- Đúng rồi, tôi vừa mới liên hệ với bên cục quốc thổ, trực tiếp tìm cục trưởng Trương Chính, ông ta nói sẽ chuyển ảnh của Tống Thanh Viễn cho Thất Xử. Anh hãy đợi tôi một lát, tôi đi lấy ảnh rồi sẽ chuyển cho anh ngay.
Mạc Ngôn cúp điện thoại thì Lận Thu đã nghiên cứu xong, liền chạy đến nói:
- Xuống dưới chỗ nào vậy?
Mạc Ngôn cười nỏi:
- Đi dạo thôi, chúng ta đi tìm một chỗ uống trà đi.
Lận Thu nói:
- Đi, tôi cũng đang khát nước, phía trước có quán cà phê hay là chúng ta uống cà phê đi.
Mạc Ngôn thì trà hay cà phê cũng được vì thế hắn đã cùng đi với Lận Thu.
Sở dĩ Lận Thu chọn quán cà phê nhưng thật ra là muốn tìm một chỗ yên tĩnh để sửa sang lại cái máy chụp ảnh, sau khi gọi hai ly cà phê người này lại chìm đắm trong thế giới của mình...
Mạc Ngôn đặt di động lên bàn, vừa uống cà phê vừa đợi điện thoại của Đỗ Tiểu Âm.
Khoảng 10 phút sau, di động đã có tín hiệu.
Mạc Ngôn mở khóa ra nói:
- Tài liệu đến đâu rồi?
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Tra được, người này tên là Đỗ Khuyết, là một giáo sư dạy sử...
Nghe Đỗ Tiểu Âm giới thiệu xong Mạc Ngông hơi kinh ngạc lão hòa thượng khô khốc gầy teo nhìn không khác gì một lão nông dân vậy mà không ngờ lại là một giáo sư lịch sử.
- Ảnh của Tống Thanh Viễn tôi đã có, tài liệu của vị Đỗ Khuyết này tôi sẽ gửi cho anh ngay.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Mạc Ngôn, anh còn có chuyện gì khác không? Không có thì tôi tắt điện thoại nhé tôi đang bận rối tinh rối mù lên đây.
Mạc Ngôn cười nói:
- Làm phiền cô rồi, khi nào về tôi mời cô đi ăn cơm nhé.
Sau khi cúp điện thoại rất nhanh sau đó Đỗ Tiểu Âm đã gửi ảnh của Tống Thanh Viễn đến.
Thấy ảnh trên màn hình di động, Mạc Ngôn khẽ gật đầu...
- Quả nhiên là người đó!
Đúng như dự đoán của Mạc Ngôn, người đàn ông nhìn thấy tối qua chính là người này. Tuy tướng mạo có chút thay đổi nhưng ánh mắt kia thì giống hệt.
- Một tên ác ôn bị cục quốc thổ vây bắt, một người bản thân là giáo sư sử học, gia đình trong sạch sao bọn họ lại ở cùng nhau.
Mạc Ngôn hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nguyên nhân là vì bọn hậu duệ đạo môn?
Thiếu tin tức, khả năng thôi diễn dù sao cũng có hạn không thể biến không thành có. Cân nhắc một lúc lâu, Mạc Ngôn cũng không rõ, sao hai tên trâu ngựa đó lại đi cùng nhau.
Đây gọi là bất đồng tương vi...
Từ Mã Hiểu, Mạc Ngôn mới biết được thực ra đạo môn cũng không phải bền như sắt thép. Đỗ Khuyết, người này cơ thể trong veo mà kéo dài chính là một chi đồ của đạo môn. Còn Tống Thanh Viễn lấy thi sát để luyện có thể thấy rõ ràng là một tà đạo.
Trước kia khi còn chưa có vũ khí nóng, người của đạo môn là có uy hiếp nhất.
- Có ý nghĩa, đây gọi là hợp tác tà đạo. Hơn nữa bây giờ còn đi đến Uyển Lăng thật đúng là có hứng thú...
Nửa tiếng sau, hai người rời khỏi quán cà phê, Lận Thu nói:
- Cũng sắp đến bữa tối rồi, chúng ra tìm một chỗ ăn cơm đi?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tối nay tôi phải đi gặp Mã trưởng bối, hôm nay có hẹn rồi.
Lận Thu nói:
- Vậy à... Được rồi, bữa tối tôi tự giải quyết vậy, gặp lại sau nhé.
Chờ Lận Thu đi qua, Mạc Ngôn liền gọi điện cho Mã Hiểu...
Lần gặp mặt này Mã Hiểu không sắp xếp ở khách sạn mà chọn chỗ giống Minh Viên.
Mạc Ngôn hỏi rõ địa điểm, trực tiếp lái xe đi vào nội thành Nhạc Dương.
Mã Hiểu đã sớm chờ ở cửa hội sở, sau lưng cô là một cụ già râu tóc bạc trắng.
Cụ già có đôi mắt sáng, đứng trước của như một gốc cây không già.
Thấy Mạc Ngôn xuống xe, ông cụ không đợi Mã Hiểu nói gì mà lên giọng nhận xét ngay.
Đây là Khương lão, khi thấy vãn bối, ông ta thấy hơi thở của Mạc Ngôn tuy là khó lường, khó phân biệt nhưng cũng không giống thế tục và thanh nhã, từ trước đến nay chưa từng gặp.
- Chỉ có một ngụm thanh khí mới có thể tuấn nhã, phóng khoáng như thế, tuy ta không nhìn thấu tu vi của người này nhưng chỉ với sự phóng khoáng cũng đủ để nói lên vấn đề.
Thấy Mạc Ngôn ông lão gật đầu.
Lúc đầu, chính là ông ta bán tín bán nghi cháu gái mình, không dám tin hoàn toàn. Cuối cùng là ôm cái ý giết lầm còn hơn bỏ sót, cuối cùng là đã đi qua đêm từ Giang Tô đến, 10 phút trước ông ta còn do dự có nên đi đón người thanh niên xấp xỉ tuổi cháu gái của mình hay không? Ngộ nhỡ vị khách này chỉ là tô vàng nạm ngọc không phải là cao nhân như cháu gái mình nói thì lão Trưởng ta chẳng phải là mất mặt sao?
- May là đã ra rồi...
Thấy Mạc Ngôn trong nháy mắt ông ta đã hết nghi ngờ may mà mình không thất lễ.
Trong đạo môn từ trước đến nay tu vi đều có tôn ti, người tu vi cao thì vị thế càng cao, thân phận cũng càng cao không liên quan gì đến tuổi tác. E rằng lúc này gặp một đứa trẻ, chỉ cần nó có thể phi thiên đọn địa thì các tu sĩ cũng phải cung kính gọi nó là tiền bối.
Đương nhiên đến giờ vì quan niệm đã có thay đổi và trên đời đã sớm không còn cao nhân lên máy tô ti này cũng không còn tồn tại như trước nữa.
Ví dụ như lúc này, ông cụ khi nhìn thấy Mạc Ngôn chỉ cần tôn một tiếng tiên sinh là đủ. Nếu như thực sự gọi là tiền bối thì e rằng không chỉ Mạc Ngôn không chịu được mà người ngoài nghe thấy cũng khó mà tránh khỏi sự sợ hãi.
Người thường gọi tiên sinh chỉ người thầy, không có hàm ý gì. Còn khi ông ta gọi tiếng tiên sinh thực ra lại đầy ẩn ý.
- Mạc tiên sinh, lão hủ Mã Thiên Hành xin nghênh đón.
Ông lão tiến lên vài bước chắp tay về phía Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn thấy ông ta còn khách sáo hơn cả Mã Hiểu, ngay cả chữ nghênh đón cũng nói ra được, hắn ăn không tiêu nói:
- Lão tiên sinh, chúng ta kết giao bình thường ngài mà cứ khách sáo như vậy thì tôi chỉ có thể về thôi.
Hắn không phải là hậu duệ chính thống của đạo môn, tôn ti trật tự cũng không khác gì người thường, ông ta đáng tuổi ông nội hắn lại hành động như vậy khiến hắn có chút khó chịu.
Mã Thiên Hành thấy sắc mặt của Mạc Ngôn không đúng đương nhiên là cũng không muốn nhìn cười nói:
- Được được, chỉ là luận giao bình thường chúng ta cũng không nên khách sáo.
Mã Hiểu đứng bên nói:
- Ông nội, chúng ta vào trong nói chuyện đi.
Mã Thiên Hành hơi nghiêng người, đưa tay nói:
- Mạc tiên sinh, xin mời...
Ba người đi vào cửa, qua một đường đá vụn nhỏ vào một tiểu viện khá lịch sự.
- Chỗ này khá yên tĩnh, thích hợp để nói chuyện, Mạc tiên sinh xin mời...
Vào tiểu viện, Mã Thiên Hành dẫn Mạc Ngôn đi vào trong.
Ba người ngồi xuống, có một cô gái mặc sườn xám phục vụ trà thơm và khăn nóng.
Chờ mọi người lau qua mặt, sắp xếp rượu và thức ăn từ trước liên tiếp được bưng lên.
Mã Thiên Hành am hiểu người cùng đạo, biết là lần đầu gặp Mạc Ngôn tốt nhất là không nói về chuyện trong đạo môn.
- Mạc tiên sinh, đây là món bản địa của Nhạc Dương, vịt trân bát bảo, ngài nếm thử đi...
- Đạo phật này không tồi, ở Phật Sơn được ăn món này đúng là rất hợp...
Nửa tiếng ngồi xuống, ông ta mời rượu, đồ ăn nửa điểm cũng không đề cập đến chuyện của đạo môn.
Mạc Ngôn không chịu nổi nói thẳng:
- Lão Mã, tôi có một việc muốn thỉnh giáo ngài.
Mã Thiên Hành nói:
- Hai chữ thỉnh giáo thì không nói, có vấn đề gì lão hủ biết nhất định sẽ nói.
Mạc Ngôn cười nói:
- Lão Mã ngài quá khác sáo rồi...
Nói xong hắn lấy trang giấy ra đưa thẳng cho Mã Thiên Hành nói:
- Lão Mã, đối với kí tự này ít nhiều ngài cũng biết? Còn cái gọi là đan thư rốt cục là có lai lịch như thế nào?
Nhìn thấy trang giấy trên bàn, Mã Thiên Hành không khỏi vui vẻ.
Việc này ông ta chủ yếu có hai mục đích, thứ nhất là vì kết giao với Mạc Ngôn tiếp theo là đan thư có liên quan đến trang giấy.
Chẳng qua ông ta lo lắng lần đầu tiên gặp Mạc Ngôn, có mấy lời không giám mở miệng, lúc này giao hảo là chuyện quan trọng nhất chuyện khác không ngại cứ để từ từ.
Nhưng lúc này Mạc Ngôn lại chủ động nhắc đến đan thư, Mã Thiên Hành quá suôn sẻ nói:
- Những kí tự trên trang giấy này thực ra lão hủ cũng không biết nhưng có thể xác định, đạo môn luôn truyền lại đan thư chính là lạo các kí tự này chạm khắc mà thành.
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Mã hiểu nói:
- Hiểu Hiểu, cháu ra ngoài đi, ta có mấy lời với Mạc tiên sinh, cháu trông ở cửa đừng cho ai nhàn rỗi xông vào.
Mã Hiểu ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi ra.
Chờ cho Mã Hiểu đi ra, Mã Thiên Hành nói:
- Về lai lịch của đan thư, Mã gia chỉ có mình lão hủ biết, không phải tôi không muốn nói bí mật này mà theo được biết mấy trăm năm gần đây, đồng đạo ít nhất cũng có 350 người, hơn nữa bọn họ đều là đăng đường ngoài cảnh giới. Thực lực của Mã gia không đủ, người cũng ít tôi lo bọn tiểu bối biết sẽ liều lĩnh đi tìm bộ đan thư này.
Mạc Ngôn nghe đến đó không nhịn được liền hỏi:
- Lão Mã, đăng đường cảnh giới là cái gì?
Tối hôm qua hắn chợt nghe thấy câu này từ Tống Thanh Viễn, lúc đó có tò mò giờ lại nghe thấy ông ta nói đương nhiên là hắn muốn thỉnh giáo.
Mã Thiên Hành không khỏi ngẩn ra nói:
- Cậu không biết đăng đường cảnh giới?
Mạc Ngôn nói:
- Sư phụ tôi qua đời từ sớm, tuy lúc trước dạy tôi rất nhiêu nhưng về đạo môn thì chưa kịp dạy cho tôi.
Mã Thiên Hành nghe thấy vậy cũng có vẻ nghi ngờ nhưng không hỏi kĩ nói;
- Thì ra là thế...Nói đến cảnh giới chi phân của đạo môn từ trước đến nay thực ra cũng không giống nhau, thời cổ đạo cách chúng ta quá xa hơn nữa nhiều trường phái.
- Bây giờ lão hủ chính là đăng đườn đại thành, đến thập thất chỉ cách một bước nếu không có gì thay đổi trước khi vào quan tài chắc là có thể vào cảnh giới này.
Mạc Ngôn hỏi:
- Sau khi vào cảnh giới, vậy cảnh giới là cái gì? Không thể chết như vậy chứ?
Mã Thiên Hành nói:
- Làm một người thực tự, sau khi vào cảnh giới sau đó là chân khí chi cảnh cũng vì bể khổ.
- Bể khổ sinh Kim Liên ...
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Mặt sau của cảnh giới tôi cũng biết một phần.
Mã Thiên Hành lúc trước thấy hắn không biết cảnh giới, lại biết cái gì là bể khổ sinh Kim Liên liền hiểu ngay người thanh niên này đã đạp phá cánh cửa đó.
Mắt ông ta sáng lên, định hỏi một vấn đề nhưng lại ngại chạm đến sự kiêng kị của hắn cảm thấy giống như mèo vờn chuột rất là khó chịu.