21 Đầu Nghiêu Vũ bốc hoả, vốn địnhđến cho anh ta biết, anh ta tưởng cô không dám thôi việc ư? Anh ta định dùngtiền đập cô, nhưng còn phải xem cô có hứng thú đứng chờ anh ta ban phát haykhông!Hứa Dực Trung lại gọi cho NghiêuVũ, cô vẫn không nghe máy.
22 Bây giờ anh dường như mới hiểu nguyêndo thái độ dửng dưng của Nghiêu Vũ. Khi cô nổi điên có thể bẩt chấp tính mạng. Rõ ràng là tính cách yêu tinh, khủng bố anh, ăn thịt anh.
23 Đồng Tư Thành hơi khép mi, mộtthoáng chua chát vương trong mắt, trở về nước lâu như vậy, luôn kiềm chế khôngđến gặp cô. Lúc này, anh mới biết thì ra khi anh treo cô, anh cũng treo chínhmình.
24 Đồng Tư Thành lại một lần nữanhìn Nghiêu Vũ rời đi, vội vàng và hốt hoảng như vậy, cô muốn tránh anh? Cô đếnđây là bởi vì không thề quên quá khứ? Anh cười thầm nhìn theo, lòng cô vẫn cóanh.
25 Cách mấy mét, cô cũng nghe thấytiếng cười của Hứa Dực Trung. Đầu anh hơi ngẩng, các đường nét tuấn tú ngờingời, ánh đèn màu chiếu trên khuôn mặt tươi rói.
26 Không lâu sau, Hứa Dực Trung cóđược địa chỉ gia đình Nghiêu Vũ, thu xếp công việc ở công ty, ngày hôm sau anhkhấp khởi lái xe đến thành phố của cô. Anh không biết, lúc này Đồng Tư Thànhđang lang thang trên các con phố ở đây, hi vọng có thể tình cờ gặp Nghiêu Vũ.
27 Nghiêu Vũ hai tay bỏ trong túiquần, đầu đội chiếc mũ len đỏ rất đáng yêu, toàn thân một vẻ du nhàn tự tại,giống như bức họa. Hứa Dực Trung chăm chú nhìn cô, cảm thấy quả là rất đẹp.
28 Hứa Dực Trung giật mình, mímmôi. Anh nhìn Nghiêu Vũ qua gương chiếu hậu, vẫn vẻ lơ đãng, nhàn tản,ánh mắt như cười như không. Cô nói câu đó cho ai nghe? Cô muốn đưa ĐồngTư Thành về nhà thật sao?Bố Nghiêu Vũ dè dặt liếcnhìn con gái, thong thả nói: “Nghiêu Nghiêu hôm nay chú Hoàng bảo gặpcon ở ngoài đường đi với một cậu rất bảnh trai, cậu ta là ai?”“À, một người bạn ở thànhphố A”.
29 Cô sắp mất anh rồi sao? Tháiđộ bất cần của Tiêu Dương khiến Thiên Trần lòng đau như xé, chớp mắthọ đã trở thành xa lạ?Nghiêu Vũ liếc trộm anh, haingười vẫn cùng ăn cơm như trước, thói quen cũng không thay đổi, nhưnganh có còn là Đồng Tư Thành ngày xưa?Mấy ngày nay Thiên Trần đặcbiệt không vui.
30 Đồng Tư Thành lo ngại chuyện xưacản trở anh và Nghiêu Vũ quay lại với nhau, còn Hứa Dực Trung lo ngại NghiêuVũ chìm trong quá khứ không chấp nhận anh theo đuổi công khai.
31 Anh hiểu, nửa tháng nayNghiêu Vũ không chủ động hẹn anh một lần, đâu chỉ có nửa tháng! Anh cười đaukhổ cô chưa một lần chủ động hẹn anh, ngay điện thoại cũng không gọi bao giờ.
32 Khép chặt hai cánh tayôm ngực, cô đột nhiên nghĩ, cơ thể này từng qua hai người đàn ông ôm ấp, ngựchơi tức, há miệng thở, lại nghĩ đôi môi này đã lưu hơi ấm của hai người đànông.
33 Đồng Tư Thành tặngNghiêu Vũ đôi khuyên tai hình chìa khóa, là hi vọng cô mở lòng mình. Còn HứaDực Trung tặng cô đôi khuyên hình giọt mưa có tên “Anh đã yêu em”…Thiên Trần viết xongloạt bài về vấn đề bất động sản, tháng này đã vượt định mức, được mấy ngày rảnhcô định ở bên Tiêu Dương.
34 Nghiêu Vũ còn nhớ rõ,ánh mắt nụ cười của ba người hôm gặp lại một năm trước, mới một năm, trong mắtmỗi người đã có thêm bao điều khó nói, vẫn là bầu trời nắng mênh mang, nhưng lơlửng rất nhiều mây trắng.
35 Có lẽ cô gái Ý của mốitình đầu là cơn gió thoảng, còn Nghiêu Vũ là cơn mưa bất chợt, đều chỉ thuộc vềngười có duyên may. Nhưng người đó không phải là anh.
36 Khi toàn thân Nghiêu Vũép xuống mặt đất, cuối cùng cô đã cảm nhận được phục khấn thành kính hơn quỳkhấn rất nhiều, đó là toàn thân nằm phục xuống đất, dùng phương thức hèn kémnhất để cầu xin thần linh.
37 Nước nóng xối vào mặt,hơi rát. Đồng Tư Thành là người đàn ông ưu tú, chung tình, lặn lội đến Tây Tạngtìm cô. Nghiêu Vũ ngửa mặt, để cho nước xối đi cái vật vô hình làm cô chua xóttận đáy lòng.
38 “Trong bốn người, emkhông nhạy cảm như Thiên Trần, không dịu dàng như Tuệ An, không xinh đẹp như ĐỗLối. Anh rất lạ lùng, cũng đã nghĩ rất lâu, xin lỗi anh không thể nói ra, thíchgì ở em.
39 Tuệ An cơ hồ đã hiểu rõthế nào là hôn nhân, Nghiêu Vũ vốn nghĩ Tuệ An giống như con thỏ non, nhưng bâygiờ trên khuôn mặt nhút nhát của con thỏ non ấy đã tư lự thấm buồn.
40 Đồng Tư Thành cứ nhìnNghiêu Vũ như vậy, toàn thân anh tỏa ra khí lạnh và nỗi thất vọng khôn cùng. Nghiêu Vũ vẫn ngồi yên, cô biết mỗi lời nói của mình là một lưỡi dao đâm vàolòng anh, nhưng không nói sẽ càng đau khổ.