Ở thời này khoa học kĩ thuật phát triển, làm tặc không chỉ có là nghề hung hiểm cao, kĩ thuật cũng phải cao lên.
Nhất là vừa rồi đi thăm gian bảo tàng kia, bình thường các biện pháp phòng hộ cũng tương đối đúng chỗ, lần này lại được gia tăng gấp đôi. Ngoài bảo vệ ra còn có cả người của cục quốc thổ.
Tình hình như vậy thì cho dù là Mạc Ngôn cũng không có cách gì hay được.
Hắn dù sao cũng không phải thần, cho dù là tránh được con mắt của người thường nhưng cũng khó mà vượt qua được công nghệ theo dõi và thiết bị phòng trộm công nghệ cao này.
Ngoài ra, hắn liên tiếp hai lần gặp Lộ Lương khiến cho đối phương chú ý. Mạc Ngôn thấy mình cho dù không bị trưởng phòng Lộ nhìn chằm chằm thì cũng bị hoài nghi rồi. Tuy là hắn không sợ phiền toái nhưng cũng không muốn có ruồi bọ bâu xung quanh mình. Cho nên hắn trước mắt tốt nhất là làm cho người khác không hiềm nghi mình nữa.
Bởi vậy hắn đã có một ý tưởng một công đôi việc.
Đằng trước còn có bảo vệ cho dù là hắn cũng khó mà làm người ta kinh động được để lấy đi Phật trượng kia.
Nhưng cái này cũng không phải là tuyệt đối.
Nếu hắn thoát xác sau đó ném hồn kiếm bổn mạng vào bảo tàng thì mặc dù là kĩ thuật tinh vi nhất cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nhưng trong chuyện này có một quan ải, khi hắn xuất khiếu thì phải có một thân thể khuyết thiếu khác bảo hộ, sự phiêu lưu là tương đối lớn. Nhất là vào thời gian trước, hắn đã mơ hồ phát hiện Nhân Kiếp của mình lại không có người bảo hộ thì lại càng không dám làm bậy.
Lúc hắn ở bảo tàng, hắn cũng ý thức được sự phiêu lưu này trong lòng cũng không ngừng do dự.
Hắn rất rõ nếu hắn xuất khiếu nhất định phải có người bảo hộ nhưng đáng tiếc là bên cạnh hắn một người đáng tin cũng không có. Lận Thu mới chỉ gặp mặt 2 lần, Mã Hiểu thì lại càng không nói làm gì…
Nhưng sau khi hắn gặp Lộ Lương và Sở Ngọc thì trong lòng đã có tính toán.
Có câu cửa miệng nói:
- Có khó khăn thì tìm cảnh sát.
Tuy Lộ Lương và Sở Ngọc không phải là cảnh sát nhưng theo một ý nào đó nhiệm vụ của bọn họ giống nhau, chỉ cần sắp xếp thỏa đáng thì bọn họ có thể tin tưởng được thậm chí còn hơn cả bạn bình thường.
Cho nên lúc đó Mã Ngôn không cố ý kích động Lộ Lương thậm chí còn chủ đông xin được theo dõi.
Thực ra hắn tính cũng rất đơn giản, chỉ là mượn người của cục quốc thổ thay mình hộ pháp.
Như thế không chỉ người được chọn hộ pháp được tin tưởng đồng thời còn cởi được cái thắt họ hiềm nghi mình, đây chính là một công đôi việc.
Đương nhiên, loại tín nhiệm này cũng chỉ có hạn, nếu kí thác toàn bộ cơ thể mình cho người của cục quốc thổ thì đây vẫn là một hành vi mạo hiểm.
Nhưng không sao, ngoài việc Lộ Lương phái Sở Ngọc ra thì bên cạnh hắn vẫn còn cao nhân là Mã Hiểu.
Rõ ràng là Mã Hiểu và Sở Ngọc không vừa mắt nhau.
Có hai tầng bảo hiểm này, Mạc Ngôn rất tự tin, vấn đề an toàn hoàn toàn không phải lo gì cả. còn lại chỉ là tìm một nơi gần bảo tàng để sắp xếp một chút. Sau khi ta xuất khiếu cùng với nó là cảm ứng mỏng manh, khoảng cách càng gần thì cảm ứng sẽ càng rõ ràng. Chỉ cần khống chế tốt khoảng cách này thì cho dù là có phát sinh cái gì ngoài ý muốn thì hắn cũng sẽ không bị phát hiện.
Sau khi rời khỏi bảo tàng, Mạc Ngôn đã có ngay ý tưởng tìm một khách sạn gần.
Trong lòng hắn rõ, sau khi Mã Hiểu nghe được lời này thì sẽ không để mất cơ hội được gần mình. Như vậy thậm chí hắn không cần mời cô ta cũng chủ động mắc câu.
Chuyện tiếp theo, hắn không có bất kì một khó khăn gì.
Mã Hiểu không chỉ chủ động tìm một khách sạn mà còn sắp xếp rất chu đáo. Nhất là phòng của Mạc Ngôn không chỉ lớn nhất mà còn là loại phòng xa hoa, rất tiện cho buổi tối Mạc Ngôn hành động.
- Mạc tiên sinh, đã đến giờ ăn tối, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Nửa tiếng sau, Mã Hiểu đã gõ phòng Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn nói:
- Có gọi Sở Ngọc không?
Mã Hiểu cười thản nhiên nói:
- Đã thông báo cho cô ấy… Mạc tiên sinh, ngài cứ yên tâm đi, tuy tôi không thích cô ta nhưng cũng không vì chuyện này mà làm hỏng chuyện của ngài đâu.
- Làm hỏng chuyện của tôi?
Mạc Ngôn cười hỏi.
Mã Hiểu cười nói:
- Mạc tiên sinh, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngài chủ động yêu cầu người của cục quốc thổ đi theo nhất định là có thâm ý. Lần này, tôi không dám tự suy đoán, điều duy nhất có thể làm chính là làm theo ý của ngài…
Mạc Ngôn cười nói:
- Cảm ơn cô đã hiểu, thực ra mục đích của tôi sớm tôi đã nói rồi, chính là vì muốn sớm thoát khỏi hiềm nghi không cần thiết.
Mã Hiểu nói:
- Mạc tiên sinh, ngài cho rằng… còn có người có chủ ý đến văn vật này?
Mạc Ngôn cười nói:
- Khẳng định, nhất định và khẳng định.
Lúc này, Sở Ngọc đi ra, nghe được câu này hồ nghi nói:
- Có phải anh có tin gì không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tin tức thì không có, đây chỉ là một trực giác của người đàn ông thôi…
- Cắt…
Sở Ngọc rất không hài lòng với câu trả lời của hắn nói:
- Anh dỗ quỷ à, phụ nữ chúng tôi mới co trực trực giác, đàn ông các anh chỉ có bản năng thôi.
Dừng lại một chút, lại nói:
- Đúng rồi, trưởng khoa đề cho tôi đi theo anh, có thể chúng ta không cùng một phòng, tối này nếu anh chuồn đi tôi đây cũng phải thức trắng đêm để theo dõi anh sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Vấn đề này giải quyết rất dễ, phòng của tôi đủ lớn, tối nay…
Lời còn chưa dứt, Sở Ngọc đã trừng mắt nói:
- Này, này, không phải là anh muốn tôi ở chung đấy chứ?
Mạc Ngôn cười nói:
- Nghe tôi nói hết đã, ý của tôi là tối nay mọi người có thể cùng sang phòng tôi chơi bài, hậu duệ đạo môn các cô sức khỏe dồi dào chơi cả đêm chắc cũng không có vấn đề gì chứ?
Sở Ngọc sáng mắt lên nói:
- Đúng thế, ý kiến hay, nhưng nhất định phải nhuốm máu đào mới được, như vậy mới kích thích.
Mã Hiểu bĩu môi một cái nói:
- Có tí lương còn đòi kích thích? Để dành làm của hồi môn đi…
- Mặc kệ cô…
Sở Ngọc quay về phía cô làm mặt quỷ rồi kéo Mạc Ngôn đi đến nhà ăn.
Mạc Ngôn nói:
- Đừng vội, đừng vội còn có một người nữa chưa gọi.
Mã Hiểu nói:
- Đã thông báo cho Lận tiên sinh rồi, anh ta đang tắm bảo chúng ta xuống trước.
Ba người cùng đi đến nhà ăn của khách sạn, Mã Hiểu đã sắp trước ghế, mọi người đều ngồi vào ghế lô.
Chỉ lát sau, Lận Thu đã tắm xong cũng chạy xuống dưới.
Bữa cơm này ăn rất nhanh, thậm chỉ cả rượu cũng chưa uống, khoảng nửa tiếng sau mọi người đã dùng cơm xong.
- Lận huynh, hai vị đại tiểu thư này tối nay cần chơi bài, anh có hứng thú không?
Về phòng Mạc Ngôn mời luôn Lận Thu, có vị sư huynh này hệ số an toàn sẽ tăng lên.
Lận Thu cười nói:
- Các cậu không để ý đến lão này tham khảo thì tôi đương nhiên cũng không có ý kiến gì.
Sở Ngọc lập tức nói:
- Đương nhiên là không để ý, đại thúc, ba thiếu một đâu.
Lận Thu nói:
- Ba thiếu một? Đây không phải là muốn chơi mạt chược đấy chứ?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chỗ này cũng không có mạt chược,cũng không có bàn mạt chược, tôi thấy mọi người chơi tú lơ khơ đi.
Sau khi mọi người lên tầng liền đi sang phòng của Mạc Ngôn.
Mã Hiểu gọi điện cho người mang bài đến, nhận tiện gọi luôn cả một ít đồ ăn vặt.
Sau khi ván bài được bắt đầu, cơ bản là Mã Hiểu và Sở Ngọc là hai nhân vật chủ yếu, đã không vừa mắt nhau chơi bài lại càng lục đục
Mạc Ngôn và Lận Thu thấy hai cô gái tính kế chơi bài với nhau cũng thấy vui.
Chẳng mấy chốc đã đến 12 giờ đêm.
Ván bài luôn ổn định,vừa mới bắt đầu Mã Hiểu và Sở Ngọc đã lưỡng hổ tranh chấp nhưng hai bên cũng ngang nhau, người này cũng không làm gì được người kia. Sau đó hai người lại phát hiện Mạc Ngôn và Lận Thu đã nhân cơ hội này để đục nước béo cò thành ra chỉ có hai người thắng. Tình huống như vậy dù hai người có không vừa mắt nhau nhưng cũng đã liên hợp lại kết thành đồng minh chính nghĩa bắt đầu chống lại hai người tà ác đang đục nước béo cò kia.
Qua 12h đêm, vì hai cô gái không lục đục với nhau nữa cho nên ván bài cũng ổn định trở lại hai bên đại khái là cũng ngang hàng nhau.
Đương nhiên cái này cũng không có hệ gì với tư tưởng của Mạc Ngôn.
Thấy đã qua 12 giờ đêm, Mạc Ngôn cười nói:
- Chúng ta ăn chút gì đó đi?
Sở Ngọc liền gật đầu đồng ý nói:
- Được, tôi cũng hơi đói bụng, chúng ta ăn rồi chiến tiếp.
Mã Hiểu đứng lên cười nói:
- Tôi đi gọi điện đặt ăn khuya, mọi người muốn ăn gì?
Sở Ngọc giơ tay nói:
- Tôi mốn ăn vằn thắn, cả sữa chua nữa.
Lận Thu cười nói:
- Vằn thắn với sữa chua? Kết hợp loại này đúng là hiếm thấy… Mã tiểu thư phiền cô gọi cho tôi một bát vằn thắn đi.