41
Mẫu thân vội vàng chạy tới bịt miệng ta, đem ta một mạch kéo tới trong núi giả. Sau khi đi qua núi giả ngó nghiêng tình hình bên ngoài một lúc, mới thấp giọng nói bên tai ta: “Phòng bếp của nhà này ở đâu?”
“……………….
42
Sau bữa cơm tối, phòng mẫu thân đèn đuốc sáng choang như ban ngày.
Ta tò mò bước vào phòng của nàng, thấy nàng đang ở trước gương đồng nhe răng nhếch miệng nói:
“Mau tới đây giúp mẫu thân ngươi đi!” Mẫu thân không quay đầu lại quăng một câu tới.
43
Phi phi phi!” Mẫu thân không dừng được nhích sang một bên mà nhổ một nửa thức ăn đang nhai trong miệng ra, vỗ bàn một cái, quát: “Ông chủ”
Ông chủ đã sớm nhìn chằm chằm về hướng của ta run người một cái, vẻ mặt như đưa đám đi cũng không vững đến.
44
“. . . . . . . . . . . . ”
Mẫu thân sắc mặt chán ngắt, đột nhiên vung tay lên.
Một đám bột phấn trắng ồ ạt khuếch tán trên không trung.
45
“Con bé lười này~~gà trống đã gáy từ lâu rồi đấy~~muội dậy ngay đi~~”
Nói rồi, một người nào đó liền giật giật chiếc chăn của ta.
“Để ta ngủ thêm một tí nữa thôi mà~~”
Không biết xấu hổ, ta lại vùi đầu vào trong chăn ấm.
46
CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN PHƯỢNG VŨ
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Ánh sáng trên đỉnh núi trong suốt xuyên qua khiến tâm cũng cảm thấy lạnh, Vi Tiểu Bảo kéo ta thoát ra khỏi đám người, dừng ở một cái cầu thang trước khán đài.
47
CHUYỂN NGỮ VÀ BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
“Đội lên. ”
Vi Tiểu Bảo nói xong lấy ra một cái khăn che mặt màu đen.
“Vì sao?”
Ta không có cầm.
48
Trời xanh thăm thẳm, thoáng đãng mênh mang, gió thổi đất bằng phẳng mấy cũng trồng được cây.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Vi Tiểu Bảo đại thúc, ta không thể không mặc vào bộ y phục màu trắng mình khinh bỉ nhất, cùng hắn ngồi trên con ngựa trắng
Đối với tạo hình tục không chịu nổi này, Vi Tiểu Bảo giải thích ___
“Đây là tư thế tự vệ! Nhìn ta phát triển tốt như vậy, không thấp chút nào, thực dễ dàng bị người ta phát hiện ra!”
Nghe Vi Tiểu Bảo nói thế, ta duy trì im lặng.
49
Ánh lửa lúc sáng lúc tối, rọi lên gương mặt của người đang tới, trông thuần khiết như một vị thánh mẫu vậy.
Được rồi, ta thừa nhận so sánh này hơi khó nghe.
50
Hai mẹ con ta vừa xoay người, mẹ liền va phải một người nào đó.
Lâu Trụy đen mặt: “Không cho phép nàng đi!”
Mẫu thân nhíu nhíu mày: “Tại sao không? Ngươi sợ con bé Sở Vãn Ca kia tiết lộ không sót một chữ nào về gian tình của ngươi với nàng ta sao? Nếu thế thì ta nên đi nghe một chút rồi!”
Lâu Trụy kéo tay mẹ lại: “Ta không cho nàng đi, nàng không nghe ta nói gì à?”
“Ta thấy mỗi lời ngươi nói đều là giả dối hết! Tránh ra đi! A a a! Ngươi bỏ ta xuống ngay!”
Lâu Trụy không thèm để ý tới mẫu thân đang vỗ bịnh bịch sau lưng hắn, liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Tiểu Nặc cũng không được đi!”
Ta nhìn nhìn mẫu thân đang vặn vẹo xoay trái xoay phải trên vai Lâu Trụy, đáp một tiếng: “Vâng’.