Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 52

Chương trước: Chương 51



Nỗi đau xót xâm chiếm lòng anh,Trương Lâm Sơn hiểu, cán cân trong lòng anh đã nghiêng về Đỗ Lối. Cô và anhgiống như hai bánh xe răng cưa, từng mắt xích đều vừa khớp.

Tim Thiên Trần đã cháy thành trotừ khi chia tay với Tiêu Dương. Cô cảm thấy giữa cô và Lâm Hoài Dương không cógì để nói, họ giống như hai đường thẳng song song có thể bình ổn sống bên nhau,giống như đường ray tàu hỏa, có thể vươn rất dài, rất xa nhưng mãi mãi khôngbao giờ gặp nhau.

Gần sáng Trương Lâm Sơn về đếnnhà. Đèn phòng khách vẫn sáng, sắc trời sáng dần làm nhạt ánh đèn. Anh biết đólà vì Tuệ An sợ khi anh về, trong nhà tối om, cảm giác không hay. Nếu anh khôngvề, đèn sẽ sáng suốt đêm.

Anh tắt đèn, thấy thức ăn đậytrong lồng bàn, mở ra nhìn, sống mũi cay cay. Trước giờ Tuệ An không biết nấuăn, nhưng trên bàn toàn những món anh thích… Anh không hề biết cô đã học nấuăn, học nấu những món anh thích.

Anh lấy bát đũa ngồi xuống gắpvài miếng thức ăn, thức ăn đã nguội hết, tan trong miệng không rõ vị gì.

“Lâm Sơn, anh về rồi à?”. Tuệ Andụi mắt đứng ở cửa phòng ngủ.

Mái tóc hơi rối, thân hình quyếnrũ, mắt mơ màng, Trương Lâm Sơn buông đũa đi đến. Tuệ An ôm anh nũng nịu: “Emđợi anh mãi! Bế em đi!”. Trương Lâm Sơn cuối xuống bế cô, chiếc váy lụa mềm dánvào người, lộ ra cơ thể mảnh mai. “Sao lại gầy đi rồi?”.

“Anh không về, đêm nào em cũngthức giấc, không ngủ được”.

“Hôm nay cuối tuần, không phải đilàm, ngủ thêm chút nữa nhé”. Trương Lâm Sơn bế cô lên giường, định quay đi,

Tuệ An kéo anh lại: “Em muốn anhôm em ngủ”.

Trương Lâm Sơn bối rối, lòng nhớtới Đỗ Lối, miệng lại dỗ dành Tuệ An: “Anh ở phòng khách, không đi đâu, ở nhàvới em”.

Tuệ An nhất định không chịu.

Trương Lâm Sơn ngồi tựa đầugiường, Tuệ An sung sướng dịch lại gần, cô đã quen ôm anh, dụi vào ngực anhngủ.

Tấm lưng trắng ngần của Tuệ An lộra ngoài, xương bả vai nhô cao, Trương Lâm Sơn vuốt ve, Tuệ An mỉm cười, tay đãluồn vào áo anh.

Lúc đầu Trương Lâm Sơn không để ýnhưng động tác của Tuệ An dần dần mạnh bạo, anh chưa kịp chuẩn bị, bên dưới đãcó phản ứng.

Tuệ An ngẩng đầu nhìn anh, khẽgọi: “Lâm Sơn!”.

Mặt cô mềm như nước mùa xuân, mắtlong lanh, dây váy ngủ màu hồng lặng lẽ tuột ra, để lộ bờ vai mảnh dẻ, chiếcváy vừa trễ xuống, bó chặt ngực cô. Trương Lâm Sơn ngơ ngẩn nhìn.

Tuệ An nhỏm dậy, chủ động hônanh. Anh không hề biết là vợ mình lại có khát khao như vậy. Với một chút hiếukì, với kích thích mãnh liệt của cảm quan, anh bị Tuệ An dẫn dụ, ham muốn bấtngờ bùng lên.

Đã lâu không làm tình với vợ,trải nghiệm mới mẻ này khiến Lâm Sơn vô cùng thoả mãn.

Nhưng phút thăng hoa qua đi, lạithấy mệt rã rời. Anh nhắm mắt nhớ lại lời nói của mình khi rời nhà Đỗ Lối: “Emkhông yêu cầu, nhưng anh muốn, đừng áy náy, đây là việc của anh”.

Nhưng bây giờ Trương Lâm Sơn lạido dự. Liếc nhìn Tuệ An cuộn tròn trong lòng anh ngủ ngoan như con dê nhỏ. Côlà ngừơi vợ tốt nhất trên đời.

Nỗi chua xót xâm chiếm lòng anh,anh hiểu, cán cân trong lòng mình đã nghiêng về Đỗ Lối. Cô và anh là hai bánhxe răng cưa, từng mắt xích ăn khớp.

Anh mâu thuẫn, Tuệ An là ngườitốt nhưng không thể mang lại cho anh những phút đam mê dữ dội như núi lửa phuntrào, không thể làm bùng lên ham muốn nguyên thuỷ nhất trong anh. Cô bé nhỏ yếuđuối, hôn nhân làm anh mệt mỏi.

Công việc của anh đầy áp lực,nhưng Tuệ An lại không thể chia sẻ, cô làm việc trong môi trường đơn thuần,không hiểu những phức tạp vất vả của anh. Anh cũng từng nói với cô những áplực, cạnh tranh ở cơ quan, Tuệ An tròn mắt nhìn anh: “Lâm Sơn, vậy thì chúng takhông cạnh tranh nữa! Anh đã là trưởng phòng rồi”.

Trương Lâm Sơn không biết nóisao. Với Đỗ Lối thì khác. Đỗ Lối rất hiểu những vấn đề tế nhị, rất hiểu luậtchơi không tiến lên nghĩa là bị đào thải, cô có thể cùng anh phân tích vấn đề,đưa ra chủ kiến rất sắc sảo. Cô và anh thực sự ngưỡng mộ lẫn nhau.

Lòng ngưỡng mộ ban đầu chỉ thểhiện trong xã giao bình thường, về sau anh không thể nào kiểm soát được tìnhcảm của mình. Trương Lâm Sơn ngạc nhiên phát hiện, Đỗ Lối xinh đẹp như vậy lạikhông hề biết hôn. Một cô gái hoàn mĩ như thế, anh quả thực không thể bỏ qua.

Tuệ An trở mình. Những đường congmềm mại nổi lên dưới làn chăn mỏng, lòng anh lại xao xuyến. Những cố gắng củacô vì anh, càng khiến anh cảm giác mình có tội.

Gần một năm nay, anh cảm thấy,trong cuộc sống của họ, Tuệ An cơ hồ mờ nhạt như có như không, nên mới nói vớiĐỗ Lối như vậy. Nhưng hôm nay Tuệ An lại đánh thức trách nhiệm trong anh.

Anh ngấm ngầm xót xa, nhẹ nhàngxuống giường, ra phòng ngoài.

Hôm nay trong nhà rất khác, TuệAn mua hai bó hoa tươi, tối qua cô đã đợi anh về cùng đón Valentine ư?

Đỗ Lối gửi tin nhắn, Trương LâmSơn giật mình. Trước đây cô không bao giờ nhắn tin vào giờ này. Anh đọc xong,lặng lẽ xoá đi.

Đỗ Lối nhắn: “Đừng miễn cưỡng, emchỉ cần hiện tại”.

Đỗ Lối thông minh hiểu biết nhưvậy, hiểu rõ trăn trở mâu thuẫn trong anh. Cuộc đời người ta đâu dễ gặp tri âm.Anh lại muốn bỏ Tuệ An.

Lòng đã quyết, Trương Lâm Sơnkhoác áo, ra đi.

Tuệ An thức dậy, gọi điện chochồng: “Lâm Sơn, anh đi đâu vậy?”.

“Tối nay đến chỗ Hứa Dực Trung cóchút việc, đừng đợi anh”.

Tuệ An nhìn thức ăn trên bàn, nhỏnhẹ nhai từng miếng. Nước mắt nghẹn trong họng, không thể nuốt nổi. Cô khóc rấtlâu, rồi rửa mặt, gọi điện cho Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, cậu có đến được không?”.

Nghiêu Vũ đang ở chỗ Hứa DựcTrung, định kể với Tuệ An chuyện đính hôn của mình, nghe vậy là đi ngay.

Tuệ An ngồi một mình, nhìn thấyNghiêu Vũ liền hỏi một câu lạ lùng: “Tiểu Vũ, Hứa Dực Trung đưa cậu đến à?”.

Nghiêu Vũ định gật đầu, lại ngẩnra, cười: “Anh ấy nói hôm nay bận, mình đi taxi đến”.

Tuệ An thở phào, nụ cười lại hiệnra, giọng nói cũng nhẹ nhõm: “Nhìn cậu và Hứa Dực Trung thế này, rất mừng chocậu”.

Nghiêu Vũ vui vẻ khoe: “Tối quaHứa Dực Trung đã cầu hôn, mình đồng ý rồi”.

Tuệ An vui vẻ: “Thật à? Khi nàocưới?”.

Nghiêu Vũ cười sung sướng, má ửnghồng, dựa vào Tuệ An, nói: “Có nhanh quá không? Mình định đi nốt mấy thị trấncổ rồi tính”.

“Thôi, cưới rồi đi cũng được.Công việc của Tập Đoàn Gia Lâm cũng đang thuận lợi. Hứa Dực Trung cũng khôngbận nhiều. Anh ấy có thể đưa cậu đi, đừng có đi liền nửa năm đấy. Vợ chồng phảigần nhau, xa cách chẳng ai dám chắc điều gì”. Tuệ An thở dài, mặt lại rầu rĩ.

Nghiêu Vũ nhìn thức ăn thừa trênbàn, cũng phần nào đoán ra: “Mấy hôm nay Hứa Dực Trung cũng bận, chắc có việc,suốt ngày nhắc đến Trương Lâm Sơn. Mình cũng không hỏi anh ấy. À, Thiên Trầnthế nào? Lâu lắm không liên lạc, cậu có gọi cho Thiên Trần không?”.

Tuệ An lắc đầu, dạo này cô làm gìcòn tâm trí.

Nghiêu Vũ lập tức gọi điện, látsau, Thiên Trần cũng đến. Ba người trò chuyện rôm ra, thỉnh thoảng lại cườivang nhà.

Thời gian chầm chậm trôi qua,mười giờ tối Nghiêu Vũ và Thiên Trần mới rời khỏi nhà Tuệ An. Cả hai trở nêntrầm tư.

Hôm nay là cuối tuần, Trương LâmSơn vẫn không ở nhà. Thiên Trần đột nhiên hỏi Nghiêu Vũ: “Cậu đã biết chưa?”.

“Biết gì?”.

“Mình cảm thấy Tuệ An không bìnhthường, trước đây, ít khi cậu ấy gọi chúng mình đến thế này, Tuệ An vốn trầmtính, mình cảm thấy…” Thiên Trần ngập ngừng.

Nghiêu Vũ cười to: “Chỉ hẹn chúngmình đến, muốn tụ tập thôi! Đừng suy diễn lung tung. À, Thiên Trần, cậu thếnào?”.

“Tiểu Vũ, mình muốn ly hôn!”.

Một tiếng “ầm” nổ trong đầu,Nghiêu Vũ mặt biến sắc, nắm tay Thiên Trần: “Thiên Trần, còn chưa được một năm,cậu làm gì thế? Vẫn nhớ Tiêu Dương? Anh ấy mới cưới được hai tháng!”.

Giọng Thiên Trần rất bình tĩnh:“Không liên quan đến Tiêu Dương, là do mình không muốn sống cả đời như vậy”.

“Thiên Trần. Nếu cậu có can đảmly hôn, lúc đầu lẽ ra không nên chia tay với Tiêu Dương, cái giá quá lớn!”

“Đúng! Nếu biết cuộc hôn nhânhoàn hảo trong mắt mọi người lại khiến mình buồn chán như vậy, mình tuyệt đốikhông…”. Thiên Trần chưa nói hết, nước mắt đã giàn giụa.

Nếu sớm biết cuộc hôn nhân theo ýbố mẹ làm cô mệt mỏi đến thế, cô thà bỏ trốn với Tiêu Dương. Bây giờ đã ở thếcưỡi lưng hổ, muốn xuống cũng khó! Nhưng nếu ly hôn sẽ là cú sốc không chịu nỗiđối với bố mẹ.

Ca khúc của Marc Terenz, nụ cườicủa Tiêu Dương lại hiện trong đầu. Cô tuyệt vọng khóc: “…Nghiêu Vũ, mình kiệtsức rồi, ngày nào cũng là sự lặp lại đơn điệu, mình với Hoài Dương cả ngày khôngnói với nhau quá mười câu. Mình rất sợ, không biết có sống như vậy hết đời đượckhông…”.

Thiên Trần cảm thấy cô và LâmHoài Dương như hai đường thẳng song song, như đường ray xe lửa cho dù vươn dài,rất xa, cũng vĩnh viễn không thể gặp nhau.

Trái tim Thiên Trần đã bị cháythành tro khi chia tay Tiêu Dương. Cuộc hôn nhân nửa năm nay đã dập nốt tàn lửayếu ớt cuối cùng trong đống tro ấy.

Nghiêu Vũ ôm chặt bạn. Một đườngsáng loé lên từ chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô. Hôn nhân là gì? Nghiêu Vũ nhìnthấy những đáp án khác nhau.

Hôn nhân của Tuệ An bình lặng mànguy hiểm, còn hôn nhân của Thiên Trần tẻ nhạt mà nguy hiểm, cô rùng mình,“Thiên Trần, Lâm Hoài Dương chỉ không biết thể hiện, hình như anh ấy chưa từngcó bạn gái, chưa từng yêu, cậu hãy hướng dẫn anh ấy! Anh ấy không sôi nổi,không giao thiệp rộng như Tiêu Dương, hầu như chỉ chuyên tâm học hành, côngviệc, cậu hãy chỉ cho anh ấy! Nếu hai người không nói ra để hiểu nhau, dù vớibất kỳ người đàn ông nào cũng không ổn!”.

Thiên Trần cắn răng, sắc mặt tốităm: “Được, mình sẽ hướng dẫn anh ấy, nhưng có thể không?”.

Đêm tĩnh mịch, Thiên Trần ủ rũ ravề. Nghiêu Vũ đứng bên đường, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống rặng cây trên vỉahè, cây cối chìm trong sắc vàng ảm đạm, xung quanh nhà nhà đều lên đèn, trongmỗi ô cửa sổ là những con người với cuộc sống khác nhau, có những câu chuyện vàmảnh đời khác nhau. Cô đột nhiên thấy sợ, thấy hoài nghi với tình yêu, với hônnhân. Cô vẫy taxi đến nhà Hứa Dực Trung, cô nhớ anh, tối nay cô đặc biệt nhớanh.

Hứa Dực Trung ngạc nhiên vuisướng, ôm cô ngay từ cửa: “Xem ra anh phải đánh thêm chìa khoá cho em!”.

Nghiêu Vũ ôm cổ anh, gục mặt vàohõm vai anh, lòng buồn da diết.

“Em sao vậy?”.

“Anh nói thật đi, có phải TrươngLâm Sơn gọi điện nói trước với anh?”.

Hứa Dực Trung im lặng một lát,rồi gật đầu, lo lắng nhìn cô: “Em sẽ không gây sự với anh vì chuyện này chứ?”.

Nghiêu Vũ bật cười: “Không, emchỉ buồn thôi. Dực Trung, em không muốn cưới nữa”.

“Không được!”, Hứa Dực Trung quảquyết, quay sang nịnh cô: “Hôn nhân của bố mẹ em không phải rất tuyệt sao?”.

“Ờ”.

“Vậy em lạc quan lên, sao lại mấtniềm tin với anh như vậy?”.

“Em cảm thấy thời gian chúng ta ởbên nhau quá ít, có lẽ chưa biết có phù hợp đi đến hôn nhân!”. Nghiêu Vũ trởnên nghiêm túc, bắt đầu kể lể, “Anh xem, mỗi khi ở bên nhau, chúng mình thườngxuyên cãi cọ, em vụng về, làm gì cũng tuỳ hứng, không biết chăm sóc người khác,thực ra em rất ít đặt mình vào vị trí của người khác để xem xét mọi chuyện, cònnữa…”.

“Nói nữa đi, sao không nóitiếp?”. Hứa Dực Trung cười cười nhìn cô.

Nghiêu Vũ rầu rĩ dừng lại, hỏinhỏ: “…còn nữa, đến giờ em vẫn không hiểu anh thích gì ở em? Cũng không biết ýthích của anh có thể kéo dài bao lâu”.

“Hôm nay gặp chuyện gì phảikhông? Vừa ở chỗ Tuệ An? Bọn em luôn ngưỡng mộ, cảm thấy Sơn Tử là người đànông lí tưởng nhất, đột nhiên phát hiện tất cả không tốt đẹp như vậy, cho nên bịtác động, đúng không?”.

“Còn Thiên Trần nữa, mới cướichưa bao lâu, đã muốn ly hôn. Thiên Trần khóc, rất đau lòng, rất tuyệt vọng,cảm thấy suốt đời sống như vậy thà chết còn hơn…”.

Hứa Dực Trung ôm chặt cô: “TiểuVũ, trước đây, hồi đi du học, anh đã yêu một cô gái người Ý. Cô ấy rất giốngem, đều là kiểu tính cách anh thích. Có lúc thích một người, hoặc cảm giác vuivẻ khi ở bên người nào đó, là bởi vì tìm thấy ở họ sự tương đồng về nội tâm,anh và em ở bên nhau giống như trở lại tuổi đôi mươi, làm những chuyện ngốcnghếch nực cười không thể tưởng tượng. Anh thích tình cảm bộc lộ thỏa mái, tựnhiên như vậy”.

“Nghĩa là, dù em làm gì anh cũngthích?!”. Nghiêu Vũ nửa tin nửa ngờ.

Hứa Dực Trung nhăn mặt: “Nếu emngoại tình đương nhiên anh không thích!”.

“Em không!”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm,đột nhiên nhớ ra, “Em còn chưa lấy anh. Hừ!”.

“Sẽ lấy, anh hợp em, em cũng hợpanh”.

“Nhưng em rất không thích thái độcủa anh đối với Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối, nghĩ đến chuyện đó, em lại buồn, hômnay anh còn nói dối, để Tuệ An tưởng Trương Lâm Sơn đang đi với anh, em rất khóchịu”. Nghiêu Vũ cảm thấy day dứt, không muốn nhìn thấy Tuệ An như bây giờ.

Trong lần gặp vào đêm xuân ấm áphai năm trước Tuệ An và Trương Lâm Sơn là một đôi hạnh phúc. Anh ta hơn vợ mườituổi, chiều chuộng hết lòng. Còn bây giờ có lẽ anh ta cảm thấy Tuệ An như đứatrẻ, không hiểu, không thể tha thứ cho anh.

Hứa Dực Trung thở dài, “Tiểu Vũ,em vẫn tật đó. Chuyện này nhất thiết không được dựa vào cảm tính để can thiệp.Mọi việc đều có thể thay đổi, không có tuyệt đối, nếu em ngang bướng một mựccan thiệp, có khi lại khiến sự việc xấu hơn”.

Nghiêu Vũ ấm ức, “Lẽ nào em muốnhại Tuệ An?”.

Hứa Dực Trung tư lự, vuốt tóc cô,“Trước khi sự việc vỡ lở, vẫn còn đường lui. Nếu em cho Tuệ An biết, cô ấy sẽthế nào? Khóc lóc với Sơn Tử? Đi tìm cãi nhau với Đỗ Lối? Hay là lờ đi nhưkhông biết? Khả năng nào với Tuệ An cũng khó khăn. Chuyện của Sơn Tử, anh ta sẽtự giải quyết. Anh lấy ví dụ thế này, em đến nhà thờ, đã biết những cửa sổ kínhrực rỡ rất đẹp. Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài chỉ thấy cửa kính đó bám đầy bụi,tối tăm, thậm chí cũ kĩ. Nhưng bước vào trong, khi ánh mặt trời chiếu rọi, hoặcánh nến lung linh, những cửa sổ rực lên muôn sắc. Hôn nhân cũng giống một nhàthờ cũ, cảm giác nhìn từ ngoài và đi vào bên trong rất khác nhau, hiểu không,Tiểu Vũ?”.

Hứa Dực Trung nhẹ nhàng nghiêngđầu, áp má vào tóc cô: “Hoàn cảnh mỗi người khác nhau, cảm nhận về hạnh phúccũng khác, em đừng lo sẽ giống người ta, em không phải họ, anh cũng thế”.

Nghiêu Vũ suy nghĩ lời anh nói,nỗi hoang mang trong lòng dần tiêu tan. Cô ngạc nhiên nhìn anh, Hứa Dực Trungluôn đưa đến cho cô những nhận thức mới mẻ. Đây chính là người lấy trộm chânnến trong nhà hàng cho cô, mang bữa sáng đến tận nhà cô? Là người đã bí mậtthay những trang có tên Đồng Tư Thành bằng trang tên mình trong cuốn từ điển?Nghiêu Vũ cắn anh một cái, nói thầm vào tai: “Em thích đôi khuyên tai đó, cáitên cũng rất hay”.

Vành tai Hứa Dực Trung đỏ mộtcách đáng ngờ, anh xoay đầu lại nói nhỏ với cô: “Mua rồi mới biết tên của nó,gấp quá, làm gì có thời gian lựa chọn, trông đôi nào cũng giống nhau, mua vộimột đôi rồi đi…” .

“Ha ha! Anh xấu hổ rồi!”. NghiêuVũ cười ngặt nghẽo.

Hứa Dực Trung giả bộ sầm mặt, quaylại chủ đề cũ, “Nghe rõ chưa, không được can thiệp, nếu không, lại hối hận”.

Nghiêu Vũ nén cười, gật đầu. Rồilại thấy buồn, chỉ có những người từng trải mới có thể làm như vậy! Có lẽ mìnhnên ít bị kích động thì hơn, khi dần dần biết cách bình tĩnh đối diện, conngười cũng trưởng thành. Nhưng cô không muốn trưởng thành, Nghiêu Vũ bất giáclại lén thở dài.

Nhìn bộ dạng của cô Hứa Dực Trungkhông nhịn được cười, “Cố bắt mình buồn, cũng không buồn được. Nào nói anhnghe, cảm giác em thích nhất là gì? Ví dụ, được ở bên chồng em?”.

Nghiêu Vũ nghĩ một lát nói, “Emnghĩ, ví dụ đi thăm quan hết các thị trấn cổ, anh có thể đi cùng em, cũng cóhứng thú như em, cùng thưởng thức văn hóa và những đặc sản địa phương, cùngcười phá lên mỗi khi nhìn thấy chuyện gì hay hay. Chính là cảm giác đó!”.

“Thế ư, vậy anh chỉ có thể đưa emđi tìm cảm giác đó”.

Nghiêu Vũ lườm anh, “Anh thì cóhứng thú gì, có khi lại giống anh chàng Lâm Hoài Dương kia, Thiên Trần hỏi anhta, Nam Kinh có gì hay? Anh ta trả lời, đâu cũng thế. Thiên Trần lại hỏi, anhđi chơi những đâu, anh ta nói, cũng chỉ có mấy nơi. Thật kinh khủng! Tẻ ngắt,không đồng điệu, chính là thế!”.

“Vậy anh muốn biết, em thích gì ởanh?”.

Ánh mắt Nghiêu Vũ ranh mãnh lóelên, nhảy từ trên người anh xuống, đứng ở một chỗ xa, cười khanh khách: “Anh lànhà đầu tư!”.

Hứa Dực Trung cũng không vội,thong thả, ưỡn thẳng người đi về phía cô, nhân lúc Nghiêu Vũ quay người địnhchạy, giơ tay tóm cô, kéo giật trở lại, “Nhà đầu tư có quyền đòi hỏi em thựchiện nghĩa vụ…”.

Gió xuân từ cửa sổ thổi vào, cănphòng ấm cúng, vang tiếng cười.

Loading...

Xem tiếp: Chương 53

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Bạn Gái Của Iceboy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Nam Bác Sĩ Và Nữ Thạc Sĩ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 8



Người Tình Bắc Hải

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 7