21 An Tín nén nỗi đau đứng thẳng người dậy, lấy hơi nói một lèo: “Đến chơi một lúc, chuẩn bị đi bây giờ”. Cô quay đầu gọi Khải Khải, cũng chẳng buồn đề ý xem Dụ Hằng phản ứng thế nào, bỏ mặc Cash đứng cạnh và Helen trước mắt, Ra khỏi quảng trường, một hơi ấm nóng phả tới từ sau gáy, Cash đã đuổi theo kịp, đón lấy ván trượt trong tay cô, nghiêm túc nói: “Để tôi đưa cô đi bệnh viện”.
22 Chương 10: Người ta đã từ chối tình cảm của cậu rồi, cậu còn luyến tiếc không chịu buông tay làm gì? Nguyễn Hoành giao cho An Tín đến tổng bộ nộp báo cáo, trên danh nghĩa thì là quá trình bắt buộc của xin dự toán.
23 Cô sửng sốt đứng đó. Anh lại khẽ thì thầm bên tai: “Anh chưa làm bất cứ điều gì không phải với em, nhưng lại toàn phải đón nhận sự trừng phạt từ em, An Tín, em thật sự không công bằng với anh”.
24 Chương 11: Sếp, anh có thể buông em ra không? Em thay ngứa mắt quá đi mất Đoàn khảo sát của Đông Tinh Hàn Quốc đến hẹn là tới. An Tín nghĩ đến hình ảnh đại diện cho Công ty Tam Khai, sáng sớm đã dậy chuẩn bị.
25 An Tín đuổi hết bọn họ ra ngoài. Tiểu Thiện còn căng thẳng hơn cả cô, chốc chốc lại tới canh cửa. An Tín thấy Tiểu Thiện đứng tựa cửa lù lù bất động, thở dài nói: "Tiểu Thiện em không mệt sao? Ngồi xuống uống cốc nước quả nào?" An Tín hiểu Tiểu Thiện đang lo lắng điều gì, đến ngay bản thân cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
26 Dụ Hằng rút một tấm khăn giấy, ấn vào tay Tiểu Thiện, lừ mắt cảnh cáo. An Tín nhai sồn sột lá xà lách, quay sang nhìn họ. Dụ Hằng cách ly Tiểu Thiện xong xuôi, đột nhiên quay sang bên canh tằng hắng: “Nguyễn Hoành”.
27 Nguyễn Chính Nam ngoại truyện: Dù cho không đợi được em, anh cũng nguyện tiếp tục sai "Vì cậu, tôi có thể đối xử tốt với An Tín". Đó là câu anh nói với tôi.
28 Đoàn xe chạy qua đường Đông Thủy phóng hỏa lần trước, các cửa hàng đều đóng kín cửa, hạ cửa kéo, trốn bên trong không tiếp đón chúng tôi. Những tên nhóc con khác đắc ý cười the thé, tôi hết sạch hứng thú, vỗ vỗ vai Bạch Hàn: “Đi thôi, đi uống rượu”.