241 Mấy phút đồng hồ sau, cô gái đã đem những chuyện về đan thư nói hết ra. Cô gái nói xong, Mạc Ngôn vẫn với vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì kinh ngạc mãi không thôi.
242 Khi đối mặt với Mạc Ngôn cô cũng có chút sợ hãi nhưng càng tiếp cận hắn nhiều hơn, cô và gia tộc mình mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Lúc ấy, căn bản là cô không kịp muốn cái gì khác, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm.
243 Mã Hiểu nói: - Nếu vậy thì phải tìm hiểu rồi, tôi cũng rất có hứng thú với văn vật Phật giáo… Sở dĩ cô ở trong này, mục đích là vì tiếp cận Mạc Ngôn, lúc này nghe thấy Lận Thu nói đến triển lãm liền tỏ ra tán thưởng.
244 Triển sảnh trước mặt tuy là rất rộng nhưng ý thức bản ngã của hắn được khoảng 200m dễ dàng có thể bao trùm được lên triển sảnh. Phen tìm tòi này quả nhiên là có phát hiện.
245 5 người rất quyết đoán, lập tức hợp tác. - Tận dụng thời cơ, chúng ta không có nhiều thời gian mau hành động đi. Một người thúc giục. Tên mắt tam giác gật đầu đang định ra tay thì tiểu ni cô đột nhiên nói: - Đợi một chút, trước khi ra tay tôi muốn biết màn khói vửa rồi là ai phóng ra? Mọi người cũng nghi ngờ vấn đề này, têm mắt tam giác cau mày nói đầu tiên: - Không phải tôi.
246 Thấy ánh mắt Mạc Ngôn trong suốt, tiểu ni cô không nhịn được nói: - Ánh mắt của anh thực sự là rất sáng. Mạc Ngôn cười nói: - Cảm ơn đã khích lệ, khả năng diễn xuất cũng không tồi đâu… Tiểu ni cô hoảng sợ nỏi: - Anh… anh đã nhìn thấy? Mạc Ngôn cười nói: - Vừa khéo lúc đi qua chỉ liếc nhìn thôi.
247 Khoảng 10 phút sau, y lại khẽ cười rồi gật đầu nói: - Được rồi, chúng ta có thể đi được rồi. Tống Thanh Viễn nói: - Đi đâu? Đi Nhạc Dương sao? Đỗ Khuyết cười nói: - Phật trượng còn chưa về tay, nếu đi thì chẳng phải sự bố trí của tôi uổng phí sao? Dừng lại một chút, y thấy Tống Thanh Viễn có vẻ nghi hoặc nói luôn: - Tôi biết ông đang nghi ngờ, nghi ngờ mục đích của tôi, thực ra vừa rồi ông nói rất đúng, lần này tôi đã đánh rắn động cỏ rồi.
248 Ở thời này khoa học kĩ thuật phát triển, làm tặc không chỉ có là nghề hung hiểm cao, kĩ thuật cũng phải cao lên. Nhất là vừa rồi đi thăm gian bảo tàng kia, bình thường các biện pháp phòng hộ cũng tương đối đúng chỗ, lần này lại được gia tăng gấp đôi.
249 Mã Hiểu nói chuyện điện thoại xong khoảng sau 10 phút sau người phục vụ đã đưa đồ ăn đêm tới. Ngoài vằn thắn ra, Mã Hiểu còn gọi một ít bánh bao hấp, canh súp.
250 Lão hòa thượng sắc mặt trầm xuống nói: - Trên đời này rất nhiều người ngu xuẩn, nhưng cũng không phải không có người thông minh. Ban ngày tôi bố trí đã bị người khác nhìn ra sơ hở, ngầm hành động thực ra cũng không có gì lạ.
251 Lúc ván bài đến tờ mờ sáng thì Lận Thu và 2 cô gái vẫn khỏe nhưng Lận Thu thì ăn không tiêu, anh ta duỗi lưng một cái tỏ vẻ cần đi nghỉ ngơi. - Không được, không so được với thanh niên các cậu, tôi phải đi nghỉ ngơi.
252 Dừng lại một chút, cô lại nói: - Đúng rồi, tôi vừa mới liên hệ với bên cục quốc thổ, trực tiếp tìm cục trưởng Trương Chính, ông ta nói sẽ chuyển ảnh của Tống Thanh Viễn cho Thất Xử.
253 - Nói đến bộ đan thư này thì đương nhiên không thể không nói đến thánh địa của đạo giáo mấy ngàn năm về trước, bây giờ Vân La đạo cung lại biến mất trong của dòng chảy lịch sử, tương truyền chỗ này chính là cung… Ông ta nói đến lai lịch của Đan Thư và Vân La êm như ru, cùng lúc đó Đỗ Khuyết cũng nói cho Tống Thanh Viễn nội dung cơ bản về nó.
254 Mạc Ngôn hơi trầm ngâm, liền đứng dậy khóa hết cửa lại sau đó ngồi khoanh chân thoát ý thức bản ngã ra trực tiếp đi vào không gian của bội sức. Trong khoảng khắc này tầm mắt vừa chuyển động, Mạc Ngôn mãi mãi không lớn là một tiểu hòa thượng, bây giờ đang ở trong không gian của bội sức.
255 Trước khi dời khỏi Nhạc Dương, vốn là Mạc Ngôn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy thông tin bảo tàng bị mất trộm trên TV, nhưng khiến hắn ngạc nhiên chính là các tin của Nhạc Dương không đưa tin gì, dù là TV hay báo chí thì cũng không thấy nói gì.
256 Mặc dù không biết Ngô nhật tam đỉnh ngô thân là cái gì nhưng tiểu cô nương cũng ngoan ngoãn gật đầu. Mạc Ngôn lại hỏi: - Thi thể của hai người kia ở đâu? Tiểu Vân La chỉ vào hậu viện nói: - ở đó.
257 Vẻ mặt của Thích Viễn Sơn thoáng thả lỏng nói: - Vậy thì không có vấn đề gì. . . Yên tâm đi, chỉ cần không có quan hệ thì hắn sẽ không nghi ngờ chúng ta.
258 - Chỉ có 2 đứa Mạc Sầu và Minh Ngọc, hôm qua thì mất liên hệ, địa điểm là bến cảng. Theo tin tức của cảnh sát ở đây sau khi 2 đứa nó đến đó còn có một cô hộ tống của Dương gia cùng với mấy người thanh niên khác đi du thuyền.
259 - Đây là. . . chuyện gì? Không thể kháng cự nổi, Tống Thanh viễn sợ hãi từ từ nhắm hai mắt lại. . . Mạc Ngôn không một chút thay đổi nhìn lên cái xác không đầu.
260 Bên đầu dây bên kia, Đỗ Tiểu Âm im lặng một lúc rồi hỏi: - Vì sao? Mạc Ngôn giải thích: - Tôi muốn đi xa một chuyến, cho nên trước khi đi tôi phải giải quyết y.