- Nói đến bộ đan thư này thì đương nhiên không thể không nói đến thánh địa của đạo giáo mấy ngàn năm về trước, bây giờ Vân La đạo cung lại biến mất trong của dòng chảy lịch sử, tương truyền chỗ này chính là cung…
Ông ta nói đến lai lịch của Đan Thư và Vân La êm như ru, cùng lúc đó Đỗ Khuyết cũng nói cho Tống Thanh Viễn nội dung cơ bản về nó.
- Không dấu gì cậu, lão hủ cũng đã ngấp nghé đan thư này từ lâu, trong nhà có một vị trưởng bối cũng vì tìm đan thư này mà qua đời. Ban đầu thì tưởng là sống nhưng 3 tháng sau đó vì âm khí đã nhập vào tủy nên mới rời bỏ nhân gian. Sau đó các bậc trưởng bối đã ra lệnh con cháu trong nhà hứa không được tham dự vào chuyện này nữa…
Mã Thiên Hành nói chuyện cũ, vẻ mặt thổn thức, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mạc Ngôn nghe say sưa không quá biểu cảm nhưng trong lòng cũng thấy cảm động…
Vân La đạo cung?
Núi Hồ Lô gần nhà chính là Vân La, trong nhà cũng có một tiểu Vân La, chẳng lẽ Vân La này chính là Vân La?
Ngoài phần chữ giống nhau, trong hồ nước tiểu viện 36 còn cất giấu một khối đan thư nhỏ. Hơn nữa sau khi Thích Viễn Sơn đến Uyển Lăng còn nấn ná đến tận giờ không đi, hoàn toàn cũng là vì đan thư…
Tổng hợp tất cả các dấu hiệu lại những chuyện trước kia không đoán được dần dần cũng lộ ra manh mối.
- Mã lão, ông nói đến đạo cung Vân La hiện giờ ở chỗ nào vậy?
Mạc Ngôn uống một hớp rượu bình thản nói.
Mã Thiên Hành cười nói:
- Nếu là người khác thì tuyệt đối tôi sẽ không cho hắn biết đạo cung Vân La, bí mật này tổ tiên đã phải dùng tính mạng để đánh đổi, nếu nói ra sẽ bội ước với lời giáo huấn của tổ tiên. Nhưng có người tình cờ nghe được những việc này đó cũng là cơ duyên. Đối với Mã gia mà nói đưa đến cơ duyên cho người ta cũng chính là làm hại đến tính mạng của họ. Mấy trăm năm qua, không biết bao nhiêu người đã phải đánh đổi tính mạng của mình, mỗi người đều thấy mình có đại cơ duyên, đại khí vận nhưng thực tế cũng chỉ uổng phí tính mạng mà thôi…
Dừng lại một chút ông ta nhìn Mạc Ngôn ánh mắt thăm dò lại nói:
- Nhưng đối với một cao nhân như Mạc tiên sinh thì việc này cũng không có gì. Đan thư thần kì đơn giản …
Ông ta nói chuyện vòng vo một lúc nhưng trên thực tế cũng là thử tâm lý, đơn giản chỉ là muốn thăm dò tu vi đích thực của Mạc Ngôn.
Sao Mạc Ngôn lại không biết suy nghĩ của Mã Thiên Hành cơ chứ, hắn mỉm cười búng ngón tay.
Sau một tiếng gió xé nhẹ, một cành cây giả bên ngoài cửa sổ đã bị gãy.
Đoạn cây dơi xuống khoảng 20cm.
Cái cây già ngoài cửa sổ cách căn phòng cũng khoảng 20m, Mã Thiên Hành thấy thế vốn kinh hãi liền thoáng hiện lên sự kì lạ, trong lòng không còn nghi ngờ gì nữa.
Lập tức hắn đứng lên, xoay người chắp tay hành lễ với Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn đứng dậy, nâng tay Mã Thiên Hành nói:
- Lão Mã, ông làm gì vậy?
Mã Thiên Hành vẫn hành lễ sau đó nghiêm túc nói:
- Mạc tiên sinh, tôi đây không phải là kính lễ cậu mà cậu đã khiến cho người khác phải kính lễ…
Bất đắc dĩ hắn phải để cho Mã Thiên Hành thi lễ.
Sau khi 2 người ngồi xuống, Mạc Ngôn nói:
- Lão Mã, hành động vừa rồi của tôi không phải để khoe đâu chỉ là để trừ đi sự nghi ngờ trong lòng ông mà thôi.
Mã Thiên Hành lắc đầu cười nói:
- Lã lỗi của tôi, nếu lão hủ dò xét Mạc tiên sinh một cách công khai thì đâu khiến cho Mạc tiên sinh phải như vậy? hơn nữa lão hủ cũng hơi hẹp hòi, ha ha, nào cạn chén…
Dừng lại một chút ông ta giơ chén rượu lên uống cạn sạch sau đó nói:
- Nói cho tôi biết đại khái Vân La đạo cung là ở chỗ này, nó ở chỗ núi Hồ Lô, công viên Sâm Lâm, thành phố Uyển Lăng tỉnh A, rất nhiều chỗ cơ bản đều là rừng rậm…
Quả nhiên chính là núi Hồ Lô!
Nghe nói đến đó, Mạc Ngôn thấy hưng phấn.
Thực sự hắn hưng phấn không phải là vì đan thư mà là vì sớm đã biết Vân La đạo cung.
Ngoài ra, hắn đã bắt đầu hoài nghi, Tiểu Vân La cũng có quan hệ với chỗ đó.
- Thực ra,tổ tiên là biết Vân La đạo cung cụ thể ở chỗ nào nhưng họ lo lắng con cháu không tuân theo di huấn tự tiện đụng tới cơ duyên uổng phí tính mạng cho nên mới không nói nó ở chỗ nào.
Mã Thiên Hành nói với vẻ mặt tiếc nuối…
Đan thư chẳng có tác dụng gì với Mạc Ngôn nhưng lại rất hữu dụng với ông ta, nếu nói cụ thể chỗ của Vân La đạo cung thì chưa biết chừng sẽ mượn tay của Mạc Ngôn lấy được nó. Mã Thiên Hành có thể thấy được, thực ra Mạc Ngôn không có hứng thú gì với đan thư nhưng lại để ý đến Vân La đạo cung. Chỉ cần giao hảo với hắn thì cũng có thể nhờ hắn trợ giúp tìm lại đan thư về.
Nói xong chủ đề về Vân La, tiếp theo Mạc Ngôn lại thỉnh giáo Mã Thiên Hành một ít chuyện về đạo môn, hai người nói chuyện vui vẻ không khí rất hòa hợp.
Bữa cơm này ăn gần hết 2 tiếng đồng hồ, Mạc Ngôn mưới đứng dậy cáo từ.
Mã Thiên Hành từ đầu đến cuối không hỏi gì về sư phụ và sư môn của Mạc Ngôn. Với ông ta chuyện quan trọng nhất là chuyện giao hảo với hắn quan hệ thì từ từ sâu đậm.
Cũng bởi vậy mà cảm tình của ông ta về Mạc Ngôn cũng không tồi, cảm thấy có thể kết bạn với một trưởng giả đạo môn như thế, việc này không thể nói là giả được.
Khi Mạc Ngôn cáo từ thì Mã Thiên Hành tiễn hắn ra đến tận ngoài cửa.
Mấy phút đồng hồ sau, Mạc Ngôn lái xe đi, Mã Thiên Hành đứng ở cửa dường như có suy nghĩ gì đó.
Mã Hiểu đi vào hỏi ông ta :
- Ông nội, ông đang nghĩ gì thế?
Mã Thiên Hành xoay người nói:
- Mã Quân đâu?
Mã Hiểu nói:
- Cậu ấy trong quán rượu, bây giờ đã đi nghỉ rồi ạ.
Mã Thiên Hành nói:
- Bảo nó đến gặp ta.
Mã Hiểu nói:
- Được ạ. Cháu sẽ gọi điện cho nó ngay.
Nói chuyện điện thoại xong co lại tò mò hỏi:
- Ông nội, ông tìm nó có chuyện gì vậy?
Mã Thiên Hành nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn lắm, chỉ là muốn dặn dò nó, không nói chuyện của Mạc tiên sinh với bất kì kẻ nào khác thôi.
Mã Hiểu ngẩn ra nói:
- Vì sao ạ?
Mã Hiểu trừng mắt lên liếc cô một cái nói:
- Bình thường cháu là đứa thông minh sao giờ lại hồ đồ thế hả? Đại thụ che trời, nếu như mọi người đều biết đến cây đại thụ này làm nơi râm mát thì Mã gia ra được mấy phần hả?
Đại thụ che trời? Mắt Mã Hiểu sáng lên nói:
- Ông nội, ông khẳng định là Mạc tiên sinh đã qua cánh cửa đạo môn sao?
Mã Thiên Hành cảm khoái gật đầu nói:
- Đúng, khẳng định… Bậc kì nhân này, mấy trăm năm qua cũng chưa từng thấy, hôm nay được gặp cũng là số phận của Mã gia ta. Hiểu Hiểu cháu phải nhớ, gặp Mạc tiên sinh phải bảo đệ tử hành lễ, nhất định không được lãnh đạm.
Mã Hiểu gật đầu, nhưng trong lòng lại buồn rầu, lúc thấy Mạc Ngôn đi cô lẩm bẩm:
- Còn có thể gặp lại hắn sao?
Mã Thiên Hành cười nói:
- Sao lại không gặp, không phải con có số điện thoại của hắn ư? Hơn nữa, hắn cũng để lại địa chỉ cho ta…
Nói xong, ông ta lấy tờ giấy viết địa chỉ ra nói:
- Hắn đang ở tiểu vện 36, gần công viên Sâm Lâm ở Uyển Lăng…
Mã Hiểu thấy vậy liền nói:
- Sao vậy, ông nội?
Mã Thiên Hành nhìn thấy địa chỉ đó bỗng giật mình tỉnh ngộ, công viên Sâm Lâm. Chẳng phải ngay ở núi Hồ Lô đó sao?
- Thì ra là hắn ở dưới chân núi Vân La.
Mắt Mã Thiên Thành nóng dần lên, lẩm bẩm nói:
- Ý đã như vậy, cháu không cần phải cầu duyên, duyên sẽ tự tìm đến cháu, không biết sau này Mã gia có điểm sáng không?
Mã Hiểu nghe thấy vậy không hiểu gì nói:
- Ông nội, ông đang nói gì vậy?
Mã Thiên Hành tỉnh lại, cười ha ha cũng không nói thêm gì nữa.
Mạc Ngôn quay về khách sạn, sau khi tắm xong hắn lên giường lấy bội sức ra xem.
Vừa nhìn, trong lòng hắn cũng vui vẻ, sự biến đổi trong bội sức đã chấm dứt rồi.
Hắn ngồi dậy, mở ý thức bản ngã thăm dò vào trong không gian của bội sức.
Sau khi luồng ý thức này tiến vào không gian, Mạc Ngôn lập tức phát hiện trong không gian cũng không có gì thay đổi, chỉ có cái tường của phiến cửa sổ kia không ngờ là biến thành một cái cửa gỗ.
Cửa gỗ rất dày nhưng sặc sỡ, có một loại bể dâu khó tả.
Quả nhiên là có biến hóa lớn… Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, sử dụng luồng ý thức để tiếp cận tấm cửa sổ này.
Nhưng thử nhiều lần ý thức bản ngã cũng không thể xuyên thấu được qua cánh cửa, đụng vào một chút liền giống như dầu, tay sờ vào thì như thủy tinh, trượt ra ngay…