Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 60

Chương trước: Chương 59



Những giọt nước như thủy tinh lănra từ mắt Tuệ An, cô hiểu, cô biết, hoa cát cánh tượng trưng cho tình yêu vĩnhhằng, vô vọng. Trong cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, cô thắng ư? Tại sao vẫnbuồn như vậy! Nhìn bó hoa cát cánh, lòng lại đau, tình yêu vô vọng mà vĩnh hằngư?

Tháng năm đầu mùa hạ, Tuệ An sinhcon, sinh mổ, một bé trai hồng hào bụ bẫm. Bao nhiêu người tụ tập trong phòngsản: Bố mẹ, họ hàng, đồng nghiệp, Tần Huyên, Thiên Trần, Đồng Tư Thành vàNghiêu Vũ, tất cả đều đến.

Trương Lâm Sơn bế hình hài bébỏng trên tay không muốn rời. Tuệ An trách anh: “Lâm Sơn, anh đừng độc chiếmcon như vậy, còn bao nhiêu người đang chờ”.

“Không sao, hiếm hoi lắm cậu nhócmới tỉnh, trông cu cậu lim dim này”. Anh không kìm được lại cúi hôn.

Tuệ An lại nhắc: “Cẩn thận râuanh!”.

Thiên Trần bế đứa bé, vui vẻ chìatrước mặt Tần Huyên, “Nhìn xem! Giống ai? Lông mày giống Trương Lâm Sơn, nhưngcái miệng giống Tuệ An quá!”.

Tần Huyên nhìn cô cười không nói.Dạo này, cách vài ngày anh lại đến thành phố A. Thiên Trần hiểu ý anh. Nhìncảnh này, anh cũng vui lây: “Chúc mừng!”.

Trương Lâm Sơn cười hà hà đón contrai: “Cảm ơn! Đúng, cái miệng giống Tuệ An, rất xinh, con trai mà có cái miệngxinh thế này, lớn lên khéo tán phải biết!”.

“Lâm Sơn! Em đâu có như vậy!”.Tuệ An vờ giận dỗi.

Trương Lâm Sơn hơi ngẩn ra, vộinói chữa: “Ôi, bố sai rồi, sau này con trai bố nhất định dẻo mồm”.

Mọi người cười ầm.

Tuệ An mắt đỏ hoe nhìn Nghiêu Vũ.Nghiêu Vũ đi đến bên giường, vỗ vỗ tay bạn, lắc đầu.

Tuệ An vẫn buồn, siết tay NghiêuVũ. Cô thật sự hạnh phúc, có người bạn như vậy cô thấy rất hạnh phúc.

Khi Hứa Dực Trung đến bệnh viện,chợt nhìn thấy Đỗ Lối. Cô đứng bên kia đường, đối diện cổng bệnh viện, tần ngầnnhìn vào trong.

“Đỗ Lối!”.

Đỗ Lối giật mình, vội lùi về saucây đa như phản xạ, nhìn thấy Hứa Dực Trung liền dừng lại. Cành lá đa rậm rạprủ xuống, che khuất mặt cô. Đỗ Lối bước đến, mắt liếc nhanh về phía cổng bệnhviện.

“Lên xe đi!”. Hứa Dực Trung thầmthở dài. Đỗ Lối vẫn xinh đẹp, trẻ trung như vậy. Vừa rồi gặp cô, anh chỉ thấyđau lòng.

Đỗ Lối lên xe, không nói gì. HứaDực Trung lái xe vào bãi đỗ trong bệnh viện, dừng lại: “Muốn lên thăm không?”.

“Dực Trung, anh đưa em về, emkhông muốn vào”. Hứa Dực Trung ngồi yên, nghĩ một lát, nói: “Sơn Tử có con rồivẫn muốn ly hôn ư?”.

Đỗ Lối cúi đầu, cắn môi: “Anh ấynói như vậy”.

“Cô tin à?”

“Tại sao không tin? Không phảitất cả đàn ông đều nghĩ lá cờ đỏ trong nhà không bằng lá cờ màu bên ngoàisao!”. Đỗ Lối tức giận cao giọng, thẳng thắn bênh vực Trương Lâm Sơn.

Hứa Dực Trung cười, không nói.

“Anh có ý gì? Dực Trung, anh hiểuanh ấy mà? Đỗ Lối bỗng cảnh giác với ánh mắt Hứa Dực Trung.

“Tôi chẳng có ý gì. Đỗ Lối, mấynăm nay, tôi nghĩ ít nhiều cũng hiểu hai người, là đàn ông, tôi rất hiểu suynghĩ của đàn ông. Chưa có con mọi việc còn đơn giản, khi có con tất cả sẽ khác,trách nhiệm và tình máu mủ của họ sẽ là trở ngại lớn. Cô nên chuẩn bị cho cuộcchiến lâu dài, tôi sẽ không giúp ai hết, đây là việc riêng của cô và Sơn Tử”.

“Cuộc chiến lâu dài?”. Đỗ Lốikhông tin, cô biết rõ tình yêu của Trương Lâm Sơn với cô không phải mù quáng.

Hứa Dực Trung cười: “Chuyện nàykhông liên quan đến Tuệ An. Đầu tiên, Sơn Tử sẽ cảm thấy có lỗi với Tuệ An, anhấy là con người, sao có thể lạnh lùng yêu cầu ly hôn khi Tuệ An vừa mới sinhcon. Sau đó hai người sẽ bận rộn quanh đứa trẻ, một người là bố, một người làmẹ, đứa bé sẽ là sợi dây gắn kết giữa hai người. Lẽ nào đứa bé mới được vàitháng, đã bắt nó phải xa mẹ? Lại còn gia đình hai bên, bạn bè, Sơn Tử cũng phảitính đến khả năng người nhà Tuệ An tức giận đến cơ quan làm ầm ĩ, đó là chuyệnthường tình. Mong mãi mới có con, bỗng nhiên lại ly hôn cưới người phụ nữ khác,đối với ai chuyện này cũng không thể chấp nhận. Sau nữa, đứa trẻ lớn dần, quanhệ giữa ba người đó lại thêm phức tạp, không dễ dứt bỏ, anh ấy buột miệng nóivậy. Sau này sẽ nghĩ lại, sẽ cân nhắc giữa tình yêu với cô và niềm vui giađình…”.

“Đừng nói nữa!”. Đỗ Lối hét lên,bịt tai, khóc: “Tôi không muốn nghe, không muốn!”.

Hứa Dực Trung bình tĩnh chờ côthôi khóc, thấy Đỗ Lối đã bình tĩnh, lại tiếp: “Tôi biết, cô thật lòng yêu anhấy và tất nhiên, với tâm tính của cô, cô sẽ nhằm vào những gì Sơn Tử thích,khiến anh ấy say mê cô. Cô sẽ tìm mọi cách để có anh ấy. Có lúc tôi cũng thấyphục cô, hôm diễn ra lễ kí kết, cô biết hay vô tình để Tuệ An bắt gặp. Cô đanglàm tăng vết rạn nứt giữa Sơn Tử và Tuệ An”.

Đỗ Lối sững sờ nhìn Hứa DựcTrung, ánh mắt anh lạnh nhạt như đang nói một việc không liên quan đến cô. ĐỗLối nhớ lại cô đã cố ý cười to khi vô tình nhìn thấy Tuệ An trên núi. Cô xoaymặt lại, bướng bỉnh nói: “Chẳng phải anh đã nói, anh và anh ấy không liênquan?”.

“Vốn là thế, gián tiếp, nhưng lạihại đến Tiểu Vũ, cô không biết sao?”. Hứa Dực Trung buồn bã nói, “Nếu Tiểu Vũkhông muốn nhanh chóng đưa Tuệ An về thành phố A, cô ấy có gặp tai nạn phải nằmviện nửa năm không?”.

“Chuyện này sao có thể trách tôi?Hừ, tôi biết Nghiêu Vũ cái gì cũng tốt, làm sai việc gì cũng có người gánh thaytrách nhiệm, cô ấy được mọi người yêu mến, còn tôi ai cũng ghét!”. Đỗ Lối phẫnnộ, cười khẩy. “Tại sao anh không trách cô ta bất chấp đêm hôm lái xe quay vềgặp Đồng Tư Thành?”.

Hứa Dực Trung bất động, thở dàilại tiếp: “Tôi không phải trách cô, chỉ muốn nói với cô, mọi sự đều có nhânquả, sao không nghĩ tới bố mẹ, nghĩ tới tình cảnh của mẹ cô? Lẽ nào cô muốn đứatrẻ sau này lớn lên, cũng có tâm trạng như cô?”.

Tức giận trong mắt Đỗ Lối dầnbiến mất, nước mắt túa ra, cô lấy tay bịt miệng không để khóc thành tiếng.

“Cô vẫn còn trẻ, có cần phải treocổ trên cái cây đó không? Sơn Tử đã có con, hậu quả ly hôn đã rõ ràng, nếu côvẫn muốn theo anh ấy, thì nên chuẩn bị một cuộc chiến lâu dài, kết quả thế nàovẫn chưa biết, cho dù ly hôn, đứa trẻ vẫn là ruột thịt của Sơn Tử. Cô có chắcsẽ không cãi cọ với anh ấy? Sau khi có được Sơn Tử, bao nhiêu tủi cực bị kìmnén của cô liệu có không lộ ra? Cô sẽ chiều chuộng anh ấy cả đời? Cả đời thôngcảm, bao dung? Vẫn còn cảm giác mới mẻ như bây giờ? Tuệ An cũng xinh đẹp! Cũngdịu dàng!”.

Đỗ Lối hét lên: “Hứa Dực Trung,anh thật tàn nhẫn! Chỉ vì đứa trẻ, chỉ vì đứa trẻ với người đàn bà anh ấy khôngyêu mà hy sinh tình yêu của chúng tôi sao?”.

“Đừng quên khi Tuệ An có con, côđã dan díu với anh ấy”.

Đỗ Lối đẩy mạnh cửa xe, loạngchoạng chạy ra phía cổng bệnh viện. Cô hận Hứa Dực Trung, xưa nay anh luôn lạnhlùng với cô, chưa bao giờ để tâm đến cảm nhận của cô. Cô đương nhiên biết, tạisao phải nói toạc ra một cách tàn nhẫn như vậy?

Hứa Dực Trung thở dài, đối với ĐỗLối, anh luôn mềm lòng, bởi cô từng thích anh, tuy không giống tình yêu vớiTrương Lâm Sơn, nhưng vẫn làm anh cảm động. Nói như vậy tuy có hơi tàn nhẫn,nhưng cũng là vì cô.

Anh mang hộp quà cho đứa bé, đivào bệnh viện.

Trên hành lang gặp Thiên Trần vàTần Huyên, Hứa Dực Trung chào một tiếng rồi đi. Thiên Trần không kìm được gọianh lại: “Hứa Dực Trung, anh tại sao lâu như vậy anh không đến tìm Tiểu Vũ?”.

“Tôi biết cô ấy đã ra viện, đãkhỏe lên”. Hứa Dực Trung lạnh lùng đáp.

Thiên Trần mặt tức giận, hừ mộttiếng, không muốn nói cho anh ta biết, Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành đang ở trong,bèn kéo Tần Huyên đi.

Hứa Dực Trung lúc đó mới thở dài,đẩy cửa vào.

Nghiêu Vũ ngoái đầu, ánh mắt lóesáng, nhẹ nhàng nói với Tuệ An: “Hôm khác mình lại đến thăm, mình đi đây, TưThành?”.

Đồng Tư Thành bước đến nắm tayNghiêu Vũ, hai người thong thả đi ra. Lúc đi qua Hứa Dực Trung, Nghiêu Vũ cúiđầu. Mắt đã đỏ lên, nhưng cô nghĩ anh chắc không nhìn thấy, cũng không bậnlòng.

Hứa Dực Trung đi qua cô, đặt góiquà xuống, chơi với em bé. Lòng âm thầm buồn bã Nghiêu Vũ gầy như cọng giá đỗ,quả nhiên cô làm như không nhìn thấy anh. Cô và Đồng Tư Thành còn dắt tay nhauđi. Rõ ràng khi Đồng Tư Thành tìm anh đã nói anh ta và Nghiêu Vũ không cóchuyện gì, vậy mà cô còn như thế!

Tuệ An luôn cảm thấy áy náy, thấyHứa Dực Trung như vậy đột nhiên tức giận, vớ hộp quà của anh để cạnh giường,ném đi: “Hứa Dực Trung, anh cút đi cho tôi! Anh chẳng ra gì! Tiểu Vũ…”.

Trương Lâm Sơn giật mình, vội vỗvề Tuệ An: “Đừng nóng, đừng giận, kẻo không có sữa cho con chúng ta ăn!”.

Tuệ An bật cười, nhìn Hứa DựcTrung nói: “Nếu anh không thích Tiểu Vũ thì thôi, nhưng thấy thái độ anh thếnày, tôi không chịu được. Nói thật, nếu anh không đi tìm cô ấy, tôi thấy TiểuVũ thật sự nên chọn Đồng Tư Thành”.

Hứa Dực Trung nhăn nhó nhặt hộpquà: “Tuệ An, khi cô chưa làm mẹ tính tình đâu có thế, đúng là được chiều quásinh hư! Rõ ràng cô ấy sai, tại sao lại trách tôi!”.

“Em xem, Dực Trung quá độ lượng,nếu là người khác có khi đã phát khiếp bỏ chạy, coi như anh đã lấy một con hổcái!”. Trương Lâm Sơn giảng hòa.

Tuệ An lườm chồng: “Nếu em là hổcái thật thì tốt, làm hổ cái còn hơn Nghiêu Vũ bị người ta bắt nạt”.

Hứa Dực Trung cau mày: “Tôi đâucó bắt nạt cô ấy, cô không thấy hai người đó anh em ngọt xớt, lại còn nắm taynhau nữa!”.

“Nói hay lắm, khi Tiểu Vũ nằmviện nửa năm anh ở đâu? Cũng không đi thăm cô ấy, Tiểu Vũ xuất viện bao lâurồi? Anh cũng không thèm đoái hoài!”.

“Trong lòng cô ấy có Đồng TưThành, tôi đến thăm để tức chết à? Cô ấy xuất viện, sao không đi tìm tôi?”.

Hứa Dực Trung ngồi trên sofa mặthằm hằm tức giận, nhìn thấy Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành nắm tay nhau đi, anh rấtnóng mắt. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy anh còn biết làm sao.

“Vậy anh cứ chờ Tiểu Vũ đến tìmanh. Hừ, có khi đến đưa thiếp cưới cũng nên!”.

Đỗ Lối đứng cách bệnh viện khôngxa gọi điện cho Trương Lâm Sơn: “Em bé có khỏe không? Có ngoan không?”.

“Ừ!”.

Đỗ Lối cười, anh không tiện nóichuyện ư? “Anh không phải nói, chỉ cần nghe thôi, Lâm Sơn, anh rất thích có conđúng không? Rất vui đúng không? Em muốn chúc mừng anh!”.

“Ừ, cháu rất ngoan, đáng yêulắm!”. Trương Lâm Sơn cười cười trả lời.

“Vậy thì tốt, em không tiện đếnthăm, anh hôn bé giúp em, cẩn thận, râu chọc vào nó!”.

“Ha ha, ừ, anh xong việc sẽ liênlạc lại với em”.

Nước mắt trào ra, cô bịt chặt ốngnghe, hít thật sâu, lại từ từ thở ra: “Không, nhà em có việc, em phải về thànhphố B, anh cứ chăm sóc con đi, cả Tuệ An nữa, gia đình anh còn nhiều việc, đừngtìm em”.

“Ừ, được, nhớ cẩn thận”.

Cúp máy, Đỗ Lối khóc như mưa,ngồi cả buổi chiều ở vườn hoa bên ngoài bệnh viện, cô bỗng nhớ mẹ. Nhớ lạinhững ngày còn nhỏ, nhớ nỗi tủi thân không có một gia đình trọn vẹn.

Trương Lâm Sơn mang cho cô cảmgiác như người cha, người anh, người yêu. Không chỉ một lần Đỗ Lối thầm nghĩ,tại sao mình không được may mắn như Tuệ An gặp anh sớm hơn. Bây giờ anh cũngyêu cô, thực sự yêu cô, nhưng cô không có được anh.

Hứa Dực Trung nói đúng, cho dùTrương Lâm Sơn ly hôn, thì con cái và Tuệ An vẫn là mối bận tâm của anh, anhkhông thể rũ bỏ trách nhiệm. Hứa Dực Trung cũng nói đúng, nếu Trương Lâm Sơnyêu cầu ly hôn, không chừng người nhà Tuệ An sẽ làm ầm ĩ, rất có thể sẽ hủyhoại tiền đồ của anh. Có bao nhiêu người đố kị với anh, Trương Lâm Sơn còn trẻ,đường công danh còn rất thênh thang. Hứa Dực Trung nói đúng, lẽ nào để con traikhi lớn lên cũng cùng tâm trạng như cô, lẽ nào để Tuệ An xinh đẹp dịu dàng lặplại số phận của mẹ cô.

Cô muốn để lại những kí ức đẹpnhất cho anh, trước khi anh nói lời chia tay.

Đỗ Lối ôm bó hoa cát cánh tronglòng, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, cô đưa tay lau nướcmắt, nhờ chủ hiệu chuyển giúp bó hoa: “Phiền cô, nhất định phải đưa tận nơi!”.

Từ xa, nhìn về phía tòa nhà bệnhviện màu xám, lặng lẽ rơi nước mắt, em yêu anh! Nên không muốn làm khó anh!

Tuệ An nhìn bó hoa vừa được đưađến, không nói gì.

Trương Lâm Sơn nhìn bó hoa cátcánh màu tím nhạt cũng không nói gì.

Cô chủ hiệu giao xong bó hoa làđi luôn, không nhắn gì. Nhưng bó hoa này rất đặc biệt, không mang dải băng chúcmừng. Nhưng vẫn nổi bật giữa những bó hoa khác.

Tuệ An nhắm mắt, nhẹ nhàng nói:“Lâm Sơn, hôm nay nhiều người đến thăm em, em hơi mệt, muốn ngủ một lát, emmuốn ăn cháo ở nhà hàng An Kí, bác sĩ nói có thể ăn cháo, anh mua cho em đượckhông”.

Trương Lâm Sơn “ừ” một tiếng. Anhkhông biết đây là hoa gì, nhưng nhìn cánh hoa tím như được nhuộm, cành dài mảnhmai, cảm thấy loài hoa này đẹp một cách thê lương. Có phải của Đỗ Lối gửi đến?Anh bỗng chột dạ, vội vàng đi mua cháo cho Tuệ An.

Những giọt nước như thủy tinh từmắt Tuệ An lăn ra, cô hiểu, cô biết. Loài hoa cát cánh tượng trung cho tình yêuvĩnh hằng, vô vọng.

Trong trận chiến giữa hai ngườiphụ nữ, cô là người chiến thắng ư? Sao vẫn buồn như vậy! Tuệ An hoang mang, cônhẫn nhịn tỏ ra không biết, nhưng rốt cuộc được gì? Một người chồng yêu cô gáikhác, một gia đình êm ấm trong mắt người ngoài? Cả người bỗng hoang hoải, khôngcòn hơi sức.

Trước khi nhìn thấy bó hoa cátcánh nói thay lời Đỗ Lối, cô chỉ có một ý nghĩ, tìm mọi cách níu giữ chồng, bảovệ cuộc hôn nhân của mình. Nhưng khi nhìn thấy bó hoa, lòng cô lại đau, tìnhyêu vô vọng mà vĩnh hằng ư? Vĩnh hằng ư? Cô hận mình tại sao phải sống chết níugiữ cuộc hôn nhân này, cô hận Trương Lâm Sơn, hận Đỗ Lối. Tuệ An ôm chăn nứcnở.

Người ta bảo, khi người đàn ôngngoại tình, vợ anh ta luôn là người biết sau cùng, nhưng cô lại biết sớm nhất.Tuệ An tinh tế, ưa sạch sẽ. Trương Lâm Sơn cả đêm uống rượu với Đỗ Lối, đếnsáng về đến nhà là ngủ luôn, Tuệ An ngửi thấy trên người anh ngoài mùi rượu vàthuốc lá còn có mùi của phụ nữ.

Chỉ cần có ý, chẳng có gì là bímật.

Nhưng, cô nhẫn nhịn, không hề hérăng, luôn nhẫn nhịn, cô tin đây là cách tốt nhất, là cách tốt nhất để níu giữchồng. Nhưng Tuệ An tủi thân. Nằm trong chăn, lớp vải bông mềm thấm khô nướcmắt. Cô đã mất hy vọng, mất khao khát đối với hôn nhân.

Người từng yêu, đã yêu người khác,tình từng lưu luyến quá mong manh.

Đứa bé bỗng khóc ré, oe oe đòisữa của nó làm cô bừng tỉnh. Tuệ An vén chăn, vỗ về nó. Tình mẫu từ trào lên,con trai là của cô, là báu vật không ai có thể cướp đi! Cô lau khô nước mắt,mỉm cười.

Không lâu sau, Trương Lâm Sơnmang cháo về, ân cần kê cao gối cho cô: “Vẫn còn nóng, em ăn đi!”. Anh đưa bátcháo cho cô, rồi quay đầu nhìn con.

“Lâm Sơn, lại đây”. Tuệ An cườidịu dàng, anh vẫn là bố của con trai cô, có gì không thể bỏ qua? “Chúng ta cùngăn?”.

Trương Lâm Sơn há miệng, để TuệAn đút cho thìa cháo, cười vang: “Con trai đầu to, trán rộng, lớn lên chắc chắngiống anh, hôm nay Thiên Trần cũng nói lông mày nó rất giống anh!”.

“Vâng, giống anh! Ha ha!”. Tuệ Ancười vui vẻ.

Cô nghĩ thì ra hôn nhân thực sựcó thể làm người ta chín chắn hơn. Cô rất tự nhiên vào vai người vợ. Thậm chícũng không buồn quan sát thần sắc của Trương Lâm Sơn, không buồn tìm hiểu quanhệ giữa anh và Đỗ Lối.

Đêm khuya, cả Tuệ An và con traiđã ngủ say, Trương Lâm Sơn nằm thẫn thờ trên ghế sofa. Không gọi được cho ĐỗLối, anh đã ghé hiệu bán hoa bên đường hỏi ý nghĩa của loài hoa cát cánh.

Câu trả lời khiến anh bàng hoàng,mũi cay cay, anh biết, anh sẽ không tìm thấy cô nữa.

Trương Lâm Sơn lặng lẽ ngồi dậyđến bên nôi nhìn con trai. Ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài hắt vào, đứa trẻ ngủ rấtsay. Lòng tràn trề niềm hãnh diện được làm bố. Anh quay nhìn Tuệ An, cô cũngngủ rất ngon, trên khuôn mặt xinh đẹp cơ hồ vẫn ẩn hiện nụ cười, cô là vợ anh,Trương Lâm Sơn kéo chăn đắp cho cô.

Đêm nay, anh ngồi canh cho hai mẹcon ngủ. Tuệ An và con trai, là hai người thân của anh.

Những giọt nước mắt to, nóng hổitừ trên mặt lăn xuống.

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũngsẽ gặp người ta yêu đích thực, dù đạt được hay không, cuộc sống vẫn cứ tiếpdiễn. Nó sẽ được lưu giữ ở nơi sâu nhất trong tim, thời gian sẽ xây những bứctường xung quanh, sau đó dây leo sẽ mọc ra, cỏ dại sẽ vây kín, dần dần sẽ quêntừng có một nơi như thế.

Loading...

Xem tiếp: Chương 61

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Rất Muốn

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 30


Phàm Nhân Tu Tiên

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 2445


Chuyện Hoàng Cung

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 23


Bao nhiêu tiền cho 1 tình yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 12