Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 50

Chương trước: Chương 49



Đỗ Lối nói, Nghiêu Vũ biết hết!Đúng, đúng là cô biết hết, rắp tâm biến mình thành cô Lọ Lem. Hứa Dực Trung cảmgiác bị cô đùa giỡn... Tại sao? Có phải cô làm vậy là để thử thách anh?

Nghiêu Vũ về nhà ăn Tết với bốmẹ, hẹn gặp Hứa Dực Trung sau mồng năm. Không ngờ mùng ba Tết đã gặp lại.

Ngày mồng ba, bố cô phấn khởicười khà khà nói: “Nghiêu Vũ, hôm nay có buổi giao lưu lớn, người rất đông, chủtịch Hứa tập đoàn Gia Lâm cũng đến, con có thể nhân tiện nói với ông ta chuyệnthị trấn cổ thành phố B. Nghe đâu ông ta có hai cậu con trai rất khá, cậu thứhai vẫn độc thân, con có muốn gặp không?”.

Nghiêu Vũ đỏ mặt, cúi đầu, timđập loạn: “Bố gặp anh ấy chưa? Trông người như thế nào?”.

“Chưa, nhưng bố gặp bố anh tarồi. Nghe nói hai bố con rất giống nhau, có lẽ cậu ta cũng bảnh trai! Nghe nóiđi du học nước ngoài, về nước làm việc trong tập đoàn gia đình, rất có nănglực. Thế nào? Con có hứng thú không?”. Bố cô thích thú nhìn thái độ của congái: “Mấy ngày trước, nhân lúc bố nói chuyện với chủ tịch Hứa xung quanh vấn đềđầu tư vào thị trấn cổ ở thành phố B, ông ta tỏ ý sốt ruột vì đứa con trai thứchưa có người yêu”.

Nghiêu Vũ giật mình, hóa Hứa DựcTrung không nói đùa. Đúng là bố anh giục đi xem mặt. Mắt cô long lanh: “Bố,không phải buổi gặp hôm nay cũng có ý xem mặt chứ?”.

“Đương nhiên, nhân tiện thử gặpxem sao. Con cũng hai bảy tuổi rồi, nếu thấy phù hợp, cũng là chuyện tốt”.

Nói là tin tưởng con, nhưngNghiêu Vũ tuổi cũng không nhỏ nữa, mãi không thấy động tĩnh, bố mẹ cô cũng sốtruột. Bây giờ không tìm hiểu, để một hai năm nữa, Nghiêu Vũ thành gái già mất.

“Bố đã nói với chủ tịch Hứa vềcon gái bố chưa?”

“Bố đâu có chủ động như vậy, khuênữ nhà mình, cũng nên làm ột tý chứ. Bố chỉ nói con gái hay bảy tuổi, chưacó bạn trai, bố đang sốt ruột”.

“Vậy nhà họ Hứa thì sao? Họ cónói thẳng là có ý này không?”. nghiêu Vũ hỏi dồn. Bố Nghiêu Vũ thấy con gáiquan tâm đến chuyện này, liền nói thật chủ tịch Hứa cũng có ý để con trai đigặp mặt.

“Nghiêu Nghiêu! Chủ tịch Hứa vừagọi điện cho bố nói con trai ông ấy rất quan tâm đến chuyện này”.

Nghiêu Vũ tức điên, Hứa DựcTrung, anh dám quan tâm đến chuyện này? Lại còn giấu tôi!

Cô “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên,chạy ngay về phòng, gọi điện cho Hứa Dực Trung: “Anh đang làm gì?”.

“Nhớ em!”.

“Em không gọi điện anh có nhớkhông?”.

“Vớ vẩn! Anh đang nghĩ xem khinào em gọi cho anh, anh nhớ đến mức không ăn nổi cơm rồi!”.

“Vậy anh đến đi, hôm nay mình đichơi”.

Nghiêu Vũ không thích Hứa DựcTrung đi xem mặt, mặc dù người đó là chính cô, nhưng cô đang ghen với chínhmình.

“Hôm nay không được, anh phảicùng bố đi dự tiệc”.

“Không, em muốn gặp anh hômnay!”. Nghiêu Vũ giọng cương quyết.

Hứa Dực Trung bối rối, tối nay,bố anh mời cơm gia đình ông phó chủ tịch tỉnh, nói rõ là hai gia đình gặp mặt,không ai được vắng, không dễ dàng có được bữa tiệc gia đình như vậy, bố anh hivọng hai cậu con trai cùng tham dự. Đương nhiên bố cũng nói ông chủ tịch tỉnhcó cô con gái. Cũng ngầm ý bảo đây là bữa tiệc ra mắt, dù thành công hay không,Hứa Dực Trung nhất thiết phải có mặt, nếu không ông còn mặt mũi nào nhìn ngườita.

Anh rất hiểu tầm quan trọng củanhững mối quan hệ, nhất là mối quan hệ với một nhân vật tầm cỡ như vậy, đànhphải từ chối Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, tối nay anh nhất định phải đi. Bữa tiệc nàycực kì quan trọng. Ngoan nào! Nghe lời đi, xong việc anh đến với em, đượckhông!”.

Nghiêu Vũ yên lặng một lát, nói:“Nếu là bữa tiệc làm quen cô gái khác anh có đi không?”.

Hứa Dực Trung khẽ cười: “Em ghenà?”.

Nghiêu Vũ thầm nghĩ, không ghenmới là lạ: “Đúng là đi gặp mặt chứ? Không được đi”.

Hứa Dực Trung thở dài, đành nóithật: “Tối nay bố anh mời ông Trần, phó chủ tịch tỉnh, đúng là có ý để hai bênxem mặt, anh buộc phải đi. Dù gì cũng không thể để bố anh mất mặt! Hai gia đìnhbiết nói gì. Đừng trẻ con nữa! Ông già anh đã hạ lệnh, tối nay kiểu gì anh cũngphải đi”.

Nghiêu Vũ tức tối, nghĩ một látnói: “Anh đi đi, đi rồi đừng hối hận”.

“Ối! Anh biết, bây giờ em là consư tử cái rơi vào hũ dấm[1]!”. Hứa Dực Trung vô cùng đắc ý, chưa bao giờ thấyNghiêu Vũ ghen như vậy.

[1] Trong tiếng Hán, từ “ăn dấm”nghĩa là ghen.

Cúp máy rồi, Nghiêu Vũ càng tức.Đi xem mặt! Nhớ lại lời Đỗ Lối, “Nhà họ Hứa sẽ lựa chọn con gái vị quan chứckia”, cô cười ranh mãnh, Hứa Dực Trung, tối nay anh chết chắc rồi!

Sườn núi Bắc Sơn có một khu trungtâm hội nghị. Buổi tối, Hứa Dực Trung cùng bố, anh trai, chị dâu đã có mặt từsớm ở căn phòng đặt trước. Trước đó bố anh đã nhấn mạnh, cô con gái ông phó chủtịch rất giống mẹ, xinh đẹp đoan trang, một khuê nữ đích thực. Anh không biết thếnào chỉ cười cười ngồi nghe.

Bố mẹ Nghiêu Vũ đi vào trước.

Hứa Dực Trung cùng bố và vợ chồnganh trai đứng lên đón khách, nụ cười lịch thiệp của anh bỗng đông cứng trênmặt.

Nghiêu Vũ mặc chiếc váy liền lôngcừu màu tro, vai choàng khăn màu vàng, đeo đôi khuyên tai lưu ly xanh biếc anhtặng, tươi trẻ, đoan trang nhưng vẫn có vẻ tinh nghịch, chắc hẳn cô đi giày caogót, người cao hơn hẳn, dáng thon thả uyển chuyển, cực kì xinh đẹp tao nhã.

Đầu Hứa Dực Trung réo ù ù, nhớlại bộ dạng Nghiêu Vũ sau khi cắt tóc, đầu mùa hè năm ngoái.

Tối nay rõ ràng cô đã trang điểm,tinh tế, mới mẻ và đẹp đến mức khiến anh thấy xa lạ. Đây là lần đầu tiên anhnhìn thấy cô trang điểm ở khoảng cách gần như vậy. Nghiêu Vũ lễ phép chào bố vàanh chị Hứa Dực Trung, nhưng tuyệt đối không nhìn anh một lần.

Cô là Nghiêu Vũ ư? Nghiêu Vũ nằmtrong lòng anh, giận hờn, vùng vẫy đấm đá anh? Hứa Dực Trung nhăn nhó cười, conngười mấy tiếng trước còn ghen tuông ầm ỹ trong điện thoại, không cho anh đi dựbữa tiệc này, chớp mắt đã thay đổi đến mức anh không thể nhận ra.

Chủ tịch Hứa rất hài lòng về côcon gái ông phó chủ tịch tỉnh. Dung mạo xinh đẹp, phong thái đoan trang, lễ độ,duyên dáng mà không điệu đà, hình ảnh hoàn hảo của con gái một gia đình có tríthức, có giáo dục. Ông cười nói với bố cô: “Phó chủ tịch Trần, con gái ông thậtxinh đẹp, đoan trang, phải chăng là giống phu nhân? Tốt nghiệp khoa Văn, saunày nhất định sẽ là một tác gia lớn”.

Đoan trang? Bố cô nén cười, khiêmtốn nói: “Đâu bằng hai công tử của quý gia, tài năng ngời ngời, nghe nói đềulàm việc ở tập đoàn Gia Lâm?”.

“Vâng, cháu lớn Dực Dương là tổnggiám đốc, cháu nhỏ Dực Trung là phó tổng. Đã đến lúc tôi để đầu gối được nghỉngơi rồi”. Chủ tịch Hứa cười ha hả, thâm tâm ông rất hãnh diện về hai cậu contrai.

“Vậy ư, Dực Trung phụ trách côngviệc gì?”. Bố Nghiêu Vũ ôn tồn hỏi. Lúc này tai Hứa Dực Trung ù đặc cơ hồ chẳngnghe thấy gì, anh đang điên đầu vì Nghiêu Vũ. Đã từng suy đoán mãi, nhà NghiêuVũ ở số 70 đường Đình Vân, đó là khu nhà dành cho quan chức thành phố, nhưngkhông ngờ cô chính là con gái ông phó chủ tịch tỉnh. Tại sao cô không theo họTrần của bố mà lại lấy họ Nghiêu của mẹ? Hóa ra bố cô vốn là bí thư thành ủythành phố B. Bây giờ anh mới hiểu vì sao cô và Đỗ Lối biết nhau rõ như vậy,cũng lập tức đoán ra phần nào uẩn khúc giữa cô và Đỗ Lối.

Đỗ Lối từng nói, chuyện gì NghiêuVũ cũng biết! Đúng, đúng là chuyện gì cô cũng biết, Hứa Dực Trung cảm giác mìnhđã bị cô đùa giỡn.

Nghiêu Vũ tỏ ra không quen anh,khách sao và xa lạ. Trước khi đến đây cô đã biết mọi chuyện nhưng không nói vớianh, để anh trở tay không kịp. Tại sao? Tại sao cô dấu diếm như vậy? Muốn thửthách anh ư? Đầu anh rối tung, nhưng vẫn phải cố giữ thái độ trang trọng lịchthiệp.

“Dực Trung!”. Hứa chủ tịch ý tứnhắc cậu con trai đầu óc đang để đâu đâu, “Phó chủ tịch Trần hỏi con”.

Hứa Dực Trung bối rối ngẩng đầu,bắt gặp đôi mắt thông tuệ, uy nghiêm nhìn anh vẻ thăm dò.

Đây chính là ông bố đôn hậu, đángyêu, tính tình có lúc hơi trẻ con mà Nghiêu Vũ từng nói?

Đáng yêu ư? Hứa Dực Trung chưanhìn ra, chỉ cảm thấy đôi mắt ông cực kì sắc sảo, tinh anh.

Nghiêu Vũ thừa hưởng khí chất củamẹ, cả hai đều thanh lịch ung dung.

“Dực Trung chủ yếu phụ trách mảngquảng cáo và kế hoạch, cũng đảm nhận một số công việc đột xuất khác”. Hứa DựcDương thấy cậu em tâm thần bất an, vội nhanh nhẹn đỡ lời. Bố Nghiêu Vũ cười,gật đầu: “Cả hai anh em đều giỏi giang. Không như cô con gái này của tôi, suốtngày rong chơi chẳng biết làm gì”. Nói như vậy nhưng mắt ông nhìn cô đầy âuyếm.

“Nghiêu Nghiêu bây giờ đang làmgì?”.

Nghiêu Vũ nhỏ nhẹ đáp: “Thưa chú,bây giờ cháu đnag chuẩn bị mở quán trọ”.

“Ồ, cháu mở ở đâu?”.

“Dạ ở thị trấn cổ thành phố B,mới sửa chữa xong, ngay cạnh khu chung cư của tập đoàn Gia Lâm. Khi nào khaitrương, cháu rất mong chú Hứa đến thăm quan”. Giọng Nghiêu Vũ bình thường,không biết do ánh đèn hay do e thẹn, mặt cô ửng hồng.

Hứa Dực Trung kinh ngạc nhìnNghiêu Vũ, cô lại khiến anh nhìn thấy một khuôn mặt mới. Anh thầm hừ một tiếng,đóng kịch giỏi đến thế là cùng! Vừa rồi nếu không phải anh đá chân cô dưới gầmbàn, bị cô dùng gót giày cao đạp lại thì anh đã tưởng cô đúng là thục nữ e ấp.

“Ồ, nhất định rồi, nhất định rồi.À, Dực Trung này, không phải là con đang phụ trách dự án đầu tư ở thành phố Bsao? Khi nào đến đó nhớ quan tâm Nghiêu Vũ, xem có giúp gì được không?”. Chủtịch Hứa cười vang dặn con trai.

Hứa Dực Trung thầm nghĩ, nếu biếtnhà trọ của Nghiêu Vũ nhằm vào dự án đầu tư lần này không biết ông già có cườiđược không. Nhưng anh vẫn tươi cười lĩnh giáo.

“À, tôi có cô bạn tên Đỗ Lối,hình như làm việc trong tập đoàn Gia Lâm, Dực Trung, nghe nói anh rất thân vớicô ấy?”. Nghiêu Vũ thản nhiên mỉm cười hỏi Hứa Dực Trung.

“Cô ấy từng là trợ lý của tôi,một người bạn rất tốt”.

Bố Nghiêu Vũ bỗng nhớ ra điều gì,ông nhìn Hứa Dực Trung, lại nhìn con gái, ánh mắt là lạ đột nhiên nhớ đếnchuyện xảy ra ở thành phố B hai năm trước, hèn gì ông thấy anh chàng Hứa DựcTrung này trông quen quen.

Ông vui vẻ hỏi: “Ồ, thì ra đó làcon gái của ông Đỗ, phó chủ tịch thành phố B. Có nghe ông Đỗ nhắc đến... Chủtịch Hứa, đại hội đại biểu toàn tỉnh khai mạc sau tết Nguyên đán sẽ xem xétthông qua nghị quyết bảo tồn thị trấn cổ, e là kế hoạch đầu tư giai đoạn haicủa tập đoàn sẽ có thay đổi. Thành phố B cũng có kế hoạch thu hút đầu tư, trùngtu toàn bộ thị trấn cổ, tập đoàn Gia Lâm liệu có hứng thú?”.

Chủ tịch Hứa ngây người giây lát,vui vẻ đỡ lời: “Tập đoàn Gia Lâm có dự định chuyển hướng đầu tư vào du lịch.Dực Dương đang bắt tay vào chuẩn bị, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thểbỏ lỡ.

Rõ ràng, bố Nghiêu Vũ đã chuyểnhướng từ “xem mặt” sang công việc. Chủ tịch Hứa cũng vui vẻ tiếp lời.

Nghiêu Vũ lặng lẽ ngồi ăn, từ tốnvà duyên dáng, không nói gì.

Hứa Dực Trung tức sôi máu, nhìncô từ đầu đến chân. Anh thấy rõ ánh mắt nghi ngờ của ông phó chủ tịch tỉnh,cũng thấy rõ vẻ băn khoăn của bố và nụ cười châm biếm của Dực Dương.

Chưa bao giờ anh hối hận như vậy.Hồi đó sao anh lại có ý định lợi dụng Đỗ Lối để khiêu khích Nghiêu Vũ? Vừa rồiNghiêu Vũ làm như vô tình nhắc đến Đỗ Lối, khiên bố cô nghi ngờ anh, bây giờanh làm thế nào chiếm được thiện cảm của ông?

Nghiêu Vũ cố tình, cố tình trảthù anh. Hứa Dực Trung tức tím mặt, ảo não thầm nghĩ, sau này không biết phảimất bao nhiêu công sức để lấy lòng nhạc phụ.

Anh muốn kéo Nghiêu Vũ đi, mặccho các vị trưởng bối trố mắt, thu dọn “đống đổ nát” nhưng lại sợ làm sự việcthêm rối. Đành nuốt giận, cố ăn xong bữa.

Về tới nhà, chủ tịch Hứa nghiêmgiọng “hừ” một tiếng: “Mất mặt đến thế là cùng!”. Hứa Dực Dương cũng giận dữnhìn cậu em: “Đừng nói với anh, cô Tiểu Vũ mà em nói chính là Tiểu vũ hôm nay!”.

“Lại còn không phải!”. Hứa DựcTrung cũng bực: “Giờ thì hay rồi, đi xem mặt, lại gặp cả bố mẹ người ta, làmthế nào bây giờ? Em đã nói với anh, không để em tham gia dự án đầu tư vào thànhphố B, đã nói cô ấy và Đỗ Lối mâu thuẫn như nước với lửa! Bây giờ thì hay rồi,nếu bố cô ấy phản đối, mọi chuyện coi như công cốc”.

Hứa Dực Dương lạ lùng nhìn cậuem: “Đến bố mẹ người yêu làm gì em cũng không biết, còn nói gì nữa?”.

Hứa Dực Trung rầu rĩ, không biếtnói sao.

Vừa rầu rĩ vừa bực.

Lúc đó, Nghiêu Vũ còn ngang nhiênnhắn tin: “Dám đi xem mặt thiên kim tiểu thư nhà người ta?”. Hứa Dực Trung cảmthấy anh đã rơi vào lưới của cô, cái lưới này không chỉ chắc chắn mà còn quấnchặt làm anh không thể động đậy, đầu bốc hỏa anh nhắn lại: “Định chơi xỏ anh?Cứ chờ xem anh trị em thế nào!”.

“Đã bảo anh đừng đi, đi sẽ hốihận mà!”.

“Anh hối hận rồi, hối hận vìkhông bóc mẽ em ngay lúc đó”.

“Ha ha, anh khỏi cần hối hận, hốihận cũng không kịp! Chính thức thông báo cho anh hay, bố mẹ em kịch liệt phảnđối! Lý do? Tự anh biết”.

Hứa Dực Trung bực quá gọi điện:“Anh không biết em thù dai đến vậy?”.

Nghiêu Vũ cười lanh lảnh: “Nhìnchung em không thù dai, nhìn chung em chỉ tính sổ với kẻ nào nợ em”.

“Em đã hạ bệ anh?”

“Không, anh có thể rút lui bất cứlúc nào, em không thích ép buộc người khác”.

Hứa Dực Trung tứ phát điên, rútlui? Sao Nghiêu Vũ lại trở mặt như vậy? “Tiểu Vũ ngày mai anh đến đặt vấn đềvới bố mẹ em, khi nào cưới em rồi, anh sẽ trị em đến nơi đến chốn!”.

“Hứa Dực Trung, anh không còn cơhội nữa, qua Tết em sẽ chuyển sang làm du lịch ở thị trấn cổ của em, vẫn cònvài nơi em cần đi, hẹn lúc về gặp nhau! Ha ha!”. Nghiêu Vũ cười lảnh lót.

Hứa Dực Trung bỏ điện thoạixuống, cũng bật cười. Đúng, anh yêu Nghiêu Vũ, cô đã mang đến cho anh vô vànnhững điều mới mẻ, anh thích để cô được tự do như cơn gió, kể cả để thói bướngbỉnh của cô thoải mái phát tác.

Anh kể hết với bố và anh trai đầuđuôi câu chuyện, sau đó nói giọng nôn nóng: “Con định cầu hôn và cưới cô ấy!”.

Nghiêu Vũ cũng kể mọi chuyện vớibố mẹ, ba người cười ngặt nghẽo, bố nói: “Nghiêu Nghiêu, giữa hai người quantrọng nhất là phải chân thành, con không được đùa giỡn cậu ta như vậy”.

Nghiêu Vũ lẩm bẩm: “Con ghen,ghen với chính mình, ai bảo anh ta muốn đi gặp người khác”.

“Nghiêu Nghiêu, con xác nhận conthích cậu ta thật?”. Mẹ cô hỏi.

“Vâng, mẹ à, ở bên anh ấy con rấtvui. Không phải vì nhà anh ấy có tiền, cũng không phải vì những cái khác. Đươngnhiên cái đó cũng tạo nên tính cách và lối sống của anh ấy, nhưng Hứa Dực Trungcó thể hiểu con”.

“Lẽ nào con lại bị động nhưvậy?”. Mẹ Nghiêu Vũ nghi ngờ.

Nghiêu Vũ cười vang: “Anh ấy làkiểu người con thích. Mẹ à, anh ấy có thể bộc lộ bản tính trước mặt con. Anh ấybiết con thích gì, cần gì, rất vui vẻ đáp ứng. Con cũng thế, con rất vui!”.

“Vậy Đồng Tư Thành trước đây thìsao?”.

“Anh ấy cũng rất tốt, nhưng quanđiển không giống con, chỉ có thế thôi”. Nghiêu Vũ vẫn cảm kích khi nghĩ đếnĐổng Tư Thành, có lúc cô cũng đã nghĩ, sao mình may mắn thế, được hai người đànông yêu hết lòng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 51

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Mộng Ảo Thần Vực

Thể loại: Võng Du, Đô Thị, Khoa Huyễn

Số chương: 12



Người Cá

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 15


Bảy Lần Canh Cửa

Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám

Số chương: 19


[NaLu] Bản Giao Kèo Của Quỷ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 23