Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 25

Chương trước: Chương 24



Cách mấy mét, cô cũng nghe thấytiếng cười của Hứa Dực Trung. Đầu anh hơi ngẩng, các đường nét tuấn tú ngờingời, ánh đèn màu chiếu trên khuôn mặt tươi rói. Tim Đỗ Lối khẽ nảy lên, nụcười của anh, vẻ vô tư con trẻ của anh cuốn hút như tia nắng ngày đông. Lúcnày, cô thật sự nghe thấy tiếng tim mình lay động.

Mồng bốn Tết, Hứa Dực Trung láixe đến thành phố quê Đỗ Lối. Lúc đó thành phố đã lên đèn sáng rực, đây chỉ làđô thị bậc trung nhưng vẫn ngập tràn không khí Tết. Ngoài đường người đông nhưtrảy hội, đèn lồng treo đầy trên cây, xa xa là những dãy núi nhấp nhô, đèn nhưsao sa, thỉnh thoảng có mấy quả pháo bông bay vút lên không, bầu trời thành phốbất chợt nở bùng những chùm sáng muôn màu.

Ngắm nhìn thành phố, nghe tiếngpháo tép đì đùng gần xa, mới trầm trồ, đúng là Tết. Ở thành phố của anh, chỉ cóvùng ngoại ô mới được đốt pháo tép, nội thành tuyệt đối cấm. Anh nhớ lại nhữngcái Tết hồi nhỏ, háo hức đợi giao thừa, niềm vui pháo nổ. Không có tiếng pháo,cơ hồ thiếu hương vị Tết.

Không ngờ ở đây trong thành phốvẫn được đốt pháo, điều này thực sự khiến anh vui sướng. Hứa Dực Trung đến kháchsạn thuê phòng, rồi ra phố dạo chơi, không kìm được gọi điện cho Nghiêu Vũ,“Tiểu Vũ, đang làm gì, ngày Tết đi chơi thế nào?”.

Đầu bên kia truyền đến từng trậncười giòn giã, Nghiêu Vũ hớn hở khoe: “Đang định đi đốt pháo bông. Còn anh,hình như ở thành phố đó chỉ cho đốt ở ngoại ô?”.

“Đúng, cho nên nghe cô nói, quáhâm mộ. Nếu tôi có thể đến thành phố của cô, cô sẽ đưa tôi đi đốt pháo chứ? Baonăm rồi không được đốt pháo.”

Nghiêu Vũ cười như nắc nẻ, “Rấtthông cảm, vắng tiếng pháo ngày Tết mất vui!”.

“Thật hả? Nếu tôi đến cô sẽ đưađi đốt pháo chứ?”.

“Hứa Dực Trung, anh chẳng giốngđàn ông ba mươi chút nào? Như trẻ con vậy, lẽ nào chỉ vì muốn đốt pháo anh thânchinh đến thành phố xa xôi này? Còn ra vẻ đáng thương?”.

“Vậy cô thương tôi chút đi”. HứaDực Trung cười to, “Đã hứa rồi nhé, tôi đến là cô phải đưa đi đốt pháo đấy”.

“Được rồi! Nhất trí!”. Nghiêu Vũgật lia lịa, “Tôi đi chơi đây, tạm biệt!”.

Hứa Dực Trung đắc ý thầm nghĩ,nếu xuất hiện trước mặt Nghiêu Vũ, có làm cô phát hoảng?

Lại nghĩ đến việc Đỗ Lối nhờ.Nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ. Anh gọi cho Đỗ Lối.

“Anh đến rồi à? Ở đâu? Em điđón”. Đỗ Lối reo lên sung sướng. Cứ tưởng Hứa Dực Trung sáng mai mới đến. ĐỗLối đang ở nhà mẹ, cùng cha dượng và cả nhà xem ti vi.

“Tiểu Lối à, có phải cậu ấy đếnrồi không? Mau đi đón đi!”. Mẹ Đỗ Lối nghe nói nhân vật lớn như vậy, Tết cũngđến nên đã sớm dài cổ đợi.

Đỗ Lối đến cửa khách sạn nhìnthấy Hứa Dực Trung, cười sung sướng. Cô không gọi, chỉ lặng lẽ ngắm anh. HứaDực Trung rất cao, mặc áo khoác đại hàn, bớt một chút nghiêm nghị ở văn phòng,thêm một chút sôi nổi, nhìn càng trẻ trung. Anh đang đứng trước quầy bán pháobông ở mặt tiền khách sạn đùa với mấy đứa trẻ mua pháo. Đỗ Lối thấy anh bỗngbật cười.

Cách mấy mét, cô vẫn nghe thấytiếng cười của anh. Đầu hơi ngửa, các đường nét tuấn tú ngời ngời. Ánh đèn màuchiếu lên khuôn mặt tươi rói, tim Đỗ Lối khẽ nảy lên, nụ cười của anh, nét vôtư con trẻ của anh cuốn hút như tia nắng ngày đông. Lúc này, cô thật sự nghethấy tiếng tim mình lay động.

“Dực Trung!” Đỗ Lối cười gọi anh.

Hứa Dực Trung nhìn thấy cô, “Tôiđang xem pháo bông. Ở đây được đốt pháo thật là tuyệt”.

“Nhà mua rất nhiều, đến tối emđưa anh đi đốt pháo”. Đỗ Lối đi đến, rất tự nhiên khoác tay anh.

“Bây giờ ư? Ngày mai đi. Tôi chỉđịnh hỏi em có cần chú ý gì không”. Hứa Dực Trung cầm lên một cây pháo bông,khéo léo rút ra khỏi cánh tay Đỗ Lối. Anh định sáng mai xuất hiện ở nhà bố mẹĐỗ Lối xong là chuồn.

“Vậy ư, mẹ em nghe tin anh đến,đang đợi ở nhà”. Đỗ Lối cắn môi, vẻ ngần ngại.

“Tôi đang nghĩ nên mua quà gì,không thể tay không đến gặp bố mẹ em”. Hứa Dực Trung dự định tối nay đến nhà mẹĐỗ Lối, sáng mai đi gặp bố cô, một ngày là xong.

“Không cần đâu, em nói là đồngnghiệp, nhập nhằng một chút là được.”

Anh cười nói, “Thế này đi, tôiđến quầy rượu của khách sạn mua chút gì được không?”

Hai người đến quầy rượu chọn haichai rượu, một hộp thuốc bổ. Đỗ Lối tranh trả tiền, anh ngăn lại, “Không có ýgì, gặp bề trên nên có quà”.

Đỗ Lối bụm môi cười, cô hi vọngkhông phải là giả. Hứa Dực Trung thực lòng đến thăm bố mẹ cô thế này là quátuyệt. Mục đích của cô là chỉ cần anh bằng lòng đến.

Vừa bước vào nhà, Hứa Dực Trunggiật mình, bên trong ít nhất có đến chục người ngồi. Đỗ Lối rất giống mẹ, gươngmặt mẹ cô có nét ôn hòa nhẫn nhịn của người phụ nữ từng trải, “Dực Trung phảikhông? Nghe Tiểu Đỗ nhắc đến cháu đã lâu. Lại ngồi đi”.

Hứa Dực Trung rất tự nhiên đi đếnngồi xuống bàn. Bữa tiệc gia đình vẫn chưa xong, hình như vừa được bổ sung thêmvài món. Anh lễ phép ngồi xuống, cùng Đỗ Lối chào hỏi mọi người, rượu đưa đến.Tiếp khách trên bàn tiệc coi như anh tương đối có kinh nghiệm, ứng phó rất tựnhiên.

Mẹ Đỗ Lối chăm chú nhìn anh rấtlâu. Đỗ Lối ngồi bên cạnh, gắp thức ăn cho anh, mỗi khi câu chuyện có gì vui,lại tự nhiên nghiêng đầu ghé sát anh. Nhìn thấy cảnh thân mật như vậy, mặt mẹcô tươi dần.

Hứa Dực Trung tưởng làm quenxong, rượu cũng uống xong, sẽ quay về khách sạn, anh ngồi đến mười giờ liềnđứng lên cáo từ.

“Không được, sao có chuyện để chocháu ở khách sạn, cô đã thu xếp phòng rồi, ngày Tết phải ở nhà!” Mẹ Đỗ Lối niềmnở giữ khách. Bà hoàn toàn hài lòng về chàng trai này, cũng hỏi kĩ con gái,biết anh gia thế tốt, bản thân lại có bằng thạc sĩ ở nước ngoài. Bà dặn riêngcon nhất định phải giữ chặt, “Tiểu Lối, đưa Dực Trung đi đốt pháo bông, lát nữamẹ làm bữa ăn khuya”.

Hứa Dực Trung nhìn Đỗ Lối, mắt cônhư cầu khẩn. Anh mềm lòng, không nỡ phụ thịnh tình của mẹ cô, không còn cáchnào đành ở lại. Lần đầu tiên ăn Tết ở nhà một cô gái, anh lờ mờ cảm thấy cáitrò giả dối này không hay.

Khi lên tầng thượng đốt pháo, anhcau mày hỏi, “Đỗ Lối, như thế này liệu có ổn? Mẹ rất quan tâm đến em, nếu biếtlà giả, liệu có càng buồn?”.

Đỗ Lối mủm mỉm, “Vẫn tốt hơnnhiều suốt ngày bị mẹ gọi điện càu nhàu. Em có thể tự chăm sóc ình, anhchỉ đến một lần, mẹ yên tâm, sau này không hỏi nữa. Lại đây, Dực Trung, emkhông dám châm ngòi”.

Hứa Dực Trung yên tâm, đi đếnchâm ngòi pháo, “Đoàng!” một tiếng pháo bông bùng nổ trên bầu trời đêm, hóathành cơn mưa nhũ sắc rơi lả tả. Lâu lắm không chơi trò này, anh cũng rất vui,thầm nghĩ, nếu chơi cùng Nghiêu Vũ nhất định rất vui.

Hoa khói xanh xanh đỏ đỏ điểmxuyết trong màn đêm vô tận. Anh lặng lẽ nhìn tầng không lóng lánh sắc màu, lòngđột nhiên xao xuyến.

Bao nhiêu năm không có cảm giácnày? Một nỗi nôn nao đã lâu không thấy. Gương mặt thanh tú trong ngần anh vươngvấn đang ở chốn nào trong thành phố này? Lúc này cô có háo hức ngẩng nhìn pháobông nở? Cô có biết, bao ý nghĩ tốt đẹp trong anh cháy lên vì cô? Anh cố kìm ýmuốn gọi điện cho cô, mong ngày mai đến nhanh.

Đỗ Lối ngẩng nhìn pháo bông trêntrời, trầm mặc rất lâu, “Cảm ơn anh, Dực Trung, đây là nhà mẹ em, mẹ yêu em,nhưng lại có một gia đình khác. Bố cũng thế, nhìn có vẻ là người một nhà, nhưngem luôn cảm thấy chỉ một mình ăn Tết”.

Hoa pháo tưng bừng nở phía xa, cơhồ đốt hết phồn hoa, Đỗ Lối đứng trên sân thượng, bóng hình trăng trắng, nhuốmmàu ưu thương.

Cô không đẹp ư? Cô rất đẹp. Côkhông tốt ư? Cô rất tốt. Hứa Dực Trung cúi đầu, nhưng anh không biết làm sao.

Đỗ Lối ngoái lại, mắt long lanhánh nước. Hứa Dực Trung cảm giác nhìn thấy một bông ngọc lan thổn thức trongđêm. Phía chân trời, dưới làn mây mỏng một vầng trăng khuyết ẩn hiện, thanhlạnh như vậy, cả tầng không mênh mang buồn cô quạnh.

Anh bỗng nhớ đến Nghiêu Vũ, sựdửng dưng của cô, lặng lẽ mà kiên định giống như bầu trời sau cơn mưa. Đúng,Nghiêu Vũ chính là cảnh sắc sau mưa, ánh sáng trong như lọc xuyên qua tán lá,cỏ long lanh. Không khí mát rượi, ngôi đình hóng mát, đóa hoa mang hơi nước,một cốc trà tỏa hương. Vẻ dịu dàng từ từ chìm trong mắt Hứa Dực Trung, ngưngthành một vì sao, anh khao khát bầu không khí sau mưa, tinh khôi và tràn trềsức sống như thế.

Anh vỗ vai Đỗ Lối, “Tôi thấy mẹem thật sự rất quan tâm em, đừng như thế, bây giờ là ngày Tết”.

Cô nhoẻn miệng cười, kéo tay anh,“Đi thôi, đi ăn khuya do mẹ làm”.

Cô nắm chặt tay anh như đứa trẻ,Hứa Dực Trung cười. Anh thực lòng mong Đỗ Lối có thể vui vẻ hơn.

Ngày hôm sau, Đỗ Lối dẫn anh đếngặp bố cô, điều kiện gia đình bố cô rõ ràng tốt hơn nhà mẹ, vừa giới thiệu, thìra bố cô là chủ nhiệm ủy ban thiết kế thành phố này, Hứa Dực Trung và ông tựnhiên có chung chủ đề nói chuyện. Chủ nhiệm Đỗ cũng rất hài lòng với anh, cũngrất cưng chiều con gái. Ông là người trực tính, vỗ vai Hứa Dực Trung xởi lởi:“Dực Trung, cậu cũng không còn nhỏ nữa, khi nào thì lo liệu việc riêng?”

Hứa Dực Trung nhìn Đỗ Lối, mặt côvụt đỏ, lườm ông, “Bố, bố nói gì vậy”.

“Ha ha!”. Chủ nhiệm Đỗ cười vang,lại than thở, “Dực Trung, tôi có lỗi, luôn cảm thấy mắc nợ Tiểu Lối, cậu có thểđối tốt với nó không?”.

Hứa Dực Trung đành gượng cười ưngthuận.

Có khách đặc biệt, chủ nhiệm Đỗrất vui, ông quyết định không ăn ở nhà, tất cả ra khách sạn. Hứa Dực Trung nhănmày, quay nhìn Đỗ Lối, thở dài, anh bắt đầu hối hận, cảm thấy vai diễn nàykhông đơn giản như anh nghĩ.

Đỗ Lối khoác tay anh đi vào kháchsạn. Vừa qua Tết, khách sạn rất đông người, chủ nhiệm Đỗ luôn miệng chào hỏingười quen, liên tục giới thiệu bạn trai của con gái mình, Hứa Dực Trung cườiđến cứng cả cơ hàm, hỏi nhỏ Đỗ Lối: “Khách ăn bữa này hình như toàn người thâncủa gia đình em?”.

“Em không biết, bố thu xếp”. ĐỗLối nói nhỏ, “Xin lỗi, thành phố nhỏ là vậy”.

“Đã diễn phải diễn cho trọn, coinhư tiệc công vụ!” Hứa Dực Trung cũng nói nhỏ.

Đẩy cửa phòng tiệc, anh choángváng, bên trong có cả chục người đang đợi, lại một phen ứng phó không thể thoáithác. Hứa Dực Trung mỉm cười giữ đúng vai trò của mình. Vốn tưởng chỉ xuất hiệnmột chút trước mặt bố mẹ Đỗ Lối, không ngờ lại long trọng như thế. Sực nhớ bốcô hỏi khi nào làm đám cưới, anh cảm giác đúng như đang ra mắt nhà vợ.

Nghe nói Hứa Dực Trung là phótổng giám đốc tập đoàn Gia Lâm, bố Đỗ Lối khéo léo gợi ý, tập đoàn hoàn toàn cóthể đầu tư vào bất động sản ở thành phố này. Không gian khai thác bất động sảnở đây còn rất lớn, lại không phải cạnh tranh như ở thành phố thủ phủ của tỉnh. GiaLâm nếu muốn đầu tư, thành phố có thể tạo rất nhiều điều kiện thuận lợi.

Hứa Dực Trung hứng thú nghe, cảmthấy ông nói rất đúng. Tuy nhiên những điều chủ nhiệm Đỗ nói không chỉ là dànhcho phó tổng giám đốc tập đoàn Gia Lâm, mà còn dành cho con rể tương lai. Anhmập mờ đưa anh trai Hứa Dực Dương ra làm bia đỡ, nhưng bố cô nghe lại hiểu theoý khác.

Ăn xong Hứa Dực Trung vội vã cáotừ, nói là có việc phải về gấp.

Ra khỏi cửa, anh thở phào, nóivới Đỗ Lối: “Có lẽ em phải sớm tìm bạn trai, như thế này quả thật không ổn”.

“Bạn trai của em chẳng phải làanh sao. Hi hi, bây giờ bố mẹ em sẽ không suốt ngày thúc giục em nữa”. Sắc hồngvẫn chưa tan trên mặt Đỗ Lối, “Sao anh vội thế? Ở lại em đưa đi chơi, hay làlên núi trượt tuyết?”.

“Thôi, tôi phải về”. Hứa Dực Trungvẫn nhớ anh muốn đi tìm Nghiêu Vũ.

“Vậy được, cảm ơn anh”.

Hứa Dực Trung lái xe định đi, lạido dự, nói với cô, “Đỗ Lối, điều kiện gia đình em cũng rất tốt. Tìm một bạntrai không khó, tôi nói rất thật, hãy yêu đi tâm trạng sẽ khác”.

“Biết rồi! Anh còn lắm điều hơnbố mẹ em. Tạm biệt, đi đường cẩn thận!”. Đỗ Lối vui vẻ vẫy tay.

Sau khi đi khỏi, Hứa Dực Trunglại có nhìn nhận mới về Đỗ Lối. Với điều kiện gia đình như vậy, cô hoàn toàn cóthể sống rất tốt, nhưng ấn tượng Đỗ Lối gây cho anh luôn là buồn chán tộinghiệp. Anh nghĩ có lẽ là do bố mẹ ly hôn gây cho cô thương tổn quá lớn.

Trở về khách sạn, anh ngủ mộtlát. Tối qua ở nhà Đỗ Lối lạ nhà, hơi khó ngủ. Anh không hề biết, ngay buổichiều hôm đó quan hệ của anh và Đỗ Lối đã truyền đến tai không ít gia đình ởthành phố này. Tin đồn thiên kim của chủ nhiệm Đỗ có người yêu là công tử củatập đoàn bất động sản thành phố A, trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi của nhữngngười quen trong thành phố.

Hứa Dực Trung hoàn toàn không haybiết, vừa ngủ dậy, liền gọi điện cho Nghiêu Vũ, “Tôi đến rồi, đưa tôi đi đốtpháo thôi!”.

“Ô, anh thích đốt pháo thật à?”.

“Cô không thể nuốt lời như vậy,tôi đến thật rồi, đang ở khách sạn”.

“Tối qua chẳng phải anh đã đốtpháo ở nhà Đỗ Lối sao? Vẫn còn hứng thú ư?”.

Giọng Nghiêu Vũ không có gì khácthường, nhưng lại làm Hứa Dực Trung sửng sốt, hấp tấp giải thích, “Đỗ Lối nóisuốt ngày bị bố mẹ thúc giục đi tìm bạn trai, tôi định đến đi đốt pháo với cô,nhân tiện vào vai bạn trai giúp cô ấy thôi”. Nghiêu Vũ cười ha ha, “Anh đónggiả xem ra rất thành công? Nghe nói bố cô ấy rất hài lòng, đi khắp nơi tuyêntruyền định giục hai người làm đám cưới”.

Hứa Dực Trung thầm rên, hỏng rồi!Chuyện sao lại lan nhanh thế? Thành phố nhỏ có khác, ba bước gặp người quen.“Đúng, không ngờ gia đình cô ấy lại nhiệt tình như vậy, tôi ăn chưa kịp tiêu làchuồn, sao cô còn không đến an ủi tôi một chút?”.

Nghiêu Vũ nghĩ, tôi đến tìm anh?Nếu tôi và anh đi trên phố gặp người quen, không biết người ta đồn đại thế nào?Cô cười, nói dối, “Không được, hôm nay tôi và bố về thăm quê, không đi với anhđược, rất xin lỗi”.

Hứa Dực Trung nhìn di động trongtay, băn khoăn, Nghiêu Vũ vừa nghe nói anh đóng giả bạn trai của Đỗ Lối đã trởmặt không muốn gặp anh? Sao lại thế? Có phải cô để bụng chuyện này?

Hứa Dực Trung nghĩ mãi khônghiểu, ngao ngán lái xe quay về.

Nghiêu Vũ tâm thần bất an, ngheđiện thoại của Thiên Trần: “Anh chàng Lưu Vân đó là con của chú Lưu, bọn mìnhchơi với nhau từ nhỏ, lớn lên vẫn thân thiết, mẹ mình lại muốn ghép hai đứa!Tiểu Vũ, cậu có biết Tết này mình mệt thế nào không? Đúng là cười cứng miệng,nghe rác tai. Ăn bữa cơm về nhà là mẹ lại ca thán… mình ngán muốn chết, ai cũngso bì, chẳng coi A Dương ra gì! Làm thế nào bây giờ?”. Thiên Trần thở dài nẫuruột, Tết này cô bị mẹ quản thúc rất chặt, từ mồng một đến mồng năm đi suốt.Không phải là cuộc xem mặt trá hình thì cũng là thăm bạn bè của mẹ, hỏi hantình hình con cái, sau đó lại so bì.

Cô quá ngán cái Tết này, quả làrất mệt.

“Cậu cứ ăn xong là quên đi!”.Nghiêu Vũ đang mải nghĩ đến chuyện hay ho Hứa Dực Trung gây ra ở thành phố này.Thầm khâm phục Đỗ Lối đa mưu. Mục đích của cô ta đâu có đơn giản như vậy, chỉđể đối phó với bố mẹ? Nghĩ lại bực mình, thầm mắng Hứa Dực Trung đầu lợn.

Ngẫm nghĩ một lát lại gạt khỏiđầu, chuyện quan hệ gì đến mình? Chưa biết chừng Hứa Dực Trung có ý đó thật,nhân cơ hội biến giả thành thật.

“Tiểu Vũ, cậu có nghe không đấy?Sao hôm nay đầu óc để đi đâu thế?”.

“Ờ, mình vẫn đang nghe”. NghiêuVũ nghĩ đến Hứa Dực Trung đến thành phố này lòng hơi khó chịu, lẽ nào cô cũngnhư Đỗ Lối, thấy người kia có thứ gì là không vui? Nghiêu Vũ lắc đầu, khôngphải thế, cô chỉ cảm thấy ngán vì ngay chiêu đó Đỗ Lối cũng dám dùng, mặc dùHứa Dực Trung đã nhấn mạnh chỉ là giả, nhưng trước mặt bố mẹ và họ hàng cô ta,làm sao giả được!

Thiên Trần nói một thôi, NghiêuVũ chỉ ậm ừ, Thiên Trần nghi ngờ lại hỏi: “Có phải nghe không rõ? Tiểu Vũ, cậucó nghe rõ mình nói không?”.

Nghiêu Vũ sực tỉnh, nói vắn tắt,“Cứ để tự nhiên đi. Chỉ cần cậu một lòng với Tiêu Dương, ai làm gì được, cóđiều phải bỏ ít thời gian mài giũa”.

“Mài gì?” Thiên Trần buồn rầu:“Mình gọi cho A Dương, Tết không có thời gian gặp nhau. Lần nào gọi đến cũngthấy anh ấy đang tụ tập đánh bài, dạo trước bận việc công ty, hình như tranhthủ dịp Tết chơi bù. Nói mãi cũng chẳng ăn thua. Ngán quá đi, còn cậu, Tiểu Vũ,ăn Tết thế nào?”.

“Rất tốt, về nhà, ăn ngon, ngủsay, hai năm không về, cứ về là thành bá chủ, muốn gì được nấy. Mình khác cậu,không thích đối phó như vậy, không muốn đi chẳng ai ép được, ở lỳ trong nhà cònhơn. À, có tin mới, Hứa Dực Trung đến ra mắt người nhà Đỗ Lối”.

“Ồ? Nhanh thế? Hai người yêu nhaurồi?”.

“Anh ta đóng giả bạn trai ĐỗLối”.

“Tiểu Vũ, tại sao cậu có vẻ khôngvui? Cậu nên vui chứ, chẳng phải Đỗ Lối suốt ngày khó chịu nghi ngờ cậu với HứaDực Trung? Cậu quan tâm chuyện đó à?”.

Nghiêu Vũ hơi hoảng, “Không phảimình quan tâm, ý đồ của Đỗ Lối không đơn giản như vậy. Nhưng, cũng chẳng liênquan đến mình, bây giờ mình đang nghĩ tới Đồng Tư Thành, mình đã gặp anh ấyrồi”.

“Hả, Đồng Tư Thành cũng đến đósao?”. Thiên Trần ngạc nhiên.

“Không, mình nói là hồi trướcTết, anh ấy đến tìm mình, bây giờ mình vẫn chưa biết thế nào, phiền quá”.

Mấy ngày nay Nghiêu Vũ ở nhà, vẫnchưa nghĩ ra nên làm thế nào.

Thiên Trần cười “khạch” mộttiếng, “Thì ra người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn. Mình cảm thấy cậu coi Đồng TưThành như miếng lườn gà vậy. Ăn thì chán, vứt thì tiếc. Làm lại thì không còncảm giác ngày xưa. Bỏ thì vấn vương quá khứ. Theo mình, xin trả cậu lời khuyênđó, cứ thuận theo tự nhiên, việc cần đến khắc đến…”.

Thuận theo tự nhiên, lòng cô sánglên. Đúng vậy, nghĩ gì nữa? Đồng Tư Thành đến gặp cô, cứ để anh đến, cư xử bìnhthường, cuối cùng nên thế nào thì theo thế ấy. Giọng cô lại lanh lảnh, “ThiênTrần, vừa rồi đầu óc rối loạn không nghe rõ, cậu đi gặp gỡ xem mặt, có ai hơnTiêu Dương không?”.

Thiên Trần nghĩ. Có, có người đẹphơn, có người điều kiện tốt hơn, nhưng Tiêu Dương đã chiếm trọn lòng cô, tiềmthức cô chống lại những cuộc gặp đó, từ chối những người rất ưu tú đó một cáchbản năng. “Tiểu Vũ, hôn nhân qua mối lái cũng không đơn giản, không phải chỉqua một vài bữa ăn là thành. Mình cảm thấy, áp lực trong gia đình quá lớn. Aicũng nghĩ mình phải lấy một người xứng đáng. Nhưng A Dương vẫn mê đánh bài. Cólúc ngồi ở nhà họ hàng, mình cảm giác A Dương với họ dường như là người của haithế giới. Mình kéo anh ấy vào, lại chông chênh không chỗ bấu víu, bỏ đi lạikhông đành”.

“Có thể đúng là trước Tết bậnrộn, tranh thủ ngày Tết chơi cho đã. Để ít bữa nữa cậu lại khuyên anh ấy, đượckhông?”.

Thiên Trần se sẽ thở dài. Đúng làtiến thoái lưỡng nan. Mẹ ưa sĩ diện. Nếu cô chọn A Dương, mẹ không có gì đểkhoe với họ hàng, bạn bè, anh lại không thể vì cô mà từ bỏ thú vui đó.

Ngày Tết luôn là không khí đoàntụ ấm áp, các cặp đôi âu yếm dập dìu. Thiên Trần cảm thấy rất cô đơn, rất xa lạvới tiếng cười, với niềm vui. Cô như con bướm rơi vào lưới nhện, bất lực vùngvẫy, nhưng không thể thoát khỏi những tơ nhện bám chặt vào người. Mỗi lần đếnmột nhà họ hàng, lại thêm một sợi tơ dính vào. Cô sắp ngạt thở.

“Tiểu Vũ, mình mệt quá rồi. Tiến thoáilưỡng nan, không muốn sống nữa!”.

“Nói gì vậy? Đừng nghĩ linh tinh,mồng bảy mình quay lại, bọn mình nói chuyện”.

Từ thành phố B đến thành phố A,đi xe đường dài hết ba tiếng đồng hồ, ngồi tàu hỏa hết bốn tiếng rưỡi. NghiêuVũ định sáng mồng bảy sẽ đi, tối mồng sáu nhận được điện thoại của Đồng TưThành, “Anh đang ở thành phố này, vé tàu đã mua, anh đến đón em”.

Nghiêu Vũ ngây ra mãi, lặp lạilời của anh, “Anh đang ở thành phố này, vé đã mua, anh đến đón em?”.

“Ừ, mười giờ sáng mai, anh đợi emở bến tàu, nếu em muốn, tối nay anh đến đưa em đi đốt pháo bông”.

Nghiêu Vũ hơi choáng, anh đã đến,chỉ để đón cô? Tim cô như bị bàn tay bóp mạnh, đau một chút, nhưng nhức nhốinhiều hơn, nhức đến nỗi làm cô nhăn mày.

Bốn năm đại học, Nghiêu Vũ sayxe, chỉ đi tàu hỏa về nhà, vé tàu cũng chỉ có Đồng Tư Thành mua cho cô. KhiNghiêu Vũ nghỉ hè, bao giờ anh cũng đưa cô về nhà, rồi lại đi ô tô quay vềtrường. Hết kì nghỉ, nếu Nghiêu Vũ đi một mình anh lại đi xe đường dài đến đóncô, cùng cô ngồi tàu hỏa về trường.

Bốn năm đại học, cô chưa một lầntự mình mua vé tàu, chưa bao giờ ngồi xe đường dài một mình.

Nhưng hai năm sau khi tốt nghiệp,cô không chỉ một mình ngồi tàu hỏa, mà còn không say xe nữa. Cô có thể ngồi xeđường dài đi về, cô nghĩ, mình thật sự không phải là Nghiêu Vũ ngày xưa.

“Nghiêu Nghiêu?”. Đồng Tư Thànhthấy cô không nói, hơi lo lắng.

Cổ họng Nghiêu Vũ bị một cục cứngchẹn chặt, nuốt nước bọt khó khăn, nói rõ từng chữ với anh: “Đường xa mấy emcũng có thể đi một mình, về một mình. Anh có biết? Anh có biết cái giá của sựtrưởng thành là gì không?!”. Cô hét xong, liền cúp máy.

Mẹ Nghiêu Vũ bê khay hoa quả đứngở cửa phòng, chứng kiến cảnh đó, để cái khay xuống an ủi cô: “Nghiêu Nghiêu,chúng ta không quan tâm cậu ta nữa, được không?”.

“Mẹ!”. Nghiêu Vũ òa khóc.

“Ngoan nào, đừng khóc nữa, conkhóc làm mẹ buồn”. Mẹ cô vừa nói đã nghẹn giọng, bà xót xa nhìn con gái. NghiêuVũ là viên ngọc của bà, bà ghét Đồng Tư Thành đã làm con bà hai năm không vềnhà, gan lì ở lại thành phố đó. Bây giờ nó vừa mới về, anh ta lại dày vò làm nóđau khổ.

Tiếng hai mẹ trong phòng làm bốcô chú ý. Ông cau mày nhìn Nghiêu Vũ nói, “Cậu ta đến đây rồi à? Nghiêu Nghiêu,bố muốn gặp cậu ta!”.

“Không!”. Nghiêu Vũ cứng cỏi nhìnông, “Bố đừng xen vào, để tự con xử lí”.

Bố cô xót xa nhìn con gái, “Dùthế nào bố mẹ cũng đứng về phía con, đừng khóc!”.

Mồng bảy, từ sáng sớm Nghiêu Vũthu xếp xong hành lí, lòng bồn chồn đứng ngồi không yên. Cô biết, Đồng Tư Thànhsẽ đợi cô ở bến tàu. Chần chừ mãi, nhưng lòng mỗi lúc càng phấp phỏng, anh đangđợi cô, đợi cô ở bến tàu như ngày xưa.

Cuối cùng cô vẫn không nhẫn nhịnđược xách va ly chạy, lên taxi, nhìn thời gian, đã chín giờ năm mươi phút, càngluống cuống, “Bác tài có thể nhanh một chút không, cháu phải đi kịp chuyến tàumười giờ hai mươi”.

Nhưng đến nhà ga kịp giờ, NghiêuVũ vẫn ngồi yên trên xe. Trong xe, từ xa đã nhìn thấy bóng Đồng Tư Thành. Anhlặng lẽ đứng ở chỗ ngày trước thường đợi cô, nhìn về phía thành phố, mặt căngthẳng lo âu, hàng lông mày nhíu lại. Anh đang đợi cô.

Ra khỏi xe, chạy đến với anh. Lạitrở về như xưa. Lúc này không hiểu sao cô không thể đẩy được cửa xe, chân khôngthể nhúc nhích. Cô do dự.

Nghiêu Vũ ngày xưa sẽ chạy nhưbay đến, hớn hở gọi anh. Bây giờ cô do dự.

Nghĩ tới anh đang đợi mình ở bếntàu, cô sốt ruột, lúc này nhìn thấy anh lại dùng dằng không biết có nên đi tới.Anh giống như miếng lườn gà thật sao?

Nghiêu Vũ nhớ lại lời của ThiênTrần, cứ để mọi sự tuân theo tự nhiên, đã do dự, thì không đi nữa.

“Cô ơi, cô có xuống xe không? Đếnbến rồi”. Bác tài giục.

Hai hàng nước mắt Nghiêu Vũ tràora. “Ấy, cô đừng khóc, tôi không giục nữa”. Bác tài cuống quýt.

Nghiêu Vũ nhìn Đồng Tư Thành,nước mắt tuôn đầy mặt. Cô thấy anh rút điện thoại xem giờ, lại nhìn về phíathành phố, cuối cùng quay người đi vào bến. Có nên đi tới đó? Nên hay không?Lòng cô lại rối như tơ.

Di động có tín hiệu, Đồng TưThành gửi tin nhắn: Anh đợi em ở thành phố A.

Lòng nhẹ nhõm, cô đột nhiên khôngmuốn trở về thành phố đó nữa, “Bác tài, phiền bác đưa tôi quay về chỗ cũ. Hômnay tôi chưa đi”.

Loading...

Xem tiếp: Chương 26

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vật Cưng Của Thiếu Gia

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 16


Phong Ngự

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 280


Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 76


Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 67


Đồng Xu Nhuốm Máu

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 3