Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 47

Chương trước: Chương 46



Mọi người vừa đi, Nghiêu Vũ cũngrời khỏi quán trà. Đầu rối như tơ, tiếp tục đi dọc theo con phố vừa rồi nhìnthấy Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ăn tối với nhau, hi vọng không có chuyện gì, chỉlà mình quá nhạy cảm. Tuy nhiên, trực giác bảo, chuyện không đơn giản như vậy.Thậm chí cô còn cảm thấy một thoáng e ngại trong mắt Hứa Dực Trung.

Sau tuần trăng mật trở về ThiênTrần hẹn gặp Nghiêu Vũ và Tuệ An, địa điểm vẫn là quán trà Lương Mộc Duyên.

Thiên Trần gầy đi. Cô cũng khônghiểu tại sao lại chọn quán trà bên ngoài trường đại học của họ. Hẹn lúc nămgiờ, ba giờ cô đã đến, vẫn ngồi ở chiếc bàn lần đầu ba người gặp lại.

Hai năm rưỡi vụt trôi.

Trước hai năm rưỡi đó, cô và TiêuDương vẫn say đắm, trái tim vẫn dính liền. Còn bây giờ... mắt cô nhòe ướt. Sựđời biến đổi khó lường, tất cả đều là những điều trước đây chưa từng nghĩ đến.Ai nói yêu nhau là sẽ được bên nhau? Người cùng cô trên chặng đường đời lạikhông phải là anh.

Đêm tân hôn, Thiên Trần rất căngthẳng. Cô sợ Lâm Hoài Dương phát hiện cô không phải lần đầu... Nhưng không cóchuyện gì xảy ra. Lâm Hoài Dương rất tế nhị ân cần, không hỏi một câu thừa, ánhmắt anh từ đầu đến cuối luôn dịu dàng rất mực.

Sau khi anh ngủ, Thiên Trần nằmtrên giường, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn. Cô lại nghĩ đến Tiêu Dương, nghĩđến nụ hôn, bàn tay vuốt ve, vòng ôm, ánh mắt anh...

Điều hòa để số thấp, Thiên Trầnrùng mình. Không nên nghĩ nữa, cô đã được gả cho người đàn ông bên cạnh.

Cũng chính đêm đó, Thiên Trần mơthấy Tiêu Dương.

Bốn bề toàn là nước, Thiên Trầnngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, chân ngập trong nước, thuyền cũng đầy nước, giólạnh vù vù, Thiên Trần rùng mình, phát hiện thuyền trôi mỗi lúc một xa bờ,sương trắng mù mịt. Cô nhìn về phía trước, chỉ có sương giăng.

Lúc đó cô nhìn thấy Tiêu Dương.Anh đứng trên bờ lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt sáng không biểu hiện gì, môi mímchặt, đôi mắt màu chì buồn hoang hoải... Anh cứ nhìn cô như vậy, nhìn conthuyền mang cô trôi ra xa.

Thiên Trần há miệng muốn hét,nhưng tiếng nói tắc trong ngực, miệng có há không sao phát ra tiếng... Cô muốnnhảy xuống nước, nhưng người nặng như đá. Hai chân bị giữ chặt trong nước, khílạnh từ lòng bàn chân lan khắp người. Cô sờ soạng xung quanh, thuyền toàn nước,nhưng không chìm, vẩn bập bềnh được sóng đưa ra xa.

Cô thấy mặt Tiêu Dương dần chuyểnsang màu trắng, đôi mắt càng đen càng sâu hút. Anh không gọi, chỉ mím môi nhìncô... Thiên Trần cuống cuồng đập tay xuống nước, thuyền vẫn mỗi lúc một trôi xaTiêu Dương. Mặt anh dần dần bị sương mù che khuất... cô kinh hãi sực tỉnh.

Lâm Hoài Dương vẫn ngủ say, côngắm anh, anh có vầng trán cao sáng ngời, sống mũi thẳng, làn môi rõ nét, khuôncằm sang trọng. Anh đúng là người đàn ông ưu tú hấp dẫn. Lúc này anh ngủ bìnhthản và mãn nguyện. Thiên Trần bàng hoàng, đây là chồng cô ư? Là người sẽ cùngcô đi suốt cuộc đời?

Anh rất tốt với cô. Hai gia đìnhđều vui vẻ. Khi cả nhà quây quần, Thiên Trần cảm thấy mình như người thừa. Họkhông cần cô tham dự, chỉ cần thân phận của cô, con gái giáo sư Đào. cảm xúccủa cô thế nào không quan trọng.

Như vậy cũng đúng ý cô, tâm thầnbất an, cô không nghĩ đến Tiêu Dương hoặc bất cứ chuyện gì. Chỉ như con ốc sênthu mình trong vỏ, nằm co trong thế giới của mình, trong đó có trái tim tươitrẻ của cô, ước mơ, tình yêu, nỗi nhớ và khổ đau. Cô mở to đôi mắt nước mùa thunhìn bố mẹ, Lâm Hoài Dương, họ hàng, bạn bè, thỉnh thoảng còn gật đầu mỉm cười.Nhưng không ai biết, lòng cô cách họ rất xa, rất xa...

Cái họ cần, thì cho họ.

Đi trăng mật trở về, mẹ cô vui vẻcầm tay hỏi han đủ điều. Thiên Trần thủng thẳng đáp: “Chẳng phải mẹ muốn tốtcho con? Lấy anh ấy là con sẽ hạnh phúc vui vẻ, mẹ còn hỏi gì nữa? Đúng ý mẹmà!”.

Cô không muốn về nhà nữa, sau khicưới, chồng cô nhắc thì về. Anh không nhắc cô cũng thôi.

Mới được bao lâu? Mới cưới haitháng. Thiên Trần đã cảm thấy mình già, tim như đã chết. Hôn nhân mới hai thángngắn ngủi, cô đã cảm giác nhìn thấu đến cuối đời.

Giữa hai người nhanh chóng hìnhthành quy luật.

Buổi sáng một hộp sữa, một cáibánh mì hoặc bánh bao mua từ hôm trước, hôm sau cho vào lò vi sóng làm nónglại. Bữa trưa mỗi người tự ăn ở cơ quan. Buổi tối Thiên Trần thường không vềđúng giờ, quá bữa thì ăn bên ngoài, về đúng giờ thì gọi cho Lâm Hoài Dương,cùng đi ăn sau đó về nhà, hai người đều lên mạng.

Đó chính là hôn nhân, là giađình?

“Thiên Trần!”.

Cô quay lại, Tuệ An váy áo thướttha đi đến. Thiên Trần sực nhớ Tuệ An lúc gặp lại hai năm trước. Dường như hìnhhài Tuệ An thay đổi trong chớp mắt, xinh đẹp chín chắn hơn, vẻ trầm tĩnh thiếuphụ thay thế cho dáng nhút nhát thỏ non.

“Trăng mật thế nào? Anh chàng củacậu đẹp trai thật! Hai người rất xứng đôi”. Tuệ An vô tư khen Lâm Hoài Dương.

Thiên Trần chợt nhớ ngày trước côvà Nghiêu Vũ cũng khen Trương Lâm Sơn, cô thử thăm dò: “Chưa bằng Trương LâmSơn! Anh ấy đối với cậu không chê vào đâu được”.

Nhận ra một thoáng buồn trong mắtvà nụ cười khiên cưỡng của Tuệ An.

“Tuệ An cuối cùng mình đã hiểucảm giác đó rồi, như cá đớp nước, nóng lạnh chỉ mình biết, những gì người ngoàinhìn thấy khác xa cảm giác thật của mình”.

Tuệ An ngước mắt đồng tình nhìnbạn. Cặp lông mày hơi nhăn, như viên cuội ném xuống hồ, gợn những vòng sóngnhỏ, rồi tan biến. Vừa uống sinh tố, cô vừa hỏi: “Thiên Trần, cậu thất vọng?Thất vọng vì hôn nhân?”.

“Đúng, mình cảm thấy chỉ là mộtbước đi tất yếu, không có niềm vui. Bố mẹ hài lòng, mọi người ngưỡng mộ. Mìnhlại hoài nghi cảm giác của mình. Ai cũng bảo tốt, chỉ có mình không nhận ra. Cóphải mình đã sai?”.

Tuệ An có vẻ đồng tình, thong thảnói: “Thiên Trần, đó là vì cậu chưa quên được Tiêu Dương, chuyện gì cũng lấyTiêu Dương để so sánh. Cậu chỉ nghĩ đến những mặt tốt của anh ấy. Chỉ nhìn vàonhững khiếm khuyết của Lâm Hoài Dương”.

“Không phải Hoài Dương không tốt,trái lại anh ấy rất tốt. Tốt thật sự. Nhưng mình không có cảm xúc. Tuần trăngmật ở Hồng Kông. Đi dạo với nhau, mình hỏi câu nào anh ấy trả lời câu đó, imlìm như thợ khuân vác của mình. Ít lời đến thảm hại. Tóm lại dạo chơi bốn ngàyở Hồng Kông anh ấy làm thợ khuân vác bốn ngày, sau đó là về”.

“Ha ha!”. Tuệ An phá lên cười“Lâm Hoài Dương không lãng mạn”.

Như phát hiện ra mấu chót vấn đề,Thiên Trần gật đầu: “Đúng, đúng là không lãng mạn”.

“Nói ai vậy, ai không lãng mạn?”.Tiếng Nghiêu Vũ vang lên phía sau hai người.

Thiên Trần và Tuệ An đêu cười:“Trẻ con, miễn xen vào chuyện người lớn”.

Nghiêu Vũ bĩu môi: “Hai bà nộitrợ lại than thở chuyện nhà, mẹ chồng ra sao, ông chồng thế nào chứ gì?”.

“Đến rồi hả, vậy bọn mình nói vềHứa Dực Trung”.

“Anh ta có gì đáng nói”. NghiêuVũ cười. Cố quan tâm cả hai cô bạn, nhất là Thiên Trần, chỉ sợ Thiên Trần vẫncòn vương vấn Tiêu Dương.

“Thời gian trôi quá nhanh, chúngmình đã hai sáu tuổi rồi. Phụ nữ qua tuổi hai lăm là bắt đầu xuống dốc. Làm đànông vẫn hơn. Đàn ông trẻ lâu, tuổi ba lăm, ba sáu mới là đỉnh cao”. Tuệ An thởdài.

“Máy ngày nữa mình lại đi tiếp,cuối năm mới về”. Nghiêu Vũ chuyển chủ đề, bắt đầu kể những chuyện buồn cườitrong chuyến đi, khiến hai cô bạn ôm bụng cười.

“Điều đó đúng, nhưng mới hai sáutuổi, các cậu đã làm như mình già lắm”. Nghiêu Vũ đắc ý vì đã làm cho hai côbạn cười một trận thoải mái, sau đó lại quay về chủ đề Tuệ An đang nói.

“Tiểu Vũ à, trông cậu thế này.Chắc là với Hứa Dực Trung rất ổn? Nhưng đàn ông như anh ta nên quản chặt mộtchút. Cậu đi liền hai, ba tháng. Xa cách không phải là chuyện hay”. Tuệ An thậtlòng khuyên.

Nghiêu Vũ cười tươi như hoa. HứaDực Trung là ngoại lệ. Đang nói thì có điện thoại. Nghiêu Vũ nghe xong, đứngdậy, “Hai người cứ tiếp tục. Anh ấy đến bây giờ, bảo là có việc. Mình đi trướcđây”.

Thiên Trần và Tuệ An đều cười,mới cưới được hai tháng, Thiên Trần đã cảm thấy cô và Nghiêu Vũ đã là người củahai thế giới khác nhau.

Nghiêu Vũ đi được nửa tiếng độtnhiên gọi điện hỏi bọn họ còn ở đó không, cô lại đến. Tập đoàn có việc độtxuất, Hứa Dực Trung phải đi, cô muốn quay lại trò chuyện tiếp với hai bạn.

Quay trở lại chuyện trò chán chê,thấy cũng đã muộn.

Tuệ An định về, Nghiêu Vũ kéolại: “Trương Lâm Sơn có về nhà không?”.

“Không biết, chưa gọi điện”.

Vậy cậu về làm gì? Gọi điện, hỏikhi nào xong việc, bảo anh ấy đến đón. Thiên Trần, cậu cũng vậy, để Lâm HoàiDương đến đón. Mình cũng hẹn Hứa Dực Trung rồi. Bọn mình ngồi thêm lúc nữa”.

Hai cô bạn gọi điện cho chồng.Nghiêu Vũ đang có vấn đề khúc mắc. Lúc trước cô và Hứa Dực Trung đi khỏi quántrà một đoạn khá xa, cô bỗng nhìn thấy Đỗ Lối và Trương Lâm Sơn đang ăn vớinhau trong quán. Hứa Dực Trung giải thích: “Đỗ Lối chuyển sang phòng kế hoạch,cần tiếp xúc nhiều với phòng quy hoạch thành phố. Có nên đến chào Sơn Tử mộtcâu?”.

Nghiêu Vũ trừng mắt: “Em khôngthích Đỗ Lối, không đi.”

Nhưng cô vẫn thấy bất an, bảo HứaDực Trung đưa trở lại Lương Mộc Duyên.

“Tối nay Lâm Sơn có tiệc chiêuđãi, không đón mình được. Mình muốn về sớm, hôm nay thấy rất mệt”.

“Hoài Dương nói sẽ đến ngay. Bọnmình đưa cậu về, Tiểu Vũ thì sao?”.

Nghiêu Vũ nói dối: “Mình hẹn đợiHứa Dực Trung ở đây”.

Mọi người vừa đi, Nghiêu Vũ cũngrời quán trà. Đầu rối như tơ vò, đi vào con phố vừa rồi nhìn thấy Trương LâmSơn và Đỗ Lối, hi vọng không có chuyện gì chỉ là mình hơi nhạy cảm. Nhưng trựcgiác mách bảo, chuyện không đơn giản vậy. Thậm chí cô còn cảm thấy một thoángbối rối như có gì giấu diếm trong ánh mắt Hứa Dực Trung.

Qua lối rẽ đầu phố, dòng sôngThanh hiện ra trước mắt, không xa phía kia là quán cá. Đi tiếp, nghe Thiên Trầnnói có một quán cafe đặc biệt.

Đi qua quán cafe, Nghiêu Vũ bấtngờ nhìn thấy xe của Trương Lâm Sơn đổ bên ngoài. Cô giận sôi người. Tuệ An!Đây chính là bữa tiệc tiếp khách mà Trương Lâm Sơn nói?

Cô vào quán cá, định ăn chút gìđể ngồi đợi. Đi thẳng đến một góc, từ đây có thể nhìn thấy đuôi xe của TrươngLâm Sơn.

“Nghiêu Nghiêu, về khi nào vậy?”.

Nghiêu Vũ giật mình, Đồng TưThành và Tiêu Dương ngồi cách đó không xa. Cô không nói, chỉ mỉm cười với họ.

Đồng Tư Thành đi đến: “Đợi ai à?Có cần ăn cùng không?”. Nửa năm không gặp, Nghiêu Vũ đen đi, tóc dài chấm cổ.Nỗi lưu luyến lại dâng trong mắt Đồng Tư Thành.

Sao không thấy anh ấy béo lên?Sắc mặt kém thế? Nghiêu Vũ thầm thở dài, cúi đầu nói: “Em thích ngồi chỗ này”.

“Vẫn giận à? Lâu vậy rồi?”. ĐồngTư Thành dè dặt hỏi.

Nghiêu Vũ cười: “Không phải, emmuốn ngồi cạnh cửa sổ”.

Đồng Tư Thành và Tiêu Dương điđến ngồi cùng cô.

“Thiên Trần ổn không?”. Đồng TưThành hỏi thay Tiêu Dương.

“Rất ổn”. Nghiêu Vũ thầm nghĩ,chẳng lẽ bây giờ lại bảo không ổn, không ổn cũng phải nói là ổn.

Tiêu Dương cười nói với cô: “Cuốinăm anh cưới”.

Nghiêu Vũ bỗng thấy buồn ghê gớm,tư lự nhìn Tiêu Dương. Dường như anh không thay đổi gì, nhưng đôi mắt vô hồn.Không khí bạn bè thoải mái ngày xưa đã không còn. Nghiêu Vũ hiểu nhưng khôngbiết nói gì, liền chuyển chủ đề: “Công ty làm ăn vẫn thuận lợi chứ?”.

Đồng Tư Thành cười nhạt: “Cũngđược. Còn em? Nửa năm qua có khỏe không? Đi được những nơi nào?”.

Nghiêu Vũ vừa thưởng thức món cávừa kể chuyến đi đến các thị trấn cổ, mắt thỉnh thoảng liếc ra ngoài.

Đồng Tư Thành gắp cá cho cô, theothói quen.

“Tư Thành, để em...”. Tay cô cầmbát hơi run.

“Sao thế? Nóng à?”. Đồng Tư Thànhnhấc cái bát trong tay cô, lo lắng hỏi.

Nghiêu Vũ chợt giật mình, cô nhìnthấy xe của Hứa Dực Trung đi qua. Anh biết, anh biết Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ởđây?! Chuyện này là thế nào?

“Nghiêu Nghiêu, sao vậy, nóngà?”. Đồng Tư Thành chau mày, cũng quay nhìn, nhưng không thấy gì.

“Không sao!”. Tâm trí rối bời. Côđứng lên, rút điện thoại. “Em cần gọi điện”. Cô ra một góc gọi cho Hứa DựcTrung.

“Anh đang ở đâu?”.

“À, còn em? Xong việc chưa? Cócần anh đến đón?”. Hứa Dực Trung không trả lời câu hỏi của cô.

“Vâng, em xong rồi. Anh ở đâu?”.Nghiêu Vũ hỏi lại.

“Ồ, vậy đợi nhé, anh đến ngay.Thiên Trần và Tuệ An đâu? Có cần anh đưa về không?”.

Nghiêu Vũ tức điên, có phải anhsợ Tuệ An bắt gặp Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối? Cô đáp: “Thiên Trần đã đưa Tuệ Anvề, anh đến đón em đi. Mười phút nữa có đến được không?”.

Hứa Dực Trung cười: “Năm phút làđủ”.

Cúp máy được một lúc, Nghiêu Vũnhìn thấy Hứa Dực Trung lái xe đi. Cô vội đứng dậy nói với Đồng Tư Thành vàTiêu Dương: “Em có việc đi trước, lúc khác lại gặp”.

Đồng Tư Thành hơi lo lắng:“Nghiêu Nghiêu, trông em không ổn, có chuyện gì vậy?”.

“Không có gì. Em đi đây. Hứa DựcTrung đến đón em”.

Đồng Tư Thành lo lắng nhìn cô đixa, Tiêu Dương không kìm được nói: “Anh và Nghiêu Vũ đã chia tay, chuyện cũngqua rồi”.

“Đúng, nhưng nhìn thấy lại độnglòng!”. Đồng Tư Thành cười.

Nghiêu Vũ đã đi xa, ngoái lại vẫnthấy xe của Trương Lâm Sơn ở đó. Cô cười khẩy, rồi đi về hướng quán trà LươngMộc Duyên.

“Tiểu Vũ!”. Hứa Dực Trung bấm còixe, gọi.

Nghiêu Vũ lẳng lặng lên xe.

“Em đi đâu? Bảo là cho anh nămphút, vậy mà anh phải đợi mãi!”.

“Làm sao em biết anh đi nhanh nhưvậy? Em tưởng anh đang ở tập đoàn, đến đây cũng phải mất kha khá thời gian. Lúcem gọi điện anh đang ở đâu?”. Lần thứ ba cô nhắc lại câu hỏi đó.

“Anh định đón em, nên loanh quanhgần đây”.

“Một mình không có việc gì lạiloanh quanh tận hai tiếng đòng hồ, anh rỗi rãi như vậy à?”.

“Thật mà, nghĩ xem, bọn em nóichuyện, anh đến cũng không tiện, đành loanh quanh trên phố đợi. Em vừa gọi làanh phóng đến ngay”. Hứa Dực Trung cười đắc ý, tự khen.

“Hứa Dực Trung, em hỏi anh mộtchuyện. Hôm nay thấy Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ăn cơm với nhau, em rất bănkhoăn. Anh nói Đỗ Lối chuyển sang phòng kế hoạch nên cần gặp sở quy hoạch thànhphố. Có đúng là phải thường xuyên gặp?”.

Hứa Dực Trung vốn rất sợ cô hỏivấn đề đó, nghĩ một lát trả lời: “Có lẽ chỉ là gặp gỡ bình thường. Tiểu Vũ, emđừng như các bà lắm điều, cứ thấy đàn ông đàn bà đi với nhau, ăn với nhau làsuy diễn lung tung. Vốn không có gì, lại bị làm rối lên, thành ra có chuyện”.

“Ồ, vậy là, anh nói em đa nghi?”.Nghiêu Vũ trợn mắt nhìn Hứa Dực Trung. “Anh ngại gì? Nếu không ngại, sao phảinói dối?”.

Hứa Dực Trung giật mình, kinhngạc liếc trộm cô.

“Anh có dám nói anh không ngại?Rõ ràng biết Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối ăn xong lại đi uống cafe. Anh vẫn khôngchịu nói rõ!”.

“Tiểu vũ”.

“Anh nói đi, có chuyện gì?”.

Hứa Dực Trung dừng xe bên đường,giọng nghiêm túc: “Tiểu Vũ em đừng suy diễn được không, Sơn Tử và Đỗ Lối thựcsự không có gì!”.

“Anh biết từ lâu rồi đúng không?Thế nào là không có gì? Thế nào mới là có gì? Anh như vậy là bao che cho bọnhọ, khi thực sự có vấn đề, Tuệ An sẽ ra sao?”. Nghiêu Vũ giận dữ cao giọng.

Hứa Dực Trung không biết giảithích thế nào, lại không muốn Nghiêu Vũ hiểu lầm, cân nhắc mãi, nói: “Sơn Tử vàĐỗ Lối chỉ ngưỡng mộ nhau. Không có... chuyện đó”.

Nghiêu Vũ đột nhiên phẫn nộ: “Emvà Đồng Tư Thành cũng ngưỡng mộ nhau. Bây giờ em tìm anh ấy ăn uống, nóichuyện”.

“Em dám!”. Hứa Dực Trung xám mặt,hét.

“Em và anh ấy cũng ngưỡng mộnhau. Không phải tình cảm đó. Sao em không dám? Em còn rất thẳng thắn nữakia!”.

“Đó là chuyện của Sơn Tử và ĐỗLối, chúng mình có cần cãi nhau vì họ không?”. Hứa Dực Trung không hiểu NghiêuVũ. Theo anh, hai người đó dường như là tình cảm đơn thuần. Thỉnh thoảng hẹn điăn, uống trà, nói chuyện, chỉ có vậy.

Trương Lâm Sơn đã nói với anh,anh ta và Đỗ Lối ngưỡng mộ nhau, Hứa Dực Trung cũng có thể hiểu. Tuệ An tuy rấttốt, nhưng là người vợ tốt, nhiều khi lại không thể là tri kỉ.

Nhu cầu của đàn ông rất đa dạng.Ngoài vợ, vẫn cần bạn gái, cần được tôn sùng, cần được hiểu, chia sẻ, thậm chícần mới mẻ và đột phá. Hứa Dực Trung hiểu Trương Lâm Sơn, cũng hiểu tình cảmcủa Đỗ Lối với anh ta. Vì vậy anh ngầm ủng hộ Đỗ Lối chuyển sang phòng kếhoạch, nơi có quan hệ nhiều với phòng quy hoạch thành phố.

“Anh biết, anh đã biết từ trước!Anh không nghĩ như thế, nên mới cho là bình thường. Như anh nói, đó là chuyệncủa Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối, nhưng anh đừng quên Trương Lâm Sơn là chồng TuệAn. Không phụ nữ nào thích thấy chồng mình “ngưỡng mộ” một phụ nữ khác. Từ ngữdùng quả là cao tay! Anh nói đi, Hứa Dực Trung, thế nào là không có gì? Theoanh phải lên giường với nhau mới là có gì? Bây giờ em với anh đã “có gì” rồi,nếu không chẳng có gì hết phải không?”.

Nghiêu Vũ nói liền một hơi, nhìnanh. “Em hơi thất vọng về anh, không phải vì chuyện này mà vì quan điểm củachúng ta khác nhau. Em không muốn sau này, anh cũng nói với em, anh và một phụnữ khác ngưỡng mộ nhau, lại còn dám nói trắng ra như vậy! Tạm biệt!”.

Nói rồi cô đẩy cửa xe bước xuống,đi thẳng. Hứa Dực Trung xám mặt. Phụ nữ! Đó chính là phụ nữ. Chẳng trách đànông chệch khỏi quỹ đạo, tất cả đều do bọn họ gây nên. Lấy cô nghĩa là mất tựdo, ăn bữa cơm nói chuyện với một phụ nữ khác đã coi là chuyện tày đình! Anhtức giận hồi lâu, đột nhiên nhớ lại câu nói cuối cùng của Nghiêu Vũ, giậm chân,lầu bầu, rút di động gọi cho cô. Quả nhiên, đúng như dự đoán, cô tắt máy.

Hứa Dực Trung tức phát điên.Nghiêu Vũ lại thế rồi, cứ có chuyện gì bực mình là tắt máy, làm sao tìm đượccô? Lại định mất tích thêm nửa năm nữa? Anh cười gằn, gọi cho Đỗ Lối. “Đỗ Lối,nhà Nghiêu Vũ ở đâu?”.

Trước đây anh không muốn hỏi ĐỗLối vì Nghiêu Vũ không thích. Anh hi vọng những gì mình muốn biết, Nghiêu Vũ sẽnói với anh, chứ không phải qua người khác, nhất là qua Đỗ Lối.

“Dực Trung, em không biết. Anhđợi một chút, em hỏi bố”. Đỗ Lối cười, mấy phút sau gọi lại: “Nghe nói là ở số70 đường Đình Vân dưới chân Tây Sơn. Anh cứ đến đó hỏi.”

Hứa Dực Trung nghe xong thấy địachỉ rất quen, nhưng không nghĩ ra. Lái xe đến số 70 đường Đình Vân dưới chânTây Sơn. Đến cổng bị bảo vệ ngăn lại: “Tìm ai?”.

“Nghiêu Vũ”.

“Xin hỏi có hẹn trước không?”.

“Không”.

“Vậy có điện thoại nhà riêng côấy?”.

“Không”.

“Anh chưa liên hệ, không thểvào!”.

Hứa Dực Trung hơi cuống: “Anh cóthể giúp tôi gọi điện đến nhà cô ấy hỏi được không?”.

Người bảo vệ chần chừ một lát,tra sổ, “Xin lỗi, ở đây không có ai là Nghiêu Vũ”.

“Cô ấy ở cùng bố mẹ, là bạn gáicủa tôi”.

Người bảo vệ rõ ràng nghi ngờ,nhưng vẫn giữ lịch sự: “Vậy phiền anh liên hệ với cô ấy rồi hãy quay lại”.

Hứa Dực Trung ngẩn ngơ mãi chưađi, nhìn vào trong lần nữa, mới sầm mặt phóng xe đi. Vừa lái xe vừa nghĩ, xemđấy, làm gì có đàn ông nào không biết nhà người yêu ở đâu, điện thoại cũngkhông liên lạc được? Chuyện kì lạ như vậy chỉ xảy ra với anh.

Loading...

Xem tiếp: Chương 48

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Lộ mặt

Thể loại: Trinh thám, Tiểu Thuyết

Số chương: 29


Tấm Ảnh Cũ

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 7


Công Lược Tra Công

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 31



Bối Phụ Dương Quang

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 136