Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mưa Nhỏ Hồng Trần Chương 11

Chương trước: Chương 10



Hứa Dực Trung quan sát sự thayđổi trên mặt cô, khi Nghiêu Vũ nói, cả khuôn mặt hồng hào, sinh động, anh cũngthấy vui lây, thoáng cái cô lại tư lự không nói. Anh không thích vẻ tư lự xa lạđó.

Ngày hôm sau Hứa Dực Trung đilàm, có thể nhận ra ngay đêm trước ngủ không ngon, Đỗ Lối nhanh nhẹn pha tràbưng đến: “Tối qua uống nhiều rượu, dùng trà này rất tốt”.

Hứa Dực Trung đón cốc trà, uốngmột ngụm hỏi cô: “Trà Bát Bảo?”.

“Ha ha, đúng, em cho thêm đườngphèn, sau khi uống rượu cần bổ sung thêm đường, sẽ dễ chịu hơn, nhưng tốt nhấtlà đường gluco”. Đỗ Lối mỉm cười.

“Ồ, không ngờ cô có kinh nghiệmnhư vậy!”. Hứa Dực Trung cười, một trợ lí bình thường sẽ không nghĩ ra điều đó,sự chu đáo của Đỗ Lối quả khiến anh cảm phục.

Đỗ Lối chớp mắt, miệng cười cựckì đáng yêu: “Không phải em có kinh nghiệm, chỉ muốn anh phấn chấn tinh thần,công việc hôm nay sẽ suôn sẻ”.

Vẻ trìu mến hiện trong đáy mắt,Hứa Dực Trung liếc nhìn, cô dịu dàng nhìn lại, anh thầm nghĩ, Đỗ Lối lúc nàycòn quyến rũ hơn một Đỗ Lối thông minh năng nổ trong công việc. Anh cười, cúiđầu uống trà nói: “Được rồi, một ngày bắt đầu từ buổi sáng, hôm nay chắc chắncó mở đầu tốt, kế hoạch trong ngày thế nào?”.

“Mười giờ sáng họp với phòng kếhoạch thảo luận kế hoạch mở rộng khu chung cư mới, mười hai giờ Hồng Lăng Cáccó tiệc chiêu đãi phái đoàn của sở địa chính khu Lâm Giang, ba giờ chiều họpban lãnh đạo tập đoàn, bảy giờ tối mở tiệc ở sơn trang suối khoáng tiếp đóntổng giám đốc tập đoàn Phương Bắc”. Đỗ Lối nói trơn chu, tâm trạng phấn chấncủa Hứa Dực Trung lây sang cô, ánh mắt vui vẻ long lanh của anh khiến cô hàilòng.

Hứa Dực Trung nhìn đồng hồ sắpmười giờ liền rời văn phòng, Đỗ Lối cầm tư liệu theo anh đến phòng họp. “ĐỗLối, liên lạc với Trần Tuệ An, hôm nay hết giờ làm cô hẹn đưa cô ấy đi chơi,tập đoàn sẽ thanh toán”. Hứa Dực Trung nói.

“Vâng, mức chi khoảng bao nhiêu?Hôm nay đúng là ngày may mắn, một chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu em”. ĐỗLối cười nói đùa.

“Vừa phải là được, coi như trảcông cốc trà Bát Bảo của cô!”.

Hứa Dực Trung mỉm cười, một ĐỗLối như thế tốt hơn Nghiêu Vũ nhiều, thông minh lại hiểu biết. Nghĩ tới tối quamình vô duyên vô cớ lái xe đến nhà Nghiêu Vũ, anh lắc đầu, bước nhanh vào phònghọp.

Nghe xong báo cáo kế hoạch mởrộng khu chung cư mới của tập đoàn, Hứa Dực Trung phấn khởi nói: “Tất cả quảngcáo khu chung cư này của chúng ta phía Đại Đường đều đang làm, tư liệu quảngcáo giai đoạn một đã có, còn mô hình đâu? Họ đưa đến chưa? Còn pa nô triển lãmbên ngoài, hộp đèn quảng cáo khi nào hoàn thành? Không lâu nữa là có hội chợtriển lãm nhà ở, chung cư mới này sẽ là sản phẩm trọng điểm của tập đoàn chúngta trong triển lãm sắp tới, phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa”.

Tiểu Trương tiếp lời: “Đã liên hệvới cô Nghiêu của Đại Đường. Cô ấy nói, tối nay sẽ lắp hộp đèn ở mặt tiền khutriển lãm. Pa nô và mô hình ngày mai có thể đưa đến”.

Hứa Dực Trung ngẫm nghĩ nói, “Tốinay khi lắp hộp đèn, cậu gọi cho tôi, tôi muốn đến xem”.

Tiểu Trương ngạc nhiên nhìn HứaDực Trung, cúi đầu ghi chép. Đỗ Lối mặt không biểu hiện, nhưng lòng dậy sóng.Hứa Dực Trung có ý gì? Lắp đặt hộp đèn, một việc cỏn con như vậy tại sao phảiđích thân đến? Hơn nữa tối nay anh phải chủ trì tiệc chiêu đãi.

Lòng bỗng cay đắng, lẽ nào HứaDực Trung đã thích Nghiêu Vũ? Chuyện xảy ra thế nào? Hứa Dực Trung chỉ quen côta trong bữa tiệc ở sơn trang lần trước, thời gian chưa quá một tháng, cũngkhông tiếp xúc bao nhiêu. Đỗ Lối rất băn khoăn. Chợt nghĩ tới khuôn mặt thanhtú, vẻ lơ đãng và trang phục thoải mái của Nghiêu Vũ. Sực nhớ, chiều nay hẹnTuệ An đi phố, nhất định phải tìm cách thăm dò chuyện này.

Cô chua chát nghĩ, mình đúng làcó duyên với Nghiêu Vũ, tốt nghiệp ra trường, đi làm hai năm, quanh quẩn thếnào vẫn cùng một địa bàn. Lẽ nào suốt đời này mình phải dây dưa với Nghiêu Vũ?Lại càng thấy ghét cô ta. Cô tuyệt đối không cho phép chuyện đó tiếp diễn.

Thiên Trần bận túi bụi chuẩn bịcho triển lãm nhà ở. Mẹ thấy cô bận rộn cũng thở phào, đồng ý để cô nếu về muộncó thể ngủ lại nhà Nghiêu Vũ, nhưng tối nào bà cũng gọi đến máy bàn nhà NghiêuVũ kiểm tra.

Nghiêu Vũ thấy Thiên Trần chỉ dámtranh thủ chớp nhoáng gặp Tiêu Dương, ái ngại cho bạn. Biết hai người đã gắn bósâu nặng, cũng biết gia đình Thiên Trần phản đối Tiêu Dương, sốt ruột hỏi ThiênTrần: “Cậu và Tiêu Dương cứ thế này mãi sao?”.

Thiên Trần đang cắm cúi viết,chợt ngẩng lên: “Sau này dần dần thuyết phục mẹ, bây giờ đành như thế. A Dươngkhông lâu nữa sẽ mở công ty, nếu anh ấy làm được, mẹ mình có thể sẽ đồng ý”.

Nghiêu Vũ nghe vậy lại nhớ tớiĐồng Tư Thành, anh sắp về. Cô vẫn chưa có quyết định nào: “Thiên Trần, thư củaĐồng Tư Thành mình vẫn chưa đọc”.

“Tại sao? Rõ ràng cậu vẫn nhớ anhấy”.

“Lời nói có thể gió bay, nhưnglòng người giống như thủy tinh, vỡ rồi không dễ gắn. Một chiếc chìa khóa chỉ mởđược một cái cửa, cửa đã khóa. Ai biết anh ấy có phải là chìa mở chiếc cửa đókhông?”. Nghiêu Vũ nhận ra, thời gian hai năm làm thay đổi con người quá nhiều.Cô không còn thấy anh vẫn là Đồng Tư Thành đứng dưới đèn đường mỉm cười với côngày trước.

“Tiểu Vũ, nếu Đồng Tư Thành thậtlòng, cậu vẫn chưa quên anh ấy, sao không cho anh ấy cơ hội. Ít nhất cũng thửxem!”. Thiên Trần khuyên.

Nghiêu Vũ không muốn nhắc đếnĐồng Tư Thành, bỗng cười ranh mãnh, nói với Thiên Trần, “Tối nay mình phải đigiám sát lắp hộp đèn quảng cáo, xe tải tám giờ tối mới được vào nội thành, cólẽ lắp xong trời cũng sáng, lại còn mời công nhân đi ăn. Phải làm việc suốtđêm, cậu hẹn Tiêu Dương đi, chú ý an toàn”.

Thiên Trần đỏ mặt, hai người cấuchí cười đùa một hồi. Cuối cùng Thiên Trần không kìm được, lập tức gọi cho TiêuDương: “A Dương!”.

Giọng cô nũng nịu, Nghiêu Vũ cười“khạch” một tiếng, nhảy nhót uốn éo, lắc người, chúm môi trêu bạn, Thiên Trầnđỏ mặt, ngượng nghịu, quay mặt đi nói: “Vâng, em muốn ăn sườn rán, tôm chiêncủa nhà hàng An Ký...”.

Nghiêu Vũ nhảy đến trước mặt côlàm động tác hôn gió. Thiên Trần lừ mắt, giọng càng dịu dàng: “Vâng, một chaivang đỏ nữa, Tiểu Vũ đang ghen muốn chết, cho ghen luôn thể!”.

Nghiêu Vũ bĩu môi, Thiên Trần bắtđầu làm nũng: “Tiểu Vũ đang trêu em, đang cười em. Vâng, được!”. Thiên Trần tắtmáy cười hi hí: “A Dương nhà mình nói, tối nay sẽ ăn tối dưới ánh nến. Cậu ởbên ngoài lãnh đủ gió lạnh, cho cậu ghen chết luôn!”.

Nghiêu Vũ nhìn đồng hồ, gọi điệncho thợ, hỏi xong tình hình vẫy tay với Thiên Trần: “Bây giờ phải đi rồi, lầnsau, ba chúng ta đi ăn. Bai bai!”.

Nghiêu Vũ đi được một lát, TiêuDương mang một túi lớn đồ ăn đến: “Thiên Trần, Tiểu Vũ đâu?”.

“Đi rồi, tối nay người ta khôngvề, bận việc bên ngoài”. Thiên Trần nói xong quay mặt đi, nghĩ đến lời NghiêuVũ, xấu hổ không dám nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười: “Sao thế? NghiêuVũ cố tình tạo cơ hội cho chúng mình?”. Anh bước đến ôm cô, khẽ nói: “Khônghiểu tại sao, rất thích ôm em”.

Thiên Trần sung sướng gục vàongực anh.

“Đói chưa?”.

“Hơi hơi”.

“Anh mua rượu vang, nhưng emkhông biết uống rượu, chỉ một chút thôi nhé, không được tranh uống, nhớ chưa?”.

Thiên Trần gật gật, nhanh chóngchạy vào trong lấy ra hai chiếc ly Thổ Nhĩ Kì đế cao rót rượu. Tiêu Dương ngạc nhiênnhìn hai chiếc ly “Tiểu Vũ không uống được rượu cơ mà?”.

“Cậu ấy không uống, nhưng Đồng TưThành thích rượu. Vậy là Tiểu Vũ sưu tầm bình rượu và các loại cốc, ly. Haichiếc này Tiểu Vũ mua lúc đi phố, hôm ấy em cũng đi cùng, cậu ấy thấy đẹp liềnmua. Hi hi, khi về nhà, Tiểu Vũ rót rượu vang vào ly, ngắm nghía hồi lâu tấmtắc khen đẹp. Sau đó uống rượu, một ly là say, vừa túm áo em vừa chửi Đồng TưThành rất lâu. Tiểu Vũ đúng là không thể uống rượu bên ngoài, uống vào có gì ấmức trong lòng là nói ra hết. Này, anh nhìn xem!”. Thiên Trần kéo Tiêu Dương đếntrước giá sách của Nghiêu Vũ. Mỗi ngăn đều trang trí bằng những bình, ly, cốcđủ loại lóng lánh rất đẹp.

Tiêu Dương nhìn, buột miệng thanthở: “Nếu sư huynh nhìn thấy, nhất định rất cảm động. Anh đã nói hai người đótình cảm như thế, sao có thể chia tay. Nghiêu Vũ cũng thật si tình”.

“Đừng, anh nhất định không đượcnói với Đồng Tư Thành, chuyện của hai người vẫn nên để họ giải quyết. Tiểu Vũvẫn đang do dự, còn chưa cả đọc thư của Đồng Tư Thành”.

“Bé yêu!”. Tiêu Dương ôm cô từphía sau, hít nhẹ hương mùi tóc: “Anh thật may mắn! Có được em”.

“A Dương!”. Thiên Trần tinhnghịch nhìn anh. Cười cười, ngửa mặt hôn vào cằm anh.

Tiêu Dương mủm mỉm cười gian,nghiêng đầu liếm tai cô: “Ôi!” Thiên Trần bất ngờ rùng mình, giận dỗi đẩy anh:“Ghét quá, sao anh cứ tìm chỗ yếu của người ta để ra tay?”.

“Anh biết...”. Tiêu Dương cười,ôm cô. Đôi mắt đẹp của Thiên Trần mờ dần, như nhuốm hơi sương. Cái hôn của TiêuDương lùng sục vào sâu với vẻ kích động phóng túng chưa từng có, kích thíchthần kinh cô.

Giống như chọc thủng lớp cửagiấy, ánh sáng tràn vào, lửa tình bùng cháy không gì ngăn được. Thiên Trần khaokhát được anh âu yếm, khao khát âu yếm cùng anh, cả hai hết mình chiếm hữu.Phải, đúng là chiếm hữu. Cô nhìn vào mắt Tiêu Dương ham muốn chiếm hữu cháy rựctrong đó. Anh là của cô. Cô là của anh.

Bàn tay hơi lạnh của Tiêu Dươngthò vào trong áo cô, Thiên Trần giật thót, toàn thân ớn lạnh. “A Dương!”.

“Reng!”. Tiếng chuông điện thoạitrong phòng vang đột ngột, Tiêu Dương bàng hoàng sực tỉnh buông cô ra.

Thiên Trần nhìn Tiêu Dương, mườigiờ tối, có lẽ là mẹ gọi. Cô thầm thở dài, nhấc máy, “Vâng, mẹ, con đang viếtbài, Tiểu Vũ trong nhà tắm, vâng, mẹ ngủ sớm đi... Ngày mai ạ, ngày mai rấtbận, con phải đến triển lãm nhà ở, rất nhiều công ty muốn quảng cáo trên mạng.Vâng, qua triển lãm rồi tính... vâng, con tắt máy đây”.

Tiêu Dương mở ti vi, đang phátsóng bộ phim Lộc đỉnh ký. Anh biết mẹ Thiên Trần kiểm tra cô, anh không muốnThiên Trần khó xử. Đồng Tư Thành sắp về nước, những gì có thể làm anh đều đãchuẩn bị xong, chỉ chờ Đồng Tư Thành trở về. Nghĩ tới tương lai, lòng anh lạisáng lên hi vọng. “Thiên Trần, lại xem ti vi, vừa ăn vừa xem”.

Thiên Trần gác lại lời mẹ dặnngày mai phải về nhà.

Trong phim là cảnh Vi Tiểu Bảođánh trống khua chiêng đưa mấy bà vợ về Dương Châu. Thiên Trần cười: “A Dương,trong tiểu thuyết của Kim Đại Hiệp anh thích nhất vai nam chính nào?”.

“Vi Tiểu Bảo!”

“Em ghét đàn ông đa tình!”.

“Đàn ông đều thích thế, ha ha!”Tiêu Dương véo mũi cô, vừa bế cô vừa xem.

Thiên Trần vừa gặm miếng sườn ránvừa nói: “Em thích Kiều Phong, rất đàn ông!”.

“Một người cục cằn như vậy, emkhông thích đàn ỏng phong tình?”.

“Hào hiệp, độ lượng, rất đàn ông!Em đọc truyện đến đoạn anh ta tự sát, cũng thấy cay mắt”. Thiên Trần bón choTiêu Dương miếng thịt, “A Dương, vậy anh thích nhân vật nữ nào?”.

Tiêu Dương nhìn cô, rút tờ giấyăn đưa cho cô, không trả lời.

“Nói đi, anh thích ai? Nhiềungười nói, đàn ông nhất định thích Song Nhi, chịu khó nhẫn nhịn, Vi Tiểu Bảothích cô gái nào cũng không ghen, ngay cả Tiểu Chiêu cũng thế”. Thiên Trần biếtTiêu Dương thích kiểu phụ nữ như vậy.

Anh cười cười không nói. ThiênTrần liếc anh, đột nhiên giơ tay cù vào người anh, “Có nói không?”.

Tiêu Dương cười ré, nhảy dựnglên: “Đừng, Thiên Trần, anh rất sợ nhột”.

Thiên Trần cười khúc khích,“Không hề gì, những người sợ nhột đều yêu cuộc sống”.

“Sao lại thế?”.

“Bởi vì mẫn cảm, người mẫn cảmthường đặc biệt quan tâm đến người xung quanh, phản ứng rất nhanh, lại còn…”.

Tiêu Dương cười đăm đăm nhìn ThiênTrần. Cô nói say sưa lát sau ngừng lại. Mỗi lần Tiêu Dương nhìn cô với ánh mắtthế này, cô lại như bị lạc trong đó.

Anh đi đến tay nhẹ nhàng vuốt vemặt cô, đột nhiên bế xốc cô. “Ôi”! Thiên Trần bị bất ngờ, kêu lên, cười sungsướng, đấm anh túi bụi, hai tay vòng ôm cổ anh, những cử chỉ mạnh mẽ đột ngộtcủa anh luôn làm cô thích thú.

Gió lay bức rèm, bên ngoài cửa sổcó tiếng mưa nhỏ, Thiên Trần gục vào ngực anh thầm thì: “Mưa rồi”.

“Có mang áo ấm không? Ngày mainhiệt độ xuống thấp”. Tiêu Dương vuốt ve sống lưng nhẵn mịn của cô.

Thiên Trần ngẩng lên hôn anh, “Emkhông mang, em mượn áo của Tiểu Vũ. Không biết Tiểu Vũ tối nay liệu có rétcóng”.

“Cô ấy bận suốt đêm à?”.

“Vâng, sắp có hội chợ nhà ở, chỗnào cũng triển lãm, làm pa nô, hộp đèn quảng cáo, Tiểu Vũ nói bận suốt đêm”.

“Em yêu, em có thể bận, nhưngphải giữ sức, không để cảm lạnh, nghe chưa?”.

Thiên Trần lại ôm anh, anh luônquan tâm cô như vậy. Lại chợt nhớ, lúc tối mẹ gọi điện nói dì cô đã giới thiệumột đám rất tốt, đang hẹn gặp, cô lấy cớ bận đã thoái thác, nhưng còn lần sau?Lòng lại u ám, “A Dương!”.

“Sao?”.

“Anh đã xem Nhân mộng hồ chưa?”.

“Chưa”.

“Em xem rồi, một câu chuyện tìnhrất đẹp, vẻ đẹp đơn sơ, và phong cảnh như tranh”. Thiên Trần nghĩ đến đôi tìnhnhân trong phim lại thấy buồn.

Tiêu Dương ôm chặt cô, “Anh thíchtính cách sôi nổi của Vi Tiểu Bảo!”.

“Không được, anh ta quá nhiều vợ,hừ!”.

“Được!”. Tiêu Dương cười, dàn hòavỗ về cô. Mưa to dần, Thiên Trần lặng lẽ ngủ thiếp, Tiêu Dương nhẹ nhàng đắpchăn cho cô, xuống giường đi ra khép cửa sổ.

Anh đứng cạnh cửa sổ châm thuốchút, khói thuốc xanh nhạt quẩn quanh. Ánh mắt anh chợt u uẩn, Nhân mộng hồ anhđã xem, nhưng không muốn nói với cô. Thiên Trần nhạy cảm, lương thiện, anhkhông muốn cô tiếp tục lo lắng cho tương lai của hai người, không muốn ThiênTrần của anh giống cô gái bất hạnh trong bộ phim đó.

Mưa thu mỗi lúc một lạnh. TiêuDương ngoái nhìn Thiên Trần đang ngủ, se sẽ thở dài, dập tắt điếu thuốc, lêngiường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Nghiêu Vũ đang theo dõi thợ lắphộp đèn quảng cáo ở mặt tiền khu chung cư mới của tập đoàn Gia Lâm, bên trongđèn sáng trưng, tiếng người ồn ào. Hộp kính lớn dài sáu mét, rộng một mét rưỡi,được hai chiếc xe ray nâng lên lắp đặt. Một hộp khác kích thước nhỏ hơn đangchờ lắp.

Nghiêu Vũ đứng cạnh Tiểu Trương,nhân viên của Gia Lâm, nhìn tốp thợ đang khẩn trương làm việc, hình dung cảnhtượng sau khi lắp đặt hộp đèn quảng cáo. Thầm nghĩ tới lời hứa với bố mẹ, cô sẽtự kiếm tiền mua nhà. Nhưng tình hình giá cả thế này, cũng không dễ. Nhìn khôngkhí làm việc khẩn trương trước mắt, lòng bỗng phấn chấn, cô không tin mìnhkhông thể tự lập.

Gió thổi làm những sợi mưa trôngmềm như múa, dưới ánh đèn giống những sợi tơ bạc rung rinh tuyệt đẹp. Nghiêu Vũnhớ lại, có lần đi chơi gặp cơn mưa bất chợt, cô cùng Đồng Tư Thành chạy khắpcông viên tìm chỗ trú. Cô vừa chạy vừa to tiếng hỏi anh: “Tại sao anh lấy tênlà Tư Thành?!”.

“Bố anh rất mong anh thành đạt!”.Đồng Tư Thành mặt mày hớn hở trả lời: “Còn em, Nghiêu Nghiêu?”.

“Mẹ em bảo trước đây mỗi lần đigặp bố trời đều mưa. Bố luôn phải mang ô ra bến tàu đón mẹ! Kỷ niệm! Em là kỷniệm tình yêu trong mưa của họ!”.

Đồng Tư Thành cũng bật cười: “Saunày con của anh sẽ tên là Đồng Vũ!”.

“Anh nói gì?!”. Nghiêu Vũ chưanghe rõ, thở dốc chạy vào mái hiên, còn chưa kịp hiểu lời giải thích của anh đãsững sờ bởi đầm sen trước mặt.

Mưa rất to, những thân sen nhôtrên mặt nước tới gần một mét, ngạo nghễ đứng trong mưa, những nụ hoa trắngmuốt hoặc phấn hồng rung rinh. Mấy cây liễu ven hồ lả lướt theo gió. “Tư Thành,thì ra hoa sen phải nhìn trong mưa mới đẹp nhất!”.

Đồng Tư Thành thở dốc đứng bên cônói: “Chỉ cần mưa, anh đều thích!”.

Nghiêu Vũ lẩm nhẩm: “Nếu em cóthể bay trên đầm sen thì tuyệt quá”. Nói xong cô nổi hứng, cười giòn tan, bănglên chiếc cầu đá uốn khúc chạy xuống đầm, xung quanh toàn lá sen xanh mướt,đứng trong mưa, lòng vui náo nức, vô cùng sảng khoái, ngoái đầu gọi Đồng TưThành đang đứng dưới mái hiên nhìn cô cười: “Tư Thành!”.

Đồng Tư Thành chầm chậm đi vàomàn mưa, bước lên chiếc cầu đá đi về phía cô. Mưa lập tức làm ướt người anh,nhưng cô cảm thấy lúc này anh tuyệt vời phóng khoáng và tao nhã. Anh chậm rãiđi đến bên cô, toàn thân ướt đẫm, cô đăm đắm nhìn anh, trong ánh mắt da diết đãbùng ngọn lửa, đôi môi nóng ran của anh cúi xuống, in lên môi cô.

Đầm sen trong công viên, lúc sángsớm chỉ có hai người, Nghiêu Vũ cảm thấy đất trời rộng lớn bao nhiêu cũng khôngdung hết niêm hân hoan tràn ngập lòng cô. Sau khi về nhà, Đồng Tư Thành dùng đáthanh điền khắc một con dấu tặng Nghiêu Vũ, cô chấm mực in lên giấy, đó là bốnchữ: phong vũ đồng châu.

Phong vũ đồng châu! Phong vũ đồngchâu![1] Nỗi cay đắng lại ập đến, anh sắp về nước? Anh cảm thấy bây giờ đã cókhả năng, có điều kiện để họ bên nhau?

[1] Nghĩa là: cùng chung conthuyền vượt gió mưa.

Nghiêu Vũ ngây người nhìn nhữngsợi mưa dưới ánh đèn, không nhận ra Hứa Dực Trung đang đến.

Hứa Dực Trung đón tiếp tổng giámđốc tập đoàn Phương Bắc, tiệc đã tàn, công việc cũng bàn xong, sắp xếp chỗ nghỉcho khách chu đáo, vội vàng đến đây. Anh vừa dừng xe, liền nhìn thấy Nghiêu Vũđang ngẩng đầu, ngây người nhìn ánh đèn đường. Cô vẫn quần bò áo phông, mái tócdài bay bay. Hứa Dực Trung ngồi trong xe nhìn một lát, đang do dự có nên đi rađó, chân vô thức đã bước xuống. Anh hơi bực vì không tự kiểm soát được, đithẳng đến công trường nghe Tiểu Trương báo cáo tình hình.

Khi Tiểu Trương nói với anh,Nghiêu Vũ đứng cách họ hai mét. Cô vẫn ngây người không phát hiện ra. Hứa DựcTrung nghe câu được câu chăng, mắt mải nhìn Nghiêu Vũ, cuối cùng nhận ra, ánhmắt cô hoàn toàn vô định, dường như đang ngơ ngẩn nghĩ gì.

“Cô Nghiêu vất vả quá!”.

Nghiêu Vũ giật mình, ngoái đầunhìn thấy Hứa Dực Trung, lễ phép chào: “Chào phó tổng Hứa, chuyện nhỏ như vậyhà tất phó tổng đích thân đến”.

Hứa Dực Trung đi đến bên cô. Nhìnthợ điện đang hàn khung sắt, hỏi: “Còn phải làm bao lâu?”.

“Sắp có triển lãm nhà ở, các côngty quảng cáo đều bận, không dễ thuê công nhân, lắp xong hộp đèn chính, sẽ lắphộp đèn nhỏ, phó tổng yên tâm, đêm nay chắc chắn làm xong mới nghỉ”. Nghiêu Vũnhìn tiến độ trả lời.

“Sao công ty bên đó lại cử côgiám sát?”. Hứa Dực Trung nhìn khối lượng công việc biết chắc phải làm suốtđêm.

“Tôi phụ trách thiết kế quảng cáonày, họa sĩ thiết kế cũng ở đây, việc nhiều, mỗi người một chân một tay”.Nghiêu Vũ không thấy mệt, bởi vì cô chỉ đứng một chỗ quan sát, còn họa sĩTrương phải chạy đi chạy lại vất vả hơn.

Đang nói thì mưa to, họa sĩTrương chạy đến, vuốt nước mưa trên mặt nói: “Mưa quá to, có lẽ để công nhântạm dừng, tạnh mưa làm tiếp”.

Thấy Hứa Dực Trung đích thân đếnđây, Nghiêu Vũ nhìn trời mưa hơi sốt ruột: “Nếu mưa suốt đêm thì sao?”.

“Không hề gì, cứ tạm dừng, đợimưa tạnh làm tiếp”. Hứa Dực Trung lên tiếng.

Nghiêu Vũ và Tiểu Trương cảm kíchnhìn anh. Hứa Dực Trung đã nói thế, vạn nhất đêm nay không hoàn thành, Gia Lâmcũng không nói gì được.

Công nhân tụ tập trong đại sảnh.Hứa Dực Trung cùng Nghiêu Vũ và họa sĩ Trương đi vào, vừa đến cửa, Nghiêu Vũ đãhắt hơi. Hứa Dực Trung thấy vậy bảo nhân viên của Gia Lâm đi pha trà nóng.

Đại sảnh khu chung cư của Gia Lâmthiết kế rất đẹp, Nghiêu Vũ thu mình trên salon uống trà, mắt không ngừng liếcvề phía bức tường kính, nước mưa xối thành dòng trên đó, cô cười nói với HứaDực Trung: “Làm phiền phó tổng quá, nhưng đêm nay chắc chắn hoàn thành, ngàymai còn phải chuyển mô hình và pa nô quảng cáo đến”.

Họa sĩ Trương nhìn đồng hồ, sắphai giờ đêm, cũng cười nói: “Muộn rồi, hay là phó tổng cứ về nghỉ, chúng tôinhất định làm chu đáo”.

Hứa Dực Trung cười: “Không sao,nói chuyện là thời gian qua nhanh, tôi vẫn muốn là người đầu tiên nhìn thấy kếtquả”.

Nghiêu Vũ và họa sĩ Trương nhìnnhau, nói: “Làm phiền phó tổng Hứa vất vả”.

Dứt lời, Nghiêu Vũ cảm thấy khôngbiết nói gì nữa, cúi đầu uống trà. Họa sĩ Trương không tiện để Hứa Dực Trungngồi không, bèn quay sang nói chuyện. Nghiêu Vũ vừa uống trà vừa thỉnh thoảngmỉm cười liếc lại, tỏ ý mình đang nghe. Cô hơi mệt, lại không thể ngủ trên ghếsalon trước mặt Hứa Dực Trung.

Mưa nhỏ dần, họa sĩ Trương lạiđứng lên chỉ huy công nhân tiếp tục thi công, nhân viên của tập đoàn Gia Lâmcũng ngồi túm một góc khác. Phía này chỉ còn lại Hứa Dực Trung và Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ rất mong anh ta đikhỏi, để cô có thể dựa vào salon gà gật một lát. Nhưng anh ta có vẻ nhất địnhchờ công trình hoàn thành, cô đành xốc lại tinh thần, ngồi uống trà.

Hứa Dực Trung nhìn Nghiêu Vũ,khuôn mặt nhỏ nhắn, các nét không đẹp bằng ba cô bạn, nhìn kĩ, cái miệng là đẹpnhất, nhỏ, đỏ tươi như cánh hoa đào. Da rất sạch, mịn màng, không hề có vếtnám, đây là lần thứ hai Hứa Dực Trung cảm thấy Nghiêu Vũ rất đẹp. Trông cô cóvẻ mệt, nhưng anh không nhấc nổi chân, không hiểu tại sao không muốn ra về.

Anh vừa uống trà vừa nghĩ tớibình phẩm của Đỗ Lối về trà, liền hỏi: “Cô Nghiêu có thích uống trà?”.

“Cũng thích”.

“Có nghiên cứu về trà không?”.

Nghiêu Vũ nhớ tới mùa xuân nămxưa cùng Đồng Tư Thành đi Bắc Sơn chơi. Núi Dương ở Bắc Sơn có một vườn chè lúcđó bị bỏ hoang do được quy hoạch thành khu vực khai thác du lịch. Chè mọc tựnhiên, Nghiêu Vũ cầm chiếc mũ đi vào vườn hái chè, còn lệnh cho Đồng Tư Thànhcùng làm. Cô chỉ hái những búp non nhất. Đồng Tư Thành cũng hào hứng cùng háivới cô, hiếu kì hỏi hái làm gì. Sau khi trở về, Nghiêu Vũ chạy đến nhà cô bạn ờngoại trú sao chè.

Một chiếc mũ đầy chặt búp chè chỉsao được chưa đến hai lạng chè khô, sau đó cô phấn khởi cho vào chiếc hộp đemtặng Đồng Tư Thành. Anh nhăn mày hỏi: “Có thể uống thật à? Không ngộ độc chếtngười chứ?”.

Nghiêu Vũ phụng phịu pha cho anhmột ấm. Đồng Tư Thành nhấp một ngụm kinh ngạc reo lên: “Thơm quá! Trà mới quảnhiên đặc biệt”.

Có điều, chè cô sao chỉ có thểpha một nước, màu nước cũng kém, pha lần nữa là như nước trắng, nhưng Nghiêu Vũrất hài lòng.

Hứa Dực Trung nhìn cô, cười mỉm,hỏi lại lần nữa.

Nghiêu Vũ định thần trở lại, vộitrả lời: “Không có nghiên cứu gì, chỉ cảm thấy hay hay!”. Cô nghĩ nhất định làdo đêm khuya, hơi mệt, nên cô mới phân tâm trước mặt Hứa Dực Trung. Đêm khuyalà lúc tình cảm con người yêu đuối nhất. Nghiêu Vũ thầm nghĩ, ảnh hưởng củaĐồng Tư Thành đối với cô quả thực quá lớn, chỉ có mấy bức thư đã khiên cô tâmthần rối loạn.

“Trà, có cách thưởng thức nào thúvị?”. Hứa Dực Trung không biết tại sao muốn nói chuyện tiếp với Nghiêu Vũ. Côtrả lời, không mấy hào hứng, dường như chỉ đối phó, nhưng anh lại muốn gợichuyện.

Nghiêu Vũ định thần trở lại, cũngđược, nói chuyện, thời gian sẽ trôi nhanh, sẽ ít nghĩ đến Đồng Tư Thành, liềncười nói: “Ví dụ trà đạo, trình tự rất phức tạp, phải có hứng thú, thưởng thứcmột bầu không khí. Cách pha cũng rất cầu kì, dùng tách nhỏ, chén nhỏ, mới thúvị. Trước đây tôi cũng đọc sách nói về trà, còn đi học cách sao chè, nhưng saokhông tốt, chẳng qua thích trải nghiệm mới mẻ”.

“Sao chè?”.

“Đúng, tôi chỉ biết chút ít, biếtcó loại chè phơi nắng và chè sao, nghe nói hương vị rất khác, liền đem một nắmchè tươi đem phơi, rồi sao lại, không có chảo chuyên dụng, đành sao bằng chảonhôm, nhiệt độ không đều, đành lúc để lửa, lúc tắt, cứ thế lần mò chơi”.

Nghiêu Vũ hoạt bát hẳn lên, thầmnghĩ mình đúng là hiếu kì, cái gì cũng muốn thử, muốn biết. Đồng Tư Thành luônbảo cô, cả thèm chóng chán, chẳng có gì ổn định. Đồng Tư Thành! Sao lại nghĩ đếnanh ta rồi? Nghiêu Vũ lại ngao ngán, không có hứng nói tiếp.

Hứa Dực Trung ngồi nhìn thay đổitrên mặt Nghiêu Vũ, lúc cô hào hứng nói say sưa, anh cũng vui lây, thoáng cáiđã tư lự ngồi yên, anh không thích vẻ tư lự xa cách đó, liền hỏi tiếp: “CôNghiêu là người thành phố B?”

Nghiêu Vũ mỉm cười: “Vâng”.

“Có bạn bè hoặc người thân ở đâykhông?”.

“À, có!”.

“Tôi thấy mấy cô bạn của cô hìnhnhư đều làm công việc khác nhau, thiết kế quảng cáo cảm giác thế nào?”.

“Cũng được”.

“Cô học khoa Văn? Vốn định làmnghề gì?”.

“Viết tiểu thuyết”.

“Ồ?”. Hứa Dực Trung bỗng hứngthú, “Định viết loại tiểu thuyết gì?”.

Nghiêu Vũ chậm rãi nói: “Loại cóthể kiếm được tiền”.

“Ha ha, có thể thường thức tácphẩm lớn của cô Nghiêu không?”.

“Nếu Đại Đường sa thải, không tìmđược việc, tôi sẽ viết tiểu thuyết. Bây giờ trong đầu chưa có chữ nào”. NghiêuVũ trả lời.

Hứa Dực Trung cơ hồ cũng khôngtìm ra chủ đề nói nữa, lại không tiện ngồi suông như vậy. Thái độ của Nghiêu Vũvới anh dường như không thờ ơ cũng không nhiệt tình, anh chợt hỏi: “Cô ghét tôilắm à?”.

Nghiêu Vũ ngây ra, ngẩng đầu nhìnHứa Dực Trung, khuôn mặt anh dưới ánh đèn, đường nét rất rõ ràng, mắt sinhđộng, rất mực tuấn tú, hèn chi Đỗ Lối thích. Cũng chỉ có người đàn ông như vậymới xứng với nhan sắc của cô ta. Cô cúi đầu uống trà, thong thả nói: “Sao phótổng Hứa lại hỏi thế?”.

“Cảm giác!”. Ánh mắt Hứa DựcTrung đột nhiên sắc lẹm, “Tôi cảm thấy hình như cô Nghiêu rất ghét tôi, cho nênrất muốn biết có chỗ nào đắc tội với cô”.

“Phó tổng lại đùa rồi!”. NghiêuVũ lơ đãng nói, “Không có chuyện đó đâu, nhìn chung trong công việc tôi khôngđặc biệt thích hoặc ghét người nào đó”.

“Cô luôn nói thẳng như vậy sao?”.Hứa Dực Trung nghe câu trả lời, rất phật ý, Nghiêu Vũ luôn dửng dưng như vậy,chỉ một câu đã đẩy anh ra xa mười vạn dặm.

Nghiêu Vũ ngẩn người, suy nghĩhồi lâu mới trả lời: “Xin lỗi, hình như chỉ gần đây tôi mới nói thẳng với anhnhư vậy. Cảm giác của anh có thể do ảnh hưởng của ai đó. Tôi không ghét anh,cũng không giận gì, hoàn toàn không”.

Lông mày Hứa Dực Trung giãn ra,hạ giọng hỏi cô: “Tại sao? Ý tôi nói, tại sao cô nói gần đây chỉ nói thẳng vớitôi như vậy?”.

Đúng, tại sao? Nghiêu Vũ nhấp mộtngụm trà, nghĩ tới Đỗ Lối. Giữa cô và Hứa Dực Trung dù lần đầu quen ở sơn trangsuối nóng hay tiếp xúc sau này, đều do Đỗ Lối mà trở nên thiếu tự nhiên, nhưngtrong tiếp xúc công việc về sau, cảm giác đó cũng mất đi, bản thân cô không hềcó ác cảm với Hứa Dực Trung.

Do Đỗ Lối, do ánh mắt khiêu khíchcủa Đỗ Lối, sự cạnh tranh giữa hai người gần như đã thành quen. Nghiêu Vũ né tránhmọi người, mọi sự liên quan đến Đỗ Lối hoàn toàn bản năng, cô ngước mắt, bìnhthản nhìn Hứa Dực Trung: “Xin lỗi, đó là hiểu lầm, tôi không hề có thành kiếnvới phó tổng Hứa. Xin đừng bận tâm”. Cô quyết định làm xong vụ này, từ naykhông nhận công việc liên quan đến Gia Lâm.

Hứa Dực Trung nhận ra một chútmệt mỏi trong mắt Nghiêu Vũ, “Cô nghỉ một lát, Tiểu Trương!”. Anh quay đầu gọi.

Tiểu Trương chạy đến: “Cậu đi xemtiến độ thế nào, ngày mai lắp tiếp cũng được”.

Nghiêu Vũ lập tức phản đối: “Xinlỗi phó tổng, ngày mai công nhân của chúng tôi còn có việc khác, thời gian nàyđều bận, đêm nay nhất định phải làm xong, tôi đi xem thế nào”.

Nói xong cô đứng dậy. Đi đến phíacửa chính tòa nhà, gió lạnh mang theo mưa ập đến, Nghiêu Vũ một tay ôm ngực,cầm chiếc ô để cạnh cửa, đi ra ngoài.

Hộp đèn quảng cáo chính đã lắpgần xong, trời vẫn mưa, tiếng mưa ràn rạt xối trên ô. Họa sĩ Trương đi đến, nửangười bị ướt: “Sắp xong rồi, thử hộp đèn lớn và lắp hộp đèn nhỏ nhiều nhất cũngchỉ hai tiếng là xong”.

Nghiêu Vũ cầm bản thiết kế lênxem, nói: “Có thể điều thợ lắp hộp nhỏ được rồi. Tôi sẽ phụ trách giám sát”.

Thi công lắp đặt theo đúng trìnhtự, Nghiêu Vũ phụ trách bốn công nhân theo bản vẽ lắp những hộp đèn nhỏ. HứaDực Trung đứng ở cửa tòa nhà lặng lẽ quan sát cô làm việc. Anh hơi mơ hồ về bảnthân. Không biết Nghiêu Vũ thực sự có gì thu hút, khiến anh cả đêm cùng thứcvới cô, không muốn đi. Nghiêu Vũ không đẹp như Đỗ Lối, cũng không nhiệt tìnhtận tâm như Đỗ Lối. Lại không nhìn thấy trong mắt Nghiêu Vũ một chút hứng thúđối với anh, điều đó gần như xúc phạm tự ái đàn ông của anh.

Đêm mùa thu, bốn giờ sáng trờihơi lạnh, Tiểu Trương lại đến khuyên lần nữa: “Phó tổng, hay là anh về nghỉ,đèn chính lắp xong coi như công việc gần hoàn tất”.

Hứa Dực Trung cười: “Đằng nào cũngmuộn rồi, đợi lắp xong xem thế nào. Lát nữa công việc xong xuôi tôi mời mọingười đi uống trà sáng”. Anh biết hành vi của mình hôm nay ít nhiều khiến thuộccấp ngạc nhiên. Do anh ở đây, nên người của phòng kế hoạch và phòng kinh doanhđều không dám ngủ, cũng không dám ra về. Thấy vậy, anh bảo mỗi phòng chỉ để lạimột người, còn lại có thể về nghỉ, không cần gọi điện xin phép trưởng phòng.

Việc lắp đặt diễn ra khá thuậnlợi, năm giờ sáng mọi việc hoàn tất. Mưa nhỏ dần, chỉ còn lắc rắc. Họa sĩTrương và Nghiêu Vũ cùng với thợ thu dọn đồ nghề.

Hứa Dực Trung ngắm nhìn hộp đènquảng cáo treo trước khu chung cư hài lòng gật đầu, bảo Tiểu Trương mời nhânviên của Đại Đường cùng đi ăn sáng.

Nghiêu Vũ đã hết buồn ngủ, côngviệc hoàn thành đúng kế hoạch, cô rất phấn khởi, vui vẻ thưởng thức món cháo.Bữa sáng kiểu Quảng Đông rất ngon. Hứa Dực Trung mời, tội gì không ăn, mỗingười ba tám đồng, tiết kiệm được món tiền cho công ty.

Hứa Dực Trung hứng thú nhìnNghiêu Vũ ăn. Cô có những cử chỉ duyên dáng bẩm sinh, rất từ tốn, cốc bát đểngay ngắn, giấy lau miệng dùng xong cũng ý tứ để gọn một bên. Anh cười nói: “Côrất thanh lịch. Chắc gia đình giáo dục rất nghiêm”.

Nghiêu Vũ liếc nhìn bàn ăn củamọi người xung quanh, chỉ cười cúi đầu ăn tiếp. Lúc vào nhà hàng, Hứa Dực Trungrất tự nhiên ngồi cạnh Nghiêu Vũ, người của Gia Lâm ngồi một bàn, họa sĩ Trươngngồỉ cùng tốp thợ. Nghiêu Vũ có cảm giác Hứa Dực Trung chú ý đến cô, sự chú ýđó là vì Đỗ Lối sao? Nhưng Nghiêu Vũ không muốn tìm hiểu. Cô không hề nghĩ mìnhcó sức hấp dẫn hơn Đỗ Lối.

“Nghiêu Vũ!”. Hứa Dực Trung gọithẳng tên cô, lại dường như thích thú khi gọi như vậy, “Bữa sáng cô thường ăngì?”.

“Tôi không ăn sáng”. Nghiêu Vũgắp một cái bánh bột lọc trong suốt nói, rồi hồn nhiên nhoẻn cười, lúm đồngtiền nhỏ thấp thoáng trên má, môi dính dầu, đỏ mọng trông rất cuốn hút. Hứa DựcTrung ngây người. “Nhìn chung tôi không ăn sáng, nhưng khi thức đêm thường rấtđói”

”Có thể hỏi một vấn đề riêng tưkhông?”.

“Sao?”.

“Cô Nghiêu có bạn trai chưa?”.Hứa Dực Trung biết cô có bạn trai cũ tên là Đồng Tư Thành, còn bây giờ khôngbiết thế nào.

Nghiêu Vũ bỗng lại mất hứng,thong thả hỏi: “Liệu có thể không trả lời?”.

“Xin lỗi!”. Hứa Dực Trung lập tứcnhận ra mình lỡ lời, mới quen sao có thể hỏi vấn đề quá riêng tư như vậy, vàolúc này rõ ràng không thích hợp, nhưng anh rất muốn biết. Anh châm điếu thuốc,che giấu sự bối rối.

Ăn sáng xong mới sáu giờ. Họa sĩTrương và tốp thợ ra về, người của tập đoàn Gia Lâm cũng ai đi việc nấy. Bâygiờ Nghiêu Vũ không muốn vê nhà làm phiền Thiên Trần và Tiêu Dương. Cô quyếtđịnh về công ty.

“Tôi đưa cô về nhà”. Hứa DựcTrung đề nghị.

“Không dám phiền phó tổng, tôi vềcông ty”.

“Sớm thế này ư? Sao không về nhàngủ một lát?”.

Nghiêu Vũ cười: “Phó tổng Hứacũng bận suốt đêm, nên về nghỉ đi, tôi gọi xe đi cũng được”.

“Tôi đưa cô về”.

Hứa Dực Trung mở cửa xe, không đểNghiêu Vũ từ chối lần nữa. Nghiêu Vũ lên xe, lòng thấp thỏm. Sự quan tâm củaHứa Dực Trung với cô rõ ràng vượt quá quan hệ công việc thông thường, nhưng bâygiờ cô không có tâm trạng suy nghĩ chuyện đó. Cô đang nghĩ bây giờ về công tycó nên đọc thư của Đồng Tư Thành.

“Phó tổng, phiền quá, như thế nàytôi rất ngại”.

“Cứ gọi tên thôi, cô không phảilà nhân viên của tôi, bây giờ lại không phải là giờ làm việc”. Hứa Dực Trungvừa lái xe vừa nói.

Nghiêu Vũ không trả lời. Cô khôngbiết nói sao, dứt khoát nhắm mắt. Xe đến cổng công ty Đại Đường, thì Nghiêu Vũđã ngủ.

Anh không muốn đánh thức, nghiêngđầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, rồi cởi áo khoác của mình đắp cho cô, thấycái áo trùm lên người Nghiêu Vũ rộng như tấm chăn, không nhịn được cười.

Anh ngắm nghía cô. Phát hiệnNghiêu Vũ có làn da rất đẹp, môi hồng như cánh sen ánh lên làn da trắng, khuônmặt trông như tranh vẽ. Anh cứ chăm chú nhìn cô như vậy, thầm nghĩ, không thểhiểu nổi, sao mình lại muốn ở bên cô ta như thế? Câu hỏi luẩn quẩn trong đầu,làm anh bất an, lại muốn hút thuốc, nhưng phát hiện trong túi hết thuốc.

Nhìn quanh, thấy bên kia đường cósiêu thị nhỏ, xuống xe định sang đó mua.

Tiếng đóng cửa xe tuy rất nhẹnhưng làm Nghiêu Vũ giật mình. Cô mở mắt, đúng lúc nhìn thấy Hứa Dực Trungxuống xe, vừa cựa mình, nhìn thấy áo khoác của anh đắp trên người, “Phó tổngHứa!”.

Hứa Dực Trung ngoái đầu, “Tỉnhrồi à?”.

Nghiêu Vũ dụi mắt, cầm áo khoácđưa cho anh, “Rất cám ơn, tôi vào công ty đây”.

Hứa Dực Trung quay lại, ngồitrong xe, đón chiếc áo hỏi: “Hôm nay cô không về nhà nghỉ một chút sao!”

“Đến chín giờ mọi người đến, tôibảo họ mang mô hình và pa nô quảng cáo đến khu chung cư của Gia Lâm rồi sẽ vềđi ngủ”. Nghiêu Vũ cảm ơn lần nữa: “Xấu hổ quá, ngủ quên mất, làm phó tổng phảiđợi, cảm ơn!”. Cô nói xong, định xuống xe.

“Chờ đã!”. Hứa Dực Trung nhìn vàomắt cô nói, “Tôi sẽ cho người đến lấy, hay là cô về nhà nghỉ đi!”.

“Như vậy sao được, đó là việc củacông ty chúng tôi, tạm biệt!”.

“Bao giờ?”. Hứa Dực Trung lại hỏinhư lần trước, ý anh là bao giờ gặp lại.

Nghiêu Vũ ngẩn người, hiểu ranhoẻn cười: "Phó tổng Hứa lại đùa tôi, về nghỉ đi!”. Cô đẩy cửa xe, vẫytay với anh, quay đi.

Hứa Dực Trung nhìn theo cô đi vàocông ty Đại Đường. Sự từ chối vô tình hay hữu ý giữ khoảng cách như vậy củaNghiêu Vũ làm anh cáu kỉnh đập tay lên vô lăng, rồi lại ngẩn người, không hiểusao anh lại bận tâm đến thái độ của Nghiêu Vũ đối với mình như vậy.

Vào trong công ty, Nghiêu Vũ mớithở phào. Cô không muốn gặp lại Hứa Dực Trung, bây giờ cô đang đau đầu vìchuyện của Đồng Tư Thành, không có tâm tư nghĩ chuyện khác.

Đi vào phòng làm việc, pha tràuống, hơn bảy giờ sáng, đồng nghiệp chưa đến, cô vừa uống trà vừa nhìn ô kéovẫn khóa kĩ, cuối cùng lấy chìa mở ra.

Sắp xếp các bức thư theo thứ tựthời gian, mở bức thứ nhất, trên tờ giấy mỏng chỉ có mấy hàng chữ tiếng anh:

Till all the seas go dry, mydear,

And the rocks melt with the sun!

And I will love you still, mydear,

While the sands of life shallrun.

And I will e again, my love,

Though it were ten thousandmile![2]

[2] Tạm dịch: Anh vẫn yêu em, chodù biển cạn đá mòn. Dù đường xa vạn dặm, trong biển cát cuộc đời, anh sẽ đếnvới tình yêu này lần nữa.

Nghiêu Vũ cười khẩy, anh ta yêumình đến biển cạn đá mòn? Thật nực cười? Anh ta sắp về nước, có phải vì mình?Nghiêu Vũ thở dài, cô không biết. Mở bức thứ hai.

“Thỏ trắng cô đơn, chạy đôn chạyđáo: Áo mới người xưa”.

Nghiêu Vũ giật mình, áo mới ngườixưa? Áo mới thì đẹp người xưa thì tốt! Cô sững ra hồi lâu. Mở bức thứ ba:

Anh từng hôn em

Hai tay em từng đặt lên vai anh

Anh vô vàn luyến nhớ cảm giácngọt ngào đó

Mỗi lần nhắm mắt

Anh đều nhìn thấy tất cả những gìthất hứa với em anh sẽ trả lại đủ đầy.

Mở tiếp bức thứ tư. “Đoạn đườnghai trăm mét em đã đi qua là khoảng cách khó chịu đựng nhất đời anh!”.

Nỗi tủi hờn xông thẳng lên mắt,Nghiêu Vũ vội ném tất cả thư vào ngăn kéo, nghe thấy tim đập mạnh. Lát sau bìnhtĩnh lại, thầm nghĩ mình chắc chắn là người nhớ dai, Đồng Tư Thành vừa nhắc đếncảnh chia tay ngày trước là không chịu nổi.

Đồng Tư Thành dùng phương thứcđộc đáo như vậy dỗ dành cô, mỗi bức thư chỉ có mấy dòng nhưng hàm ý sâu xa.Nghiêu Vũ biết, nội dung sẽ như vậy, chưa đọc thì muốn đọc, đọc rồi vẫn khôngbiết nên làm thế nào.

Cô quyết định tạm gác lại việcnày. Cứ để Đồng Tư Thành về nước đã.

Loading...

Xem tiếp: Chương 12

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thiếp Vốn Hiền Lương

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 24



Dị Năng Giáo Sư

Thể loại: Dị Năng, Đô Thị

Số chương: 21


Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh !

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 29


Cấp Yêu Đích Ngươi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 6