong suốt lễ kí kết và bữa tiệc, cô không hề thấy bóng dáng Trương Lâm Sơn,thái độ của Hứa Dực Trung cũng khiến lòng cô thất vọng: “Tiểu Vũ mình quyếtđịnh ngày mai bắt xe về. Cứ ra ngoài là mình thấy mệt, vẫn thích ngồi nhà hơn”.

“Tại sao luôn là cậu ở nhà chờđợi? Cứ để Trương Lâm Sơn lo lắng một phen. Không cho biết cậu ở đâu, xem anhta có nhớ đến cậu không!”.

Tuệ An ngao ngán, cô chưa nói vớihai bạn, Trương Lâm Sơn cũng đang ở đây.

Sáng hôm sau, Đồng Tư Thành,Nghiêu Vũ, Tuệ An cùng đi thăm thị trấn cổ. Sau khi tham quan lạc viên của họ,Tuệ An không muốn làm phiền hai người, nói là muốn đi dạo một mình.

Tuệ An tính trầm lặng, ít giaodu, hồi đâu Trương Lâm Sơn đưa ra ngoài chơi cô đã không thích. Bây giờ, Tuệ Anthầm nghĩ, anh cũng chẳng muốn đưa cô đi đâu nữa.

Lang thang trong thị trấn, nhìnthấy chiếc thuyền nhỏ có thể qua sông sang phía bên kia núi Vân Đỉnh, cô liềnlên thuyền. Tuệ An vẫn nhớ trong bài báo của Thiên Trần có viết, đứng trên núicó thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố B, có bố cục thái cực đồ.

Thong thả lên núi. Nắng thángbảy, mới sáng sớm cũng bắt đầu nóng, nhưng Tuệ An lại thấy mát, men theo nhữngbậc đá, đi lên mấy chục mét có một đài quan sát, từ đó có thể nhìn thấy toàncảnh thị trấn cổ. Cô vốn không thích leo núi, ngoái nhìn lại, rừng cây um tùm,dòng sông xanh như ngọc. Tuệ An bỗng nghĩ, nếu Lâm Sơn có ở đây, nhất định anhrất vui.

Gió núi nhè nhẹ, một chuỗi tiếngcười giòn tan trên núi vọng xuống, âm thanh này… Tuệ An dừng bước, tim đậpthình thịch. Bước nhanh mấy bậc, mắt đột nhiên tối sầm, người lảo đảo khụy trênbậc đá, cắn chặt môi, ra sức tự nhủ: “Cố gắng, cố gắng!”, lát sau gượng dậy,loạng choạng chạy xuống núi.

Tuệ An không biết, khi cô lên đàiquan sát trên núi cũng là lúc Đỗ Lối đưa Trương Lâm Sơn lên đó, ngắm toàn cảnhthị trấn cổ. Thoáng thấy Tuệ An, Đỗ Lối lập tức kéo Trương Lâm Sơn, ôm anh cườikhanh khách. Cô gọi to tên anh, hôn anh túi bụi, làm Trương Lâm Sơn sung sướngcười ngất, bảo cô nghịch như trẻ con.

Đỗ Lối cười, trong lòng khôngngừng xin lỗi Tuệ An. Trương Lâm Sơn vẫn chưa chịu xé toạc bức màn, cô sẽ làmviệc đó. Cô cũng thấy có lỗi với Tuệ An, nhưng lại nghĩ, tất cả là vì cô cũngyêu anh, cô muốn có anh, muốn chiếm hữu anh.

Bước xuống con thuyền gỗ đậu trênbến, Tuệ An tay run run móc ví tiền, chìa khóa, giấy lau, son dưỡng môi, rơitung tóe trên sàn thuyền, cô cũng không nhặt, lấy hết số tiền đem trong ví nhétvào tay người lái đò, run người, miệng lắp bắp: “Xin bác, lập tức cho thuyền vềthị trấn, đừng đợi thêm khách nào nữa, xin bác”.

Cô ôm bụng, ngồi xụp trên thuyền,mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt trong nước khẩn thiết nhìn người lái đò, môi cắnđến bật máu.

“Được được, cô đừng lo, đừnglo!”. Người lái đò hốt hoảng, vội vàng cởi dây neo, quay thuyền.

Tuệ An lảo đảo chạy về lạc viên,vừa vào chính đường, thoáng thấy bóng Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành, chỉ kịp kêulên một tiếng: “Tiểu Vũ!” rồi ngất đi.

Tuệ An tỉnh dậy, thấy mình nằmtrong bệnh viện, Nghiêu Vũ và Thiên Trần lo lắng nhìn cô.

“Không sao, mình không được khỏe,ít vận động…”. Tuệ An ngại ngùng giải thích.

Thiên Trần cười vang: “Này, TuệAn, có tin tốt đấy!”.

“Tuệ An! Đừng dọa mình, bây giờcứ nhìn thấy có người phải đưa vào viện là mình tim đập chân run”. Nghiêu Vũnói, lúc thấy Tuệ An ngất đi, tim cô như ngừng đập, vội vàng cùng Đồng Tư Thànhđưa Tuệ An vào viện.

“Mình…”. Tuệ An nhắm mắt rồi lạimở ra, môi cười nhợt nhạt, “Ngày xưa bọn mình lên núi chơi, mình đã đi khôngnổi, bây giờ sức khỏe càng không bằng hồi đó”.

“Tuệ An, chúc mừng, cậu… cậu cóem bé rồi!”. Thiên Trần phấn khởi nhảy lên, vội báo tin.

Tuệ An sững sờ, tay vô thức đặtlên bụng, em bé? Cô không tin, khẽ lắc đầu.

“Thật mà, thật mà! Chỉ có điều embé còn rất nhỏ, mới được hơn một tháng, ha, Tuệ An, cuối cùng cậu cũng được làmmẹ rồi!”. Thiên Trần chìa cho Tuệ An giấy chẩn đoán của bác sĩ.

Nghiêu Vũ đứng bên cũng mỉm cười.

Không khí phấn khởi tràn ngậpphòng bệnh, xua hết buồn phiền trong lòng Tuệ An, cô đọc đi đọc lại từng chữtrong giấy chẩn đoán, có thật ư? Gần đây tâm trạng không tốt, tâm lí không ổnđịnh, cũng quên mất lâu rồi không thấy kinh. Bỗng vớ điện thoại gọi cho TrươngLâm Sơn. Trời ơi, nếu anh biết, anh sẽ thế nào? Nhưng đột nhiên lại ngừng tay,vội vàng cúp máy.

“Sao vậy, Tuệ An?”.

Tuệ An bàng hoàng nhìn hai côbạn, lại nén lòng, có con! Thật không dễ! Cô lại cầm điện thoại.

Chuông đổ một lúc lâu, Trương LâmSơn mới nghe máy: “Tuệ An, lễ kí kết ở thị trấn cổ kết thúc là anh về ngay, haihôm nay em thế nào?”.

Tuệ An gượng nhẹ để tay lên bụng,mắt nóng đỏ, giọng nghẹn ngào: “Có rồi, có con thật rồi…”.

“Con nào?”. Trương Lâm Sơn nghekhông rõ. Hôm qua anh mới đến thị trấn cổ, Đỗ Lối đưa anh lên núi Vân Đỉnh tắmsuối nước nóng, lễ kí kết, anh cũng không tham dự, cũng không muốn gặp Hứa DựcTrung, định sáng mai sẽ về thành phố A. Cú điện thoại bất ngờ của Tuệ An làmanh giật mình.

“Lâm Sơn, em có thai rồi, là conanh, con anh!”. Tuệ An nói rõ từng chữ, nước mắt giàn giụa.

Trương Lâm Sơn nhảy lên, bối rốiliếc nhìn Đỗ Lối đang đứng cách đó không xa, anh cầm điện thoại đi ra chỗ khác.Dè dặt hỏi lại: “Con ư? Thật không?”.

“Vâng!”. Tuệ An vừa khóc vừacười.

“Trời ơi! Tuệ An, em đang ở đâu?Anh đến ngay!”. Trương Lâm Sơn cuối cùng xác định lời Tuệ An là thật, có con!Mắt sáng bừng, cuối cùng anh đã có con, cuối cùng anh cũng được làm bố! TrươngLâm Sơn xúc động run người.

“Em… em ở nhà… chờ anh về!”. TuệAn nói.

Thiên Trần và Nghiêu Vũ trố mắtnhìn cô, không hiểu tại sao Tuệ An nói vậy.

Tuệ An cúp máy, nụ cười rạng rỡ,hạnh phúc vô bờ, tay vẫn để trên bụng: “Mình sợ Lâm Sơn trách, mình đến đây màkhông nói với anh ấy. Tiểu Vũ, nhờ cậu một việc…”.

“Để mình đi hỏi bác sĩ!”. ThiênTrần hiểu Tuệ An muốn nhờ Nghiêu Vũ đưa về nhà, vội đưa mắt hội ý với NghiêuVũ, buổi sáng cô phải theo sát Tần Huyên, có cơ hội là tiếp cận đưa ra câu hỏi,nhưng người cùng đoàn quá đông, phóng viên cũng nhiều, cô chưa hỏi được gì. Sắpđến bữa cơm trưa, Tần Huyên nói: “Phóng viên Đào, thế này vậy ba giờ chiều tôiphải đi, hai giờ cô đến đây, một tiếng thôi đấy!”.

Thiên Trần không thể đưa Tuệ Anvề, cô phải tranh thủ thời gian một tiếng này để hoàn thành bài phỏng vấn.

Nghiêu Vũ gật đầu, Thiên Trần liềnyên tâm.

Trong phòng bệnh chỉ còn haingười. Tuệ An mím môi, ánh mắt cầu khẩn nhìn Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, Lâm Sơn cũngở đây… Mình nhất định phải về nhà trước anh ấy, hãy giúp mình!”.

“Được!”. Nghiêu Vũ quay đi, lòngnhư chảo dầu sôi, Trương Lâm Sơn, anh không đáng mặt đàn ông! Tất nhiên anh tađang ở đây, anh ta còn có thể ở đâu. Nghiêu Vũ phẫn nộ, lập tức đoán ra, Tuệ Anđã biết chuyện, nhưng không trách nửa câu, không hé răng, Nghiêu Vũ vừa áy náyvừa thấy khổ tâm. Không muốn làm Tuệ An kích động, nói nhẹ nhàng: “Mình đichuẩn bị, tiện thể nói với Tư Thành, bảo anh ấy ở đây đợi, đưa cậu về rồi, mìnhsẽ quay lại đón anh ấy”.

Tuệ An thở phào nhẹ nhõm, giọngnôn nóng: “Nhanh lên nhé, Tiểu Vũ!”.

“Yên tâm, không sao đâu!”. NghiêuVũ ra ngoài, gọi điện cho Hứa Dực Trung: “Hứa Dực Trung, anh đã giúp Đỗ Lối,anh không còn lương tâm nữa rồi! Đúng, không cần biết tại sao tôi biết, tôibiết hết rồi… không cần anh giải thích, nếu anh nói với Trương Lâm Sơn, Tuệ Anđến đây, tôi sẽ coi như chưa từng quen anh! Tùy anh!”. Không để Hứa Dực Trungnói, cô cúp máy, lúc này hỏa khí đang ngùn ngụt trong lòng. Cô chỉ muốn bảo vệTuệ An, bảo vệ Tuệ An…

Trương Lâm Sơn cúp máy quay ngườilại, Đỗ Lối đứng lặng nhìn anh, lòng quặn đau, anh chìa tay cho cô, Đỗ Lối hơiné tránh, rồi lại lao vào lòng anh “Em không sao, không hẹp hòi như thế, anhmau đi đi, muộn rồi, không tốt đâu!”.

Trương Lâm Sơn nâng đầu Đỗ Lối,lòng rối như tơ: “Xin lỗi, Tiểu Lối, anh…”.

Đỗ Lối giơ tay bịt miệng anh: “Embiết, anh lái xe cẩn thận, đến nơi nhớ báo để em yên tâm!”.

Trương Lâm Sơn cảm kích nhìn cô,không biết nói gì, xách cặp, đi vài bước lại ngoái nhìn. Đỗ Lối cúi đầu, khôngnhìn rõ mặt. Anh quẳng cái cặp trong tay, quay trở lại: “Tiểu Lối!”.

“Lâm Sơn!”. Cô bật khóc: “Anh điđi, đi mau đi, nếu không, em sẽ không để anh đi nữa!”. Cô đẩy mạnh anh, “Em chỉbuồn lúc này thôi, qua rồi sẽ không sao… anh cũng biết mà, em không sao… Nếuanh không đi, em mới thấy buồn…”.

Lời Đỗ Lối như mũi kim đâm vàolòng. Trương Lâm Sơn yên lặng một lúc, bỗng bế cô ngồi xuống, vùi mặt vào tóccô, mùi hương tươi mát, anh tham lam hít mãi, ấp úng dỗ dành: “Anh không đi,không đi nữa… đừng khóc, Tiểu Lối, đừng khóc…”.

“Lâm Sơn!”. Đỗ Lối không kìm đượcnữa, hôn như mưa khắp mặt anh. Nước mắt mằn mặn chảy vào miệng, cái hôn này saomà mặn chát.

Bây giờ anh ấy không đi, nhưnganh ấy vẫn muốn đi, cô biết, không ai hiểu anh hơn cô. Cố nặn ra nụ cười, ĐỗLối xách cặp của Trương Lâm Sơn đi ra cửa: “Nào, em tiễn anh ra xe, anh phảichăm sóc tốt cho Tuệ An, có con không dễ, Tuệ An lại yếu”.

“Đứng lại!”. Trương Lâm Sơn kêulên, “Tiểu Lối, tại sao em không ghen? Sao em phải như vậy? Thà em khóc lóc ầmĩ anh còn dễ chịu hơn!”.

Đỗ Lối thì thầm: “Em chỉ cần anhvui!”. Cô quay người, nước mắt lại giàn giụa, “Em khóc lóc ầm ĩ thì sao? Hômnay không phải hôm qua, không phải trước đây, cô ấy đã có con rồi!”.

Trương Lâm Sơn kéo rèm cửa sổ,ánh mặt trời chiếu vào, xua đi không khí âm u trong phòng. Bên ngoài tràn ngậpsắc xuân, hai ngày đến đây chơi là muốn tránh người quen, cảnh quen ở thành phốA. Anh rất trân trọng, cũng rất vui.

Chỉ một việc ngoài ý muốn đã làmhỏng toàn bộ kế hoạch của anh. Mới hôm qua, anh còn định là sau khi về sẽ nóichuyện với Tuệ An. Biết là sẽ làm tổn thương Tuệ An, nhưng cứ tiếp tục như vậy,chẳng phải cả hai càng đau khổ? Anh nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, màuxanh mỡ màng của cây cối dưới ánh nắng hè gay gắt, càng tưng bừng nhựa sống.Sau đó ánh mặt trời chếch dần, từ từ lẩn vào đêm. Chợt nhớ đến câu thơ: Chiềuvề quạ ngủ trên cây, chân cầu lơ thơ dòng nước bạc, ngựa gầy âm thầm trên đườngvắng, mặt trời tàn khuất núi, đứt lòng người nơi góc bể chân mây.

Từ nay chỉ có thể gửi lòng nơicuối trời ư? Con cái, Tuệ An, ly hôn, Đỗ Lối, tình yêu, khát vọng nguyên thủy,một cuộc sống mơ ước… tất cả ập đến như bão táp. Anh đột nhiên hiểu ra mộtđiều, không phải ai cũng có tư cách theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Mỗi người đànông đều từng có ý nghĩ ly hôn, có người thoáng qua, có người âm thầm suốt đời.Con cái là trách nhiệm, là trách nhiệm không thể thoái từ.

Anh thở nhè nhẹ: “Nếu có thể, anhthà không quen em”.

Đỗ Lối ngây ngất nhìn anh. TrươngLâm Sơn là người phù hợp nhất với cô, anh chín chắn, điềm đạm, dịu dàng, cótham vọng, quan trọng nhất là anh yêu cô.

Lòng cô cũng rối như anh, khôngngờ bất chợt nảy ra một đứa trẻ. Làm thế nào đây? Lúc này cô không cần nghĩ nênlàm thế nào. Đôi mắt hạnh đào rất đẹp đã ăm ắp nước, chứa chất khổ đau, đau đáunhìn anh. Cô đã vất vả dụng tâm để có anh, chỉ vì một đứa trẻ, bỗng mất hết haysao?

Ánh mắt ấy khiến Trương Lâm Sơnnát lòng, anh sải bước đến trước mặt cô, lấy tay che đi đôi mắt ấy: “Đừng nhìnanh như vậy…”. Chất lỏng nóng ấm chạy dọc theo kẽ ngón tay, anh ôm cô, ghì thậtchặt, Đỗ Lối cảm thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc.

Trương Lâm Sơn về đến thành phố Ađã hơn bảy giờ tối. Ngôi nhà quen thuộc hiện ra, anh ngẩng nhìn lên, đèn phòngkhách tầng ba vẫn sáng. Ánh đèn màu da cam chập chờn hắt lên rèm cửa, tỏa hơiấm vào đêm. Nghe tiếng dế kêu trong đám cỏ, lòng bỗng lâng lâng cảm giác dịudàng, cùng với nỗi xúc động, cùng với sự nặng nề bất an.

Tuệ An, cô vợ yếu đuối ngoan hiềnnhư chú cừu non của anh, cô đã mang thai con của anh, cô cần sự chăm sóc củaanh, cần tình yêu của anh. Trương Lâm Sơn nặng nề bước từng bước trên hành langcòn sáng đèn, mở cửa vào nhà.

Nghiêu Vũ vừa mới cho Tuệ An nằmxuống, Tuệ An rất mệt, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Nghiêu Vũ khôngdám bỏ đi, nghe thấy tiếng cửa mở, ngó đầu ra.

“Tuệ An rất mệt, hôm nay đã bịngất”. Nghiêu Vũ nói vắn tắt tình hình với Trương Lâm Sơn, cũng truyền đạt lạilời dặn của bác sĩ.

Trương Lâm Sơn cảm kích nhìn cô:“Cảm ơn! Tôi vừa đi công tác, may còn có cô. Bố mẹ cô ấy đã biết chưa?”.

Nghiêu Vũ thầm nghĩ, mới về chưađược hai tiếng, đâu đã kịp làm kinh động các cụ? “Tuệ An không muốn để bố mẹ lolắng, muốn đợi anh về rồi mới nói với họ, hôm nay cô ấy mệt rồi”. Nghiêu Vũnhắc lại lần nữa.

Trương Lâm Sơn nhận ra vẻ mặtkhông vui của Nghiêu Vũ, lại nhìn Tuệ An, không bật đèn, sợ làm cô thức giấc,nhờ ánh đèn từ bên ngoài cửa, thấy Tuệ An nằm co trên giường, tóc hơi rối,không nhìn rõ mặt. Anh bỗng thấy hối hận, tự trách mình.

“Tôi đi đây, anh cố gắng chăm sóccô ấy, Tuệ An rất yếu, bác sĩ nói, ba tháng đầu tốt nhất nên nằm yên dưỡngthai”.

“Tôi tiễn cô”.

Nghiêu Vũ định từ chối, lại thôi.Xuống tầng trệt, Trương Lâm Sơn định đi lấy xe, cô ngăn lại: “Tôi lái xe đếnđây”.

Trương Lâm Sơn kinh ngạc nhìnchiếc Volvo, không phải chiếc xe đặc biệt, mà là biển xe đặc biệt.

“Lưu Thành Lương mượn giúp tôi,làm sao tôi mua nổi chiếc xe này”. Nghiêu Vũ có vẻ như buột miệng giải thích,trước khi lên xe còn nhìn Trương Lâm Sơn nói: “Tuệ An là bạn tốt nhất của tôi,anh nên đối tốt với cô ấy”.

Nghiêu Vũ lái xe đi rồi, TrươngLâm Sơn vẫn còn đứng ngây, anh biết Lưu Thành Lương, đó là thư kí của phó chủtịch tỉnh Trần Đình Nam, Nghiêu Vũ chỉ nói một câu bình thường, nhưng nghe nhưmệnh lệnh. Cô là ai, mà có thể sai bảo Lưu Thành Lương? Anh nhìn Nghiêu Vũ láixe đi, chầm chậm quay vào nhà, bỗng thấy lo lắng tự trách, sao anh không hỏi ĐỗLối, cũng không hỏi Hứa Dực Trung.

Nghiêu Vũ vừa lái xe vừa nghĩ,vừa rồi cô chủ ý nói vậy. Cô nhận ra Trương Lâm Sơn là người đầy tham vọng, anhta đương nhiên không muốn đường công danh đang rộng mở của mình bị ảnh hưởngbởi quan hệ tình cảm ngoài luồng. Miệng lưỡi con người rất đáng sợ, cô tin cóngười không thích Trương Lâm Sơn thăng tiến quá nhanh. Anh ta mới ba bảy tuổiđã là phó giám đốc sở quy hoạch tỉnh, giám đốc nhiều nhất hai năm nữa sẽ nghỉhưu, Trương Lâm Sơn muốn tiếp tục thăng tiến, dĩ nhiên phải cân nhắc.

Cô biết cách đó hơi tiểu nhân,Nghiêu Vũ cười khẩy, nếu có thể, thậm chí cô còn muốn nói thẳng với Trương LâmSơn, anh dám xử tệ với Tuệ An, tôi sẽ phá!

Nếu Tuệ An không có con, nếu TuệAn không nhẫn nhịn như vậy, Nghiêu Vũ cảm thấy ly hôn cũng chẳng sao. Nhưng TuệAn nghĩ khác, luôn nhẫn nhịn không hé răng. Giờ lại có mang đứa con của anh ta.Nghiêu Vũ vừa lái xe lòng ngổn ngang, bứt rứt.

Nhớ lại lúc nằm ép xuống đất cầuxin ở Lhasa, cô đã cầu trời để những người cô yêu thương luôn được hạnh phúc.

Nếu nói trái tim cao thượng cóthể khiến người ta thêm dũng cảm chống chọi với tất cả, thì bây giờ Nghiêu Vũlà như vậy. Cô cố gắng không nghĩ đến Hứa Dực Trung, chỉ hi vọng Đồng Tư Thànhsẽ khỏe lại, có thể sống tiếp. Tính mạng quan trọng hơn tất cả. Nhìn mắt ĐồngTư Thành sáng dần, Nghiêu Vũ thấy yên lòng.

Cô biết, việc cô làm không phảiai cũng hiểu. Ví dụ Đỗ Lối, sẽ không hiểu tại sao cô muốn ở bên Đồng Tư Thành.Tại sao từ bỏ Hứa Dực Trung. Đối với Đỗ Lối như thế là đạo đức giả.

Trước mắt chỉ có phản quang củađèn xe. Bóng núi hai bên vụt qua trong đêm tối. Trên xe đang mở nhạc của HứaNguy. Nghiêu Vũ nhớ lại ở trong nhà hàng lần đó, Hứa Dực Trung vừa đàn vừa hátbài này. Sau đó cô mua đĩa hát của Hứa Nguy.

Ta không thể nào làm chủ, bởilồng ngực này, bùng cháy lửa khát khao,

Tuổi trẻ ơi, tung hoành như dòngnước, có đam mê, có hoan lạc, cô đơn.

Có vấp váp, khổ đau, yêu hận,cuộc đời em và cuộc đời tôi.

Ta có nhau là cuộc đời hoàn mĩ.

Cô đang phóng trên làn đườngvượt, chiếc xe đi trên làn đường chính, đột nhiên phát tín hiệu rẽ ngang.Nghiêu Vũ đạp mạnh phanh, xe lắc mạnh sang trái rồi sang phải, loạng choạng laođến sát chiếc xe phía trước, cô thậm chí nhìn rõ hai người ngồi trong xe, trợnmắt nhìn xe của cô lao vào.

Tôi khát khao tột cùng được thấyem, thấy nụ cười ban mai nắng tỏa,

Tôi buông mình theo con sóng mêsay

Lời trong tim, tôi chưa kịp nói.

Giọng ca trầm ấm của Hứa Nguy từtừ dừng lại cùng với ý thức của Nghiêu Vũ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 57

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chàng Trai Năm Ấy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Chỉ Có Thể Là Anh

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 21



Hàng Đã Nhận, Miễn Trả Lại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 65


Phất Y

Thể loại: Dị Năng, Kiếm Hiệp

Số chương: 55