Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 31

Chương trước: Chương 30



Anh hiểu, nửa tháng nayNghiêu Vũ không chủ động hẹn anh một lần, đâu chỉ có nửa tháng! Anh cười đaukhổ cô chưa một lần chủ động hẹn anh, ngay điện thoại cũng không gọi bao giờ.Cô đã quay lại với Đồng Tư Thành thật rồi sao?

Cuối tuần, Đồng Tư Thànhhẹn Nghiêu Vũ đi xem nhà. Anh nắm tay cô, Nghiêu Vũ hơi rụt lại, anh lặng lẽngước nhìn cô, “Nghiêu Nghiêu, chúng ta xa nhau hai năm, đã xa lạ, nhưng khôngphải là người lạ, thử tiếp xúc với anh, dần dần sẽ quen. Bây giờ cứ coi anh làbạn”.

Nghiêu Vũ mím môi, anhcười, vuốt mũi cô, nói đùa: “Hẹp hòi, làm tổn thương lòng tự tôn của người ta.Bây giờ tiền mới đủ trả đợt đầu, đến cuối năm là có thể mua được xe”.

Lúc ngồi taxi đi xemnhà, Nghiêu Vũ mới hiểu mua xe mà anh nói là thế nào. Đồng Tư Thành nói: “Có xerất tiện, chúng ta có thể đi chơi xa”.

Trước đây, họ cũngthường đi rất xa, đến tận công viên rừng Bắc Sơn, dùng xe địa hình, đạp haitiếng đồng hồ. Anh đẩy cô đi, bây giờ không đi xe đạp nữa. Nghiêu Vũ nhìn rangoài cửa kính, ngơ ngẩn nghĩ, anh, thì ra vẫn là anh sao?

“Tư Thành, việc gì anhphải vội mua nhà như thế?”.

“Giá nhà đang tăngnhanh, mua sớm vẫn tốt, hơn nữa bây giờ công ty đã có lãi, tháng nào cũng tăngổn định, kiếm được tiền đủ trả đợt đầu, anh cũng muốn có cái tổ của mình”.

Xem qua hai khu chungcư, anh đưa Nghiêu Vũ đến một nơi cô quen thuộc, cô hơi sững ra một lát, mỉmcười nói: “Đây là chung cư do công ty em quảng cáo. Nếu anh ưng, chưa biếtchừng có thể được giảm vài phần trăm”.

Đồng Tư Thành vui vẻ nắmtay cô đi vào.

Vừa vào khu giao dịch,đã chạm trán với Hứa Dực Trung và Đỗ Lối. “Thật khéo quá!”. Hứa Dực Trung làmnhư không nhìn thấy hai người nắm tay nhau, tươi cười chào Nghiêu Vũ.

Đỗ Lối cũng cười, mặttươi như hoa, “Đồng Tư Thành phải không? Về bao lâu rồi? Nghiêu Vũ, hai người…”.Cô liếc nhanh bàn tay nắm chặt của họ, ánh mắt đó khiến Nghiêu Vũ ghét.

“Chúng tôi đến xem nhà,”Giọng Nghiêu Vũ lanh lảnh, “Nếu ưng đừng quên ưu tiên giảm cho chúng tôi mấyphảy”.

Đồng Tư Thành mỉm cườigật đầu với Đỗ Lối, “Nghiêu Nghiêu, không giới thiệu đi, đây có phải là vịkhách đã gặp ở nhà em?”. Ánh mắt anh hướng vào Hứa Dực Trung.

Không đợi Nghiêu Vũ lêntiếng, Hứa Dực Trung đã chìa tay: “Hứa Dực Trung tập đoàn Gia Lâm. Thích căn hộthế nào? Tôi sẽ đích thân giới thiệu”.

Đồng Tư Thành cũng lịchsự bắt tay, cười nhạt, “Sao có thể phiền anh? Chúng tôi sẽ tự đi xem”.

“Đừng khách khí, nào!”Hứa Dực Trung dẫn đầu đi về phía sa bàn mô hình.

Đỗ Lối cười hớn hở hỏi:“Thế nào? Định cưới rồi ư?”.

Ánh mắt Đồng Tư Thànhtươi cười dừng trên người Nghiêu Vũ, “Nếu Nghiêu Nghiêu bằng lòng”.

Anh vẫn nắm tay cô.Không hiểu sao Nghiêu Vũ đột nhiên không có tâm trạng. Đứng ở một phía sa bànnghe Hứa Dực Trung giới thiệu các kiểu căn hộ, mắt cô nhìn về phía khác.

“Nghiêu Nghiêu,” Đồng TưThành lại nghe rất chăm chú, lát sau, ngoái đầu gọi cô, “Em ưng loại nào?”.

“À…”. Nghiêu Vũ hơi giậtmình. Hứa Dực Trung ở một phía sa bàn cười cười nhìn cô, Đỗ Lối cũng vậy. Côngẩng đầu, cảm thấy có gì là lạ trong ánh mắt dịu dàng của Đồng Tư Thành.

“Thực ra hai người, dùkết hôn căn hộ tám mươi mét vuông là được rồi. Bây giờ loại nhà này đang bánchạy nhất”. Đỗ Lối mỉm cười nói.

Đồng Tư Thành nhìnNghiêu Vũ, rõ ràng nhận ra sự phân tâm của cô. “Hôm nay đi mấy nơi, có phải mệtkhông?”.

Anh rất tự nhiên giơ tayvén mấy sợi tóc mai xõa xuống trán cô.

“Hơi một chút, em ra kiangồi, anh xem tiếp đi”. Nghiêu Vũ cũng tự nhiên rút khỏi tay anh, đi về phíakhu nghỉ chân bên cạnh. Cứ gặp Đỗ Lối là mệt mỏi, mới mấy câu đã nhắc đếnchuyện cưới xin, cô ta mong cô và Đồng Tư Thành nhanh chóng hòa giải, nhanhchóng cưới hay sao?

Ngồi trên sofa, nhânviên ở phòng giao dịch mang cho cô cốc nước, Nghiêu Vũ nhìn ba người phía xa,chỉ cảm thấy váng đầu. Cưới ư? Bây giờ cô còn chưa quyết định thế nào! Trướcđây mỗi khi nói đùa với Đồng Tư Thành về chuyện tương lai, cô luôn vừa ngượngnghịu vừa sung sướng. Cô luôn muốn lấy anh, bây giờ quả thật đã khác rồi.

Già rồi chăng? Phụ nữqua tuổi hai nhăm là đã xuống dốc, trái tim không phải của tuổi mười tám, đôimươi.

Nghiêu Vũ nhìn Đồng TưThành chăm chú lựa chọn căn hộ, lòng hoang mang. Mỗi ngày anh đều đến đón cô,sự dịu dàng cưng chiều của anh sắp làm cô chết ngạt. Anh chu đáo hết mực, đónvề, đưa đi ăn, tiễn về nhà, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, không chê vào đâuđược, khiến cô không có lý do từ chối.

Ngay Thiên Trần thấy vậycũng thở dài, “Tư Thành càng chín chắn, ưu tú hơn trước. Tiểu Vũ rốt cuộc anhấy có chỗ nào cậu chưa vừa ý? Nếu hai người vẫn luôn như vậy, thì hạnh phúc baonhiêu!”. Nói xong đôi mắt trong sáng của cô lại tối.

Đúng, rốt cuộc chỗ nàochưa vừa ý? Nghiêu Vũ không nghĩ ra, ở bên Đồng Tư Thành không phải không vui,anh tinh tế ân cần hơn cả ngày xưa.

Tuệ An cũng khuyên,“Tiểu Vũ, liệu có bao nhiêu người được như Đồng Tư Thành, si tình như vậy? Mốitình đầu không phải ai cũng có kết quả! Bây giờ anh ấy vẫn tốt với cậu nhưthế”.

Lát sau, ba người cườinói đi đến, chung cư giai đoạn hai vừa khánh thành lại gặp ngày cuối tuần,người đến xem rất đông. Hứa Dực Trung khoác vai Đỗ Lối, đến chỗ đông người anhgiơ tay gạt người xung quanh để cho cô đi. Đỗ Lối nhạy cảm nhận ra, ngẩng đầucảm ơn, cử chỉ quyến rũ đó của Đỗ Lối, Nghiêu Vũ cũng thấy kinh ngạc.

Cô ta quả xứng với HứaDực Trung, hai người bên nhau quả là một cặp tuyệt vời.

“Nghiêu Nghiêu, anhquyết định chọn căn hộ này. Đây là sơ đồ em xem đi”. Đồng Tư Thành đưa tư liệucho cô, ngoái đầu nói với Hứa Dực Trung và Đỗ Lối, “Có thể ưu đãi nhiều nhưvậy, rất cảm ơn”.

“Đừng khách khí, quảngcáo là do công ty Nghiêu Vũ làm, chỗ bạn bè cũ, áp dụng giá nội bộ, nhưng vẫnnên cảm ơn Dực Trung, không có chữ kí của phó tổng cũng không thể có giá đó”.

“Bạn của em đương nhiênphải ưu tiên, huống hồ quảng cáo lại do Nghiêu Vũ làm”. Hứa Dực Trung cười xởilởi, giọng ôn hòa nói với Đỗ Lối.

Nghiêu Vũ vẫn cúi đầu,lơ đãng xem tư liệu, chờ Đồng Tư Thành làm hợp đồng mua nhà.

“Chúc mừng hai ngườitrước, thật quá ngưỡng mộ!”. Đỗ Lối miệng nói chúc mừng, sao Nghiêu Vũ nghe nhưchích vào tai. Cô bỗng giật mình, lẽ nào mình cũng bắt đầu so bì với cô ta? Vừanghĩ vậy, đã buột miệng nói, “Hai người cũng thế, chú Đỗ vẫn mong hai người sớmlo liệu”.

Dứt lời, Nghiêu Vũ lạikinh ngạc, tại sao cô lại trả đũa Đỗ Lối như thế. Vội cúi đầu, đọc tiếp, cầmcốc nước đưa lên miệng, lại nhận ra trong cốc đã hết nước.

“Rót nước cho khách!”.Hứa Dực Trung gọi nhân viên.

“Không cần!”. Nghiêu Vũthấy Đồng Tư Thành đã điền xong vào tờ khai, đứng lên định đi, “Nghiêu Nghiêu,em cứ ngồi, anh đi giao tiền đặt cọc”.

Nghiêu Vũ bất lực lạingồi xuống, trước mặt Đỗ Lối và Hứa Dực Trung cô quả thực quá bối rối, khôngbiết nói gì. Ánh mắt hai người nhìn cô đều mang rất nhiều thông tin.

“Hòa giải được là tốt”.Hứa Dực Trung nhìn theo Đồng Tư Thành vui vẻ nói.

Nghiêu Vũ cười nhạt.

Đỗ Lối hôm nay hình nhưđặc biệt vui, “Nghiêu Vũ, mấy ngày nữa chúng tớ về thành phố chúng mình kí hợpđồng, cậu có cần đưa Đồng Tư Thành về nhà? Nhân tiện có thể đi nhờ xe chúngtớ”.

Nghiêu Vũ lạ lùng nhìncô, hình như Đỗ Lối vẫn chưa biết, “Bố mẹ tôi đã chuyển đến đây rồi”.

Đỗ Lối quả nhiên ngớ ra,“Chuyển nhà đến đây?”.

“Ừ, sắp được một tháng,sau này có lẽ tôi ít về đó”. Nghiêu Vũ đột nhiên vui vẻ, cuối cùng cô đã có thểnhìn Đỗ Lối một cách hàm ý.

Từ nay cô không phảicùng quê với Đỗ Lối, không cần quan tâm chuyện thị phi ở thành phố đó. Thật làtốt.

Đồng Tư Thành đã làmxong thủ tục, Nghiêu Vũ vui vẻ đứng lên, “Cảm ơn, hôm nay làm mất thời gian củacác vị. Tư Thành, chúng ta đi thôi, em mệt rồi”.

Đồng Tư Thành nhướn mày,mắt lộ vẻ ngạc nhiên, chào Đỗ Lối và Hứa Dực Trung, cùng Nghiêu Vũ đi ra.

Hứa Dực Trung ngây ngườiđứng bên cửa sổ. Tháng tư vẫn còn mùa xuân, thời tiết đã mỗi ngày một nóng. Anhthấy buồn phiền. Liệu lời khuyên của mình có sai lầm? Lần đầu tiên anh hoàinghi chính mình. Nửa tháng trước Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành nắm tay nhau xuấthiện ở khu chung cư của tập đoàn Gia Lâm, từ đó anh không gặp lại cô nữa.

Nghiêu Vũ chưa bao giờchủ động hẹn anh một lần, đâu chỉ nửa tháng! Anh cười đau khổ, cô chưa từng hẹnanh, điện thoại cũng không gọi! Cô quay lại với Đồng Tư Thành thật rồi sao? Anhhầu như không còn lòng tin, không còn kiên nhẫn.

Vương Lũy chỉ nói vớianh: “Tôi thấy cậu chắc không còn hi vọng, hầu như ngày nào người đó cũng đếnđón cô ấy”.

Anh cười hồ hởi giớithiệu căn hộ với Đồng Tư Thành, mặt cười đến sắp cứng cả hàm. Nếu không nhìnthấy biểu hiện kì lạ của Nghiêu Vũ khi thấy anh khoác vai Đỗ Lối, nếu khôngthấy Nghiêu Vũ bê cốc nước lên miệng, che giấu bối rối, anh đã tưởng mình đạibại rồi. Nghĩ tới đây, Hứa Dực Trung lại bực. Đúng là dồn anh vào chỗ không từthủ đoạn.

“Dực Trung!”. Đỗ Lối gõnhẹ cửa phòng.

Hứa Dực Trung quay đầu,Đỗ Lối mặt tươi rói nhìn, ánh mắt long lanh. “Nghe bố em nói, hai bên đàm phánrất thuận lợi, nếu thành công sẽ ký hợp đồng, anh có đến đó không?”.

Kế hoạch đầu tư vàothành phố B, anh không phụ trách. Một mình Hứa Dực Dương quả thật quá bận, kếhoạch làm xong giao cho phòng kế hoạch đưa cho Hứa Dực Trung xem. Xem xong HứaDực Trung cũng không mấy hào hứng, “Em có thể nhân tiện về thăm nhà, tôi khôngđi”.

Đỗ Lối thất vọng, rụt rènói, “Dực Trung, còn một chuyện, chiều nay bố em sẽ đến đây, một số quan chứcthành phố cũng đến, bố muốn gặp anh, chuyện này nên làm thế nào?”.

“Đỗ Lối, em cứ tìm lí dothoái thác, vả lại tối nay đúng là tôi có việc, cứ thế này đến lúc đó càng khóxử lí, em càng khó giải thích”. Hứa Dực Trung nói thẳng với cô.

“Vâng, thế cũng được”.Đỗ Lối khép cửa đi ra.

Hứa Dực Trung thầm nghĩ,gia đình Nghiêu Vũ đã chuyển khỏi thành phố đó, tôi còn cùng cô về đó làm gì?Anh biết, hôm nay có người của thành phố B đến, anh đã nói với anh trai có việcriêng không tham gia tiếp khách. Để khỏi gặp bố Đỗ Lối lại bị ông ta vồn vã lôikéo coi như con rể.

Liếc tờ giấy mời trênbàn, đầu lóe lên ý nghĩ, anh gọi điện cho Vương Lũy, “Giữ Nghiêu Vũ ở lại côngty cho tôi”. Nói xong cúp máy hào hứng lao đi.

Đỗ Lối ngồi phòng ngoài,nhìn anh đi, nghĩ rất lâu liền gọi điện cho Đồng Tư Thành, “Đồng Tư Thành, emlà Đỗ Lối, công ty anh chuyên về lập trình quản lí phải không? Gia Lâm hình nhưđang cần phần mềm mới, em quen với người của phòng hậu cần, để xem có thể nhậnvụ này không. Vâng, bốn giờ anh đến công ty, em sẽ giới thiệu với anh”.

Nụ cười gằn hiện trênkhuôn mặt xinh đẹp của cô, trong đồng tử của đôi mắt hạnh đào có một điểm đóngbăng.

Nghiêu Vũ ngồi trongphòng làm việc chat với Thiên Trần.

Gần đây tâm trạng ThiênTrần ngày càng xấu. Cô đã mấy lần thoái thác những cuộc gặp gỡ mối lái, khôngkhí trong nhà càng lạnh lẽo. Thiên Trần gõ hàng chữ:

Tiểu Vũ, công ty A Dươnglàm được ba, bốn tháng, kiếm được tiền, nhưng không thấy anh ấy tích lũy. ĐồngTư Thành đã mua được nhà, tiền của A Dương lại phung phí hết vào bạn bè vàmình, tiêu rất mạnh tay, nói không được, vẫn chơi bài, vẫn lí do phải tiếpkhách, không hề nghĩ ình. Mệt quá chừng!

Nghiêu Vũ nghĩ một lúctrả lời:

Tiêu Dương giao thiệprộng, nhiệt tình với bạn, chỉ cần không sa đà vào trò đó, cũng không phải làchuyện gì quá xấu. Bây giờ điều kiện khá lên, dù gì cũng có thể coi là taytrắng lập nghiệp, bố mẹ cậu có lẽ sẽ nhượng bộ.

Tiểu Vũ, A Dương dù cótiền, mẹ mình cũng không đồng ý, mẹ bảo ghét nhất tầng lớp mới phất. Quan niệmdòng dõi của mẹ vẫn rất nặng nề. Tiểu Vũ, cậu với Đồng Tư Thành thế nào rồi?

Một bóng đen lướt quamắt, Nghiêu Vũ gõ hàng chữ:

Không biết, không còncảm giác ngày xưa. Có phải bây giờ có tuổi rồi, không còn cảm xúc nữa?

Sao ai cũng có nỗi phiềnnhư vậy? Tuệ An cũng buồn, Trương Lâm Sơn đã ba mươi sáu, mong mỏi có con, TuệAn cũng muốn, nhưng mãi không có.

Nghiêu Vũ và Thiên Trầnđều ngồi ngây trước màn hình máy tính.

Bên ngoài gió xuân đãmang hương vị đầu hè. Đi làm đã ba năm, dần dần không còn niềm vui đơn thuầnnhư trước. Nghiêu Vũ thở dài.

Hứa Dực Trung đến côngty Đại Đường, chào hỏi những người quen, ngoái đầu thấy Nghiêu Vũ ngồi ngâytrước máy tính, liền gọi, “Tiểu Vũ!”. Nghiêu Vũ lườm anh một cái, bỏ qua ánhmắt ngạc nhiên của đồng nghiệp, bước nhanh tới, “Đây là công ty, gọi loạn gìthế, có việc gấp sao?”.

“Tôi có người bạn mớikhai trương nhà hàng, hôm nay tôi sẽ chơi đàn ở đó, cô nhất định phải đến cổvũ! Mời luôn giám đốc Lũy và Vương Lâm”.

“Anh? Chơi đàn? Thậtsao?”. Nghiêu Vũ nhìn Hứa Dực Trung, lại nghĩ tới Đỗ Lối, “Anh mời những ai?”.

“Đều là người quen củacô, có cả Sơn Tử và Tuệ An”.

Mắt Nghiêu Vũ sáng lên,lâu lắm không gặp Tuệ An, không thấy có Đỗ Lối, vui vẻ gật đầu.

“Hết giờ làm tôi đếnđón”.

Nhà hàng nhộn nhịp, hômnay khai trương người đến góp vui rất đông. Tiếng nhạc rộn rã, không khí tưngbừng. Hứa Dực Trung, Vương Lũy, Vương Lâm và Nghiêu Vũ bốn người đi vào, phụcvụ dẫn họ đến bàn đã đặt trước. Không lâu sau Nghiêu Vũ nhìn thấy Trương LâmSơn và Tuệ An đi tới, vui vẻ vẫy tay. Tay còn chưa kịp hạ xuống, nụ cười đãđông cứng trên mặt.

Đằng sau Tuệ An là ĐỗLối, bố cô ta và Đồng Tư Thành.

Nghiêu Vũ không thể ngờ,Đồng Tư Thành lại có thể cùng đi với Đỗ Lối, lại còn bố cô ta nữa, bỗng sữngsờ.

“Sao thế?”. Hứa DựcTrung nhìn Nghiêu Vũ, rồi nhìn theo hướng mắt cô, cũng sững người, sau đó nhướnmày, tối nay thật đông vui, khóe mắt vừa nhếch, chuyển thành nụ cười phởn phơ,đang không biết làm thế nào khám phá uẩn khúc của Nghiêu Vũ, thì cơ hội đã đến.

Đỗ Lối cũng nhìn thấyhọ, khoác tay bố đi đến. Chủ nhiệm Đỗ mặt nở nang, “Chiều nay đến tập đoànkhông gặp cháu, nghe Tiểu Đỗ nói cháu có việc ở đây, liền đến góp vui”.

Hứa Dực Trung lễ phépnhường chỗ cho chủ nhiệm Đỗ, “Xin mời chú Đỗ. Sơn Tử, sang ngồi với tôi”.

Đỗ Lối kinh ngạc nhìnHứa Dực Trung, anh gọi bố cô là chú Đỗ? Không phải là chủ nhiệm Đỗ, vậy là cườibẽn lẽn, ngồi xuống cạnh anh.

Nghiêu Vũ lặng lẽ nhìnhọ, duy trì nụ cười nhạt trên mặt, mắt vô tình bắt gặp ánh mắt Đỗ Lối, đôi mắthạnh đào rất đẹp đó lóng lánh ngạo mạn, khuôn mặt thản nhiên tươi cười nhưtuyên bố, đây là vật sở hữu của tôi. Nghiêu Vũ cười cười, quay sang chào bố ĐỗLối.

“Tiểu Vũ cũng ở đây à,Tiểu Vũ của chúng ta đã lớn lắm rồi, một chàng trai tốt như vậy mà còn giấu giađình? Đưa về cho bố mẹ vui”. Chủ nhiệm Đỗ đặc biệt thân thiết với Nghiêu Vũ,phấn khởi nhìn Đồng Tư Thành nói.

Tuệ An liếc Đồng TưThành cũng lộ vẻ vui mừng, liền xen vào, “Phải đấy, vừa rồi mình nói với anhSơn, hai người lại có thể quay về với nhau, quá tuyệt vời”.

Đồng Tư Thành rất tựnhiên đặt tay lên vai Nghiêu Vũ, “Tuệ An vẫn đẹp như xưa, giới thiệu ông xãđi!”.

Giới thiệu làm quenxong, rượu cũng bắt đầu rót ra.

Hứa Dực Trung tiếpchuyện chủ nhiệm Đỗ. Tối nay Đỗ Lối dáng vẻ đặc biệt hiền thục, Trương Lâm Sơnvà Vương Lũy chúc rượu cô, Hứa Dực Trung đều đón lấy uống thay cô, cười thậttươi, “Đỗ Lối không uống được rượu, đừng có chỉ chúc cô ấy”.

Đỗ Lối ngạc nhiên, cũngmỉm cười, chủ nhiệm Đỗ thấy Hứa Dực Trung chăm sóc con gái mình như thế, rấthài lòng.

Hứa Dực Trung nhìn đồnghồ, đứng lên nói với mọi người, “Đến giờ rồi, tôi có việc, mời mọi người tiếptục cuộc vui”.

Sau đó tất cả đều nhìnvề phía sân khấu. Hứa Dực Trung xuất hiện trên đó, rõ ràng rất quen mấy ngườitrong ban nhạc, phối hợp rất ăn ý. Nữ ca sĩ được mời đến, hát bài Cuộc sốnghoàn mĩ[1].

[1] Bài hát của ca sĩHứa Ngụy.

Tuổi thanh xuân chúng takhông làm chủ, bởi do lòng nung nấu ước mơ. Ôi tuổi xuân, tuổi xuân cuồng dại,để thời gian trôi như nước qua cầu… Anh khao khát thời gian trở lại, để gặp em,thấy lại nụ cười xưa, anh lần nữa buông mình theo tiếng gọi,…

Ba người trong ban nhạccùng với ca sĩ hát xong đoạn cuối, tiếng hát khuấy đảo không khí trong nhàhàng, tiếng vỗ tay rầm rầm.

Nghiêu Vũ không biết HứaDực Trung còn có tài đó, sung sướng mỉm cười, cô thích phong cách phóng túngnhư vậy. Đồng Tư Thành lặng lẽ nhìn cô, khẽ thở dài. “Nghiêu Nghiêu, sao khôngnói với anh tối nay em đến đây chơi? Đỗ Lối nói anh mới biết”.

Nghiêu Vũ chợt ngơ ngẩn,lại có cảm giác giấu diếm Đồng Tư Thành, cô nhìn Vương Lũy và Vương Lâm nói vớianh, “Giới thiệu với anh đây là giám đốc Vương công ty em. Đây là Vương Lâm ởphòng giao dịch”.

Đồng Tư Thành nghe vậyhiểu ý, cười, “Đi cùng đồng nghiệp phải không?”. Nói xong cầm ly rượu đến chúcVương Lũy và Vương Lâm.

Vương Lũy cười tít mắt,cũng là người lõi đời, cảnh này anh không lạ, đã bấm bụng cười ngay từ đầu,nhân cơ hội nhìn kĩ tình địch của Hứa Dực Trung.

Hát xong bốn bài, HứaDực Trung cười bước xuống sân khấu, “Xấu hổ quá!”.

Trương Lâm Sơn đưa rượucho anh, “Khá lắm, Dực Trung, học từ lúc nào thế?”.

“Hồi đại học ham chơi.Đỗ Lối, em cũng biết, lần trước ở quán bar đã nói với em. Anh lớn tuổi rồi,chẳng mấy khi chơi vui như thế này”.

Đỗ Lối sung sướng gậtđầu, Hứa Dực Trung hôm nay quả thực khiến cô không hiểu. Ánh mắt chuyển đếnNghiêu Vũ và Đồng Tư Thành, lẽ nào thực sự do hai người đó đã quay lại vớinhau, cho nên Hứa Dực Trung thất vọng, mới bắt đầu nghĩ đến những việc cô đãlàm cho anh?

Chủ nhiệm Đỗ đứng lên vỗvai Hứa Dực Trung, “Cảnh này người già không quen, chỉ ghé thăm, các bạn trẻ cứtiếp tục vui, tôi về trước”.

Hứa Dực Trung đươngnhiên cùng Đỗ Lối ra tiễn.

Nghiêu Vũ bóp đầu, nóivới Đồng Tư Thành, “Em ngồi lâu hơi nhức đầu, đi trước được không?”.

“Được, anh đưa em về”.Anh đứng lên.

“Chẳng phải anh có việccần bàn với Đỗ Lối?”.

Đồng Tư Thành nhíu mày,Nghiêu Vũ cười uyển chuyển, “Nếu không có việc gì, sao lại cùng cô ấy đến đây?Không cần tiễn, em tự gọi xe về”.

“Không sao, hôm khác bàncũng được”. Đồng Tư Thành kiên quyết.

Ra khỏi nhà hàng, NghiêuVũ nói với anh: “Em không phải trẻ con, chuyện anh cần bàn mới quan trọng, emvề nhà sẽ nhắn tin cho anh”.

Đồng Tư Thành băn khoănnhìn cô, giải thích: “Nghiêu Nghiêu, Gia Lâm muốn thay phần mềm quản lí, địnhdùng thử của công ty anh, nếu thỏa thuận thành công, công ty anh có thể phụtrách bảo dưỡng toàn bộ máy tính của họ”.

“Cho nên, nhân cơ hộiphó tổng Hứa ở đây, anh ngồi với họ thêm lát nữa”.

Nghiêu Vũ không hề có vẻgiận dỗi, giọng tự nhiên. Đồng Tư Thành đột nhiên bật cười, “Nếu quả thật emkhông thích, anh không làm vụ này nữa, đi thôi, anh đưa em về”.

“Không cần mà, sao lạikhông làm? Em không thích Đỗ Lối, không có nghĩa không thích kiếm tiền. Hơn nữahợp tình hợp lí. Cô ấy giới thiệu là một chuyện, quan trọng là phần mềm và dịchvụ của công ty anh phải tốt,” Nghiêu Vũ khẽ cười, “Anh không cần thận trọng nhưthế, chỉ vì ở đây ồn quá, hay ta ra ngoài một lát lại quay vào, để anh yên tâm,anh cứ như sợ em giận ấy”.

Hứa Dực Trung và Đỗ Lốitiễn chủ nhiệm Đỗ quay về, nhìn thấy hai người đứng sát nhau bên ngoài. Đỗ Lốikhẽ cười, giả bộ không nhìn thấy, kéo Hứa Dực Trung đi vào.

Nghiêu Vũ cúi đầu, “TưThành, trước đây anh không thận trọng như vậy. Em chỉ đứng ngoài một lát. Bêntrong quá ồn, anh vào trước đi, lát nữa em vào, bàn xong với Đỗ Lối, anh đưa emvề”.

Mắt Đồng Tư Thành sánglên. Anh cúi hôn cô, “Đứng một lát rồi vào nhé? Anh bàn nhanh thôi”.

“Vâng!”.

Nghiêu Vũ còn chưa kịpvào, Đồng Tư Thành đã đi ra, “Việc công nên bàn trong giờ làm việc, ở chỗ đôngngười không tiện nói, anh đưa em về”.

Đồng Tư Thành không đưacô lên nhà, chỉ đứng đợi dưới ánh đèn đường. Nghiêu Vũ hiểu, cô bật đèn trongphòng, thở một hơi, vẫn đến bên cửa sổ ngó đầu ra.

Cách xa như vậy, độ caonhà bảy tầng. Cô vẫn nhìn thấy mắt anh chợt sáng. Đồng Như Thành quay người đi,trước khi đi, lại giơ tay vẫy như ngày nào.

Nghiêu Vũ ngây ra nhìn.Trước đây cô vội vàng chạy đến cửa sổ là muốn nhìn anh thêm chút nữa, mắt âuyếm nhìn theo bóng anh, lòng tràn ngập hạnh phúc. Khi anh mới trở về, cô ngónhìn như một thói quen, hôm nay lại vì biết anh đứng đợi dưới đèn đường mà làmnhư vậy. Rốt cuộc cô có chỗ nào không phải? Cuộc chia tay đó đã nhạt dần, tìnhcảm của anh còn nặng hơn trước. Tại sao cô vẫn không tìm lại được cảm giác xưa?

Không phải không có cảmgiác ngày xưa, mà tất cả đã khác. Cô cũng không thể nói rõ khác chỗ nào, nhưThiên Trần nói, dường như không còn cảm xúc, không còn rung động.

Loading...

Xem tiếp: Chương 32

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Anna Karenina

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 236


Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 26



Cuộc Chiến Chốn Mê Cung

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 20


Giang Nam Y Nương Tử

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11