1 Chương 1: Dụ Tổng, hôm nay anh có thủ tiết không đấy? Mặt trời mỏng manh tháng tư chiếu rọi trên cao, ánh nắng không quá mạnh, song đã trùm lên tấm áo khoác lông hoạt hình dầy cộp thì mồ hôi túa ra như nốt sởi, từng chút từng chút một thấm ra ngoài.
2 Nghĩ tới đây, cô đã có kế sách đánh bài chuồn sớm, dù rằng có hơi tùy tiện. “Phục vụ, ỳ Ý!” An Tín vẫy tay gọi. Phục vụ: “Thưa cô, chỗ chúng tôi không có mỳ Ý, nhưng lại có mỳ ống vị Ấn Độ, cô có muốn dùng không?” “Vậy ỳ Jajang(10).
3 Chương 2: Tôi thích anh như thế, anh thích tôi một tí thì chết hay sao? Hai ngày sau đó, An Tín uống thuốc ngủ mê mệt không biết trời đất gì, tỉnh dậy thì làm cốc mỳ ăn, ăn xong thì vào game online, ngoài thời gian thăng cấp trên “Phi Tiên”, phần lớn thời gian đều dành cả cho “Thiên Ngoại Phong Thần 2” mà mình đang nghiên cứu phát triển, mở một tài khoản dị nhân xung cấp, nằm vùng quan sát phản ứng của game thủ đối với game này.
4 An Tín trề môi: “A La đi đâu là tiếng thơm để lại đó”. Nguyễn Chính Nam cười: “Từ sau khi thất tình, anh tôi chưa vui như thế bao giờ, cười đến đau cả bụng”.
5 Chương 3: Dụ tổng tôi có thể mời anh làm người mẫu được không An Tín là người lạc quan, lạc quan ở đây ý chỉ sau mỗi lần bị thương cô đều có thể tự hồi phục nhanh chóng lạ thường, đến bố cô cũng than thở về bản tính đơn giản của con gái.
6 An Tín giờ mới thật sự yên tâm. Còn có gì làm xao động lòng người hơn sự khẳng định của anh chứ? Dẫu rằng những lời ẩn giấu phía sau anh không nói ra, cô cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của anh: Bình thường ấn tượng của anh về cô là nhí nhố, lúc nào cũng hi hi ha ha, tối nay gặp Mẫn Chính Xương vừa hay ngược lại hoàn toàn, đúng lúc bù đắp những thiếu hụt trong bản tính của cô, chưa biết chừng còn có thể khiến anh nhìn nhận lại về cô.
7 Chương 4: Người đẹp trông thì xinh, tiếc là đầu óc chỉ thường thường Bố thường chung chiến hào đương nhiên là hiểu ý cô, cười khà khà đáp: “Bà ấy đang xem “Hoa dạng kế tử” phát lại, con yên tâm đi, lúc này bà ấy không rời ra được đâu”.
8 An Tín thu lại sạp hàng, sung sướng đi theo tướng quân Nửa Đêm. Một nhóm đồng đội đứng trước ảo cảnh phụ bản, đội trưởng là Danh Vô Sĩ, lưng hổ mình gấu, đang gào thét gọi người đến diệt Boss trên kênh thế giới.
9 Chương 5: Tôi muốn thấy cô khiêu vũ, khiêu vũ ột mình tôi An Tín lập tức tắt nụ cười, hai tay đỡ lấy má, rầu rĩ nhìn cậu. Chính Nam giơ hai ngón tay thon dài, túm lấy cằm dưới của cô, kéo lại gần nhìn ngắm.
10 An Tín ba chân bốn cẳng chạy theo lối cửa ngách, vẫn nghe tiếng Chính Nam hờ hững nói với A Joe: “Anh yên tâm, tôi tự xử lý được”. “Cậu xử lý kiểu gì? Họp báo được nửa chừng thì chạy tới đây, để phóng viên ngồi trơ trong hội trường, chuyện này là thế nào chứ!” Tiếng A Joe rõ ràng là đang rất bực.
11 Nghe chị ta dè đặt thế, tâm trạng bị đè nén cả ngày trời của An Tín có chút khá khẩm hơn. Cô cố ý kéo dài thời gian không trả lời, bên kia lại rối rít nói: “An Tử xin cô đừng làm khó tôi mà, cô Lan là bạn gái của Dụ tổng, anh ấy nhất định sẽ không trách cô ta, vậy thì tôi bắt buộc phải tiếp tục chịu đựng sự lạnh nhạt này - song mấu chốt ở chỗ tôi bây giờ đã tu luyện đủ để đối phó với cơn giận hừng hực của Boss đâu cơ chứ!” An Tín nghe thấy từ “bạn gái”, cảm thấy có tiếng sét đánh trúng mình, cô vô thức đánh rơi điện thoại.
12 Chương 6: Ông chú trong phim có phải thích SM Loli không? Tầng đỉnh Tinh Quang có một vườn hoa trong nhà kính ấm áp, từng tia sáng màu lam rơi rớt, làm nổi bật từng cụm từng khóm hoa, cộng thêm hiệu ứng của những chùm đèn nhấp nháy trên tường, “Hoa hải tinh không”(1), không”(1), cái tên mới hợp làm sao.
13 Hai tầng trên dưới quán trà ngào ngạt hương chè, rất đông các anh tài của cục văn hóa, ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, người trong nghề, thậm chí có cả mấy nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đều có mặt.
14 Ông An đang nhận phỏng vấn của đài truyền hình, hai tay ông đan vào nhau, ăn nói nhã nhặn hài hước, người xem chốc chốc lại phá lên cười. Dụ Hằng đứng xem một lúc, rồi cúi đầu ghé sát bên tai đầu xoăn nói: “Sự lạc quan của em bắt nguồn từ bác trai”.
15 Chương 7: Anh nhất đinh là không cách nào từ chối em, sợ em khó xử mới qua lại với em Thời gian trôi qua rất mau, năm ngày làm việc chóp mắt đã qua đi, An Tín lại đón chào hai ngày cuối tuần rực rỡ sắc màu.
16 Ngày sinh nhật hôm đó kết thúc trong u ám. An Tín biết Lan Nhã tâm địa độc ác, nhưng không ngờ lòng dạ cô ta lại hiểm ác đến vậy. Lan Nhã chờ đến đúng ngày hôm nay cho An Tín bẽ mặt, còn bảo trợ thủ cắt lại đoạn phim thể hiện hai mẹ con nhà họ An hung tợn, giữ lại làm chứng cứ uy hiếp.
17 Chương 8: Làm gì cũng phải suy nghĩ, đừng cứ giơ mãi cái bộ dạng vô dụng ra An Tín trước khi rời khỏi thành phố quyết định giải thích rõ ràng với Dụ Hằng, cô gọi lại vào máy điện thoại cũ của mình, không có người nhấc máy, lên tầng đỉnh hỏi thư ký, mới biết anh bỏ giữa chừng cuộc họp chủ quản, ra khỏi Dực Thần, đang đi dự hội đàm kinh doanh.
18 Cậu giơ tay kéo người cô, gáy cô đập xuống ghế xe kêu cái “cộc”, đau đến độ cô không ngừng kêu ui da ui da. Sắc mặt cậu trở nên hốt hoảng, xoay đầu cô lại xem khắp một lượt, còn lấy tay lần sờ xung quanh.
19 An Tín quay người lại, đối diện trực tiếp với Helen. Cô đeo ba lô cừu vui vẻ, vai treo nghiêng bình nước cừu vui vẻ, đầu đội mũ vành in hoa, hệt như nhóc Maruko phiên bản lớn.
20 Chương 9: Anh thôi đi, muốn tấn công Boss của chúng tôi sao? Còn khó hơn lên trời nữa đấy Ba ngày liên tiếp An Tín vẫn không gặp dược Dụ Hằng, lúc đến Dực Thần trả phép, nhận được lệnh điều động của tổng bộ: Nguyên kỹ sư trợ lý phòng kế hoạch An Tín lập tức đến Công ty Tam Khai nhận chức, làm thư ký hành chính cho giám đốc Nguyễn.