Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 228: Một Công Đôi Việc

Chương trước: Chương 227-2: Rút Dây Động Rừng



Khoảng 10 phút sau, y lại khẽ cười rồi gật đầu nói:

- Được rồi, chúng ta có thể đi được rồi.

Tống Thanh Viễn nói:

- Đi đâu? Đi Nhạc Dương sao?

Đỗ Khuyết cười nói:

- Phật trượng còn chưa về tay, nếu đi thì chẳng phải sự bố trí của tôi uổng phí sao?

Dừng lại một chút, y thấy Tống Thanh Viễn có vẻ nghi hoặc nói luôn:

- Tôi biết ông đang nghi ngờ, nghi ngờ mục đích của tôi, thực ra vừa rồi ông nói rất đúng, lần này tôi đã đánh rắn động cỏ rồi.

Đây gọi là lão tinh, quỷ tinh, nhưng Tống Thanh Viễn cũng không dám nói:

- Cố ý đánh rắn động cỏ? Ông nói rõ một chút đi...

Đỗ Khuyết nói:

- Hai ta đều biết, đến triển lãm lần này không chỉ có hậu duệ đạo môn của chúng ta, nhưng lại chỉ có một Phật trượng cho nên đối với chúng ta mà nói muốn lấy được Phật tượng không chỉ là đấu với bọn bảo vệ và những phương tiện phòng hộ mà chính là cả những đồng đạo.

Tống Thanh Viễn cũng không phải là người ngu, liền hiểu ngay:

- Tôi hiểu rồi, sự bố trí của ông thực ra là cái bẫy, là cố ý dụ cho bọn họ ra tay!

Đỗ Khuyết cười nói:

- Đúng vậy... thử nghĩ mà xem, nếu vừa rồi ông ở trong triển sảnh phát hiện ra khói và hỏa hoạn, ông sẽ nghĩ thế nào? Rồi lại làm thế nào?

Tống Thanh Viễn hơi trầm ngầm rồi nói luôn:

- Đầu tiên tôi nghĩ là nhất định có người phát động trước, tiếp theo tôi sẽ không do dự mà đuổi đến cuối cùng. Nếu như không ăn được cả thì cũng phải phân một chén canh.

Đỗ Khuyết nói:

- Đúng vậy, đổi lại là tôi, có thể cũng phải làm như vậy thôi. Còn vấn đề hoàn toàn nằm ở chỗ này, lần này hậu duệ đạo môn đến Cửu Phật Sơn khá ít chỉ có 7,8 người. Nếu những người này đều làm như thế thì có phải cục diện sẽ rất hỗn loạn hay không?

Tống Thanh Viễn nghĩ về những điều lão hòa thượng nói rồi gật đầu:

- Chỉ có một Phật trượng, ai cũng không muốn buông tha, đến lúc đó nhất định sẽ đánh nhau ác liệt...

Dừng lại một chút ông ta lại nghĩ đến một khả năng khác nói:

- Nếu như không đánh nhau thì có thể hợp tác, sự bố trí của ông rơi vào khoảng không? Không chỉ có thế thậm chí còn làm cho người ta hiềm nghi lẫn nhau?

Đỗ Khuyết nghe thấy vậy cười như một lão hồ ly nói:

- Quên cho ông biết, thời gian phun khói kia rất ngắn, dù là bọn họ có đánh nhau hay hợp tác thì không thể ung dung mà mang được cái Phật trượng kia đi.

Đúng là lão hồ ly... Tống Thanh Viễn không nhịn oán thầm trong lòng.

Còn giả vờ giả vịt gọi cái gì là đồng khí liên chi, cùng nhau trợ giúp, chính là trơ mặt ra đào mồ hãm hại đồng đạo, lão già này cũng thật quá là nham hiểm nhỉ?

Đỗ Khuyết thấy vẻ mặt khinh thường của Tống Thanh Viễn hiểu ngay là ông ta đang suy nghĩ cái gò lền cười nói:

- Có phải là ông đang nghi ngờ tôi hãm hại đồng đạo không?

Tống Thanh Viễn cười khan nói:

- Cái này không tính chỉ là hiềm nghi chứ?

Đỗ Khuyết cười nói:

- Thực ra, đây cũng là muốn tốt cho bọn họ thôi...

Tống Thanh Viễn thấy cái lão mặt mo này trơ ra không biết xẩu hổ cười lạnh nói:

- Đúng là lạ, như thế mà cũng được coi là muốn tốt cho người khác?

Đỗ Khuyết bất đắc dĩ cười, mang theo vẻ tự giễu nói:

- Ông nhớ đừng có quên, lúc chúng ta ngấp nghé Phật trượng thì người khác lại ngấp nghé chúng ta.

Tống Thanh Viễn nghe thấy vậy không khỏi ngẩn người ra nói:

- Ông nói là?

Đỗ Khuyết gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi nói là làm cho những người chạy ngược chạy xuôi đó. Ông ngẫm lại xem, hậu duệ đạo môn có thể đến đây nhiều như vậy, ông cảm thấy những người đó sẽ không nhìn thấy sao?

Tống Thanh Viễn kinh ngạc nói:

- Bọn họ theo dõi chỗ này?

Đỗ Khuyết nói:

- Không không dám khẳng định nhưng khả năng này là rất lớn... Sở dĩ tôi dụ những đồng đạo này ra rồi lại không có bọn họ có đủ thời gian chính là đồng thời làm cho người của cục quốc thổ phải hiện thân.

Tống Thanh Viễn như tỉnh ngộ nói:

- Như vậy khác nào gạt được 2 chướng ngại vật, có đồng đạo phía trước tất nhiên là sẽ khiến người của cục quốc thổ phải tập trung lực lượng lên bọn họ. Từ đó chúng ta mới có cơ hội để ra tay.

Đỗ Khuyết cười nói:

- Đúng vậy, cũng là một công đôi việc. Ngoài ra cũng chẳng khác nào bảo vệ cho đồng đạo, chỉ cần không bị người của cục quốc thổ bắt thì tháo thân đối với họ hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu như bọn họ ra tay sẽ phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, đánh nhau sẽ khó tránh khỏi sơ hở để cho cục quốc thổ tiêu diệt từng người một.

Tống Thanh Viễn nghe thấy vậy gật đầu nói:

- Nghe ông nói như vậy, đúng là bảo vệ được bọn họ, đây gọi là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi... bây giờ tôi hiểu vì sao vừa rồi ông lại thán như thế...

Đỗ Khuyết thở dài không nói câu nào.

Tống Thanh Viễn lại nói:

- Vậy khi nào chúng ta động thủ?

Đỗ Khuyết nói:

- Quan sát thêm đi, đêm nay hoặc đêm mai bây giờ tôi còn chưa quyết định...

Lúc Mạc Ngôn dời khỏi bảo tàng, đi bên cạnh không chỉ có Mã Hiểu mà còn có thêm cả tiểu ni cô.

Chẳng qua là lúc này tiểu ni cô đã bỏ tăng y, khôi phục lại nguyên trạng.

Tổi của cô cũng gần bằng Cam Lam, lúc đi sau Mạc Ngôn hoạt bát, sôi nổi đúng là một cô gái bướng bỉnh.

Lộ Lương để cho cô đi sau Mạc Ngôn, đối với nhiệm vụ này cô cũng không có bất kì ý kiến nào, ngược lại còn vui mừng là đằng khác.

Nguyên nhân này đơn giản chỉ là xuất phát từ sự tò mò…Cô chỉ muốn biết nhìn thấy con người cương vị đứng đầu, vì cái gì mà sau khi nhìn thấy Mạc Ngôn chân tay lại có chút co cứng lại. Ngoài ra trong lúc Lộ Lương nói chuyện với Mạc Ngôn đã mơ hồ để lộ ra giữa hai người còn có ân oán gì đó. Hơn nữa phần thắng lợi không phải là phần của Lộ Lương mà là cái người nam nhân mà dường như nhìn lướt qua thì không hề uy hiếp được .

Lần này cô thiếu nữ thực sự rất tò mò.

- Còn chưa biết tên của cô đâu, có thể tự giới thiệu một chút không?

Ra khỏi cửa của bảo tàng, Mạc Ngôn tò mò hỏi tiểu ni cô.

Tiểu ni cô đáp:

- Tôi tên là Sở Ngọc, Sở trong Sở Hán, Ngọc trong Ngọc Thạch…

- Sở Ngọc? Cái tên rất hay…

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Mã Hiểu, các cô xem như cùng Mạch rồi.

Sở Ngọc liếc nhìn Mã Hiểu, cái miệng nhỏ từ đầu đến cuối luôn không nói gì.

Đương nhiên là Mã Hiểu không để ý đến cô chỉ nhẹ hừ một tiếng.

Mạc Ngôn thấy thế không khỏi cười khổ…

Lúc này xa xa lại có người đang vẫy vẫy Mạc Ngôn, hắn đi đến cười nói:

- Lận huynh, tôi đang tìm huynh.

Lận Thu cười nói:

- Tìm tôi? Lời này của cậu có thể nói ngược rồi, tôi ở đây đợi cậu đã nửa tiếng đồng hồ, nếu không nghe thấy người nhân viên nói rằng không có ai bị thương thì tôi đã xông vào rồi.

Mạc Ngôn cười giải thích:

- Gặp một người quen nên tôi hàn huyên mấy câi, đây, chính là vị này…

Nói xong hắn giới thiệu Sở Ngọc với Lận Thu.

Lận Thu là người hay đùa nói:

- Người này, thế nào mà gặp được người quen vậy, lúc thì là Mã tiểu thư, bây giờ lại là Sở tiểu thư, đều là mỹ nhân cả.

Mạc Ngôn cười ha ha nói vòng vo:

- Lận huynh, tôi nghe nói lần triển lãm này có thể phải dừng lại trước, anh có dự định gì không?

Lận Thu nói:

- Kết thúc trước đúng là mất cả hứng, tôi còn chưa nhìn chủ sảnh. Thôi đã vậy thì dạo quanh Cửu Phật Sơn một vòng ngày kia về.

Mạc Ngôn nói:

- Tôi cũng đang định như vậy…

Lận Thu nói:

- Nếu đã vậy thì chúng ta ở cùng đi, tôi đang ở một mình.

Mạc Ngôn cười nói:

- Hai người đàn ông ở chung? Nhưng tôi không quen, ha ha…

Dừng lại một chút, nói tiếp:

- Tôi đang tìm một khách sạn gần để tiện cho leo núi.

Lận Thu nói:

- Khách sạn gần đây đã chật cứng khách, nếu không thì phải tìm nhà cách bảo tàng xa một chút.

Mạc Ngôn mỉm cười, nhìn về phía Sở Ngọc và Mã Hiểu nói:

- Các cô có cách gì không?

Tiền có thể thông thần, quyền cũng thế.

Mã Hiểu là hậu duệ của đạo môn, hơn nữa đằng sau còn có cả một đại gia tộc chứ không phải cô hồn như Tống Thanh Viễn, tiền đương nhiên là không thiếu. Còn Sở Ngọc không chỉ lầ hậu duệ đạo môn mà còn là người đội hành động của đội quốc thổ, trong tay có quyền đặc biệt. Chuyện của người bình thường đối với cô chỉ như một bữa sáng.

Mã Hiểu thoáng nhìn Sở Ngọc thấy cô đang chuẩn bị nói thì giành luôn:

- Cứ giao cho tôi đi.

Nói xong, cô lấy điện thoại ra gọi cho Mã Quân sắp xếp chuyện này.

Lận Thu thấy thế không nhịn được cao giọng nói:

- Mã tiểu thư, nếu có phòng trống thì phiền cô sắp xếp giúp tôi một phòng.

Mã Hiểu mỉm cười gật đầu.

Một tiếng sau, một hàng bốn người đến một khách sạn 4 sao cách bảo tàng khoảng 300m.

Mã Quân đã sớm chờ ở chỗ này sau khi nhìn thấy Mạc Ngôn nói:

- Mạc tiên sinh, phòng đã có, tổng cộng có 4 phòng đều ở tầng trệt.

Mạc Ngôn cười nói:

- Làm phiền cậu rồi.

Mã Quân trong lòng vẫn còn sợ Mạc Ngôn cười khan nói:

- Đây là chuyện tôi nên làm, ngài đừng khách sáo…

Lận Thu đứng bên nhìn Mã Quân cũng khẽ gật đầu.

Anh ta có ấn tượng cực kém đối với người này nhưng vì thể diện của Mạc Ngôn nên cũng không tính toán gì.

Mọi người lên lầu, Mã Quân mang phiếu phòng phát cho mọi người rồi dời đi.

Bốn người đi vào phòng của mình, Mạc Ngôn đi đến trước cửa sổ nhìn bảo tàng cách đó xa xa…

Bởi vì đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, ngoài Phật trượng và tượng phật Di Lặc ra tạm thời hắn còn không rõ, trong văn vật khác còn ẩn chứa nguyện lực không.

Nhưng cũng không thành vấn đề toàn bộ hiện vật còn đó, chỉ cần đêm nay đến Cửu Phật Sơn một chuyến thì có thể thành việc lớn.

- Xin lỗi, trưởng phòng Lộ, lần này mượn anh che dấu, sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ trả lại anh tấm ân tình này…

Mạc Ngôn hút điều thuốc, khóe miệng thoáng cười.

Loading...

Xem tiếp: Chương 228-2: Một Công Đôi Việc

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cuồng Thú - Ngôn Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19



Thầy, Em Yêu Thầy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Hoàng Lan Trong Mưa

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 22