Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 53

Chương trước: Chương 52



Nước mắt Nghiêu Vũ tuôn như mưa.Chiếc hộp nhỏ Đồng Tư Thành tặng cô chứa đựng hi vọng, hi vọng muốn làm cô cảmđộng, nhưng khi mở chiếc hộp anh để lại trong ngôi nhà cổ, bên trong chỉ có đaukhổ và hối hận.

Tháng ba, đại hội đại biểu nhândân toàn tỉnh thông qua nghị quyết bảo tồn thị trấn cổ. Đây là lần đầu tiên đạihội đưa ra nghị quyết về vấn đề đó. Đồng thời tập đoàn Gia Lâm liên kết với tậpđoàn Phương Bắc đầu tư sáu trăm triệu tệ trùng tu bảo tồn khai thác du lịch thịtrấn cổ, hợp đồng cũ của tập đoàn Gia Lâm với thành phố B cũng sửa đổi, chuyểntoàn bộ đầu tư xây dựng giai đoạn hai của tập đoàn vào đầu tư khai thác du lịchthị trấn cổ.

Tháng tư, Nghiêu Vũ nhận đượcgiấy tờ quyền sử dụng đất do Đồng Tư Thành nhờ Tiêu Dương đưa đến. Anh chuyểnquyền sở hữu hai lạc viên ở thị trấn cổ sang tên cô, tại sao như vậy, cô khôngbiết.

Không thể liên lạc với Đồng TưThành, Tiêu Dương ngập ngừng nói với cô, Đồng Tư Thành đi công tác. Nghiêu Vũkhông biết làm thế nào, cô không thể nhận món quà đó, chỉ biết chờ Đồng TưThành quay về.

Định đi hỏi thăm tin tức của ĐồngTư Thành, nhưng Tiêu Dương hỏi lại cô: “Nghiêu Vũ, có thể đi uống tách tràkhông?”.

Nghiêu Vũ gật đầu, “Được!”.

Trông Tiêu Dương càng trầm lặnghơn trước. Anh mới mua chiếc Ford màu hồng, Nghiêu Vũ ngạc nhiên nhìn màu sắcchiếc xe. Tiêu Dương cười, “Mua cho vợ, anh không đi xe”.

Nghiêu Vũ thầm nghĩ, anh thật tốtvới vợ.

Tiêu Dương lái xe đến trường đạihọc cũ của họ, dừng trước quán trà Lương Mộc Duyên. Cô lại nghĩ, anh rất giốngThiên Trần, đều muốn trở về nơi có nhiều kỷ niệm.

“Nghe nói em và Hứa Dực Trung đãđính hôn?”.

“Vâng”.

Tiêu Dương rõ ràng suy nghĩ, đắnđo khá lâu, “Nghiêu Vũ, chúng ta quen nhau cũng bảy tám năm, đã là bạn cũ, anhnói thẳng vậy. Nếu sư huynh không như em nghĩ, em có lựa chọn anh ấy không?Thực ra Tư Thành về nước là muốn làm lại với em, lúc đó hình như em chưa bắtđầu với Hứa Dực Trung”.

Nghiêu Vũ ngây người, không nhưmình nghĩ? “Em nghĩ thế nào? Đồng Tư Thành nói gì với anh?”.

“Không nói gì, mùa đông nămngoái, có lần Tư Thành, vô tình thổ lộ, em cho là anh ấy quá tính toán”.

Nghiêu Vũ nhìn ly cafe trước mặt,cô vẫn chọn Mocha, không phải vì không quên được Đồng Tư Thành, mà vì đã trởthành thói quen. Thói quen này đã không còn liên quan tới anh nữa.

Chiếc nhẫn trên tay thỉnh thoảnglại lóe sáng, làm cô nhớ tới đôi mắt lóng lánh của Hứa Dực Trung.

“Lúc đó em quá khích động, hiểulầm lời nói của Đông Tư Thành, em xin lỗi. Còn có lựa chọn anh ấy hay không,thật ra hồi đó em vẫn do dự, bây giờ đã nghĩ ra rồi, Hứa Dực Trung hợp với emhơn, không phải Đồng Tư Thành không tốt”.

Tiêu Dương mím môi, chuyển chủđề, “Thiên Trần thế nào?”.

Câu hỏi dường như chỉ vô hình,Nghiêu Vũ nhìn mái đầu hơi cuối của Tiêu Dương, thầm thở dài não ruột, cô địnhnói thật với anh, nhưng lại nghĩ tới lời Hứa Dực Trung, nhiều vấn đề có thể trởnên phức tạp nếu cô can dự vào.

Nếu Tiêu Dương biết tình trạngcủa Thiên Trần, anh sẽ thế nào? Anh vừa mua xe cho vợ. Lẽ nào Tiêu Dương sẽ lyhôn, quay lại với Thiên Trần?

Nghiêu Vũ đột nhiên hiểu ra, vìsao người ta khó ly hôn? Cả hai đều có gia đình riêng, với những trách nhiệmkhông thể thoái thác. Tiêu Dương và Thiên Trần quay lại với nhau, e cũng khónhư lên trời.

“Tiêu Dương, nếu anh thực sự vẫnquan tâm Thiên Trần, hoàn toàn có thể coi cô ấy là bạn, mọi chuyện đều có thểtrực tiếp hỏi cô ấy. Em biết nói với anh thế nào, tốt hay xấu vẫn nên do ThiênTrần nói ra. Theo em biết, cũng vẫn ổn”.

Tiêu Dương hơi ngẩng đầu, có vẻkhông hài lòng: “Nghiêu Vũ, vì em là bạn thân nhất của Thiên Trần, anh mới hỏi.Cho dù em nói thật tình trạng của Thiên Trần, anh cũng sẽ không làm khó cô ấy.Anh …anh cũng sẽ không làm gì có lỗi với vợ, anh mới cưới được hai tháng”.

Nghiêu Vũ giật mình, cô đã nóisai điều gì sao? Bỗng nhiên thấy khó xử, cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi, Tiêu Dương,em chỉ không biết nói thế nào, sợ gây ra những phức tạp khó lường, càng khôngbiết nói thế nào là tốt nhất đối với hai người”.

“Nghiêu Vũ, xin lỗi, anh rấtbuồn, một lần anh nhìn thấy Thiên Trần trên phố, anh theo cô ấy suốt một quãngdài, cô ấy đi như không có mục đích, giống như mọi thứ xung quanh đều cách côấy rất xa. Thiên Trần như vậy… anh rất lo lắng”. Tiêu Dương buồn bã nhớ lạihình bóng của Thiên Trần hôm đó.

Thiên Trần giống như khúc gỗ, mấthết sinh khí.

Nghiêu Vũ trầm ngâm rất lâu,giọng đắn đo: “Tiêu Dương, nếu anh thực sự muốn biết, em có thể nói với anhcuộc sống hiện tại của Thiên Trần, nhưng anh phải đảm bảo, trước khi Thiên Trầnđến tìm, anh không được xuất hiện, bây giờ cô ấy rất dễ bị tác động!”.

Tiêu Dương đứng bật dậy, nhìnNghiêu Vũ, rõ ràng anh rất bực. Môi run run định nói, lại từ từ ngồi xuống:“Anh hiểu ý em, rốt cuộc, anh cũng đã kết hôn”.

“Tính cách hai người đó không hợpnhau. Anh biết gia đình Thiên Trần… anh đã để lại ấn tượng quá sâu đối với côấy, Thiên Trần sẽ thích nghi dần. Nói thật, em rất sợ anh đến gặp, Thiên Trầnlại muốn quay về với anh. Rồi lại đau khổ nghĩ đến bố mẹ. Như vậy sẽ phá hoạicả hai gia đình, Thiên Trần càng khổ tâm”.

Mặt Tiêu Dương u ám, Thiên Trầncủa anh sống thế nào? Nghiêu Vũ nói đúng. Nếu anh và Thiên Trần có thể đến vớinhau, sẽ không xảy ra chuyện này. Bây giờ càng khó.

Anh hiểu, nếu biết tình hình củacô, anh sẽ hối hận, nhưng vẫn muốn biết. Tiêu Dương trấn tĩnh nói tiếp: “Em yêntâm, anh chỉ muốn biết”.

Hiện thực tàn nhẫn như vậy, anhmuốn quan tâm cô cũng chỉ dám âm thầm sau lưng. “Anh đừng nói với Thiên Trần,cô ấy biết, sẽ càng phức tạp, Thiên Trần vốn mềm lòng”.

Rời quán trà, Nghiêu Vũ bỗng nhớlần đầu gặp lại Tuệ An ở đây ba năm trước. Cô đến sớm nhất, lặng lẽ nhớ lại kỉniệm với Đồng Tư Thành.

Cô quyết định, từ nay không đếnLương Mộc Duyên ghi dấu quá nhiều hồi ức này nữa.

“Nghiêu Vũ, em chưa mở chiếc hộpĐồng Tư Thành tặng, phải không?”. Lúc xuống xe, đột nhiên Tiêu Dương hỏi.

Câu hỏi như tình cờ, nhưng cơ hồcó ẩn ý. Nghiêu Vũ băn khoăn, về đến nhà bắt đầu lục tìm chiếc hộp.

Trong chiếc hộp lớn đựng nhữngly, cốc uống rượu, cô tìm thấy chiếc hộp xinh xắn đó. Nghiêu Vũ cầm lên khẽlắc, bên trong có vật gì. Cô lấy chiếc khuyên tai vàng hình chìa khóa, lúc sắpmở hộp, tay không hiểu sao run run.

Trực giác mách bảo, bên trongđựng một thứ vô cùng quan trọng, cô bỗng thấy sợ, sợ bên trong có gì đó sẽ phávỡ tất cả mọi thứ trước mắt cô.

Nhìn chiếc hộp rất lâu, Nghiêu Vũvẫn không dám mở, nỗi sợ mỗi lúc càng tăng.

“Dực Trung, anh ở đâu?”.

Hứa Dực Trung cười ha hả: “Em cứcó chuyện mới gọi anh thân thiết như thế, anh đang ở tập đoàn, có chuyện gì?”.

“Em nhớ anh, Dực Trung, em rấthoảng loạn, hoảng loạn vô cớ…”.

“Sao lại hoảng loạn? Có chuyệnư?”. Hứa Dực Trung bỗng có cảm giác lo lắng, người ta thường hoảng loạn vào lúcxảy ra cái điều họ sợ hãi nhất, Nghiêu Vũ sợ điều gì chăng?

Nghiêu Vũ không tiện nói với anhcâu hỏi của Tiêu Dương, chỉ đăm đăm nhìn cái hộp, lòng hiếu kì thôi thúc cô mởhộp. Nhưng lại do dự, Đồng Tư Thành không vô cớ đưa cho cô vật đó. Anh chỉ muốnkhiến cô cảm động, bỏ công sức như thế, còn đánh đôi khuyên hình chiếc khóa,bên trong nhất định có gì đặc biệt.

Nghiêu Vũ im lặng, Hứa Dực Trungcảm thấy có gì bất thường, vội nói: “Bây giờ em đang ở nhà, đừng làm gì hết,ngoan, đợi anh đến”.

Nghiêu Vũ cúp máy, ngồi bên bàn,ngơ ngẩn nhìn chiếc hộp.

Lòng mỗi lúc một rối, lại nhớ vẻngập ngừng, giọng nói ẩn ý của Tiêu Dương. Đồng Tư Thành tặng cô lạc viên ở thịtrấn cổ… Nghiêu Vũ nghiến răng khẽ xoay chìa khóa, nắp hộp “tạch” một tiếng mởra.

Một chiếc USB lặng lẽ nằm bêntrong, loại 2G.

Nghiêu Vũ thở một hơi dài, ĐồngTư Thành để gì trong chiếc USB này? Cô cầm lên, vỏ ngoài bình thường, không cókí hiệu gì.

Cô nắm chiếc USB trong tay, lòngbàn tay đổ mồ hôi, nôn nóng, cắm ngay vào máy tính.

Rê chuột, trong đĩa có haifolders, đánh số một và hai.

Nghiêu Vũ kích chuột, bên tronghiện ra la liệt những bức hình.

Cô mở file thứ nhất, đó là hìnhcon dấu khắc tên cô, kiểu chữ Triện, khắc nổi. Nghiêu Vũ lại mở file thứ hai,vẫn là tên cô, khắc kiểu chữ Lệ, khắc chìm. Cô kích nhanh vào từng hình. Đó lànhững con dấu, vuông, chữ nhật, tròn, bầu dục, trụ… con dấu được in ra rồi scanđưa vào vi tính. Chúng được in trên các loại chất liệu, gỗ, đá Thanh Điền, đáHoàng Đông, đá Kê Huyết, sừng, ngọc thạch… thể chữ biến hóa muôn hình.

Nghiêu Vũ, Vũ, Nghiêu Nghiêu.

Nghiêu Vũ đột nhiên nhìn thấyngày tháng đè trên từng bức hình. Từ khi Đông Tư Thành đi du học cho đến ngàytrở về, không hề gián đoạn, thời gian dài nhất là một tháng, có những khi mỗingày khắc một chữ.

Nghiêu Vũ nhớ tới con dấu khắcbốn chữ “tha hương minh nguyệt”, khi nhắc nó, cô đã tập trung tinh lực, đem cảánh trăng và tình cảm khắc vào lòng. Đồng Tư Thành cũng như vậy sao?

Nghiêu Vũ kích xem từng chữ, hơnmột trăm chữ khắc, tất cả đều tương tự. Cô thầm nghĩ, phải, Đồng Tư Thành muốnnói với cô, không ngày nào anh không nhớ đến cô. Suốt hai năm, anh không nguôinhớ về cô. Mở xem bức hình cuối cùng, Nghiêu Vũ sững người.

Trên đó không phải khắc tên cô,mà là bốn chữ “Phong vũ đồng châu” mà Đồng Tư Thành đã tặng cô. Mắt Nghiêu Vũbỗng nhòa ướt, chuyện cũ lại ùa về như sóng. “Phong vũ đồng châu” cùng chungcon thuyền vượt gió mưa! Đâu phải cô không muốn cùng chung con thuyền vượt giómưa, mà chính anh không muốn.

Tư Thành, sao anh phải khổ nhưvậy? Anh đã từ chối cùng em chung con thuyền vượt gió mưa, tại sao còn âm thầmhoài nhớ suốt bảy trăm ngày đêm, mỗi nhát dao khắc, chẳng phải càng khắc sâuhơn cái tên đó vào lòng?

Anh bảo chia tay, nhưng chưa baogiờ anh quên. Vậy tại sao lựa chọn chia tay? Vì anh yêu em theo cách riêng củamình? Vì anh muốn có điều kiện thật tốt để sống cùng em?

Sau khi anh nói chia tay, em đau,anh cũng đau, tại sao phải khổ như vậy? Cô hít một hơi thật sâu, ngăn lại nỗichua xót dâng trong lòng. Đóng file, đóng lại xúc động. File đóng rồi, quá khứcũng đóng luôn.

Cô mở folder số hai, ngạc nhiênthấy bên trong chỉ có một file.

Mở ra, một hàng chữ đen hiện lên:Nghiêu Nghiêu, anh vừa mong em có thể nhìn thấy, lại do dự không muốn em nhìnthấy.

Thế là thế nào?

Cô rê chuột xuống dưới, kéo đếntrang cuối cùng, vẫn không có gì. Lẽ nào Đồng Tư Thành đã xóa đi? Trang nàocũng trắng tinh. Anh muốn nói gì với cô? Có điều gì anh muốn để cô nhìn thấy,nhưng lại do dự?

Nghiêu Vũ rất băn khoăn.

Di chuột bao nhiêu lần, ngoài mộtcâu duy nhất đó, cả file hoàn toàn không có gì hết.

Cô đóng file, gọi cho Tiêu Dương:“Tiêu Dương, tôi đã mở cái hộp đó, nghĩa là gì? Bên trong có một file, ngoàimột câu rất mơ hồ, không có gì khác, vậy là sao? Anh ấy muốn nói gì?”.

Tiêu Dương ngẩn ra, cười nhẹnhõm: “Không có gì thì tốt, sư huynh luôn mong em hạnh phúc”.

Có thật chỉ như vậy? Nghiêu Vũkhông kìm được lại hỏi: “Vậy tại sao anh cố ý nhắc em về cái hộp, bên trong cógì anh cảm thấy rất quan trọng ư?”.

“Không có gì, anh cũng không biếtbên trong đựng gì, anh chỉ nghĩ sư huynh đưa cho em, có thể muốn xóa bỏ hiểulầm”. Những lời của Tiêu Dương không làm cho Nghiêu Vũ thỏa mãn. Cái hộp đựnghi vọng của Đồng Tư Thành lẽ nào chỉ muốn cô nhìn thấy những con dấu khắc têncô?

Cũng có thể như vậy, nhưng nhữngtrang giấy trắng ở folder số hai có ý nghĩa gì?

Lúc Hứa Dực Trung đến, Nghiêu Vũvẫn ngồi ngây trước màn hình máy tính. Con chó vàng chạy đến liếm tay anh, rấtthân thiện, anh xoa đầu nó, hỏi Nghiêu Vũ: “Thực ra có chuyện gì?”.

Ánh mắt mông lung, Nghiêu Vũ lẩmbẩm: “Em không biết, Tư Thành tặng em một chiếc hộp, sau khi về nước, hôm sinhnhật em, anh ấy tặng chiếc hộp và chìa khóa mở nó. Nhưng bên trong lại chẳng cógì, em cảm thấy…”.

“Tiêu Vũ, em vẫn lưu luyến anhta!”. Hứa Dực Trung lặng lẽ nhìn Nghiêu Vũ. Bây giờ anh hiểu cô, có lẽ còn hơncô hiểu chính mình.

“Anh ấy tặng em lạc viên ở thịtrấn cổ. Anh ấy đi công tác, em không biết, chỉ cảm thấy lo lắng”.

“Tiểu Vũ, em có muốn đến lạc viênđó không?”. Trực giác mách bảo, có thể tìm ra đáp án ở đó.

Mắt Nghiêu Vũ sáng lên, lại e dènhìn anh: “Dực Trung, anh không giận chứ?”.

“Em vẫn nên gọi cả họ tên anh thìhơn, vừa rồi em gọi anh như vậy, anh lại càng lo lắng”. Hứa Dực Trung cườivang. Anh luôn muốn xé toang bức màn mập mờ xung quanh chuyện này, để lòngNghiêu Vũ hoàn toàn trong suốt, không có một bóng đen dù nhỏ nhất, anh bằnglòng giải câu đố kia.

Nhưng con phố ở thị trấn cổ bâygiờ đang được khẩn trương tu sửa. Những cánh cửa cũ được sửa lại, tháo dỡ nhữngđường điện chằng chịt.

Ngôi lạc viên Đồng Tư Thành muađã tu sửa xong. Trên vòm cổng có tấm biển viết ba chữ “Tư Vũ viên” rồng bayphượng múa. Bên dưới còn có con dấu, khắc ba chữ “Đồng Tư Thành” do chính tayanh viết, chính tay anh khắc.

Nghiêu Vũ thở dài, liếc nhìn HứaDực Trung.

“Anh ra xem công trường, một mìnhem vào đi, lát nữa anh quay lại!”

Nghiêu Vũ cảm kích nhìn anh. HứaDực Trung cười, nụ cười như ánh nắng xuân, đôn hậu và tươi sáng. Ánh mặt trờiđọng trên mặt Nghiêu Vũ, cô lè lưỡi trêu anh, bước nhanh vào trong.

Trông nom lạc viên là một ngườiđàn ông trung niên, người thị trấn này, hàng tháng Đồng Tư Thành đều trả lươngcho ông, anh còn dành cho ông hai gian nhà ngang bên phải để ở. Nhìn thấyNghiêu Vũ, ông ta cười khà khà bước ra đón: “Cô Nghiêu phải không? Cậu Đồngnói, lạc viên này đã chuyển cho cô, cậu ấy nhờ tôi trông nom ở đây: “Cô cứ gọitôi là lão Vương”.

Nghiêu Vũ hỏi ý ông ta: “Vâng,anh ấy trả bác bao nhiêu, cháu sẽ trả như thế, bây giờ nơi này cũng chưa địnhlàm gì, bác giúp cháu trông coi, dọn dẹp, sau này thế nào rồi tính”.

Lão Vương vui vẻ nhận lời, ĐồngTư Thành trả lương cho ông rất hậu.

“Bác Vương, anh ấy còn nói gìkhông?”

“Không có, à, cậu Đồng ở căn nhànhỏ phía sau”.

Nghiêu Vũ cảm ơn ông ta, chầmchậm ngắm nghía cả khu lạc viên. Lạc viên không lớn, thẳng cổng vào là ngôi nhàchính với tám cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn, phía trước là khoảng sân vuông vắn.Hai phía đông, tây đều có nhà, kết cấu vững chắc dạng chữ Sơn, trên tường làcửa sổ gỗ, dưới cửa sổ là một hành lang rộng. Đối diện là ngôi nhà ngang, támcánh cửa gỗ chạm hoa văn đang mở, có thể nhìn thấy bức bích họa phía sau. Phíatrong góc trồng cây tử đằng, cành lá xum xuê xanh mướt.

Hôm đó Đồng Tư Thành từ ngôi nhàngang này bước ra, đứng nhìn cô qua khoảng sân.

Nghiêu Vũ thở dài, nghiêng đầungắm nghía gian nhà, qua khung cửa sổ chạm hoa mở rộng, bàn ghế, đồ dùng trongphòng đều là đồ giả cổ. Gian bên được thiết kế là nơi đánh cờ, chính giữa phòngtreo bức tranh sơn thủy cỡ lớn, trên bàn là ván cờ dang dở, Nghiêu Vũ chăm chúnhìn những quân cờ đen trắng trên đó, bỗng thấy kì lạ, nhìn kĩ thì ra ván cờnăm quân, cô bỗng bật cười.

Sát tường hai bên nhà ngang lànhững chiếc đôn thấp, chính giữa là chiếc bàn bát tiên, mặt bàn, mặt ghế bằngđá xanh ngọc có vân hoa. Trên tường là bức tự họa sơn thủy, trang trí cũngtương tự những lạc viên khác.

Nghiêu Vũ đi qua ngôi nhà ngang.Phía sau lại có khoảng sân nhỏ. Đối diện là vòm cửa hình bán nguyệt, mặt tườngphía trên có cửa sổ hoa bằng gỗ khảm ba chữ phúc lộc thọ hình tròn, nhìn quasong cửa thấy nắng lung linh, bóng trúc tha thướt.

Cửa vòm bằng gỗ hình bán nguyệt.Nghiêu Vũ đẩy then cài, bên phải là hoa viên, bên trái là dãy nhà nhỏ.

Nghiêu Vũ đẩy cửa bước vào nhà,bên trong có một chiếc giường. có cả chăn đệm, dấu vết có người đã sống ở đây.Lão Vương nói Đồng Tư Thành đã ở đó. Một chiếc bàn gỗ kê sát cửa sổ, bên trêncó bút và nghiên mực.

Nghiên Vũ nhẹ nhàng mở ngăn kéo,bên trong có đầy đủ dụng cụ chạm khắc, không có con dấu. Còn có một chiếc hộp,giống chiếc hộp Đồng Tư Thành đã đưa cho cô, chỉ to hơn chút ít. Nghiêu Vũkhông mang chìa khóa, thử mở, không ngờ lại mở được, bên trong có một bức tranhđược ghép từ lá và cánh hoa.

Cô nhắm mắt, nhớ lại ngày đầutiên gặp Đồng Tư Thành. Lòng vừa cảm động vừa xót xa.

Nghiêu Vũ thở dài, định đóng lạichiếc hộp, không muốn nhìn nữa. Bỗng, lòng xao động, cầm bức họa lên, bên dướiquả nhiên có một lớp cánh hoa, nhặt lên một cách rất quen thuộc.

Đây là cánh hoa quỳnh.

Màu vàng nhạt trong suốt, đặttrong lòng bàn tay, gió nhẹ lay nhẹ trông như cánh bướm sắp bay.

Trong góc hộp có một chiếcUSB.

Nghiêu Vũ cầm chiếc USB trongtay, tim đập thình thịch, đây mới là thứ Đồng Tư Thành muốn đưa cho côsao? Nếu cô không cầm bức tranh hoa kia lên sẽ không nhìn thấy nó. Anhluôn làm cô bất ngờ. Chắc chắn anh không vô duyên vô cớ để nó vào đây.

Cô chạy ra khỏi nhà, muốntìm một quán Internet.

Quán Internet không cho sửdụng USB, Nghiêu Vũ phải chi ít tiền, chủ quán sau khi diệt xong virutđứng lên nói: “Cô xem đi”.

Nghiêu Vũ hơi căng thẳng, cũnghơi hiếu kì. Cô không hiểu tại sao có cảm giác này, nó khiến cô muốnbiết vì sao.

Giải thích của Tiêu Dương hợplí, nhưng trực giác mách bảo cô, chuyện không đơn giản như vậy.

Cô quyết tâm mở folder ra xem,bên trong cũng chỉ có một file nhỏ.

Prômêtê có lẽ hối hận vìđánh cắp lửa của trời mới để cho Phantula đến báo thù thần Dớt.

Nước mắt Nghiêu Vũ trào ra.Chiếc hộp nhỏ Đồng Tư Thành chứa đựng hi vọng, hi vọng có thể làmcô cảm động, nhưng chiếc hộp anh để lại ngôi nhà ở lạc viên, bên tronglại chứa đầy đau khổ và hối hận.

Cô đưa tay bịt chặt miệng.Trong đầu vụt hiện hình cảnh của Đồng Tư Thành, anh gầy như cây sậy,mắt u ám, sắc mặt xanh xao… từ khi anh trở về, nói muốn theo đuổi côtừ đầu, từ khi anh đến thành phố B, đến Lhasa, đến khi anh lặng lẽquay đi, đến khi anh mua lạc viên này…

Mọi người trong quán đềunhìn vào cô gái đang ngồi khóc trước màn hình vi tính. Cả người côrun bần bật, hai tay bịt miệng, không để tiếng khóc bật ra, nước mắtvẫn theo kẽ tay cô chảy xuống, khuôn mặt trắng xanh tuyệt vọng đauđớn.

Sao cô có thể cự tuyệt anhtàn nhẫn như vậy. Anh tha thiết muốn có cô, dẫu chỉ một ngày.

Nhìn thấy cô và Hứa DựcTrung nắm tay nhau, anh quay người đi vào lạc viên. Ánh mặt trời khôngthể theo anh vào. Trái tim anh, có lẽ đã rơi xuống địa ngục. Mà địangục tăm tối đó là do cô mang đến, cô không cho anh dù chỉ một chútánh sáng.

Nghiêu Vũ rút chiếc USB ra,để tiền lên bàn, lao ra ngoài.

Mặt trời tàn đang rải nốtnhững tia nắng cuối cùng, người đi đường vội vã, hoàng hôn sẽ mangđêm đến, cuộc sống ban đêm bắt đầu. Quây quần bên người thân, tụ tậpvới bạn bè, ăn tối, xem ti vi, dạo phố, uống rượu, ca hát, ôm ấpngười yêu… Nghiêu Vũ chầm chậm bước, lòng rơi vào đêm đen.

Không biết đi bao lâu mới quayvề được lạc viên đó. Ánh nắng cuối ngày gieo xuống khoảng không, ánhlên sắc màu ấm áp. Nghiêu Vũ không cần ánh sáng, nhắm mắt, bướctừng bước vào sân.

Hôm đó, trời xám xịt, mưaliên miên, từng sợi giăng giăng. Anh đứng trong mưa, khao khát được ôm côlần nữa, muốn cô lại lao vào lòng anh làm nũng… nhưng cô không đếnvới anh, tại sao?

Khuôn mặt anh rất gầy, cácđường nét sắc như gọt bằng dao, đôi mắt đục vằn những tia máu nhỏ,môi đỏ rực khác thường… tất cả những dấu hiệu đó tại sao cô chỉnghĩ là do anh buồn, do anh quá mệt mỏi vì công việc? Tại sao cô cóthể vô tâm đến vậy?

Tại sao cô không phát hiện ra?

Tại sao lúc ở Lhasa anh mệtnhư thế? Tại sao anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi?

Em yêu ơi! Anh luôn muốn gọi emnhư thế. Hãy để anh gọi em như vậy một lần nữa, cho dù chia tay, emluôn là người duy nhất anh yêu.

… Anh muốn nói, nếu thời giancho phép, anh nhất định làm lại từ đầu, chinh phục em lần nữa…

Có lẽ anh quá ích kỉ, rõràng biết em không còn yêu anh, nhưng vẫn muốn được em yêu, để anh cóem thêm một ngày rồi mãn nguyện ra đi…

Anh thường ngồi đánh cờ mộtmình, tưởng tượng có em trước mặt… Em hay ăn gian, bề ngoài anh khôngchịu, nhưng lòng rất vui.

Chắc chắn anh đã sai, bềngoài dường như em thích dựa dẫm, kì thực là người rất mạnh mẽ, emhoàn toàn có thể chịu khổ cùng anh…

…Nhìn em từng bước rời khỏi sânvận động, muốn gọi em, nhưng không đủ tự tin…đến khi đủ tự tin, trờilại không cho anh cơ hội…

Nghiêu Vũ ngồi trên sân khócrất to. Tại sao trước giờ cô chưa hề thực sự cho anh cơ hội? Tại saokhi anh trở về không dành cho anh một nụ cười và một cái ôm thậtlòng? Tại sao cô luôn chìm trong quá khứ, tự cho rằng chỉ có mình đaukhổ.

Tư Thành, anh đã chịu đựngbao nhiêu đau khổ để yêu cô? Nhìn cô lạnh lùng chỉ trích, nhìn cô thôbạo ném tấm chân tình của anh xuống bùn.

Cô thật tàn nhẫn, tại sao côtàn nhẫn như vậy! Chỉ vì một câu nói chia tay nhiều năm trước làm côbị tổn thương, chỉ vì cô cách anh hai trăm mét, nhưng anh không níukéo? Nghiêu Vũ hận chính mình, chưa bao giờ cô khinh bản thân như vậy.Tự ình thờ ơ, tự tỏ ra bất cần, cô không xứng! Không xứng vớitình yêu sâu nặng của anh!

“Tiểu Vũ!”. Hứa Dực Trungchạy đến, nhìn thấy Nghiêu Vũ ngồi khóc trên sân, xót xa, ôm cô vàolòng.

Nghiêu Vũ lắp bắp nói như mêngủ.

Hứa Dực Trung ngồi xuống nềnsân lặng lẽ nghe.

Gió từ sông thổi vào thịtrấn cổ. Ánh đèn lồng dưới mái hiên chiếu lên bóng hai người tựavào nhau. Tiếng nức nở của Nghiêu Vũ vang trên khoảng sân vắng nghe nhưtiếng kính vỡ, rơi vào lòng anh, mỗi câu nói của cô như đá đè lên timanh, nghiến nó cùng với mảnh kính vỡ, nỗi đau đó dù ôm chặt cô cũngkhông thể dịu được.

Bốn năm, anh nỗ lực thế nàocũng không xoá được bốn năm Đồng Tư Thành trao cô. Ở nơi sâu nhất trongtim cô vẫn có chỗ của Đồng Tư Thành. Cô vẫn còn yêu anh ta, yêu đếnmức tưởng mình đã quên được anh ta. Hứa Dực Trung cảm thấy cay cay nơisống mũi, cô thật thiện lương, nhạy cảm và đa tình, cô không thờ ơvới anh ta bởi vì có tình yêu mới.

Cô nói: “Dẫu để anh ấy cườinhiều hơn một chút, em cũng không làm được…”.

Cô nói: “Em đã tưởng là emhận anh ấy thật, hoá ra em đau lòng như vậy…”

“…Em không còn cơ hội nữa, emkhông thể nói với anh ấy, em vẫn còn nhớ anh ấy, thực sự em khôngchỉ muốn cho anh ấy một ngày, còn muốn cho anh ấy nhiều ngày”.

“Anh ấy sắp chết rồi…DựcTrung, anh ấy sắp chết, em sợ, em sợ lắm…”.

Mỗi lần cô gọi anh – DựcTrung, không phải có gì muốn cầu xin anh, cũng là do có tâm trạng đặcbiệt, anh rất muốn cô gọi cả họ tên anh, đừng gọi như vậy. Sao anh cóthể ngăn cản không cho cô ở bên Đồng Tư Thành? Người đàn ông đã đánhcược tính mạng mình, ép cô bộc lộ tình cảm, ép anh phải từ bỏ.

Hứa Dực Trung khép mắt,ngẩng đầu, gió thốc qua mặt đau rát như lưỡi dao cạo lớn quét qua.Đá lát sân mang khí lạnh của thời gian ngấm vào người anh, lan ra,làm hai chân tê buốt, máu đông lại, tim bất lực vùng vẫy.

Anh cúi đầu nhìn cô, NghiêuVũ trông thật tội nghiệp, giống như những lần trước ngắm cô ngủ. Máphớt hồng, sống mũi xinh xắn, môi cong như cánh hoa. Chính cô cũngkhông biết, anh quyến luyến cô thế nào. Một ý nghĩ khác vụt qua đầu,người cô quan tâm nhất bây giờ là Đồng Tư Thành, không phải anh.

Hứa Dực Trung thận trọng bếcô lên, chân tê cứng, đau buốt, mỗi bước đi là mỗi bước đau. Anh cắnchặt răng bế Nghiêu Vũ vào căn phòng phía sau.

Cẩn thận đắp chăn cho cô.Ngắm nhìn một lúc, không kìm được hôn lên gò má ửng hồng. Sao anh cóthể cạnh tranh với một người sắp chết! Anh nắm chặt bàn tay, bướcnhanh khỏi phòng.

Lão Vương lắc đầu thở dài,không biết hai người chủ của lạc viên này làm sao?

Cậu Đồng say rồi ngất trênsân, cô Nghiêu cũng ngồi khóc trên mảnh sân ấy. Ông bỗng rùng mình,lạc viên ban đêm nhìn đâu cũng vắng, chỉ có gió rền rĩ thê lương.

Lúc Nghiêu Vũ tỉnh dậy, ánhnắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, nhảy nhót trên sàn, ánh nắng chóinhức mắt. Cô khẽ mở mắt, bóng cửa sổ chạm hoa chập chờn từng chấmxanh xanh đỏ đỏ trước mắt.

Đợi một lúc để mắt quendần, cô nhận ra đây là gian nhà phía sau.

Nghiêu Vũ thở dài đưa mắttìm Hứa Dực Trung. Cô vẫn nhớ anh ngồi ôm cô trên sân.

Lão Vương đang tưới cây ngoàivườn, nhìn thấy Nghiêu Vũ, tươi cười: “Cô Nghiêu ngủ có ngon không?”.

“Bác Vương, người đi cùngcháu hôm qua đâu rồi?”.

Lão Vương đặt bình tướixuống, lấy trong túi quần ra một mảnh giấy: “Cậu Hứa nhờ tôi đưa chocô cái này, cậu ấy đi rồi”.

Nghiêu Vũ đọc thư, lại sửngsốt, quay người cầm áo khoác và túi xách, nói với lão Vương: “Cháuđi đây, nhờ bác trông nom giúp, hàng tháng cháu sẽ gửi tiền công”.

Cô chạy như bay ra bến, bắt xe vềthành phố A.

“Tiểu Vũ, anh nghĩ, em nên đi tìmĐồng Tư Thành. Trong lòng em thực sự vẫn quan tâm anh ấy…”.

Nghiêu Vũ không gọi được cho HứaDực Trung. Đành đọc thư, hàng lông mày cau có.

Đồng Tư Thành bị ung thư gan. Khianh tặng cô chiếc hộp trước lúc đi công tác, chắc anh đã nghi ngờ, nếu khôngsao phải nhắn lại như vậy. Có phải anh mượn cớ đi công tác để khám bệnh? NghiêuVũ đau xót nghĩ, nghe nói bệnh ung thư gan một khi đã phát hiện chắc chắn làgiai đoạn cuối, nhiều nhất chỉ sống được sáu tháng, Đồng Tư Thành có phát hiệnsớm không? Từ khi anh tặng cô chiếc hộp đến nay đã một năm, anh sống thế nào?

Những cánh đồng xanh mướt vùn vụtlướt qua, mùa xuân tràn trề sức sống. Anh mới ba mươi tuổi, đã đi đến điểm cuốicuộc đời. Mắt Nghiêu Vũ đỏ hoe.

Nếu thời gian quay lại, cô sẽngoan ngoãn trở thành cô bạn gái dịu dàng của anh, để anh ra đi với nụ cườitrên môi. Nhưng, thời gian liệu có thể quay trở lại? Cô có thể lựa chọn lạikhông?

Không thể.

Anh từng là người cô yêu nhất, đãcó với nhau biết bao kỉ niệm đẹp. Anh đứng dưới ánh đèn đường ngửa mặt nhìnlên, sống mũi thẳng tắp, nụ cười nhẫn nại… tất cả sắp biến mất. Dù anh tứcgiận, đau khổ, phiền muộn, tất cả cũng sẽ biến mất.

Anh muốn trở lại mối tình xưa,cùng với người anh yêu trở lại cảm xúc ngày xưa. Dẫu chỉ một ngày.

Tất cả đều không thể quay lạinữa. Nghiêu Vũ hít một hơi. Ngay cơ hội lừa dối anh cô cũng không còn, cô đãthẳng thắn nói với anh, cô yêu người đàn ông khác, làm sao quay lại với anh?

Nhưng, cô không thể, không thểnhìn Đồng Tư Thành chết.

Đột nhiên Nghiêu Vũ không muốntìm Hứa Dực Trung nữa. Cô nghĩ, Hứa Dực Trung bỏ đi, bất kể do hiểu lầm hay donguyên do nào khác, lúc này cô cũng không thể đi tìm anh.

Cô sẽ đi tìm Đồng Tư Thành, nếucó thể, cô sẽ ở bên anh. Nước mắt lăn dài, cô không chỉ muốn cho anh một ngày,cô còn muốn cho anh nhiều ngày, rất nhiều ngày…

Nghiêu Vũ đã quyết, nhắn tin choTiêu Dương: Em muốn gặp anh. Một tiếng sau hẹn gặp ở thành phố A.

Loading...

Xem tiếp: Chương 54

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Đại Đường Tửu Đồ

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 302


Học Đường Vui Vẻ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 66


Chiếc Bông Tai Định Ước

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 20


Tình Đắng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50