1 EDIT BY: THƯỢNG QUAN BÍCH LẠC
Mẫu thân thường nói nam nhân mà đáng tin thì heo nái biết leo cây.
Mẫu thân thường nói nam nhân đẹp trai không đào hoa thì cũng là kẻ ăn hại.
2 EDIT BY: THƯỢNG QUAN BÍCH LẠC
Đến khi ta tỉnh lại, cái sinh vật có bộ dạng thật đẹp, tên nam nhân đang mở mắt nhìn ta. Ta hắc hắc cười lạnh rồi nhanh chóng nhảy từ trên người hắn xuống, hắn kêu “ai u” một tiếng tê tâm phế liệt.
3 EDIT BY: THƯỢNG QUAN BÍCH LẠC
Ta giống như một con ong mật nhỏ cần cù, ở trong cánh rừng trúc nhỏ mà rậm rạp này bay từ đông đến tây, chịu khó đào măng, cố gắng làm hài lòng mẫu thân.
4 EDIT BY: THƯỢNG QUAN QUỲNH LÂM
“Tiểu Nặc, nàng để mẫu thân nàng cùng đi với bọn họ như vậy mà không lo lắng gì sao? ”
Tề Ngôn trông rất thấp thỏm.
5 EDIT BY: THƯỢNG QUAN BÍCH LẠC
Đừng lo đừng lo.
Ta tự an ủi.
Tuy rằng ta không có tiền, nhưng là ta tốt xấu gì cũng còn có khuôn mặt.
Khuôn mặt này còn sử dụng tốt hơn ngân phiếu, trả tiền mua hàng vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm nhân lực.
6 “Cảnh công tử, chúng ta đã đưa vị cô nương đó đến. ”
Nam nhân đi đầu cúi người cung kính cúi chào, mang theo hai người hầu kia lui ra khỏi cửa.
Thực chất, Cảnh công tử trong miệng bọn họ vẫn đang đưa lưng về phía ta, nhìn lên bức tranh trên tường
Trên bức tranh, một cái cây xanh nổi bật trong nền tuyết trắng mênh mông, mờ mịt không biên giới.
7 “Tiểu Nặc Nặc ngươi quen Giang tiểu thiếu gia sao?”
Ta đang kinh ngạc đến há hốc miệng nghe thấy câu hỏi của Tư Không Cảnh vội vàng khép miệng lại, cố gắng làm cho mặt mình không chút thay đổi.
8 Sáng sớm hôm nay ta liền mang những đồ tốt tối qua thu dọn được đi tìm Tề Ngôn nói muốn rời khỏi Thiên Lôi giáo, lại phát hiện Tề Ngôn ngủ giống như lợn chết, mặc kệ ta cù lòng bàn chân, dùng kim đâm ngón tay, dùng sức véo cái mũi của hắn nhưng hắn vẫn không tỉnh lại
Khi ta đang muốn đi phòng bếp lấy một chậu nước để giội cho Tề Ngôn tỉnh thì Tư Không Cảnh xuất hiện trước cửa phòng Tề Ngôn.
9 Ta ngây người nhìn nữ tử áo trắng quỳ đầy đất—-
Ai giải thích cho ta biết, chuyện gì đang diễn ra thế này. . . . . .
Các nàng quỳ một lúc lâu, nữ nhân đi đầu có lẽ mới đột nhiên nhớ ra việc gì đó, bất ngờ đứng lên, quan tâm đỡ lấy vai ta ân cần hỏi: “Thánh cô có phải là bị chúng ta làm cho giật mình rồi phải không?” Vẻ mặt lập tức trở nên hoảng sợ: “Thánh cô bớt giận! Ta thật tình không có ý khiến Thánh cô sợ hãi! Thánh cô tha tội!”
“.
10 Nam nhân này đúng là âm hồn bất tán!
Ta căm tức nhìn chằm chằm tên Tư Không Cảnh đáng giận kia, nhưng hắn không thèm để ý đến ánh mắt giết người của ta mà vẫn bày ra một tư thái quen thuộc chào hỏi đám nữ nhân áo trắng: “Các vị tiên tử Cung Quảng, đã lâu không gặp, Các vị thật sự vẫn tỏa sáng như vậy!”
Ta rất không may nhìn thấy những rặng mây hiện lên trên gò má đám nữ nhân.
11 Ta dụi dụi đôi mắt nhìn xung quanh.
Cánh rừng này rất lớn có rất nhiều cây đại thụ che trời, liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy một màu xanh biếc không bờ bến.
12 Ta không kiên nhẫn lấy tay giật lấy vật kia, giật giật lông mi, mở mắt.
“Tỉnh?” Ngồi ở trước giường Tư Không Cảnh cười híp mắt nhìn ta, trong tay vuốt vuốt một ít ngọn tóc: “Mau dậy đi, ta gọi người làm một ít cháo cho muội uống”
“Ừ” Ta ngồi dậy bắt đầu mặc áo ngoài, “Những vị…đại hiệp áo trắng kia đâu rồi?”
“Bọn họ vẫn tiếp tục ngồi ngoài cửa”
“Ừ, ngươi mặc kệ bọn họ sao?”
“Có thể dễ dàng bị trộm quần áo như thế thì những người đó cũng không làm được cái gì, kệ bọn họ đi”
“… …”
Thì ra tất cả đều là phế vật nên cũng chỉ có thể ngồi thị uy không dám lên đánh nhau cùng ta…
“Nhưng nếu bọn họ không ăn gì nhỡ chết thì làm sao bây giờ?”
“Chết thì chết, Tiểu Nặc Nặc ngươi lo lắng cho bọn họ sao?”
“Không có.
13 Ba người bọn ta đi khắp nơi giống như những kẻ lang thang, trong nháy mắt đã qua nửa tháng, thời tiết càng ngày càng nóng bức, giữa trưa ánh nắng như muốn đốt cháy da người.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đại sảnh Ngũ Lương Phái.
15
“Cô nương đang nhìn gì vậy?”
Nam nhân đứng tựa vào cửa mỉm cười
“Ta đang nhớ lại hình bóng rừng trúc bên nhà. ”
Ta thuận miệng nói ra điều mình đang phiền muộn.
16
Cuộc sống ở Ngũ Lương phái rất an nhàn. Mỗi ngày chỉ ngủ rồi ăn, ăn rồi chơi, chơi rồi ngủ tiếp.
Thái độ của Lãnh Diệp Thanh đối với ta rất lạnh lùng, khi ta hỏi những vẫn đề liên quan tới mẹ ta hắn đều không trả lời.
17 *CỎ THI: LÀ MỘT LOẠI CỎ HỌ CÚC, SỐNG LÂU NĂM, CAO KHOẢNG 1M, CÓ NHỮNG HOA TRĂNG TRÊN NGỌN VÀ CHIA NHỎ. CÔNG DỤNG CHÍNH LÀM THUỐC ĐÔNG Y VỚI CHỨC NĂNG CẦM MÁU.
18
Hiệu suất làm việc của Thất Tịch luôn làm cho ta khâm phục sâu sắc.
Lần này nàng không phụ sự kì vọng đầy tha thiết của ta nhanh chóng mang tới hai vò rượu thượng hạng của Ngũ Lương phái.
19
Mẫu thân đã từng nói rằng càng là người khiêm tốn thì lại càng thâm sâu khó lường.
Cho nên thời điểm khi lão đầu âm trầm này chậm rãi, thong thả bước đến trước mặt ta đã làm cả người ta nổi đầy da gà.
20
“Ngươi còn nhớ đường về sao ~?! Ngươi còn nhớ rõ còn cái nhà này và chúng ta cơ à ~!?”
Ta mới vừa bước vào cửa, Thất Tịch đã xổ ra một tràng như vậy.