Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 35
Chương trước: Chương 34
Có lẽ cô gái Ý của mốitình đầu là cơn gió thoảng, còn Nghiêu Vũ là cơn mưa bất chợt, đều chỉ thuộc vềngười có duyên may. Nhưng người đó không phải là anh.
Thiên Trần tức giận tắtđiện thoại cả tuần, cũng không ra khỏi nhà. Giận Tiêu Dương, lòng cô cũng bứtrứt. Ở nhà rảnh rỗi, lại lên mạng. Bởi vì nếu cô xuống nhà là bố mẹ lại vôtình, hữu ý nhắc chuyện hôm trước, dù nói thẳng hay vòng vo đều chỉ một điều,Tiêu Dương không ổn.
Thật bất ngờ anh chàngCỏ Mùa Xuân đó cũng đang trên mạng. Thiên Trần gửi một cái mặt cười, anh ta rấtnhanh cũng gửi lại như thế. Hai người lại bắt đầu tranh luận.
Những vấn đề trong đờisống xã hội, Thiên Trần rất ít nói với Tiêu Dương. Là người thực tế, mọi chuyệnnếu không liên quan, Tiêu Dương hầu như không bận tâm. Nhưng Thiên Trần lạithích. Ba năm nay làm phóng viên, cô đã thích nghề này, thích tiếp cận với mọimặt đời sống xã hội.
Thế giới dường như mởcánh cửa trước mặt, giúp cô nhìn xa hơn, rộng hơn. Những vấn đề, quan điểm bìnhthường không nói với Tiêu Dương, cô có thể tranh luận thoải mái với Cỏ MùaXuân. Nghĩ đến những mối tình trên mạng, Thiên Trần bất giác mỉm cười. Cô nghĩ,lên mạng cũng là cách thức giao tiếp mới, có thể vơi bớt phiền muộn trong lòng.Cô chưa từng hỏi tuổi tác, dung mạo của Cỏ Mùa Xuân, anh ta cũng vậy. Hai ngườinói chuyện như bạn bè, cũng tựa như tri kỉ.
Thiên Trần đột nhiên hỏiCỏ Mùa Xuân:
“Có phải những gì bố mẹmuốn tốt cho con luôn là đúng? Điều kiện gia đình quan trọng thế sao?”.
“Khi nào làm mẹ, cô sẽhiểu. Không phải lúc nào bố mẹ cũng đúng. Nhưng xuất phát từ điểm chắc chắn làmuốn tốt cho cô. Coi trọng tương đồng về điều kiện gia đình có cái lí nhấtđịnh. Bởi vì, môi trường sống của một người cực kì quan trọng trong việc hìnhthành tính cách và thói quen của người đó, coi trọng điều kiện gia đình, về ýnghĩa nào đó là để giảm thiểu xung đột giữa hai người. Nhưng cũng không phảituyệt đối, trên đời chẳng có gì tuyệt đối. Trả lời vậy cô có hài lòng?”.
Thiên Trần cười, vộiđáp:
“Cho nên cũng không cóđáp án nào tuyệt đối, thuyết tương đối đúng là vĩ đại”.
Cỏ Mùa Xuân gửi một cáimặt cuời:
“Cũng tùy. Trải nghiệmvà cảm nhận của mỗi người khác nhau”.
“Nếu biết rõ người kiacó khiếm khuyết khó có hể chấp nhận, giữa hai người xảy ra mâu thuẫn vì rấtnhiều lí do, nhưng không thể từ bỏ, vì sao”.
“Ha ha, cô gái, người tabảo, sống với nhau lâu ắt có tình cảm, tay phải vuốt ve tay trái không có cảmgiác, nhưng chặt đi một tay lại thấy đau”.
“Anh là người theo chủnghĩa trung dung, cái gì cũng nước đôi, nói hết, nhưng chẳng có gì rõ ràng”.Thiên Trần bất mãn.
“Khi cần quyết định, mỗingười khắc có đáp án, chỉ là có dám nhìn thẳng vào vấn đề hay không. Tôi bỗngphát hiện, trong tình cảm cô rất mơ hồ, nhưng khi tranh luận vấn đề xã hội, côrất sắc sảo, cứ như là hai con người khác nhau”.
Thiên Trần im lặng hồilâu. Đúng, cứ gặp chuyện tình cảm, cô luôn do dự thiếu quyết đoán. Hai mặt củabàn tay đều là da thịt, phải chọn một trong hai, cô không thể.
Thiên Trần out nick, mởdi động. Liên tục có tín hiệu báo cuộc gọi nhỡ. Hai chữ A Dương liên tiếp hiệnlên, lòng lại thấy xót xa. Tại sao lại giận anh? Vì anh không đáp ứng được yêucầu của bố mẹ hay vì anh khiến cô bất lực trước những chỉ trích của bố mẹ?
Thực ra cô vẫn yêu cầuanh làm theo điều kiện của mình? Ai nói tình yêu thuần túy, chỉ cần tình cảmthuần túy, cô cũng đòi hỏi anh đấy thôi. Tuy chưa từng đòi hỏi Tiêu Dương phảikiếm được bao nhiêu tiền, phải có tiền đồ thế nào, nhưng cô vẫn muốn anh đápứng yêu cầu của bố mẹ mình.
Thiên Trần thầm nghĩ,tình yêu thuần túy của cô và Tiêu Dương cuối cùng vẫn chao đảo trước những mốiquan hệ thế tục rối rắm, xoay quanh tiền bạc, gia thế,... bất giác lại nhớ đếnNghiêu Vũ.
Nghiêu Vũ không bỏ đượcĐồng Tư Thành chính vì vẫn lưu luyến tình yêu trong sáng thời sinh viên. Bâygiờ, sau ba năm ra xã hội, vẫn hi vọng có được tình yêu như thế.
Cô biết, điều kiện giađình Nghiêu Vũ rất tốt, nếu bố mẹ Nghiêu Vũ cũng phản đối Đồng Tư Thành vì điềukiện hai bên chênh lệch, Nghiêu Vũ sẽ thế nào? Thiên Trần cười đau khổ, lắcđầu, Nghiêu Vũ khác cô, trước nay luôn có chủ kiến, chỉ cần Nghiêu Vũ bằng,không ai ngăn cản được, huống hồ bố mẹ Nghiêu Vũ luôn tôn trọng ý nguyện củacon. Còn bố mẹ cô lại khác.
“Thiên Trần, ăn cơmthôi!”.
Mẹ gọi với từ dưới nhà.Thiên Trần tĩnh trí, xỏ dép đi xuống.
Trên bàn là món canh cánấu chua cô thích. Mẹ gắp cá cho cô, luôn miệng giục cô ăn.
“Ngon quá!”. Thiên Trầncười.
Mắt mẹ sáng lên, lại gắpmiếng nữa vào bát cô. Chỉ một câu khen của cô mẹ đã vui như thế! Thiên Trầnbỗng thấy áy náy, buột miệng nói: “Sau này có thời gian con sẽ về ăn cơm mẹnấu”.
Bữa cơm đó dường như lạitrở về không khí gia đình vui vẻ trước kia. Nhưng vừa nói xong, lại nghĩ, nếumuốn bố mẹ lúc nào cũng vui như thế, cô phải từ bỏ Tiêu Dương? Dưới sườn lạinhói lên đau tức.
Tình yêu và tình thânlàm thế nào để vẹn toàn cả hai?
Trong đầu Thiên Trầnquay cuồng bao phương án cho lựa chọn khó khăn đó. Dù lựa chọn thế nào tim côcũng sẽ đau.
Suy nghĩ mãi, cuối cùnggọi cho Tiêu Dương: “A Dương...”.
Thiên Trần không biếtnói gì, cũng không giải thích vì sao tắt máy. Cô và anh đã hiểu nhau đến mứckhông cần nói những chuyện đó.
“Thiên Trần, anh xin lỗiđã làm em thất vọng”. Giọng Tiêu Dương nặng nề truyền đến.
“Không, tại em cả nghĩ,đã làm khó anh. Nhưng họ là bố mẹ em...”.
Tiêu Dương ngắt lời cô:“Anh hiểu, em không cần giải thích. Em không bao giờ cần giải thích gì hết, anhhiểu, anh hiểu cả”.
Cổ họng Tiêu Dương nhưbị chẹn cứng, Thiên Trần bịt chặt miệng, không để đầu kia nghe thấy hơi thởmạnh của cô.
“Thiên Trần, nghỉ sớmđi, hôm nào có thời gian mình gặp nhau”. Tiêu Dương khẽ nói.
Thiên Trần mơ hồ “Vâng”một tiếng rồi cúp máy, vùi mặt vào chăn. Cái vật chẹn đứng trong cổ họng tanthành nước mắt trào ra. Cô biết Tiêu Dương biết cô sẽ khóc, anh không có canđảm nghe tiếng khóc đó, nên mới ngắt máy.
Anh biết, anh và cô đềubất lực như nhau.
Hương mùa hè đã thấm vàomàu xanh của cây cỏ thành phố B. Đứng trên đường cao tốc nhìn ra xa, dòng sônguốn lượn dưới chân những ngọn núi, đổ ra bình nguyên Hà Cốc, thành phố bắt đầutừ bình nguyên vươn đến tận sườn những ngọn đồi thấp. Cả thành phố được bao bọcbởi rừng cây. Giống như chiếc mâm ngọc xanh biếc đựng một mảnh trăng cong, HứaDực Trung trầm trồ: “Một vùng sơn thủy hữu tình!”.
Thành phố B quả thực rấtđẹp. Nghe nói ngày trước có rất nhiều nhà phong thủy nổi tiếng du ngoạn đến đâyđều chọn nơi này làm chỗ gửi gắm xương cốt. Cả thành phố được bao bọc bởi núivà sông, địa linh nhân kiệt, hội tụ linh khí của cả núi và sông. Từ trên caonhìn xuống, dòng sông uốn lượn theo hình chữ S, bốn mặt thế núi hợp vây, đúnglà thái cực đồ tự nhiên, thành phố nằm giữa dương cực của thái cực đồ tự nhiênphía tả ngạn con sông.
Tuy nhiên giao thôngkhông phát triển trong một thời gian dài cũng làm chậm tốc độ phát triển củathành phố. Lần này tập đoàn Gia Lâm kí hợp đồng với thành phố, hợp tác pháttriển bất động sản giai đoạn đầu. Hứa Dực Trung đang không muốn ở lại thành phốA, chuyện đóng giả bạn trai Đỗ Lối cũng không cần bận tâm, vậy là dẫn đoàn đếnthành phố này.
Đỗ Lối thấy Hứa DựcTrung khen, đôi mắt hạnh đào long lanh: “Đương nhiên một nơi rất tốt, nhưng hơilạc hậu, năm ngoái đường cao tốc mới đi vào hoạt động”.
“Sao?”.
“Khi đường cao tốc chưathông xe, một đầu vẫn bị chặn, bí thư thành ủy có việc đi về một huyện ngoạithành, đi được một đoạn, thấy một bác nông dân tay xách dép, đi chân đất trênđường. Lúc đó đang là mùa đông, ông bí thư hết sức ngạc nhiên, dừng xe lại hỏi,“Sao bác không đi dép?”. Đỗ Lối dừng lại, cười.
Hứa Dực Trung hiếu kì:“Tại sao?”.
“Bác nông dân trả lời,chưa bao giờ nhìn thấy con đường nào phẳng mà sạch như thế này, sợ giẫm lên làmbẩn nó! Ha ha!”. Đỗ Lối phá lên cười.
“Ha ha!” Dực trung cũngcười, “Có lý! Rất thật thà! Vậy ông bí thư nói gì?”.
“Ông ta hỏi nhà bác ởđâu, tiện đường mời bác lên xe cho đi nhờ. Bác nông dân tay vẫn xách dép, lênxe càng không dám đi”. Đỗ Lối thở dài: “Chuyện mới cách đây một năm!”.
Câu chuyện khiến DựcTrung càng muốn khám phá thành phố này, đồng thời cũng thấy tiếc bởi tình trạnglạc hậu đó. Bây giờ, ở các vùng phụ cận thành phố cũng khó thấy những người dânchất phác như vậy. “Đường đã làm xong, nơi đây phát triển rất nhanh. Thành phốrồi sẽ rất đẹp, lần này tập đoàn chúng ta đến, sẽ có nhiều nhà đầu tư khácđến”.
“Đúng, với kinh nghiệmvà thành tựu xây dựng của tập đoàn chúng ta, nhất định sẽ khiến dân ở đây cónhận thức mới về nhà ở”.
Hứa Dực Trung cười, nhìnĐỗ Lối. Mặt cô lấp lánh hi vọng. “Đỗ Lối, tôi phát hiện em là người cực kì cấptiến”.
“Cấp tiến?”.
“Đúng, em rất hiện đại,không chịu tụt hậu, thích những tư tưởng và trào lưu mới. Đại loại là thế”.
Đỗ Lối cười bẽn lén:“Vâng, như thế mới giàu sức sống, em cảm thấy quan điểm sống nên như vậy”.
“Phải đấy, thế hệ 8X,mới mẻ đầy sức sống”. Hứa Dực Trung cũng cười.
Đỗ Lối phơi phới sứcxuân, còn Nghiêu Vũ... Hứa Dực trung xua đi ý nghĩa vừa nảy ra, tiếp tục hỏi ĐỗLối về những phong tục thú vị ở đây.
Chuyến khảo sát của tậpđoàn Gia Lâm được chính quyền thành phố nhiệt liệt chào đón. Ban lãnh đạo thànhphố vừa được thay mới, bố của Đỗ Lối được bầu làm phó chủ tịch thành phố phụtrách mảng xây dựng kiến thiết, vì vậy đầu tư của tập đoàn Gia Lâm không hề bịảnh hưởng.
Ngày hôm sau, Hứa DựcTrung được người của chính quyền thành phố dẫn đi thăm khu đất lần nữa. Nhớ lạilời anh trai Hứa Dực Dương, xây dựng khu chung cư ở đây chỉ là thứ yếu, quantrọng nhất là tìm hiểu xem có thể liên kết với sở du lịch thành phố, mở rộngphạm vi kinh doanh của tập đoàn.
Hướng chính nam thànhphố là núi Vân Đỉnh, một danh thắng cấp tỉnh. Thị trấn cổ và khu phố mới kề sátnhau dưới chân núi Lâm Giang. Do bốn phía đều có sông núi bao bọc, tốc độ đôthị hóa khiến khu phố mới không ngừng lấn chiếm thị trấn cổ. Chính quyền thànhphố hi vọng có thể phát triển khu phố mới dọc theo bờ sông.
Hứa Dực Trung mất haingày mới đi hết khu vực ven sông và vùng giáp ranh giữa thị trấn cổ và khu phốmới. Những kiến trúc ở Lâm Giang không cần kiến thiết quy hoạch cũng rất đẹp.Nếu ở thành phố A có những khu chung cư tựa núi kề sông như thế, giá cả chắcchắn tấc đất tấc vàng. Anh rất hài lòng.
Sau một tuần khảo sát,hai bên đã đạt được thỏa thuận sơ bộ, bước tiếp theo sẽ bàn bạc chi tiết và xâydựng dự thảo. Bố Đỗ Lối vừa nhậm chức chưa lâu đã thu hút được dự án đầu tưnày, ông rất vui. Không đơn thuần chỉ là vì thành tích chính trị, mà còn là vìông rất hài lòng với Hứa Dực Trung. Nhưng cũng có chút băn khoăn, bởi ông khôngnhận ra nhiệt tình của Hứa Dực Trung với bố vợ tương lai.
Ông hỏi con gái, hai đứađã xảy ra chuyện gì. Đỗ Lối im lặng hồi lâu mới nói: “Anh ấy thích Nghiêu Vũ”.
“Cái gì?”. Phó chủ tịchĐỗ thở dài thất vọng, “Đỗ Lối, sao lại có chuyện đó?”.
Đỗ Lối bướng bỉnh nhìnông: “Con quen Dực Trung trước, nhưng anh ấy lại thích Nghiêu Vũ, con sẽ giànhlại anh ấy!”.
Bố cô trở nên nghiêmtúc: “Tiểu Đỗ, chuyện này sao có thể gượng ép”.
“Tại sao không thể? Tạisao con không được giành lấy ình? Dực Trung phù hợp mọi tiêu chuẩn củacon! Con tuyệt đối không thể thua Nghiêu Vũ!”.
Phó chủ tịch Đỗ tức đỏmặt, nhưng nhìn bộ dạng tội nghiệp của con gái, lại mềm lòng. Ông thở dài “TiểuĐỗ, điều kiện của Dực Trung rất tốt, từ ngoại hình, gia thế, năng lực cá nhânbố đều rất hài lòng nhưng điều kiện càng tốt, con người càng kiêu ngạo, nếu cậuta không thích, con cố níu kéo chỉ càng thêm đau khổ. Bố hi vọng con có thể tìmđược một người thực sự hết lòng vì con. Tình cảm của đàn ông không thể tranhgiành mà có!”.
“Giống như bố và mẹ? Bốkhông có tình cảm với mẹ, cho nên bố nói thế chứ gì? Con ghét sự yếu đuối củamẹ, ghét bố đã bỏ rơi mẹ! Con thích Dực Trung, con nhất định tranh giành vớiNghiêu Vũ!”.
Phó chủ tịch Đỗ nghiêmgiọng: “Con thích cậu ta thật hay là muốn tranh giành với Nghiêu Vũ? Đây làtình cảm không phải đồ vật!”.
“Đúng, là tình cảm, tạisao con luôn phải đi lấy lòng người khác?”. Mắt Đỗ Lối ăm ắp nước, cô tuyệt đốikhông nhượng bộ.
Phó chủ tịch Đỗ đã bịcon gái đánh bại. Cơn giận bỗng chốc tiêu tan. Ông đã nợ cô, ông chạy theo tìnhcảm của mình khiến con gái đau khổ. Ông xót xa nhìn con. Phải làm gì để giúpcon gái toại nguyện? Chuyện này quả thực rất đau đầu, bây giờ bố mẹ rất khó canthiệp vào lựa chọn của con cái. Ông thở dài, giọng buồn rầu: “Thôi được, bố ủnghộ con, con muốn thế nào cứ làm như thế”.
Việc công đã xong, HứaDực Trung có thời gian rỗi, Đỗ Lối cười cho anh biết, cô đã nói rõ với giađình, anh khỏi cần áy náy, khỏi cảm thấy gánh nặng. Anh nhìn vào mắt cô: “ĐỗLối, em đúng là rất hiểu người khác, rất tinh tế chu toàn”.
“Bây giờ anh mới biếtà?”. Đỗ Lối cười tinh nghịch.
Dực Trung không nói,thực ra Đỗ Lối rất tốt, mọi mặt đều tốt. Anh cười, không nói nữa, ánh mắt nhìncô dịu dàng.
Tối hôm đó, lãnh đạothành phố mở tiệc chiêu đãi tập đoàn Gia Lâm. Mọi người hoan hỉ uống rượu. Dướisự chăm sóc nhiệt tình của phó chủ tịch Đỗ, Hứa Trung say mềm.
Lơ mơ trong sơn say, anhvẫn biết có người dìu anh về, cởi bớt quần áo, lau mặt cho anh bằng khăn ấm.Hứa Dực Trung dễ chịu ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, cảm thấy đầuvẫn hơi đau, trở dậy đi tắm. Vừa đi đến phòng khách, Hứa Dực Trung giật mình,đứng sững ở cửa, Đỗ Lối đang ngủ trên ghế sofa phòng ngoài.
Lúc đó, Hứa Dực trungthực sự cảm động. Đàn ông thường cảm động, rồi mới yêu.
Anh lặng lẽ đến bên ĐỗLối, lần đầu tiên chăm chú nhìn cô. Mái tóc dài như nước buông xõa, những lọntóc quăn rất đẹp, vầng trán đầy đặn, chiếc mũi thẳng xinh xắn, đường môi hơicong, chiếc cằm nhọn. Cô vẫn mặc bộ váy dạ hội tối qua, trong giấc ngủ vẫn mệtmỏi, một quầng xanh mờ dưới mí mắt. Hàng mi khép rủ bóng trông càng dài, Đỗ Lốithực sự rất đẹp.
Vẻ đẹp đó hàng ngày bịtrí thông minh, tác phong lanh lợi lấn át, đến nỗi giờ đây Hứa Dực Trung nhìncô cảm giác hơi xa lạ.
Một tình cảm dịu dàngxâm chiếm lòng anh, anh hiểu Đỗ Lối. Cuộc chia tay của bố mẹ làm cô khát khaođược chăm sóc, yêu thương, cho nên khát khao vươn lên, khát khao chiến thắng.Sự từ chối của anh có ngoài sức chịu đựng của cô? Hứa Dực Trung thầm ngưỡng mộsự kiên nhẫn của Đỗ Lối, se sẽ thở dài.
Anh rón rén quay lạiphòng ngủ. Thành phố dần hiện dưới ánh nắng ban mai. Hứa Dực Trung đứng bên cửasổ, tư lự nhìn xa. Anh cũng không hiểu chính mình, một cô gái hoàn hảo như thế,tại sao không thích, tại sao lại đi yêu Nghiêu Vũ luôn là một ẩn số, không saodò đoán được suy nghĩ.
Hứa Dực Trung nhớ lạimối tình đầu của mình. Hồi đó anh hai mươi tuổi, sang London du học. Trong cănnhà kiến trúc cổ anh thuê, còn có một khách thuê nữa là một cô gái trẻ người Ý.
Ăn là bản năng, tất cảđều bắt đầu từ bản năng của con người.
Một lần anh mua món chângiò hầm, ăn xong định vứt bỏ xương. Cô gái người Ý gọi anh, hỏi có muốn nấu cơmchung với cô.
Hứa Dực Trung nhìn chỗxương chân giò vừa gặm, lắc đầu, anh vừa ăn xong. Cô gái nói vứt chỗ xương đithật tiếc. Sau đó anh hiếu kì nhìn cô gái đứng cạnh mình, hình như đúng là côđến đây vì chỗ xương thừa của anh. Vậy là anh ngồi nhìn cô dùng chỗ xương ấynấu canh, cho thêm ít nấm, ít thịt băm. Rồi trộn thành hai suất mì Ý.
Hôm đó tóc cô cài mộtbông cúc đỏ thắm, đôi mắt long lanh thơ ngây, đẹp mê hồn.
Đó là một cô gái xinhđẹp vô cùng. Đôi môi mọng nước, đường nét rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô cósức hút như nam châm, có vẻ phóng túng và bốc lửa của Địa Trung Hải. Cô có thểhứng thú với tất cả mọi thứ, cũng có thể không quan tâm rất nhiều chuyện.
Hứa Dực Trung hai mươituổi chìm nghỉm trong tình yêu đó. Khác với quan niệm truyền thống của đàn ôngphương Đông, cô là duy nhất, anh si mê chung tình, theo cô đến tận thành Rome,để rồi âm thầm quay về.
Mắt anh chất đầy nỗinhớ. Tính cách bất đồng, văn hóa bất đồng, cô không thể theo anh. Cô nói, ôi,anh thấy không, em yêu tất cả những gì ở đây, cái tên của anh chứng tỏ anh rấtyêu đất nước anh.
Anh hiểu, anh đau khổnhận ra, anh yêu một cô gái phóng khoáng hồn nhiên như cơn gió.
Hứa Dực Trung hôn nhẹlên má cô, vuốt ve bông cúc đỏ trên tóc cô.
Kể từ đó, anh chưa từngthật sự yêu một lần nào nữa.
Quanh anh không thiếungười đẹp, nhưng không ai làm anh rung động.
Kể từ đó anh chưa từngthật lòng để tâm đến cô gái nào. Cũng chưa từng có quan hệ lâu dài với bất cứngười đẹp nào.
Còn Nghiêu Vũ là mộtbông cúc khác anh gặp sau khi về nước. Cô trong sáng, cách xa những quy tắc tànkhốc của xã hội. Cô có thể từ chối anh, có thể chỉ sống theo sở thích của mình.Không biết hoàn cảnh nào tạo nên tính cách cô như thế, du nhàn như con hạc rongchơi cướp đi trái tim anh không biết từ lúc nào. Anh muốn dùng đôi cánh nângniu cô, che chở cô, để cô không phải chịu mưa gió cuộc đời.
“Dực Trung, anh tỉnh rồià? Còn đau đầu không? Tối qua anh uống nhiều quá”. Đỗ Lối thức dậy, đứng ngoàicửa, hỏi anh.
Hứa Dực Trung dừng lạidòng suy nghĩ, nhìn quầng xanh nhạt dưới mắt Đỗ Lối, ngưỡng nghịu mỉm cười:“Tối qua đã làm phiền em, chuẩn bị đi, chúng ta đi ăn sáng!”.
Lúc hai người ra khỏiphòng, thấy trên ghế sofa ngồi kín người. Hứa Dực Trung bối rối nhìn các nhânviên trong đoàn. Đỗ Lối lại tươi cười chào mọi người rất tự nhiên. Cả đoàn vuivẻ kéo nhau đi ăn sáng.
Theo kế hoạch, hôm nayphải quay về. Nhưng lãnh đạo thành phố mời đoàn ở lại một ngày đi thăm quan núiVân Đỉnh. Tối hôm đó, bố Đỗ Lối mở tiệc tại gia, khi rượu đã ngà ngà, ông kéoDực Trung đến bên, giọng tha thiết: “Dực Trung, Đỗ Lối nói với chú rồi, nókhông hiểu chuyện, cháu đừng để bụng. Chuyện hai đứa có thành hay không, khôngảnh hưởng đến đầu tư của tập đoàn. Công tư phân mình. Chỉ có điều, Đỗ Lối mộtmình ở đó, cháu quan tâm đến nó một chút”. Phó chủ tịch Đỗ rất biết nên làm gìđể con gái có thể tiếp cận Hứa Dực Trung một cách tự nhiên, gượng ép là cáchlàm ngu xuẩn nhất.
“Chú Đỗ yên tâm!”. HứaDực Trung nói rất thực lòng.
Có lẽ, cô gái người Ýcủa mối tình đầu là cơn gió thoảng, Nghiêu Vũ là cơn mưa bất chợt, đều chỉthuộc về người có duyên may. Nhưng người đó không phải là anh.
Ăn sáng xong Hứa DựcTrung lái xe đi cùng Đỗ Lối. “Làm bạn gái của tôi, em sẽ vui phải không?”. Dực Trungnghiêm túc nói với cô. Anh cảm thấy hơi mệt mỏi, có lẽ được yêu cũng là hạnhphúc.
Đỗ Lối im lặng, rất lâusau mới khẽ cười: “Dực Trung, anh cứ nghĩ kĩ chuyện của Nghiêu Vũ đi!”.
Hứa Dực Trung hết sứcngạc nhiên, gật đầu: “Được, để anh nghĩ kĩ”.
“Dực Trung, ngày mai vềrồi, hôm nay em không đi với anh nữa, em về nhà mẹ, sớm mai đến thẳng kháchsạn, đi cùng mọi người”. Đỗ Lối cố gắng kìm chế con tim đang đập dồn. Cô khônglập tức nhận lời Dực Trung. Cô biết chuyện đó sẽ đến, cô cũng biết, không còn xanữa.
Hứa Dực Trung lái xe đưaĐỗ Lối về nhà mẹ, đợi cô đi vào cổng khu rồi mới đi. Đang định đi, không biếtthế nào, lại nhìn thấy con đường phía trước, dường như nhìn Nghiêu Vũ bên kiađường vẫy tay. Anh từ từ lái xe đi theo con đường đó, đến thẳng công viên lầntrước đã tìm thấy cô.
Dừng lại, xuống xe. Côngviên xanh mướt. Hứa Dực Trung đi đến chiếc ghế dài lần trước. Chập tối, trongcông viên vẫn còn người đi bộ. Thời gian ở đây rõ ràng trôi chậm hơn nhiều sovới thành phố lớn, nét mặt con người ở đây cũng một vẻ thư nhàn, điểu ít thấy ởnhững người dân thành phố của anh.
Trên bãi cỏ, có một đảnchó đùa giỡn, một con chó săn lông vàng lọt vào tầm mắt. Hứa Dực Trung suýt bậtdậy, mắt tự nhiên dáo dác nhìn quanh. Cuối cùng thất vọng, tuyệt nhiên khôngthấy bóng người quen.
Anh ngơ ngẩn nhìn chólông vàng chạy tới chạy lui, hình ảnh Nghiêu Vũ ung dung dắt chó đi dạo lạihiện ra. Anh ngồi xuống ghế. Không khí yên bình của công viên làm lòng anh tĩnhlại.
Bởi vì Nghiêu Vũ nói cômuốn ở bên Đồng Tư Thành, cô nói, đơn giản cũng là một kiểu hạnh phúc, anh nhấtthời kích động để lộ mình. Hậu quả là một cái tát, anh vẫn để trong lòng.
Đã hơn hai tháng trôiqua, Hứa Dực Trung tránh không nghĩ chuyện đó. Nhưng khi đến thành phố này,ngồi tại nơi này, không tránh được vẫn ôn lại từng chi tiết từ khi quen NghiêuVũ một năm trước. Lòng nôn nao, không hiểu tại sao bị Nghiêu Vũ xúc phạm nhưthế, anh vẫn không thể quên cô.
Ngay Đỗ Lối cũng nói, cứnghĩ kĩ chuyện của Nghiêu Vũ đã. Biểu hiện của anh rõ ràng thế sao? Hứa Dực Trungcười đau khổ, ở bên Nghiêu Vũ, người bị dắt mũi luôn là anh.
Thật không công bằng,trái tim anh đã quá si mê. Do kiêu ngạo mà cố vẫy vùng, hi vọng được đền đáp.Nhưng rõ ràng tất cả đều uổng công.
Với Đỗ Lối, anh đối xửlạnh lùng, anh có thể chấp nhận cô, cũng không buồn vì cô chưa nhận lời. GặpNghiêu Vũ là đầu óc anh rối loạn. Mỗi lần cô từ chối là tim anh đau.
Hứa Dực Trung nhắc mìnhphải bình tĩnh. Anh bắt đầu ghép hình trong kí ức.
Anh thầm ghép lên bứchình Nghiêu Vũ, bắt đầu từ khi quen nhau.
Những động tác nho nhỏtrong thói quen của một người như cử động của môi, động tác giơ tay vuốt tóc,khẽ rung chân khi ngồi... tất cả đều bộc lộ tính cách hoặc trạng thái tâm lícủa người đó.
Những thói quen củaNghiêu Vũ bao gồm, ánh mắt giễu cợt đầy cảnh giác với Đỗ Lối, động tác nghiêngđầu tránh khi anh áp lại gần, cái hất cằm ngạo mạn khi tức giận và kiểu ngửa cổuống rượu. Tất cả nói lên, đúng như lời Đỗ Lối, không phải cô dửng dưng với tấtcả, mà dửng dưng với cái mọi người đều bận tâm, tạo nên dáng vẻ thờ ơ kiêu sađộc đáo của cô.
Hứa Dực Trung thầm ônlại mọi chi tiết hôm đó. Lúc nói về Đồng Tư Thành hình như cô rất thiếu tựnhiên, cô còn nói cô không phải loại con gái anh có thể đùa bỡn. Có phải côhoảng sợ vì nụ hôn đường đột của anh? Không tin tình cảm của anh?
Hứa Dực Trung nghĩ chínhanh đã làm hỏng tất cả, vốn định sẽ chinh phục Nghiêu Vũ từng bước, mọi việc đãtính kĩ, tại sao sự thể lại thành ra thế này? Bỗng dưng thấy bồn chồn, thở mộthơi dài.
Lần đầu tiên bị một côgái tát, nếu không thật lòng thích cô, anh sẽ không phiền muộn đến tận bây giờ.Phiền muộn không phải vì cái tát đó, mà là vì thái độ của Nghiêu Vũ đối vớianh.
Ánh nắng nhạt lọt quatán lá chiếu xuống, mấy con chim về tổ ríu rít trên đầu. Hứa Dực Trung dần dầnbình tĩnh. Bỗng nhiên anh không trách Nghiêu Vũ nữa. Con người ta do phản xạbản năng có thể có những hành động kì lạ, Nghiêu Vũ, chắc cũng thế!
Anh nói anh theo đuổi côtừ lâu, cô còn cười ha hả khuyên anh đừng đùa, đừng bốc đồng lúc thế nọ lúc thếkia.
Đó chỉ là hành động vô thứcbất chợt, anh bất chợt hôn cô, làm cô hoảng sợ!
Có phải anh đang tìm lído thanh minh cho Nghiêu Vũ? Tìm lí do để mình yên lòng, sau đó đi tìm cô?
Rốt cuộc anh thích gì ởcô? Giờ đây, ngoài cảm giác vẫn lún sâu vào tình yêu, còn thêm nỗi phiền muộnday dứt không yên.
Hứa Dực Trung, cuối cùngvẫn không tìm ra câu trả lời, chỉ biết anh thích ở bên cô, những chuyện nựccười anh làm vì cô cũng giống như, giống như gã trai ngốc nghếch tuổi đôi mươingày ấy, ngơ ngẩn đến tận thành Rome vì một bông cúc đỏ.
Anh lại có lý giải khácnguyên do Nghiêu Vũ khoác tay Đồng Tư Thành trước mặt anh, nếu không bận tâmđến anh sao cô phải làm thế, thấy Đỗ Lối ngồi trên xe anh, lẽ ra cô phải vui,phải đến chào anh, ít nhất cũng vì Đồng Tư Thành vừa nhận được đơn hàng của tậpđoàn Gia Lâm.
Rồi anh lại nghĩ, phảichăng Nghiêu Vũ cắt tóc không phải vì muốn làm lại từ đầu với Đồng Tư Thành, màlà vì anh? Ý nghĩ vừa lóe, anh vội nhảy lên xe, phóng đến chỗ lần trước đónNghiêu Vũ. Lúc dừng xe, mới nghĩ ra Nghiêu Vũ nói, bố mẹ cô đã chuyển đến thànhphố A.
Hứa Dực Trung bật cười,mình ngốc thật.
Lấy điện thoại lên gọicho cô, chỉ có lời nhắn số máy này hiện không tồn tại. Anh hơi ngạc nhiên, gọicho Vương Lũy: “Cho tôi số máy của Nghiêu Vũ!”.
“Dực Trung, Nghiêu Vũthôi việc rồi”.
“Cái gì?”.
“Cô ấy thôi việc đã mấyhôm. Tôi biết cậu đến thành phố B, nhưng cậu đã nói không muốn biết bất cứ tingì về Nghiêu Vũ nên không nói với cậu”.
Hứa Dực Trung cảm thấyrất lạ, Nghiêu Vũ đổi số điện thoại, lại còn thôi việc, anh bỗng hơi hoảng,dường như cảm thấy không thể tìm cô được nữa, cảm giác này khiến anh bứt rứt.Lúc này Hứa Dực Trung mới biết, thì ra đó chính là nỗi nhớ.
Nhìn đồng hồ, mới támgiờ tối. Anh gọi điện báo với những người trong đoàn đang ở khách sạn, rồi mộtmình lái xe quay về thành phố A.
Về đến thành phố A đãmười hai giờ đêm, Hứa Dực Trung lái xe đến thẳng nhà Nghiêu Vũ. Chạy lên tầng,anh chạy quá nhanh, khi đứng trước cửa căn phòng của Nghiêu Vũ trên tầng bảy,tim đập thình thình. Anh hít sâu mấy hơi, lấy lại nhịp thở bình thường, mới gõcửa.
Lúc đầu gõ rất nhẹ, cánhcửa vẫn đóng chặt, không hề có động tĩnh, gõ mạnh hơn, gọi: “Nghiêu Vũ!”.
Bên trong vẫn im ắng.
Lùi lại một bước, lúcnày mới nhận ra, mình lên tầng quá vội, không nhìn cửa sổ có sáng đèn không.
Một người hàng xóm ra mởcửa, nhìn anh qua lần cửa sắt, nói gọn lỏn: “Họ chuyển nhà rồi!”.
“Xin hỏi, họ chuyển lúcnào?”.
“Một tuần trước”. Nóixong, đóng cửa.
Hứa Dực Trung ngẩnngười. Nghiêu Vũ đổi số điện thoại, thôi việc, chuyển nhà, dường như lặn mấttăm. Nỗi bực vì cái tát, ghen tuông với Đồng Tư Thành bỗng chốc tiêu tan. Côkhông muốn xuất hiện nữa, không muốn có bất cứ dính líu nào với anh, nỗi cayđắng, bất an làm anh ngộp thở.
Nghiêu Vũ lại tuyệt tìnhđến thế! Mỗi lần bỏ đi, đều thật đúng lúc. Nếu không hiểu cô, anh sẽ cho đây làcao thủ mồi chài đàn ông! Lúc này lòng anh như lửa đốt, nôn nao, phấp phỏng,chỉ muốn gặp cô.
Vừa xuống cầu thang, anhvừa gọi điện cho Thiên Trần: “Chào cô, tôi là Hứa Dực Trung, xin lỗi muộn thếnày còn làm phiền, cô có thể cho tôi số điện thoại của Nghiêu Vũ không?”.
Thiên Trần ngớ ra: “Tôikhông biết”.
“Cô ấy chuyển nhà rồi,chuyển đi đâu cô biết không?”.
“Tôi không biết”.
“Bây giờ cô ấy làm ởđâu?”.
“Quả thật tôi khôngbiết”.
Hứa Dực Trung sốt ruột:“Cô thân với cô ấy như thế, sao lại không biết?”.
Thiên Trần thở dài: “HứaDực Trung, tôi không biết thật, lâu rồi tôi không gặp cô ấy, tuần trước Tiểu Vũcó nhắn tin, nói muốn đóng cửa tu, khi nào xong, sẽ liên lạc, làm sao tôi biếtđược?”.
Đóng cửa tu? Dực Trungbuồn cười, định thành tiên chắc? Lại chợt nghĩ, hơi nhíu mày. Liệu Nghiêu Vũ cóvề nhà bố mẹ, bèn hỏi: “Cô có biết nhà bố mẹ cô ấy ở đâu không?”.
“Tôi cũng không biết, bốmẹ Tiểu Vũ mới chuyển đến đây chưa lâu, tôi vẫn chưa đến thăm được”. Thiên Trầnnghe giọng Hứa Dực Trung, lại không nhịn được cười, thái độ của Đồng Tư Thànhcũng như thế, vậy là phần nào hiểu được sự rắc rối của Nghiêu Vũ, cô thở dài:“Có lẽ Tiểu Vũ đi du lịch, tính cậu ấy xưa nay vẫn thế, có tâm trạng là lại đidu lịch. À, tôi cũng nói với Đồng Tư Thành rồi. Còn Tiểu Vũ đi đâu, tôi quảthực không biết”.
Thiên Trần không biếtgiúp ai sẽ tốt cho Nghiêu Vũ nên dứt khoát thông tin cho cả hai bên.
Đồng Tư Thành cũng đangtìm Nghiêu Vũ? Hứa Dực Trung ngạc nhiên, niềm vui bùng lên, không thể kìm đươcanh bật cười.
Nỗi mệt mỏi sau ba tiếngđồng hồ lái xe từ thành phố B về đây lập tức tan biến, anh rối rít cám ơn, nói:“Xin lỗi, muộn thế này còn làm phiền, nếu có tin gì của Nghiêu Vũ, cô có thểbáo cho tôi không? Cũng nhờ cô cũng nói với Nghiêu Vũ, tôi đang tìm cô ấy”.
Xem tiếp: Chương 36