Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 29

Chương trước: Chương 28



Cô sắp mất anh rồi sao? Tháiđộ bất cần của Tiêu Dương khiến Thiên Trần lòng đau như xé, chớp mắthọ đã trở thành xa lạ?

Nghiêu Vũ liếc trộm anh, haingười vẫn cùng ăn cơm như trước, thói quen cũng không thay đổi, nhưnganh có còn là Đồng Tư Thành ngày xưa?

Mấy ngày nay Thiên Trần đặcbiệt không vui. Hôm nay viết bài suýt nhầm lẫn thứ tự tên các vịlãnh đạo, bị chủ biên quạt ột trận, cô biết mình sai, cúi đầunghe mắng.

Buồn bã gọi điện thoại choTiêu Dương, đã đau đầu vì chuyện trong nhà, công việc lại không thuậnlợi, cô nhớ Tiêu Dương.

Thiên Trần như con chim sẻ bịướt cánh trong mưa, lao đến muốn nấp dưới cánh Tiêu Dương. Sáu năm, côđã quen có gì phiền phức là đi tìm anh. Giọng nói dịu dàng của anh, sẽ khiếndòng nước hung dữ trở lại hiền hòa, khiến bão tố thôi gầm thét.

Nhưng điện thoại hôm nay khôngđem lại an ủi như cô mong đợi, đầu bên kia vẫn truyền đến tiếng xóc bài, lọcxọc khô cứng chích vào tai. Thiên Trần bỗng thấy mệt mỏi đã rời, lặng yênmột lát, nhẹ nhàng hỏi anh: "A Dương, anh lại chơi bài?".

"Ừ, với khách của côngty".

Tiêu Dương bối rối, “ThiênTrần, xong là anh đến tìm em được không, bây giờ thật sự không đi được".Tiếng giục ra bài vọng vào trong máy.

Hôm nay đúng lần chơi với khách,mấy vị đều là người quen cũ của công ty, hôm nay nhận của họ một đơn hàng,công việc xong xuôi, có người đề nghị chơi vài ván. Đồng Tư Thành không chơi,chỉ có Tiêu Dương nghênh tiếp.

Tiêu Dương rất vui, cứ đà pháttriển hiện nay của công ty như Đồng Tư Thành nói, trong vòng một năm là đãtương đối khả quan. Đồng Tư Thành cũng từ bỏ ý định đi làm ở trung tâm phầnmềm. Quyết định dành toàn bộ tâm sức cho công ty. Hai người phân công, côngviệc đối ngoại, giao cho Tiêu Dương, Đồng Tư Thành chuyên phụ trách kĩ thuậtvà khai thác sản phẩm. Tính cách hai người một trầm tĩnh, một sôi nổi, phốihợp khá ăn ý.

Tiêu Dương rất nóng lòng muốnthấy kết quả, sớm xóa bỏ thành kiến của bố mẹ Thiên Trần với anh. Dạo nàyThiên Trần càng quyến luyến anh, anh biết gia đình gây áp lực rất lớn đốivới cô, nhưng mỗi lần nghe cô than thở, bố mẹ cô lại so bì con cái nhà nọnhà kia. Dù kiên nhẫn đến mấy Tiêu Dương cũng thấy mệt mỏi.

Anh thở dài, "Xong là anhđến tìm em ha? Đợi tí... tôi đập!".

Thiên Trần thấy anh nói chuyệnvới cô vẫn không quên chơi bài, cảm thấy tim mình như từ trên cao rơi thẳngxuống, đập vào mặt đất, bắn lên hỏa khí quay cuồng, nỗi tủi hờn bất chợtbùng lên: “Em ghét anh ham hố trò đó, Đồng Tư Thành cùng làm với anh, saoanh ấy không như anh?".

Giọng Thiên Trần trong điệnthoại hơi to,Tiêu Dương "tạch" một tiếng, tắt máy, gượng cười lắc đầu,nói với người xung quanh, "Phụ nữ là thế, mặc kệ, tiếp tục!".

Thiên Trần sững người.

Bàng hoàng nhìn di động trên taykhông dám tin. Bằng ấy năm Tiêu Dương chưa bao giờ ngắt cuộc gọi của cô, cho dùbuồn bực anh cũng chưa bao giờ cúp máy khi cô chưa nói hết.

Mắt bỗng cay đỏ, cô cúi đầubước nhanh khỏi phòng làm việc, đi thẳng vào công viên gần đó, nỗi uất ức đèlên ngực như tảng đá, tan thành suối nước mắt nóng hổi trào ra.

Trước đây Tiêu Dương chơi bài, côgiận dỗi là anh không chơi nữa, vội chạy đến dỗ dành, cho dù ở lại chơitiếp cũng không sống sượng ngắt máy như vậy.

Sao anh có thể như thế? Cô mớinói một câu, anh đã phản ứng như vậy? Anh không biết ngày hôm nay cô mệt mỏithế nào? Sao anh không nghĩ một chút cho cô? Có thể phũ phàng như vậy?

Khóc một lát, bình tĩnh lại, côgọi cho anh, "A Dương, anh có thể không chơi bài nữa không?".

“Thiên Trần!”. Giọng Tiêu Dươngnhư rên rỉ. Anh vẫn áy náy vì hành động vừa rồi của mình, thầm nghĩ nhấtđịnh cô rất giận, "Xong việc lần anh đến tìm em, được không?".

"Anh không cần đến tìm emnữa, chúng ta chia tay!". Thiên Trần đột nhiên hét lên. Cô bàng hoàngnhìn di động, cô vừa nói gì?

Điện thoại lặng ngắt, tiếngbước chân Tiêu Dương đi ra ngoài, “Thiên Trần”.

"Anh đã quên, hôm nay là ngàylễ tình nhân".

Tiêu Dương im lặng: "Xinlỗi, anh định xong việc, sẽ đi tìm em".

Xong rồi mới tìm em? Đón lễ tìnhnhân? Trước đây chưa bao giờ anh quên. Nghĩ tới cú điện bị ngắt giữa chừng,nỗi chán chường chưa từng có ập đến. Cô chợt nghĩ, có phải nếu chia tay, cảhai đều được giải thoát?

"A Dương, chúng ta chia tayđi". Giọng cô run run uất giận, cơ hồ như vậy mới có thể cứu vãn nhữnglời vừa hét một cách vô thức.

Tiêu Dương trầm ngâm một lát,"Được".

Được? Anh chỉ nói gọn một chữ?Sao anh không dỗ cô? Sao anh không nhận sai, không xin lỗi. Không hứa hẹn từnay bỏ đánh bài? Anh đồng ý ngay? Thiên Trần kinh ngạc nghe hơi thở nặng nềcủa Tiêu Dương trong máy. Nỗi tủi hổ lại trào lên, uất nghẹn. Cô vội vàng tắtmáy.

Cô đã nói chia tay với anh? ThiênTrần sững sờ giây lát, cuối cùng ý thức được điều mình vừa nói. Nước mắt từnggiọt lớn rơi xuống ngực, cô khóc to, không thể nào kìm chế, anh và cô chiatay! Sao cô có thể nói chia tay anh. Còn anh lại không níu kéo?! Không dỗdành, anh thích chơi bài như vậy, dù chia tay cũng không bận lòng? Chia tay...Thiên Trần một lần nữa nghĩ đến hai chữ đó, cô lại gọi điện.

Cô không nói, trong điện thoạichỉ có hơi thở và tiếng nấc.

Tiêu Dương rõ ràng đã rời khỏiđám bài, anh cũng không nói.

Hai người lặng lẽ cầm máy nhưvậy.

Trong lòng Thiên Trần có tiếnggào thét, chỉ cần anh dỗ dành cô. Cô đợi, đợi rất lâu, đầu bên kia vẫn yênlặng. Nước mắt lại tuôn. Cô tắt máy lần nữa.

Nắm chặt di động trong tay, trênmàn hình là ảnh cô và Tiêu Dương. Anh cười rạng rỡ đôn hậu, khuôn mặt thanh,sáng sủa kề sát cô, tràn trề sung sướng. Mười phút trôi qua, anh vẫn khônggọi lại, anh thật sự muốn chia tay cô? Nếu là trước đây anh đã gọi điện bảo côđợi, anh đã chạy đến... huống hồ, hôm nay là ngày lễ tình nhân! Thiên Trần bấtchợt thấy lòng đau thắt, đau không đứng lên được.

Bầu trời âm u, một trận mưa lớnsắp ập xuống, lòng cô cũng âm u, trĩu nặng. Vậy là cô mất anh? Sao anh có thểbằng lòng? Không cần cô nữa? Sự bất cần của Tiêu Dương khiến lòng cô đau nhưxé. Chớp mắt họ đã thành xa lạ rồi sao? Cô và Tiêu Dương? Thiên Trần khôngdám tin, yêu nhau khó khăn như vậy, chia tay lại dễ dàng như thế.

Cô thẫn thờ, lặng lẽ khóc, lẽ nàotình cảm của cô, tình cảm của cô và Tiêu Dương không qua được sóng gió như vậy?

Di động đột nhiên đổ chuông.Thiên Trần mừng rỡ, vội nghe, “Thiên Trần, mình quay về rồi, cậu đang làmgì”.

Là Tiểu Vũ, không phải anh, anhthật sự không cần cô nữa! "òa" Thiên Trần như tìm được chỗ xả, bậtkhóc.

Nghiêu Vũ hốt hoảng, vội hỏi:“Thiên Trần, sao thế? Đừng làm mình sợ!”.

Thiên Trần vẫn nức nở, vừa khócvừa nói, “Tiểu Vũ, mình không sống nổi nữa... mình... mình và A Dương chia tayrồi!".

Chia tay? Thiên Trần và TiêuDương chia tay? Có chuyện gì?! Nghiêu Vũ kinh ngạc, lập tức hiểu ra, "Cậuở đâu, để mình đến?".

"Ở bên ngoài!".

"Bên ngoài là đâu!".Nghiêu Vũ luống cuống. Không biết có chuyện gì?

Thiên Trần nức nở, "Cậu cónhà không, mình đến đó?".

Cô lau nước mắt, gọi xe đến nhàNghiêu Vũ. Nghiêu Vũ mở cửa, mắt Thiên Trần đờ đẫn, mặt trắng bệch như bóngma, miệng cười thê thảm: "Hết rồi, Tiểu Vũ!".

Nghiêu Vũ giật mình kéo cô vàophòng, "Cái gì hết rồi?.

"Mình nói là chia tay rồi,mình đã nói chia tay với A Dương, mình và A Dương chia tay rồi!". ThiênTrần nhắm mắt, đổ người xuống giường.

Nghiêu Vũ lấy chăn đắp cho cô,"Nằm một chút cho ấm, đừng vội, cứ từ từ nói".

Thiên Trần giơ tay túm lấy cô,bàn tay mảnh dẻ chống lên người cô, Nghiêu Vũ bất giác rùng mình, đôi tay lạnhngắt. Thiên Trần nhắm mắt, môi tím tái, lúc này cô giống như bóng ma. Độtnhiên thấy xót xa. “Thiên Trần, đừng vội, cậu nói Tiêu Dương như vậy, có khianh ấy cũng giận. Để mình hỏi Tiêu Dương, nào ngủ một giấc đi, mình đi mộtlát rồi về".

"Anh... anh ấy đồng ý rồi.Không ngờ anh ấy lại đồng ý! Anh ấy bảo, được!". Hai hàng nước mắt lạituôn, Thiên Trần nói như mê ngủ.

Nghiêu Vũ hốt hoảng, cô chưa baogiờ nhìn thấy Thiên Trần như vậy. Một Thiên Trần hăng hái năng nổ trong côngviệc, lúc nói đến Tiêu Dương giọng vẫn dịu dàng, Thiên Trần trong cươngngoài nhu, nhưng chưa bao giờ suy sụp như thế.

Nhiệt độ trong phòng hình như hơithấp, Nghiêu Vũ ớn lạnh rùng mình. Cô nắm chặt tay Thiên Trần nhưng không saolàm cho nó ấm lên. "Tiêu Dương sai rồi! Để mình đi mắng anh ấy một trận,cậu ngủ đi, phải tìm hiểu tình hình rồi mới định tội anh ấy, được không? Mìnhđảm bảo giúp cậu xả hận".

Dỗ dành Thiên Trần, nhìn đôi mắtđỏ mọng của cô, Nghiêu Vũ thở dài, ra cửa gọi cho Tiêu Dương: "Anh đangở đâu?".

"Công ty!". Tiêu Dươngrõ ràng cũng khó chịu, trả lời gọn lỏn.

"Đợi tôi ở đó".

Nghiêu Vũ vội vàng đi vào công tycủa Tiêu Dương và Đồng Tư Thành, đây là ngôi nhà hai tầng, diện tích gian hàngkhoảng hơn hai chục mét vuông, sắp đặt gọn gàng, xem ra có vẻ không tồi, côliếc nhanh một lượt, ánh mắt lướt qua Đồng Tư Thành, tư lự dừng lại ở TiêuDương

Tiêu Dương mặt sa sầm ngồixuống bàn. Im lặng nhìn Nghiêu Vũ bước vào.

Lúc này không có khách, Đồng TưThành ngồi một bên chăm chú nhìn cô, cũng không nói gì.

Nghiêu Vũ nhìn Tiêu Dương hít sâumột hơi, nói: “Anh giỏi thật! Đã đánh bài lại còn tinh tướng? Thiên Trần giậnnói một câu anh liền tắt máy? Vậy là lí gì?!".

"Nghiêu Nghiêu!". ĐồngTư Thành khẽ nói, thanh minh cho Tiêu Dương, "Buổi trưa mới có một đơnhàng, khách là người quen, muốn chơi, đành phải tiếp, Tiêu Dương bỏ đi saotiện?".

Nghiêu Vũ ngẩn người, mắt liếcTiêu Dương, “Thiên Trần bị áp lực thế nào không phải anh không biết! Anh cúpmáy cậu ấy quá giận mới nói chia tay, anh liền đồng ý? Một câu dỗ dành cũngkhông? Chỉ một chữ đã kích động cậu ấy? Anh có biết Thiên Trần đau khổ thếnào? Nếu quả thật phải tiếp khách không đi được, sao anh không nói rõ với cậuấy? Lại có thái độ như thế? Anh có biết tôi đã nhìn thấy bộ dạng Thiên Trầnthế nào không? Anh cứ đợi mà nhìn cậu ấy khóc đến chết".

Tiêu Dương mím môi, đôi mắt đentối sằm. Nghe Nghiêu Vũ nói liền một hơi, mặt anh lộ vẻ đau đớn.

Nghiêu Vũ thấy bàn tay Tiêu Dươngnắm mép bàn, khớp ngón tay trắng bệch, lại thở dài, "Phụ nữ cần được dỗdành, anh luôn nâng niu Thiên Trần như báu vật, làm sao cậu ấy chịu nổi cúsốc này?".

"Cô ấy ở đâu?". TiêuDương giọng khàn đặc khẽ hỏi.

“Ở nhà tôi, chìa khóađây!". Nghiêu Vũ đưa chìa khóa cho Tiêu Dương.

Anh liếc Đồng Tư Thành một cái,cầm chìa khóa chạy biến như cơn gió.

Tiêu Dương đi rồi, Nghiêu Vũ mớinhận ra mình không có chỗ đi, cô đứng ở cửa, hơi bối rối không biết làm gì.

Đồng Tư Thành dịch cái ghế chocô, “Ngồi một lát đã!". Anh quay đi lấy cho cô cốc trà, "Cầm choấm".

Nghiêu Vũ ngồi xuống, đón cốctrà, ôm trong tay.

“Buổi tối muốn ăn gì?”.

"À...".

"Ăn cá nhé, anh vẫn nhớ emthích ăn cá ở quán đó. Ăn một chút cho ấm". Đồng Tư Thành quyết địnhluôn. Anh nhìn cô, ánh mắt cười cười, "Ốm thật chứ?".

"Sao anh biết là ốmgiả?". Nghiêu Vũ cúi đầu uống ngụm trà, bị nóng bỏng lưỡi, xuýt xoa.

Đồng Tư Thành vội đón cốc trà,đưa cốc của anh cho cố, “Uống ngụm trà lạnh".

Nghiêu Vũ làm theo, đầu lưỡi têrát.

Đồng Tư Thành buồn cười nhìncô, "Ngốc quá!".

Không cần ngẩng đầu, cũng cóthể hình dung sắc mặt anh, vừa buồn cười vừa âu yếm. Ánh mắt anh nhìn cô nhấtđịnh là dịu như nước mùa xuân, nếu trước đây, cô đã lao vào lòng anh nũng nịu,vừa đấm anh vừa nói: Không phải, không phải, không phải thế!

Nghiêu Vũ tay ôm cốc trà, đầucúi càng thấp, kí ức xa xôi, cô chỉ nhớ lại, nhưng không còn xúc động muốn laovào lòng anh, thật sự không thể trở lại ngày xưa ư?

Anh không nói vì sao anh biết,chỉ là trực giác, từ lúc Nghiêu Vũ bước vào công ty anh đã nghĩ vậy, cô đãnhờ bác sĩ cho giấy xác nhận giả, bệnh án giả, ở nhà nghỉ chơi. Hai mươingày, cô đã nghĩ thông chưa? Anh không biết, cũng không muốn hỏi.

Quán cá bên sông, bầu không khícũng ấm nóng. Nghiêu Vũ thầm nghĩ thì ra cô vẫn có thể bình tĩnh đến đây,bình tĩnh cùng ngồi ăn với Đồng Tư Thành.

"Ăn cá chiên trước!".Đồng Tư Thành đẩy đĩa cá đến trước mặt cô.

Nghiêu Vũ vẫn sợ anh hỏi tạisao không ra bến tàu. Nhưng anh tuyệt nhiên không đả động, hình như không cócuộc chia tay với cô, hình như không có lần đón cô sau Tết. Anh vẫn chăm sóccô như ngày nào, quen thuộc như thói quen đẩy đĩa cá đến trước mặt cô, sau đómỉm cười nhìn cô ăn.

Trên mặt Nghiêu Vũ vẫn là nụcười nhạt. Đồng Tư Thành quan sát kĩ nụ cười đó, chỉ hai giây Nghiêu Vũ cốđịnh nụ cười trên mặt, ánh mắt Đồng Tư Thành quét trên mặt cô giống như mộtthiết bị thăm dò, cuối cùng anh cầm cốc nước lên uống.

Hai giây nghĩa là gì? Là khoảngthời gian đủ hai cái chớp mắt, đủ nói một câu, Nghiêu Vũ cảm thấy hai giây đólà sự khảo nghiệm, khảo nghiệm sự trưởng thành của cô trong hai năm qua, thực racô nên mừng mới phải? Nên đắc ý và hãnh diện vì bạn trai ngày trước vẫn thathiết với mình và dùng hư vinh đó thay thế nỗi hoang mang trong lòng! Nghiêu Vũcúi đầu tiếp tục ăn, cô phát hiện hành động của mình lại đi trước phản ứngbình thường.

Còn phản ứng tiếp theo khiến côkinh ngạc, cô vẫn hưởng thụ những chăm sóc của anh như ngày xưa. Anh gắp cá,rót nước ngọt cho cô, khuyên cô ăn chậm, cẩn thận bị hóc xương.

Nghiêu Vũ liếc trộm anh, haingười vẫn cùng ăn như trước, ngay thói quen cũng không thay đổi, nhưng anh cócòn là Đồng Tư Thành ngày xưa?

Đồng Thành không ngẩng đâu, vừaăn vừa nói. "Anh ngon hơn cá sao?".

Nghiêu Vũ giật mình, vội uống mộtngụm nước ngọt, che giấu sự lúng túng bị bắt quả tang.

Anh thở dài, ngẩng đầu chăm chúnhìn cô, nói giọng chân thành, "Nghiêu Nghiêu, đừng hoảng loạn, không phảiăn với anh bữa cơm nghĩa là quay lại với anh, em có bằng lòng cùng anh làm lạihay không anh cũng vẫn ở đây. Chúng ta ít nhất cũng là bạn, hiểu nhau hơn bạnbình thường, không phải sao?”.

Nghiêu Vũ ngẩng đầu, ánh mắtĐồng Tư Thành quá dịu dàng, mặt đầy âu yếm. Đôi mắt đó vừa chớp, nụ cười,cùng ánh đèn chìm vào đáy mắt. Chỉ còn một ngôi sao cô đơn lấp lánh trong đêmđông, sau đó cô nhìn thấy anh cười, sáng trong như ánh trăng trải trên đồi,khi đám mây tan.

“Đừng nhìn nữa, nhìn thế anh sẽxấu hổ". Đồng Tư Thành nói đùa.

Cô đỏ mặt, cúi đầu, anh lại gắpmiếng cá bỏ vào bát cô, "Cá này em thích nhất, hồi đó thực ra anh cũngthích, nhưng lần nào cũng nhường em. Mau ăn đi!".

Nghiêu Vũ không nhịn được cười,hai má ửng hồng, buột miệng, “Em khác rồi!".

Đồng Tư Thành cũng nghiêm túcnói, "Anh cũng thế".

Một nụ cười xóa hết oán thù.Chính là thế sao? Đầu Nghiêu Vũ nhẹ bẫng, hít một hơi dài, dần dần trởnên sôi nổi. Cô không cần nhọc lòng suy nghĩ nên như thế nào, chỉ cần làmtheo trái tim.

Đồng Tư Thành mỉm cười ngồinghe cô nói, anh cũng kể chặng đường hai năm của mình.

Trước đây anh không nói nhiềunhư thế.

Trên bàn là nồi lẩu nghi ngútkhói, tỏa mùi cay thơm phức, hơi bốc ra lại tản đi, khuôn mặt tươi cười củaĐồng Tư Thành lúc ẩn lúc hiện. Con người là vậy, dù minh mẩn đến mấy cũng cólúc bị sương khói che phủ. Hai người dường như rất gần nhau. Dường như hiểulầm tan, dường như không còn khoảng cách. Nhưng khi làn hơi bốc mù mịt, côlại thấy giữa họ có gì ngăn cách, giống như làn khói, sờ không thấy, bắtkhông được, chớp mắt đã tiêu tan.

Mặt anh ẩn trong hơi khói, nụcười nhàn nhạt, khóe miệng thâm trầm hơi nhếch. Chỉ có đôi mắt sâu lạnh điềmnhiên, đen như mực. Anh đang cười, nhưng cô không hiểu ánh mắt đó.

Ngày trước, Nghiêu Vũ thoáng qualà biết anh đang nghĩ gì, mọi xúc cảm của anh đều hiện lên trong mắt, còn bâygiờ cô không thể nhận ra cái gì ẩn trong đôi mắt tĩnh lặng đó.

Đây là nguyên nhân khiến cô dodự? Không còn thấy an toàn và tin tưởng như xưa?

Tiễn cô đến khu nhà cô, Đồng TưThành rút bông hoa trong túi, "Valentine vui vẻ! Anh vừa hái ở vườn hoabên đường".

Valentine? Đầu óc Nghiêu Vũ rốitung vì chuyện của Thiên Trần nên quên mất. Cô nhận món quà, tay vuốt cánhhoa, mỉm cười, “Cảm ơn".

Thiên Trần và Tiêu Dương đã làmlành với nhau, mọi hiểu lầm đã được hóa giải. Hai người càng quyến luyến.Thiên Trần than thở với Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, nếu A Dương không đến giảithích, có lẽ bọn mình cũng chia tay, yêu càng nhiều, giận càng sâu”.

Nghiêu Vũ hiểu ý bạn. Những kíức đẹp càng khiến cô đau đớn vì cuộc chia hai năm trước, càng khó gạt khỏilòng mình. Hai năm trôi qua, sâu trong lòng cuộc chia tay đó vẫn chưa phai? MắtNghiêu Vũ mơ màng, nhớ lại hồi nhỏ có lần về quê nghỉ hè, được ăn ngô nếpnướng. Ngố nếp vừa bứt từ ruộng lên, bóc qua lớp bẹ ngoài, bỏ vào bếp củi,mấy phút sau mùi ngô nướng đã thơm dậy khắp gian bếp, dùng kẹp sắt lôi ra, giũlớp tro xung quanh, cầm trên tay liên tục đảo cho bớt nóng, mùi thơm sực nức,vị ngọt tận chân răng, ăn cả những hạt hơi cháy vẫn ngon lành, bùi ngậy. Bâygiờ trên phố chỗ nào cũng có thể mua được ngô chiên bơ đựng sẵn trong túigiấy, nhưng không còn vị thơm ngọt như ngày xưa. Không ít lần đi dã ngoại, côcũng mua ngô đốt lửa nướng, nhưng không sao thấy lại vị ngô nướng quê nhà.

Không phải vị ngô nướng quê nhàđặc biệt hơn, mà ấn tượng tuổi thơ đã ăn sâu vào kí ức, Nghiêu Vũ cười, “ThiênTrần, không phải mình còn giận anh ấy vì cuộc chia tay đó, chỉ là mình nhậnra, mọi người đã thay đổi, cứ như mình không hiểu anh ấy, quen mà lạ, khôngphải là vấn đề làm lại từ đầu. Có lẽ mình không quên được những kí ức đẹp,chứ không phải là con người anh ấy".

"Nhưng Tiểu Vũ, cậu cứ coianh ấy là người mới, cậu khó quên quá khứ, tại sao không cho anh ấy một cơhội?".

Nghiêu Vũ khoác tay Thiên Trầnđi tiếp. Nụ cười lại hiện, khuôn mặt thanh tú bất chợt vui rạng rỡ, cô nói nhỏvới Thiên Trần: "Không phải mình không cho anh ấy cơ hội. Chỉ là mìnhkhông biết bọn mình liệu có thể có lại cảm xúc ngày xưa hay không".

Mắt Thiên Trần sáng lên, “TiểuVũ, cậu đồng ý cùng Đồng Tư Thành làm lại?”.

“Không phải làm lại, mà là mìnhmuốn hiểu lại một con người, cả hai đều không còn là chính mình thời đại học.Giống như cậu vừa rồi, cậu đã nói chia tay với Tiêu Dương. Trước đây dù bực,giận thế nào, cậu tuyệt đối không nói đến hai chữ chia tay, bây giờ vì áplực, vì mệt mỏi, cậu đã nói ra hai chữ đó, suy nghĩ của cậu giờ đã khác".

Thiên Trần cúi đầu, thờ dài,"Nói thật, Tiểu Vũ, mình và A Dương đã hòa giải, nhưng mình vẫn mệt mỏivô cùng, ở bên A Dương rất vui, nhưng về nhà, vừa nhìn thấy bố mẹ là hết vui.Ánh mắt mẹ luôn như nói, biết mình nói dối, nhưng vẫn im lặng, chỉ đau khổnhìn mình, ánh mắt đó, mình không chịu nổi...".

Nghiêu Vũ ôm Thiên Trần, lại thởdài, chuyện này cũng khó, cô và Thiên Trần là hai tính cách khác hẳn. ThiênTrần từ nhỏ đã quen nghe lời bố mẹ. Nếu bắt Thiên Trần phải chọn giữa bố mẹvà Tiêu Dương, sẽ khó khăn thế nào! Lúc này Nghiêu Vũ càng biết ơn bố mẹ luônủng hộ suy nghĩ của cô. “Thiên Trần, hay là cậu nói chuyện lần nữa với bốmẹ? Nói rõ tình cảm của cậu với Tiêu Dương? Họ thương cậu như vậy, nên nóichuyện nhiều hơn!".

Thiên Trần chỉ lắc đầu, côkhông dám chắc. Nhưng giấu bố mẹ đi lại với Tiêu Dương như thế này giống nhưvụng trộm! Cô và Tiêu Dương quan hệ đến mức đó, nếu bố mẹ biết, quả thậtThiên Trần không dám nghĩ tới hậu quả. “Trì hoãn thêm một thời gian đã, côngty hiện nay đang phát triển tốt, đợi khá lên chút nữa, có kết quả, cũng dễ ănnói với bố mẹ".

Loading...

Xem tiếp: Chương 30

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vong Xuyên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 30


Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 38



Khu Vườn Xương

Thể loại: Trinh thám, Tiểu Thuyết

Số chương: 22