Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 23
Chương trước: Chương 22
Đồng Tư Thành hơi khép mi, mộtthoáng chua chát vương trong mắt, trở về nước lâu như vậy, luôn kiềm chế khôngđến gặp cô. Lúc này, anh mới biết thì ra khi anh treo cô, anh cũng treo chínhmình.
Thiên Trần hẹn Nghiêu Vũ đi dạophố, lang thang chẳng biết để làm gì, gặp cửa hiệu nào cũng vào ngó nghiêng.
Họ luôn bị lườm nguýt chọn đichọn lại khiến chủ hàng sốt ruột. Khi Thiên Trần thay quần áo đến lần thứ N đira, cuối cùng phát hiện cô bạn mình có gì bất ổn.
Hôm nay Nghiêu Vũ không có hứngthử quần áo, nói là đang đại hàn, không muốn cởi đồ trên người, chỉ nhìn ThiênTrần thử. Thiên Trần lần nào cũng hỏi, "Bộ này thế nào?".
Nghiêu Vũ chỉ liếc qua gật đầu,"Được đấy, rất đẹp".
Khi Thiên Trần không ưng ý, đếncửa hiệu khác, cô vẫn nói câu đó, "Được đấy, rất đẹp".
Cuói cùng Thiên Trần không nhịnđược: “Tiểu Vũ, sao lần nào cậu cũng chỉ nói đẹp, giống hệt Tiêu Dương, chánchết được!".
"Trần Trần, cậu người đẹp,dáng đẹp, mình thấy cậu mặc gì cũng đẹp!".
Thiên Trần chán ngán, ngồi xuốngcạnh Nghiêu Vũ giọng rầu rĩ: "A Dương lần nào cũng nói thế, hôm nay cậusao vậy, trước đây mỗi lần đi phố đều hăng hái thử hết bộ này đến bộ khác, bâygiờ sao vậy?".
Nghiêu Vũ nhoẻn cười, "Có lẽđang thời kì đèn đỏ, mệt mỏi".
Thiên Trần cằm túi đồ kéo cô đứnglên, "Đi bộ liền mấy phố, sao chẳng mệt! Đi, chúng ta vào uống cafe, mìnhcũng mệt rồi".
Hai người sau khi vào quán NghiêuVũ theo thói quen gọi một cốc Mocha, yêu cầu không cho sữa. Thiên Trần cười hihí.
"Thấy chưa, cậu không hềuống loại cafe khác, vẫn không quên Đồng Tư Thành!".
Nghiêu Vũ nổi đóa: "Đừngnhắc đến anh ta, ai không quên được anh ta!".
Thiên Trần im bặt nhìn bạn,Nghiêu Vũ rõ ràng đang cáu, cô nghĩ một lát nói, "Thực ra Đồng Tư Thànhrất cố gắng, người gầy đi nhiều so với lúc mới về nước, tháng này anh ấy và ADương đều quá mệt. Công ty của họ xem ra hoạt động khá tốt, không biết Đồng TưThành lôi kéo được khách ở đâu. Ôi, A Dương còn bận đến nỗi không có thời gianđi với mình! Mình buồn lên mạng tìm bạn chat, hẹn hò".
Nghiêu Vũ uống một ngụm cafe, vịđắng thấm vào họng. Lấy đường cho thêm nửa gói, quấy uống, vẫn đắng. Đổ luôn cảgói, khi uống tiếp, thở dài:
"Thiên Trần, cafe cho đườngthì ra khó uống như vậy".
"Đó là vì cậu quen uống cafekhông đường".
Quen ư? Cô đã quen được Đồng TưThành cưng chiều ư? Anh trở về hơn một tháng, nhoáng cái đã sắp Tết, vẫn chưaxuất hiện. Chỉ có thỉnh thoảng đi với nhau, Thiên Trần nhắc tới anh, kể chuyệnanh với Tiêu Dương bận rộn làm ăn thế nào. Nghiêu Vũ chưa gặp lại cũng hìnhdung được bộ dạng Đồng Tư Thành lúc bận rộn.
Người đàn ông chăm chú làm việctrông rất đẹp. Khi Nghiêu Vũ vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng liếc trộm Đồng TưThành làm việc cô đã rút ra kết luận đó. Do say mê nên mới chăm chú.
Nghiêu Vũ thích nhìn đôi bàn taynhư múa trên bàn phím của Đồng Tư Thành lúc anh lập trình. Hai mắt anh nhìn mànhình, lông mày thỉnh thoảng hơi nhíu, rồi lại giãn ra. Đồng Tư Thành không cầnngoái lại cũng biết Nghiêu Vũ đang nhìn, anh vẫn chăm chú, tay vẫn không ngừngmúa trên bàn phím, miệng đột ngột buông một câu, anh thú vị hơn tiểu thuyếtsao?
Nghiêu Vũ quẳng cuốn sách, nhảyđến cù anh, Đồng Tư Thành vẫn không thấy nhột.
Lại nhấp một ngụm cafe ngọt sắckhông còn vị cafe nữa, cô bỏ cốc xuống, vẫy phục vụ gọi một cốc Capucino. Cafekhác loại, vị cũng khác, Mocha không đường vẫn thuần chất, nếu là cafe ngọt thìCapucino ngon hơn.
Thói quen không dễ thay đổi, nếukhông từ bỏ, chỉ muốn thay đổi nó, càng khó.
Thiên Trần chăm chú nhìn NghiêuVũ, bây giờ không cần đoán cô cũng biết, "Thực ra, Đồng Tư Thành muốn chocậu cuộc sống tốt hơn".
"Mình biết".
"Công ty tết Dương lịch mớikhai trương, cậu cũng biết, hai người đó chỉ dựa vào sức mình, cho nên lúc đầubận một chút, nếu đến tìm cậu sẽ không còn thời gian".
"Đúng, Tiêu Dương cũng muốnsớm ổn định sau khi có khách hàng cố định mới yên tâm. Thiên Trần, cậu với TiêuDương bây giờ thế nào?". Nghiêu Vũ chuyển chủ đề.
"Vẫn thế, bố mẹ mình thỉnhthoảng lại nhắc con nhà ấy con nhà nọ lấy được chồng cừ thế nào, hoặc là ôngchú bà dì của mình lại có người muốn giới thiệu. Đành trì hoãn!". ThiênTrần đã quyết, bây giờ Tiêu Dương đang bận, cũng không vội. Nhưng vẫn bănkhoăn, "Tiểu Vũ, mầy lần mình gọi cho Tiêu Dương đều thấy anh ấy đang đánhbài. Công ty bận như thế, giao dịch với khách nhất định phải đánh bàisao?".
Nghiêu Vũ uống một ngụm cafe ngọtsắc ngấy tận cổ, lắc đầu, lấy khăn giấy lau miệng, "Thiên Trần, chuyện nàycũng khó nói, có khi khách của anh ấy thích đánh bài?".
"Nhưng... Tiểu Vũ!".Giọng Thiên Trần lo lắng, "Mình cảm giác không phải như vậy, có lúc rõràng có thể từ chối, chẳng lẽ không đánh bài với khách thì không làm ănđược?".
Thiên Trần rất bực với TiêuDương, lại nhớ bố từng rất nghiêm túc nói với cô, "Thiên Trần, vì sao đánhbài trở thành thú vui? Chỉ vì nó mang ham muốn lợi ích. Con người là động vậtbị lợi ích cám dỗ, nếu một người không kiểm soát được bản thân, làm sao chúngta có thể yên tâm? Cho nên thỉnh thoảng đánh cho vui thì được, nếu ham mê làhỏng".
Điều bố nói, cô hiểu, cô cũngbiết Tiêu Dương nhiều lúc thực sự ham mê trò đó, nhưng vẫn thanh minh cho anh.
Bố lại nói: “Thiên Trần, chúng tavẫn nên xem xét nhiều hơn, so sánh một chút, tầm mắt rộng ra, đừng có chỉ nhìnvào một Tiêu Dương được không? Trước giờ thực ra con cũng chỉ có một bạn trailà nó".
Nghiêu Vũ nhận ra tâm tư củaThiên Trần, mỉm cười an ủi, "Nhiều người ngồi vào chiếu bài là quên hết,dù sao Tiêu Dương chưa bao giờ tắt máy, vẫn coi trọng cậu".
Thiên Trần thở dài không nói, đôimắt trong veo lởn vởn bóng mây đen. Coi trọng cô tại sao không từ bỏ thói xấuđó? Cứ như vậy làm sao thuyết phục được bố mẹ?
Loại cafe khác cũng không thể làmtinh thần Nghiêu Vũ phấn chấn, thấy Thiên Trần tư lự, vội kéo tay bạn, giọngsôi nổi: “Bây giờ có hứng rồi! Nào, chúng ta vào siêu thị".
Nghiêu Vũ đi đến những địa điểmđặt hộp đèn quảng cáo theo dõi lắp đặt. Lần này để kịp khai trương khu chung cưmới trước Tết nguyên đán, Gia Lâm cho quảng cáo khắp nơi, hơn trước rất nhiều.
Cô đi đến ngã tư ở trung tâmthành phố, ở đây đang lắp một hộp đèn quảng cáo cỡ lớn. Nghiêu Vũ dừng lại, lắpxong hộp đèn này công việc ở Gia Lâm coi như xong. Cô thở phào, còn hai ngàynữa sẽ về nhà, Đồng Tư Thành vô tình hay hữu ý kéo rộng khoảng cách khiến côlúng túng. Có lúc Nghiêu Vũ muốn đi tìm anh, hỏi anh rốt cuộc muốn gì? Cô khôngthích cảm giác bị treo lơ lửng như vậy.
Thỉnh thoảng lại nhớ những kỉniệm ngày xưa, khi anh đang sống cùng một không gian thành phố, lại thông quaThiên Trần, thông qua những kỉ niệm không để cô yên. Nghiêu Vũ muốn làm xongviệc để về nhà, chui vào cái vỏ của mình, nhờ tình ruột thịt xua đi cảm giáchoang hoải vố định trong lòng. Cô hình dung cả trăm lần cảnh tượng anh đến tìmcô, bây giờ dường như đều trở thành bong bóng.
Trao đổi vài câu với công nhân,sau đó cô đứng tựa lan bên đường quan sát.
Nghiêu Vũ không biết, khi cô đangtheo dõi công nhân làm việc, ở một chỗ không xa phía sau, Đồng Tư Thành chợtdừng chân.
Sắp đến Tết, việc công ty coi nhưđỡ bận, Đồng Tư Thành đang suy nghĩ nên đến gặp Nghiêu Vũ như thế nào. Hai nămmới quay trở lại, chiều nay ra phố, ở phía xa, bóng Nghiêu Vũ bất ngờ lọt vàotầm mắt.
Đồng Tư Thành hơi khép mi, mộtthoáng chua chát vương trong mắt, về nước lâu như vậy, luôn kiềm chế không đếngặp cô. Mãi lúc này, anh mới biết thì ra khi anh treo cô, anh cũng treo luônchính mình. Dường như là phản ứng trong chớp mắt, anh há miệng định gọi. Chânvừa bước, lại dừng.
Anh dừng lại, đứng cạnh cây đalặng lẽ nhìn cô. Nghiêu Vũ vẫn gầy, quần áo vẫn giản dị, tóc vẫn buông dài tớithắt lưng, có một vẻ đẹp xuất thần trong khoảnh khắc động tĩnh đó.
Sau khi ra nước ngoài, Đồng TưThành mới nhận ra mái tóc thẳng chấm vai của các thiếu nữ Trung Quốc có một sứchấp dẫn kì lạ. Anh không chỉ một lần hồi nhớ mái tóc dài như thác của NghiêuVũ. Mềm mại đen óng, từng sợi suôn thẳng đều tăm tắp, trượt giữa các ngón taynhư cát đổ.
Cô không thay đổi chút nào ư? Côgiơ tay ra hiệu, rồi rời lan can đến trước hộp đèn quảng cáo, bây giờ cô đãchăm chỉ làm việc rồi sao? Hình như đang tranh luận điều gì với công nhân.
Một lát sau, anh thấy cô lùi vềchỗ cũ, tiếp tục tựa lan can đứng nhìn. Anh thấy Nghiêu Vũ xoa hai tay vàonhau, cô vẫn rất sợ lạnh, tháng Giêng, ngoài trời gió lạnh thấu xương đến mứcchỉ một lúc là chân tê cóng.
Đồng Tư Thành còn nhớ Nghiêu Vũrất sợ lạnh, cứ đến mùa đông là co ro, luôn dẩu môi ca thán, lạnh quá, TưThành.
Đang nghĩ vậy, lại thấy cô bướcvội sang một bên, ra sức kéo đầu dây thừng ở góc biên quảng cáo, nói to gì đóvới bên trên. Mấy công nhân chạy đến, trên dưới cùng phối hợp cố định hộp đèntrên khung sắt. Nghiêu Vũ lùi về sau ngắm nghía, gật đầu cười.
Bao lâu rồi không nhìn thấy côcười? Thì ra nhãn lực anh vẫn tốt, cách cả trăm mét, cũng nhìn thấy nụ cười củacô.
Trời tối dần, Đồng Tư Thành vầnđứng yên. Hộp quảng cáo phía đó đã lắp xong, đang thử đèn. Anh nhìn đồng hồ, đãbảy giờ tối. Bóng Nghiêu Vũ dưới ánh đèn sao mà đơn bạc nhưng rõ ràng cô rấtvui.
Đồng Tư Thành biết cảm giác đó,chính là niềm vui thực sự trong công việc. Cô sống rất thực, anh khẽ cười,Nghiêu Vũ luôn như vậy, rất dễ vui.
Lúc đó anh bỗng thấy một chiếc xehơi đi đến dừng trước mặt cô, một người đàn ông dáng thẳng, mạnh mẽ và điểntrai bước xuống, anh ta đứng nhìn hộp đèn quảng cáo cười, lát sau Nghiêu Vũcùng anh ta lên xe.
Đồng Tư Thành cau mày, người đócó thể là ai? Đột nhiên căng thẳng, người đàn ông này gây cho anh cảm giác bấtan. Anh suy nghĩ một lát, rồi gọi taxi đi khỏi.
Hứa Dực Trung đi đón Nghiêu Vũ,chỉ hỏi về công việc, tuyệt nhiên không nói gì khác. Anh nhận ra, tiếp xúc bìnhthường không có áp lực như thế lại khiến Nghiêu Vũ dễ chấp nhận anh hơn so vớichăm sóc.
Trao đổi xong công việc, NghiêuVũ yên lặng.
"Đi ăn chứ?".
"Không muốn ăn".
"Dù gì cũng nên ăn mộtchút?".
"Macdonal".
Hứa Dực Trung lại bực, coi mìnhlà đồ ăn nhanh chắc, cô ta ăn xong là muốn bỏ chạy? Anh không nói không rằnglái xe đến nhà hàng Macdonal, nói với cô, "Cứ ngồi trên xe, tôi đimua".
Lát sau, anh đưa một túi giấy chocô, Nghiêu Vũ không muốn ăn cùng anh, nhất định không lãng phí một chút thờigian! "Ăn ngay hay mang về nhà?".
Chỉ có thế thôi ư? Nghiêu Vũ nghihoặc liếc anh một cái, “Cám ơn, mang về nhà ăn".
Hứa Dực Trung lái xe đến khu nhàtầng, cười vui vẻ, chào tạm biệt rồi phóng xe đi.
Nghiêu Vũ cười. Hứa Dực Trung nhưthế này tốt bao nhiêu, không gây cho cô bất cứ áp lực hoặc ý nghĩ vẩn vơ nào.Cô nghĩ, Hứa Dực Trung cũng là một người rất tốt, anh bẩm sinh đã có dáng nhưma nơ canh, mặc gì cũng đẹp, nhà lại giàu, tính cách cũng rất được, hèn nào phùhợp tiêu chuẩn của Đỗ Lối. Tại sao mình không động lòng với anh ta?
Nghiêu Vũ lắc lắc đầu, lòng côrót cuộc vẫn chưa quên quá khứ.
Quay người đi về nhà. Vừa trởbước liền nhìn thấy Đồng Tư Thành.
Anh đứng dưới đèn đường cạnh bồnhoa, lặng lẽ nhìn cô. Trong một tích tắc Nghiêu Vũ thoáng giật mình, hình nhưtrở về thời đại học ngày nào, ra khỏi kí túc là nhìn thấy Đồng Tư Thành.
Anh luôn đứng dưới ánh đèn đường,ánh đèn bàng bạc lạnh lẽo chiếu lên người anh, thân hình hơi gầy của anh đổthành cái bóng dài, Nghiêu Vũ thường giẫm lên đầu cái bóng đó. Đồng Tư Thànhnghẹo cổ sang bên, cô lại nhảy sang giẫm tiếp...
Hình ảnh Đồng Tư Thành đứng dướiánh đèn đường, từng là bức tranh đẹp nhất trong tâm trí cô.
Cô ngẩng nhìn lên, dưới quầngsáng đó có một con thiêu thân đơn độc bay liệng.
Đã vào sâu trong mùa đông sao vẫncòn thiêu thân? Nghiêu Vũ hơi ngỡ ngàng nhìn nó, bạn bè nó đã đi trọn cuộc đờitươi đẹp trong mùa hè, riêng nó vẫn còn muốn đuổi theo ánh sáng? Nghiêu Vũ ngâyngười nhìn con thiêu thân bất chấp sống chết lao vào ánh đèn. Cảm động sao? Cólẽ đúng, cô vốn thích những sự liều lĩnh bất chấp như thế. Nếu ví con người vớiđá, một người khi mới sinh ra, chính là đá hình thành tự nhiên trên núi. Lắngnghe những vị khách qua đường như cát, gió và suối kể với nhau về thế giới bênngoài. Vô cùng khao khát, liền bất chấp tất cả thoát khỏi lòng mẹ lăn khỏi đỉnhnúi.
Được gió và dòng nước đưa đi, lúcđầu dòng nước rất dịu dàng, êm đềm chảy xuôi, chỉ cho đá xem cảnh sắc như tranhhọa đồ ven đường. Lúc đầu đá còn vui sướng tung tăng trong lòng nước ấm áp, mệtthì ngả mình thảnh thơi phơi nắng trên bờ suối, nghỉ chán rồi thì theo dòngsuối đi tiếp. Khi dòng suối hợp lưu đổ ra sông, con sông ầm ầm cuộn sóng, đá cóthể được dòng sông đưa đi rất xa, đi càng xa, đá mới đột nhiên phát hiện, nếukhông muốn mình bị đập nát tan tành, chỉ có thể va đập với các hòn đá xungquanh, mọi góc cạnh bị mài bằng trong cuộc va đập đó, đến khi hai bên đều biếnthành những hòn đá nhằn thín như quả trứng ngỗng, sau đó mệt mỏi buông mìnhtheo dòng nước, chỉ muốn lặng lẽ nằm yên ngước nhìn trời xanh mây trắng.
Lòng vẫn nguyên vẹn nhưng khôngai có tấm lòng đập vỡ lớp vỏ dày, để lộ ra góc cạnh bên trong.
Nghiêu Vũ cảm thấy mình như bịmài thành hòn đá tròn, cô luôn dùng cái mặt trơn nhẵn giao tiếp với bên ngoài,cẩn thận bảo vệ cái góc cạnh bên trong.
Con thiêu thân bay liệng khôngbiết mệt trong ánh đèn. Cô nghĩ, nhất định là do mình nhìn quá lâu, mắt mỏi chonên mới giàn nước mắt như một phản xạ, không phải cô muốn khóc.
Bóng Đồng Tư Thành hôm nay cũngbị ánh đèn đường kéo dài như vậy. Nghiêu Vũ nhìn bóng anh, đầu anh chỉ cáchchân cô không quá mười phân, chỉ cần giơ chân ra là có thế giẫm lên. Cô giơchân như thăm dò, nhưng không giẫm, bóng đâu không thấy nữa, Nghiêu Vũ theothói quen nhìn sang hai bên, Đồng Tư Thành đã sải bước lại gần. Nghiêu Vũ cònchưa kịp phản ứng anh đã nói nhỏ, "Nghiêu Nghiêu, giẫm lên ngực anhđi".
Nghiêu Vũ giật mình nhảy sangbên, Đồng Tư Thành một bước đi đến, "Nghiêu Nghiêu".
Tiếng gọi thân thiết đó hạ gụcNghiêu Vũ hoàn toàn, đẩy cô vào cõi mơ hồ. Anh đã đứng cách cô không đến mộtthước. Đồng Tư Thành ngày trước vẫn đây? Cô dường như không nhận ra sự khácnhau của hai người đó.
Hơi hướng quen thuộc phả tới,trong tích tắc, Nghiêu Vũ không còn tư duy, hai người lặng lẽ đứng. Cô đã nghethấy tiếng tim anh, dồn dập và khắc khoải, từng tiếng từng tiếng giội vào taicô.
Nếu, trí nhớ cô kém một chút thìtốt, nếu cô có thế quên được nỗi tuyệt vọng của đoạn đường hai trăm mét đã điqua hai năm trước thì tốt biết mấy. Nghiêu Vũ nhìn bóng Đồng Tư Thành dưới chânmình, nghĩ tới bóng anh bị cắt khúc bởi những bậc khán đài sân vận động nămxưa, anh bây giờ vẫn nguyên lành, nhưng cô đã bị cắt thành vô số khúc, NghiêuVũ thở dài, lùi lại, bình tĩnh nhìn anh.
Trong ấn tượng, xưa nay luôn làcô nép vào anh, luôn là anh kéo cô ra: Được rồi, sao mà ép chặt thế?
Lúc đó cô đã nói với anh hoàntoàn nghiêm túc: Tư Thành, nếu em không nép vào anh, chắc chắn em không thíchanh nữa.
Đồng Tư Thành cũng nghĩ tới câuđó, lòng trống rỗng. Anh lặng nhìn Nghiêu Vũ, ánh đèn nhợt nhạt khiến mặt côcàng trắng xanh, "Nghiêu Nghiêu, em có khỏe không?".
Anh... anh không còn là Đồng TưThành trong lòng cô. Nghiêu Vũ liên tục tự nhủ, đây là người khác, rất khác!
"Vẫn khỏe!". Nghiêu Vũkhông ngẩng đâu, “Còn anh?".
Đồng Tư Thành cười gượng,"Không khỏe lắm, mệt mỏi nhức đầu".
Giọng cô, sắc mặt cô dù tự nhiênthế nào, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đồng Tư Thành lại thấy buồncười, trước mặt anh cô luôn không giấu được tâm sự của mình, "Sao khôngnhìn anh?".
Nghiêu Vũ hoài công cố sức ngẩngđầu, đột nhiên muốn khóc. Đột nhiên muốn bỏ chạy. Anh về lâu như vậy, lại xuấthiện đột ngột như thế, không nói trước một câu?!
Đồng Tư Thành một tay kéo cô vàolòng, Nghiêu Vũ lặng lẽ vùng ra, anh không buông tay, ra sức ôm cô, giọng dịudàng, "Tại anh, tất cả là tại anh, anh có lỗi".
Nghiêu Vũ không nói, cô không cònsức giãy giụa, muốn nói, lời lại tắc trong ngực, Đồng Tư Thành nâng mặt cô, hônvào đó. Không cho cô cơ hội suy nghĩ, cũng không để cô bỏ chạy.
Nghiêu Vũ mím chặt môi, anh khôngmiễn cưỡng, chỉ phủ lên môi cô, chỉ muốn hai bên cảm nhận hơi thở của nhau, cảmgiác quen thuộc dần dần trở lại, Nghiêu Vũ cũng dần dần bình tĩnh.
Đồng Tư Thành vẫn ôm cô, haingười đứng yên dưới ánh đèn đường. Mũi anh đột nhiên cay cay, "Anh sairồi, Nghiêu Nghiêu, anh không đi nữa, từ nay không bao giờ đi nữa".
Nghiêu Vũ khẽ đẩy anh ra,"Em mệt rồi!".
"Anh đưa em về".
"Không cần, em tự đi".
Đồng Tư Thành cau mày, nắm taycô, "Ngày trước bao giờ anh cũng đưa em về".
Nghiêu Vũ lập tức đẩy tay anh,mắt cô lộ vẻ kiên nghị, "Lần đó anh không!". Nói xong quay người đithẳng. Lần đó anh chỉ nhìn cô đi, không gọi một tiếng. Lần đó anh không đưa côvề, chỉ nhìn theo bóng cô đi.
Đồng Tư Thành cũng nghĩ tới hômđó. Cô vẫn nhớ? Cô vẫn chưa quên? Nhìn bàn tay mình bị Nghiêu Vũ đẩy ra, anhkhẽ nói: "Nghiêu Nghiêu, anh không nghĩ em sẽ tha thứ cho anh, hoặc làchúng ta có thể quay lại. Anh vẫn chỉ có câu đó. Anh đã trở về, chúng ta làmlại từ đầu. Cho anh, cũng là cho em thời gian được không?".
Đầu cô ong ong. Cô không biết,thật sự không biết. Từng bước lên tầng, từng bước nặng trĩu.
Đồng Tư Thành trầm ngâm nhìn theobóng cô. Nghiêu Vũ luôn khiến anh bất ngờ. Cô không hề rơi một giọt nước mắt!Anh lặp đi lặp lại câu đó. "Lần đó anh không". Lần đó anh đã phảikiềm chế thế nào mới buộc mình không! Anh sai ư? Anh chỉ muốn suy nghĩ thực tếmột chút, nhưng bây giờ anh đã trở về, anh không muốn chia tay với cô, anh cókhả năng cho cô cuộc sống tốt hơn.
Đồng Tư Thành vẫn đứng yên, đứngdưới đèn đường, ngẩng đầu nhìn Nghiêu Vũ lên cầu thang.
Vào nhà, cô đến bên cửa sổ, theothói quen nhìn xuống dưới. Tay vừa vén một góc rèm đã rụt lại như phải bỏng.Chính lúc rèm cửa sổ vừa rung, Đồng Tư Thành như một phản ứng, vội ngẩng nhìnlên. Nghiêu Vũ giật mình, vội lùi lại, bức tranh nhìn thấy trong chớp mắt, lạilần nữa làm cô run lên. Đồng Tư Thành dưới ánh đèn đường, anh vẫn đứng dưới ánhđèn đường!
Đồng Tư Thành nhìn thấy rèm cửasổ rung rung. Một số thói quen khi đã hình thành rất khó thay đổi, anh biếtNghiêu Vũ vào nhà nhất định sẽ nhìn ra ngoài. Anh tin là bức rèm cửa sổ chebóng Nghiêu Vũ nhất định có ngày được tay cô vén lên.
Lòng bỗng phấn chấn, anh cười,giống như ngày xưa, giơ tay vẫy rồi quay đi.
Nghiêu Vũ mềm nhũn đổ lên giường,tâm tư của cô đã bị Đồng Tư Thành nhìn thấu. Cô bỗng giận mình, giận mình tạisao vô thức chạy đến bên cửa sổ ghé nhìn? Lẽ nào thâm tâm vẫn mong nhìn thấyanh dưới ánh đèn đường?
Anh đột ngột xuất hiện như vậy,không một dấu hiệu, một lời báo trước. Khiến cô không hề có chuẩn bị.
Khuôn mặt Đồng Tư Thành thoángnhìn trong chớp mắt đó, khoảng cách xa như thế, Nghiêu Vũ vẫn cảm giác như ngaytrước mặt, hàng mi góc mắt cơ hồ đều nhìn rõ. Anh ngẩng đầu, vẫn dịu dàng mỉmcười như xưa. Ánh mắt anh vẫn đợi chờ, giống như ngày xưa mỗi lần trở về kí túcngó qua cửa sổ nhìn thấy, anh chờ đợi thấy cô ngó qua cửa sổ, vẫy tay tạm biệt.
Hai năm trôi qua, anh to khỏe hơntrước không ít.
Nghiêu Vũ nhớ lại trước đây mỗilần anh mặc plet là cô buồn cười, trông giống cái mắc áo, gió vừa thổi làbay lất phất. Hôm nay nhìn loáng thoáng bộ u phục trên người đã đầy đặn.
Mũi anh vẫn thẳng, có lần anh giảbộ thở than: Một cô sinh viên ở phòng thí nghiệm nhìn anh thở dài, nói Đồng TưThành, sao mũi anh thẳng thế?
Nghiêu Vũ cười khanh khách, đúngrồi, lại đây, em cạo phẳng đi.
Mắt anh trầm tư hơn, dò xét hơn,vòng tay và nụ hôn của anh rất quen thuộc, nụ cười của anh vẫn như xưa...
Đêm nay gặp lại đã ngẩn ngơ. Đêmnay gặp lại cũng không rơi nước mắt.
Đầu đau âm ỉ, đau thực sự, NghiêuVũ nhắm mắt ngủ thiếp.
Xem tiếp: Chương 24