Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 32

Chương trước: Chương 31



Khép chặt hai cánh tayôm ngực, cô đột nhiên nghĩ, cơ thể này từng qua hai người đàn ông ôm ấp, ngựchơi tức, há miệng thở, lại nghĩ đôi môi này đã lưu hơi ấm của hai người đànông. Giơ tay nhìn, lòng bàn tay hằn những vết móng tay sâu, đỏ bầm. Đã có haingười đàn ông lưu dấu ấn trên đó.

Nghiêu Vũ đóng cửa sổ,mở máy tính, lên mạng đọc tiểu thuyết, lòng bất an, đọc không vào.

Tiếng gõ cửa lại vang.Cô thở dài, lại ai đây? Ra mở cửa.

Hứa Dực Trung điềm nhiênbước vào, “Sao mở mắt to thế? Tưởng ai? Đồng Tư Thành ư?”.

“Có chuyện gì?”.

“Quan tâm cô không đượcsao?”. Hứa Dực Trung thầm đắc ý, mặt tỉnh khô.

Đầu Nghiêu Vũ lại buốt,“Sao anh lắm chuyện thế? Nửa đêm chạy đến đây, không sợ Đỗ Lối ghen à?”.

“Tôi sợ cô ghen!”. HứaDực Trung thong thả quay người đăm đăm nhìn cô.

Mặt Nghiêu Vũ bỗng đỏbừng, miệng hơi hé, trợn mắt nhìn Hứa Dực Trung, quá kinh ngạc vì câu nói đó.Ngây ra mãi mới khẽ kêu, “Anh nói bừa gì thế? Muộn quá rồi, tôi buồn ngủ”.

Hứa Dực Trung một bướcđến gần cô, Nghiêu Vũ bị ép lùi về sau, ngồi sụp xuống sofa, không đợi cô đứnglên, Hứa Dực Trung đứng chắn trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, “Tại sao côkhó chịu? Thấy tôi đối tốt với Đỗ Lối cô liền khó chịu? Tại sao?”.

Nghiêu Vũ hừ một tiếng,ngoảnh đầu sang bên, “Đỗ Lối cố ý, cố ý đưa Đồng Tư Thành đến, tôi sợ anh ấyhiểu lầm sẽ không vui”.

“Thật sao?”.

“Đương nhiên là thật?Tại sao tôi lại ghen với Đỗ Lối, nực cười!”. Nghiêu Vũ xoay đầu nhìn thẳng HứaDực Trung, anh đứng quá gần, cô đỏ mặt, giơ tay đẩy ra, “Thôi đi, đừng thầnkinh!”.

Hứa Dực Trung vẫn khôngnhúc nhích, vẫn lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên bật cười, ngồi xuống sofa vẫn còncười, “Trêu cô thật thú vị!”.

Nghiêu Vũ nhảy lên,“Thích trêu đi trêu Đỗ Lối, bớt trêu tôi, có gì hay ho chứ?”.

“Không phải, tối nay tôirất buồn chán, nếu không muộn thế này sao còn đến tìm cô?”.

“Anh buồn chán nỗi gì?Nhạc phụ tương lai đích thân đến thăm, lại còn buồn, còn chán?”. Nghiêu Vũ nói xongkhông nhịn được, cũng cười.

“Cô cũng biết là giả mà?Còn phải giữ thể diện không tiện nói, kì thực tôi rất bực”.

“Anh cũng có lúc khôngtiện nói?”.

“Sao lại không? Chủnhiệm Đỗ cùng phái đoàn đến khảo sát tập đoàn, bàn về chương trình đầu tư củachúng tôi vào thành phố đó. Ông ấy một lòng coi tôi là con rể tương lai, vỗngực nói riêng với anh tôi, có ông ta giúp sẽ không có bất kì trở ngại nào, anhtrai tôi cười mỏi quai hàm, lúc này sao tôi có thể nói thẳng nội tình?”. HứaDực Trung nghĩ chuyện đó lại thấy bực. Đỗ Lối đã nhìn ra điều đó, nên gọi bốđến, lại còn Đồng Tư Thành, nói là nhân tiện bàn vấn đề mua phần mềm quản lí,nhưng sao anh không biết, Đỗ Lối chỉ muốn để anh nhìn thấy Nghiêu Vũ và Đồng TưThành bên nhau.

Hứa Dực Trung cười khẩy,về điểm này Đỗ Lối còn non tay, làm sao lừa được anh? Xem chừng cô cũng khôngmuốn giấu, muốn để anh chứng kiến, tự hiểu ra. Nếu anh không đến tìm Nghiêu Vũ,e rằng sau này thật sự không thể nói được gì.

“Chỉ vì một dự án đầu tưđã phải dùng nam nhân kế. Vậy nếu có lợi nhuận lớn hơn, có khi anh gán cả thânmình?”.

“Tôi đâu có dùng namnhân kế, rõ ràng tôi là người bị hại! Tuyết rơi tháng sáu!”. Hứa Dực Trungnghiêm trang phản đối.

Nghiêu Vũ cười khanhkhách, không hiểu sao tâm trạng đột nhiên thay đổi, “Anh có muốn uống trà? TràMinh Tiền, mới có hôm nay”.

“Không phải em tự xaochứ?”. Hứa Dực Trung nhớ có lần Nghiêu Vũ kể chuyện xao trà.

“Không, là mẹ tôi xao,búp trà mới hái, tôi không có thời gian đi với mẹ”. Nói xong lấy bình sứ ThanhHoa, đổ trà vào cốc pha nước. Lúc quay người, bắt gặp ánh mắt âu yếm của HứaDực Trung.

Rõ ràng là ghen còn nóicứng! Anh nghĩ, có nên lợi dụng Đỗ Lối, cho thêm củi vào lò? Nhưng lại xua đi ýnghĩ, sợ quá rắc rối, trong đầu lướt nhanh bao ý nghĩ, cảm thấy mình cũng bỉổi, dùng đến cả thủ đoạn đó. Trước đây đâu có thấy theo đuổi phụ nữ mệt nhưvậy? Lại còn dùng cả chiến lược, chiến thuật, biết người biết ta, thăm dò tìnhhình, phân tích tâm lí.

Đón cốc trà Nghiêu Vũđưa, anh ngớ ra, “Sao keo kiệt thế? Chỉ có bốn lá trà?”.

“Nhà Phật coi trọng tứđại giai không, lúc này tâm anh không tĩnh, khí bế vô cùng, uống trà nhạt để hạhỏa”. Nghiêu Vũ nén cười, nói nghiêm túc.

“Ồ, tôi không tĩnh tâm,tôi bế khí, tôi không thể tứ đại giai không, còn em? Quyết định quay về vớiĐồng Tư Thành rồi à?”. Hứa Dực Trung uống một ngụm trà nhạt “tứ đại giai không”chỉ thoang thoảng vị trà, thủng thẳng hỏi Nghiêu Vũ.

“Vâng”.

Hứa Dực Trung để cốcxuống, “Không được, nhạt quá, pha cốc khác!”.

“Tự làm lấy, sướng quenrồi. Hôm đó anh nói rất đúng, tôi vẫn nên gần gũi anh ấy, để nhìn rõ hơn”.

Hứa Dực Trung chợt lạnhngười, trong quan hệ khác giới sự mập mờ như vậy lại rất có sức cám dỗ. Anh vừarót trà vừa nói: “Thực ra vẫn còn một cách nữa, cũng có thể khiến cô nhìn rõ”.

“Sao?”.

“Ví dụ, làm bạn gái củatôi. Nếu như cô vẫn suốt ngày nghĩ đến anh ấy, nhớ anh ấy, thì vấn đề đã rất rõràng. Nhân tiện thêm dầu vào lửa, khiến anh ấy càng dốc sức theo đuổi cô”. HứaDực Trung không quay lại nhìn Nghiêu Vũ, nửa đùa nửa thật, cảm thấy lẽ ra lầntrước nên đưa ra chủ ý này, nhân lúc Nghiêu Vũ tâm thần bất ổn, đành một đòn ănngay, cứ phải nhìn cô và Đồng Tư Thành cặp kè anh em, anh sợ mình không nhẫnnại được.

Nghiêu Vũ nhìn lưng HứaDực Trung rất lâu, cười vang, “Hứa Dực Trung, anh thật nghĩa khí với bạn bè,giúp đến thế là cùng. Nói thật, tôi thà tìm một hòn đá khác để thử cũng tốt hơnanh, tôi không muốn rắc rối với Đỗ Lối”.

Hứa Dực Trung quay đầulại, cười tươi, “Tôi cầu xin cô không được sao? Tôi cũng không muốn rắc rối vớiĐỗ Lối, bây giờ tôi đang vướng vào một rắc rối lớn với cô ấy! Cô cũng nghĩa khímột chút được không?”.

Nghiêu Vũ cười nghiêngngả, “Cầu xin cũng không được, làm thế là hại bạn!”.

“Hừ!”. Hứa Dực Trungthan thở, “Vậy tôi theo đuổi cô được không? Nếu tổn thương mọi người đềuchịu!”.

“Anh đừng nói bừa, tôikhông có hứng đối phó với Đỗ Lối. Cô ấy nhất định đến tận nhà tìm tôi choxem!”.

“Thật thế à, thỏa thuậnvậy nhé, tôi quyết định theo đuổi cô, để cho Đỗ Lối quấy rầy cô!”. Hứa DựcTrung cười hi hí, nửa đùa nửa thật thổ lộ lòng mình.

Giống như chơi cờ, HứaDực Trung từng bước bao vây, khéo léo dẫn dắt Nghiêu Vũ vào cục diện anh bốtrí, chặn cửa khẩu, khép vòng vây, làm loạn thế cục không để cô nhận ra.

“Đừng trách tôi khôngnhắc anh, tôi ngán nhất đối đầu với Đỗ Lối, không muốn dây dưa với cô ấy nữa,tôi sẽ không đi vào vũng lầy đó. Làm bạn gái của anh, đừng nói thật, giả cũngkhông được. Anh đi tìm người khác, tôi nhìn thấy hai người là mệt, vẫn là ĐồngTư Thành tốt. Có lúc tôi nghĩ cứ ở bên anh ấy như vậy, cũng thấy yên ổn, cứbình tĩnh, nhẹ nhàng, có lẽ có tuổi rồi, bình yên mới là hạnh phúc”.

Nụ cười vụt tắt trên môiHứa Dực Trung, anh chăm chú nhìn cô, mọi mưu toan, dự định vứt hết sang mộtbên, vứt hết mọi dàn dựng, mọi thủ đoạn, bỗng xúc động, buột miệng, “Em tinh tếnhư vậy, lẽ nào thật sự không nhìn ra, tôi đã theo đuổi em từ lâu?”.

Nghiêu Vũ phì cười, xuatay, “Thôi, anh đừng lúc thế này lúc thế khác”.

Toàn thân đột nhiên vavào một cơ thể rắn chắc, Nghiêu Vũ không kịp định thần, Hứa Dực Trung đã hôncô, làn hơi nóng ập tới, trùm lên, đầu cô chợt trống rỗng, trong bàng hoàng đãđể anh tùy ý, môi anh dịu dàng chiếm hữu môi cô, triền miên quấn quýt. KhiNghiêu Vũ ý thức được, ra sức đẩy, tay vừa vung, một cái tát văng ra.

m thanh đanh giòn, phávỡ không gian tĩnh mịch.

Nghiêu Vũ hơi há miệng,không hiểu chuyện gì.

Cái tát giống như bàntay vị thần hô phong hoán vũ, một chưởng vừa tung, đêm xuân hoa lệ chớp mắt đãchớp giật sấm rền. Trong tia sáng lóe của ánh chớp, một cơn sóng trắng xóa cuồncuộn trồi lên, cô đứng ở đầu con sóng, kinh hãi bàng hoàng chìm vào đôi đồng tửsâu hút không đáy, trong điểm sâu đen thẳm đó phản chiếu khuôn mặt thất thầntrắng bệch của cô.

Phẳng lặng như tấmgương, soi rõ bóng tim đập dồn.

Gió muộn tháng tư mátdịu, kéo từng sợi đau khổ thành những hơi thở dài.

Rất lâu, đôi môi rõ nétđó từ từ nhả tiếng, “Em thực sự không nhận ra lòng tôi với em? Đồng Tư Thànhhôn em, em cũng như vậy?”.

Nghiêu Vũ nắm chặt tay,ngón run run, móng ấn vào lòng bàn tay đau điếng, “Anh… anh ấy khác! Tôi khôngphải Đỗ Lối, cũng không phải những cô gái anh thường đùa bỡn, anh đi đi!”.

Hứa Dực Trung xám mặtchòng chọc nhìn cô, lòng kiêu hãnh như bị một mũi kim chích, giật nảy mình đauđớn, nhưng mặt anh lại lộ vẻ ngang tàng.

“Đá vào sắt thì ra mùivị là thế!”.

“Sai rồi, đó là đá vàokhông khí!”. Nghiêu Vũ không chịu thua, bồi thêm một câu.

Lưng Hứa Dực Trung cứngđờ, nhướn mày, nói: “Cảm ơn đã chỉ giáo! Tạm biệt!”.

Hứa Dực Trung cảm thấyđường gân trên thái dương giật mạnh, máu nóng trong đó chảy ra rần rần. Anhkhông nói gì, đi thẳng ra cửa, không ngoái lại.

Đi xuống đường, tungchân đá vào xe của mình, còi báo động “u u” réo vang. Anh mở cửa xe, phóng nhưbay khỏi nhà Nghiêu Vũ.

Anh đã sai, anh tưởng ítnhiều cô đã động lòng, tưởng là cô chỉ không hiểu, chỉ chưa nhìn rõ. Thì ra côghét anh như vậy, cự tuyệt anh như vậy! Mọi việc anh làm thì ra đều là trò cườikhông hơn! Mới vượt bãi mìn một bước, không, nửa bước, cô đã thế?!

Tiếng cửa đóng “rầm” mộttiếng, con chó Muội Muội dưới tầng sủa vang. Nghiêu Vũ nhũn người, đổ xuốngsofa, người nảy lên trên tấm nệm. Đầu réo ù ù, người bức bối không thể chịu.

Khép chặt hai tay ômngực, đột nhiên nghĩ, cơ thể này từng qua hai người đàn ông ôm ấp, ngực tưngtức, vừa há miệng thở, lại nghĩ đôi môi này đã lưu hơi ấm hai người đàn ông.Giơ tay nhìn, lòng bàn tay hằn những dấu móng tay sâu, đỏ bầm. Đã có hai ngườiđàn ông lưu dấu ấn trên đó.

Đồng Tư Thành nói, anhkhông thể quên cô.

Hứa Dực Trung nói anhtheo đuổi cô từ lâu.

Mắt Đồng Tư Thành sâulặng như đêm.

Đáy mắt Hứa Dực Trungnhư sóng dậy.

Nghiêu Vũ bất chợt hồnghi, họ thích gì ở cô?

Cô đứng dậy đi đến nhìntấm gương ở tủ quần áo, vầng trán đầy đặn, nhưng không đủ rộng, cặp mày khôngthật thanh tú, mắt sáng nhưng không to, mũi nhỏ nhưng không thật thẳng, miệnghơi hé, còn tàm tạm. Ngậm lại nhìn, không xấu. Không dịu dàng như Tuệ An, khôngthanh thoát như Thiên Trần, không rực rỡ như Đỗ Lối, chỉ có mái tóc mềm nhưthác nước là tạm được, khẽ xoay người, suối tóc xổ tung, có thể thêm vài phầnduyên dáng, đột nhiên, cô nhìn thấy cái kéo bên cạnh, vừa chộp lấy đã cắt xoẹtmột nắm.

Khi lưỡi kéo cắt vào tócphát ra tiếng “xoẹt”, dường như cắt đứt một sợi ưu phiền, Nghiêu Vũ nghe rất dễchịu, đưa lưỡi kéo như bay, khoan khoái cắt đi mái tóc dài chấm lưng, lát sau,trong gương xuất hiện một cái đầu tóc ngắn nham nhở.

Cô sờ tay lên cổ, đầunhẹ đi nhiều, tựa như nhấc đi hòn đá đè lên đỉnh đầu. Liếc vào gương, thì ra côcòn có cái cổ cao, thon trắng muốt như bạch ngọc. Ha!

Cũng chính tích tắc đó,Nghiêu Vũ bật khóc, vừa khóc tay vừa cuống quýt vơ đám tóc rơi trên sàn, nhữngsợi tóc trơn tuột như đã mất đi sự sống, khô sắc đâm vào tay. Cô ngồi sụp xuốngnền, cầm lên một nắm ôm vào lòng, áp vào mặt, nước mắt trào ra, thấm ướt cả nắmtóc. Nỗi tủi hờn trong lòng phút chốc tràn ra như đê vỡ, cô vớ điện thoại gọi ẹ, “Mẹ”.

Tiếng khóc nức nở khiếnmẹ cô hốt hoảng, cuống quýt gọi, “Nghiêu Nghiêu, sao thế?”.

Cô vừa khóc vừa nói,“Con không còn tóc nữa, mẹ! Con cắt tóc rồi!”.

Đầu mẹ cô “ù” một tiếng,sửng sốt. Nghiêu Nghiêu cắt tóc rồi? Nó khóc đau lòng như vậy, nó tự cắt tócrồi?

Khi Nghiêu Vũ tám tuổi,theo bố ra ngoại tỉnh học hai năm, bố không biết chải đầu tết bím cho con, đưacô đi cắt tóc, kết quả Nghiêu Vũ đứng khóc nửa ngày trước tủ gương, hôm sau còndỗi không chịu đi học.

Từ đó cô chưa từng đểtóc ngắn, mỗi năm cắt một ít, chưa bao giờ cắt quá một gang tay. Hôm nay lại tựtay cắt đi.

Bà kinh sợ thất đảm,Nghiêu Nghiêu của bà định xuất gia ư? Vừa nghĩ vậy, đã kinh hãi gọi chồng ngheđiện, thấy Nghiêu Vũ vẫn khóc to, bà đỏ mắt cố bình tĩnh hỏi, “Nói mẹ nghe, đãxảy ra chuyện gì?”.

Nghiêu Vũ chỉ khóc, đầubên kia mẹ ra sức dỗ dành. Mãi lâu sau trận mưa nước mắt từ mưa rào trở thànhmưa nhỏ, cuối cùng chỉ còn tí tách, Nghiêu Vũ mới nghẹn ngào nói: “Con chỉ cómái tóc là đẹp nhất, cắt đi rồi chẳng còn gì đẹp nữa”.

Mẹ cô nghe vậy, thởphào, dở khóc dở cười, nhỏ nhẹ dỗ cô, “Ngày mai đến spa sửa lại một chút, mẹ sẽmua quần áo khác cho con, đảm bảo còn đẹp hơn bây giờ, nha?”.

“Vâng”. Cuối cùng NghiêuVũ bình tĩnh trở lại, cúp máy, nhìn món tóc thấm nước mắt trong tay, lại lặnglẽ khóc. Vừa sụt sùi thu gom sắp xếp lại, dùng một sợi tóc buộc chặt, tết thànhbím, ướm lên đầu con tinh tinh bằng vải, thầm nghĩ, phải đội một cái mũ da mớiphù hợp.

Cô đi tắm, ôm bím tóc todày lên giường ngủ.

Ngày hôm sau Nghiêu Vũđi làm muộn. Sáng sớm, lắc lắc cái đầu nhẹ bẫng, lại nhìn bím tóc dày cộm vẫnnằm trong tay, mắt liếc thấy những sợi tóc còn vương trên sàn nhà, không tinnổi tối qua mình đã ra tay mạnh như vậy, ngơ ngẩn hồi lâu mới đi thu dọn.

Một lúc sau mẹ cô manghai cái hộp to đến. Bà nhìn mái tóc cô, không dám nhắc lại, cười vui vẻ: “Nhìnxem mẹ mua gì này?”.

Nghiêu Vũ mở ra, toàn làsườn xám bằng nhiễu Hương Vân mới tinh, lại còn một đôi giày hoa đế nhọn bảyphân.

“Mặc vào nhất định sẽđẹp!”.

Nghiêu Vũ cười khúckhích mặc lên người, cùng mẹ đi xuống, đến thẳng hiệu tóc.

Một giờ sau, cô ung dungra khỏi cửa hiệu. Dễ chịu quá, cảm giác mới mẻ hoàn toàn thật dễ chịu. Sau đó,hai mẹ con lại vào trung tâm tư vấn trang điểm.

Lúc gần trưa, cô bướcnhững bước nhỏ, thanh lịch đi vào phòng làm việc. Vương Lũy ngồi trong vănphòng, đang nói điện thoại với Hứa Dực Trung, tiếng Hứa Dực Trung giận dữ:“Đừng nhắc đến Nghiêu Vũ với tôi, tôi sẽ hẹn hò với Đỗ Lối…”. Mắt liếc NghiêuVũ một cái, lập tức sặc nước bọt, cầm điện thoại đi ra cửa, lại nhìn kĩ lầnnữa, xác nhận chính là cô.

Hứa Dực Trung vẫn cằnnhằn trong máy, “…người đâu có sắc nước hương trời, lại ra vẻ như ngàn vàng…đừng trách tôi không nhắc anh, anh từ bỏ ý định với Đỗ Lối đi, đằng nào bây giờnhà anh đã có một con hổ cái…”.

“Dực Trung, cậu vừa nóigì?”. Vương Lũy ngắt lời anh.

“Tôi nói là Đỗ Lối sẽtrở thành bạn gái tôi, anh nên từ bỏ ý định, đằng nào nhà anh…”.

“Được rồi, tôi baoNghiêu Vũ được không?”.

“Cái gì?”.

“Tôi quả thực chưa nhìnra, sau khi trang điểm cô ấy trở thành một người khác”.

“Anh nói gì?”.

Vương Lũy cười hi hí,“Tối qua cậu và cô ấy có chuyện gì? Sao gây ra chấn động lớn như thế!”.

“Rốt cuộc anh định nóigì!”.

“Đừng trách anh đâykhông tiết lộ với cậu thông tin về cô ấy, đằng nào cậu cũng rút lui, chuyểnsang Đỗ Lối rồi, xin miễn quan tâm”.

Hứa Dực Trung biết VươngLũy có ý với Đỗ Lối, nên nói qua một tiếng. Nghe Vương Lũy nói thế lại bănkhoăn, hỏi ba câu cũng chưa hiểu chuyện gì, tức tối “hừ” một tiếng, “Ai thèmquan tâm nữa? Tưởng tôi vô duyên không tìm được người chắc, thế nhé!”.

Vương Lũy nhìn điệnthoại mủm mỉm, thầm nghĩ, chú em chờ đấy mà hối hận.

Thu hết mọi vẻ sững sờ,nghi hoặc của mọi người xung quanh vào mắt, Nghiêu Vũ nghĩ tới lời mẹ hãnh diệnkhen, cô còn đẹp hơn lúc để tóc dài, một nụ cười nhạt nở trên mặt, “Xin lỗi,đến muộn!”.

Tiểu Điền ngạc nhiênnhảy lên, “Nghiêu Vũ đây sao?”.

“Tiểu Điền, đẹp không?”.

“Dọa em suýt chết!”.

Nghiêu Vũ lườm một cái,“Hỏi có đẹp không, lại bảo dọa suýt chết, tôi mới bị cô dọa suýt chết. À, tôicắt tóc, thay kiểu quần áo khác, dứt khoát đi tư vấn trang điểm, chỉ có điều cổhơi lạnh, không quen lắm.

Tiểu Điền giơ tay sờ tóccô, “Chà chà, dám mạnh tay như thế, bộ tóc dài như vậy, nuôi bao nhiêu năm mớiđược!”.

“Từ tám tuổi, tôi chưabao giờ để tóc ngắn, bây giờ thay đổi, rất dễ chịu!”. Nghiêu Vũ ngửa đầu cườingất.

“Đúng, nụ cười này mớihợp, đẹp đến nỗi em lại tưởng chị bị ma nhập!”. Tiểu Điền cuối cùng trấn tĩnhxuýt xoa khen hình ảnh mới của Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ nhắn tin choĐồng Tư Thành: Tối nay cùng ăn cơm!

Anh nhắn lại: Sung sướngsuýt ngất.

Nghiêu Vũ khẽ cười, cắtđi phiền phức, người nhẹ nhõm. Cô nhảy chân sáo, ha, mình cũng có lúc khiếnthiên hạ giật mình, lòng vui tràn trề. Thì ra phụ nữ đúng là có thể dùng trangđiểm, làm đẹp để thay đổi tâm trạng.

Hứa Dực Trung còn chưahết bực, lại thấy tò mò vì câu nói mập mờ của Vương Lũy, gần năm giờ, gõ cửaphòng làm việc, “Đỗ Lối, tối nay đi ăn nhé?”.

Đỗ Lối lạ lùng nhìn anh,nhoẻn cười, “Được, còn ai nữa?”.

“Vương Lũy và bạn gáianh ta! Giới thiệu em làm quen”.

Thế là thế nào? Cô nhìnHứa Dực Trung, anh đứng tựa khung cửa phòng làm việc, ánh nắng lọt qua cửa sổchiếu vào càng làm tôn các đường nét rực rỡ trên mặt anh, đẹp trai ngời ngời.Bất giác nghĩ tới vẻ hồn nhiên háo hức của anh khi ngẩng đầu nhìn pháo bông,niềm vui bùng lên trong lòng cô như những chùm pháo bông.

Lúc đi, Hứa Dực Trunghiếm hoi mở cửa xe cho Đỗ Lối, khiến tim cô nảy lên, nhưng lòng càng hồ nghi.

Hứa Dực Trung lên xe,ngoái nhìn cô, cười: “Thế nào? Không quen tôi đối tốt với em?”.

Đỗ Lối tư lự, “Anh sẽkhiến em hiểu lầm”.

“Vậy được, tôi không đốitốt với em nữa, em khỏi hiểu lầm”.

Đỗ Lối hơi nghẹn ngào,giận dỗi nhìn anh, “Anh lại đùa em?”.

Hứa Dực Trung cười vang,sảng khoái. Nhìn người ta đấy, người đẹp như vậy, không cần vất vả động não,chỉ một chút thể hiện tế nhị là hiểu ngay. Anh thở dài. Phải rồi, có thời giansẽ hẹn Vương Lâm đi chơi.

Khi hai người đến côngty Đại Đường, đúng vào cuối buổi làm. Ánh nắng ấm vàng suộm trải đầy con đườngtrước mặt, Đồng Tư Thành nhìn thấy Hứa Dực Trung và Đỗ Lối trong chiếc xe đitới, gật đầu cười coi như chào, sau đó nhìn về phía cổng công ty. Hứa Dực Trungthấy Đồng Tư Thành chợt sững ra, cả người ngây ngây dưới tán cây. Không biết cóchuyện gì, anh vội nhìn theo.

Một cô gái tóc ngắn yểuđiệu mỉm cười đi về phía Đồng Tư Thành, mình vận sườn xám cách điệu bó sát,trên nền vải màu thiên thanh nổi những vân mây mào vàng kim, lóng lánh theonhịp bước. Cặp chân thon ẩn hiện nơi đường xẻ hơi sâu, chiếc cổ cao tròn trịa,chiếc cằm hơi hếch, để lộ một khuôn mặt vô cùng xinh xắn.

Cho xe nhích thêm mộtđoạn tới gần, Hứa Dực Trung cuối cùng nhận ra Nghiêu Vũ. Hỏa khí bốc ngùn ngụttrong lòng anh, sôi sục không tìm ra lối thoát, chỉ thấy ngực nặng, khó thở, vànỗi chua chát vô cớ xộc tới.

“Oa, là Nghiêu Vũ phảikhông? Cô ấy cắt tóc, trang điểm, thay kiểu quần áo trông khác hẳn, kiểu tócrất hợp, còn đẹp hơn nhiều so với để tóc dài!”. Đỗ Lối cũng lần đầu tiên nhìnthấy Nghiêu Vũ như thế, vừa nói vừa quan sát mặt Hứa Dực Trung.

“Đẹp gì? Trông như hươucao cổ!”. Hứa Dực Trung sầm mặt bĩu môi.

Nói xong lại nhớ hồi lễGiáng sinh cô nói: Hi hi, tôi không để tóc ngắn, cả đời không, cả người tôi chỉcó mái tóc còn tạm được, chưa từng uốn, chưa từng nhuộm, chưa từng sấy, cắt đi,chà chà, xấu chết.

Thảo nào Vương Lũy hỏitối qua xảy ra chuyện gì, thảo nào Vương Lũy bảo cô ấy thay đổi rất lớn, tạisao Nghiêu Vũ cắt tóc? Vì chuyện tối qua? Lúc đó tâm trạng thế nào? Cô có khóckhông? Hứa Dực Trung bỗng thấy buồn, buồn hơn cả lúc bị cái tát tối qua của cô.

Môi anh mím thành đườngthẳng. Đỗ Lối cười nói: “Anh không biết đấy, chiếc váy trên người cô ấy rất đặcbiệt. Hà, cuối cùng đã mặc váy, nghe nói sau khi chia tay với Đồng Tư Thành,Nghiêu Vũ không mặc váy nữa, thực ra cô ấy cũng rất biết trang điểm, vẫn luônbiết…”.

Hứa Dực Trung nghe hếtnửa sau câu nói của Đỗ Lối, lòng lại sôi lên, không còn tâm trạng nghe tiếp. Côấy vì Đồng Tư Thành! Cô ấy muốn bắt đầu lại với anh ta, cho nên mới cắt tóc!Cho nên mới cắt đi mái tóc dài đã định suốt đời không cắt! Ý nghĩ đó, từng lầnđọc lên, giống như từng lưỡi cưa, cưa từng nhát trên trái tim bằng máu thịt,từng vệt máu rỉ ra không dứt, phát ra từng âm thanh ghê rợn.

Anh co người, tiếp tụcgọi cho Vương Lũy, mắt nhìn về tòa nhà của công ty Đại Đường.

Chỉ khi đến gần hơn nhìnvào mắt anh, mới thấy trong đó in một bóng người yểu điệu.

Nghiêu Vũ đi đến, mắtliếc Hứa Dực Trung và Đỗ Lối ngồi trong xe, đi qua như không nhìn thấy. Khuônmặt cô lộ ra hoàn toàn do mái tóc ngắn, lúc này Hứa Dực Trung mới phát hiện,cằm cô luôn trong tư thế hơi hất, mọi cử chỉ thì ra đều cao ngạo, cô luôn nhưthế, chưa bao giờ cúi đầu trước anh! Lòng lại đau, Hứa Dực Trung cố kiềm chếkhông để lộ mình. Sau đó thấy cô mỉm cười với Đồng Tư Thành, “Thay đổi mộtchút, đẹp không?”.

Nụ cười đó sáng đến lóamắt, trong khoảng cách ba mét, cô cười rạng rỡ với Đồng Tư Thành. Ánh mặt trờicủa cô chỉ chiếu sáng khoảng cách ba mét đó. Đến chỗ anh lại thành đám mây dày.Trong tích tắc, Hứa Dực Trung run lên trong ý nghĩ, muốn xuống xe đi về phíacô.

Môi hơi giật, nỗi chuachát thoảng qua như bóng mây. Cái tát cự tuyệt của cô vung ra, mọi rung độngtrong lòng anh biến thành Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi đá. Mọi phép thần côngphi thiên nhập địa, hô phong hoán vũ tất thảy bị khống chế bởi một lá bùa, lábùa bay phất phơ, trên đó viết một lời chú: Anh ấy… anh ấy khác.

Đồng Tư Thành giơ taynhón lọn tóc bên mái chưa đủ một tấc của cô, lòng kinh ngạc vui sướng, cô thayđổi hình ảnh, cắt tóc, một dáng vẻ mới toanh là thực sự muốn cùng anh làm lạisao? Nụ cười không sao kìm được hiện ra trên môi, “Nghiêu Nghiêu, em luôn rấtđẹp, ngày trước anh đã nói như vậy”.

Nghiêu Vũ khoác tay anh,“Mặc thế này đi ăn thịt nướng, không sao chứ?”.

“Không!”. Nụ cười dânglên trong đáy mắt Đồng Tư Thành. “Có điều anh có thể dùng plet của mình đểem trải làm khăn ăn”.

Trong gió truyền đếntiếng cười của Nghiêu Vũ, lanh lảnh hân hoan như những viên đá cuội lắc trongbình thủy tinh, còn lòng Hứa Dực Trung giống như viên đá cuội chen chúc va vàonhau trong bình, không phải quá đau, cũng không phải buồn, mà choáng váng, âmỉ, chua xót ngấm ngầm.

Anh nhìn Nghiêu Vũ khoáctay Đồng Tư Thành đi xa. Tầm mắt có thể nhìn được là đôi gót chân xinh xắntrong đôi giày đế nhọn, cao như vậy, mỗi bước chân đi, gót giày gõ xuống vỉahè, từng tiếng dội vào lòng, anh bỗng lo âu, liệu có bị vấp ngã?

Nghiêu Vũ thật sự địnhquay về với Đồng Tư Thành rồi chăng? Mặt anh chợt tối, lại nghĩ tới cái tát đêmqua. Anh ngoái nhìn Đỗ Lối, đúng lúc bắt gặp đôi mắt long lanh của cô. Anh mỉmcười, “Tối nay em muốn ăn gì?”.

Loading...

Xem tiếp: Chương 33

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tinh Thần Biến

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 680


All You Need Is Kill

Thể loại: Dị Giới, Khoa Huyễn

Số chương: 11


Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 14


Ngân Hồ

Thể loại: Lịch Sử, Quân Sự

Số chương: 112