261 Mấy phút sau hắn để điện thoại xuống nói:- Bây giờ có thế đã qua rồi, du thuyền đang đậu ở bến cảng tư nhân, theo cảnh sát nói hôm này tim du thuyền không chỉ có hai chúng ta.
262 - Mạc Ngôn lần này làm liên lụy đến Tiểu Mạc Sầu thật xin lỗi quá. Minh Thanh Nguyệt nhìn Mạc ngôn trong miệng khẽ thở dài ánh mắt áy náy.
263 Cảnh sát Từ lắc đầu chợt nhớ đến một chuyện nói: - Đúng rồi, có một manh mối không biết có hữu dụng hay không? Mạc Ngôn nói: - Ông nói thử xem. Cảnh sát Từ trầm ngâm: - Trước khi người của tôi chết từng nói với tôi, có một người họ Khúc đã gặp được cao nhân, sau khi trở về trên người anh ta đều có nhúm muối, hẳn là không cẩn thận nên nước biển vào cơ thể.
264 Mạc Ngôn mềm mại như người không xương, vừa mới trượt đã ngồi vào ghế, nhanh nhẹn khiến cho Triệu Liệt phải run sợ. Mạc Ngôn ngồi lên vị trí chủ thản nhiên nói:- Thắt dây an toàn lại.
265 Người lái tàu run lảy bảy hỏi:- Lão đại, ngài định đi về hướng nào?Mạc Ngôn nói:- Gần đây có cái đảo này không? Không cần xem bản đồ. Ngoài ra tôi chưa ra biển bao giờ cũng không biết bơi.
266 - Cậu thật sự là điên rồi, điên rồi!Triệu Liệt đã không biết nên nói cái gì cho phải, trừng mắt với Mạc Ngôn, trong miệng chỉ là một câu này. Ngày mưa gió như vậy, hắn trốn ở khoang điều khiển còn có chút nơm nớp lo sợ, thậm chí cả boong tàu đều không dám đi, nhưng người thanh niên cuồng vọng trước mắt này lại muốn đột phá ý trời, ồn ào đòi rời thuyền!Ngươi nghĩ mình là ma quỷ a! Lúc này bốn phía là biển khơi mờ mịt bát ngát, khoảng cách đảo gần nhất cũng có hơn mười hải lý, hơn nữa gió to sóng lớn, ngươi tính toán đi làm Ngư Nhân sao!Nhìn vẻ mặt bình tĩnh đang kiểm tra ba lô của Mạc Ngôn, Triệu Liệt nổi giận, chỉ vào Mạc Ngôn, ngay cả những câu khuyên nhủ bình thường cũng đều nói không nên lời.
267 Bác lái tàu thấy Triệu Liệt quyết tâm lưu lại, trong lòng không khỏi ai thán một tiếng. Nếu không phải Mạc Ngôn lưu cho hắn ấn tượng quá mức sâu sắc, suy nghĩ người trước mắt kia cũng là cao thủ, hắn tuyệt đối sẽ sử dụng nắm tay nói cho đối phương biết, mình mới là chủ con thuyền này!Nhưng tại lúc này, điện thoại vệ tinh trên tay Triệu Liệt bỗng nhiên vang lên.
268 Người ôm lấy Mạc Sầu dĩ nhiên là Mạc Ngôn, nhìn thấy Mạc Sầu lúc này thê thảm đáng thương, trong tim của hắn liền có một dòng khí cuồng bạo bốc lên! Nhưng mà trong lòng hắn rõ ràng, lúc này cũng không phải lúc truy cứu.
269 Mạc Sầu không nén nổi hiếu kì liến thoắng hỏi Mạc Ngôn. Hỏi liền hơn mười phút mới dần dần dịu lại, mới xem như đã thỏa trí tò mò. Cô bĩu môi bảo:- Lúc trước giá mà chú cũng mang em đi thì tốt biết mấy.
270 Mạc Sầu không phải là cô gái không biết điều. Cô biết là lúc này Mạc Ngôn đang lo lắng cho an nguy của mình mới không chịu rời đi nên thôi không nhắc chuyện cứu Minh Ngọc nữa.
271 - U hồn? Mạc Ngôn thấy thế, trong lòng không khỏi ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy u hồn xuất hiện sau khi chết kể từ lúc học nói đến nay. Cái gọi là u hồn, thật ra chính là cái hiện thực hóa của ý thức con người, cũng là linh hồn mà mọi người thường nói đến.
272 Nghe xong câu này, Mạc Sầu có gì đó không hiểu. Trầm ngâm một lát, nói tiếp:- Giết rồi sao? Cũng tốt…Thực ra, lúc hỏi câu đó cô đã đoán biết được kết quả.
273 - Sau hừng đông, phái vài người kiểm tra dưới vách núi. Người nam thân hình khôi ngô trên đỉnh núi nói. Người đứng cạnh hắn nao nao, lập tức cung kính nói: - Nếu ngài cần, bây giờ tôi có thể lập tức phái người đi kiểm tra.
274 Trên đỉnh núi tiếng súng đột nhiên vang lên kịch liệt, vô số viên đạn bắn ra như cuồng phong bạo vũ, hướng tới Mạc Ngôn ập xuống. Nhưng đạn tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng bổn mạng hồn kiếm, ở trong phạm vi 200 thước thần thức bao phủ, Mạc Ngôn ý niệm trong đầu vừa động, bổn mạng hồn kiếm đã xuất hiện.
275 Đêm mưa, hai gã lính gác đứng một chỗ, trốn dưới mái hiên tòa kiến trúc hút thuốcNgười thứ nhất nhấc mặt nạ lên, hung hăng hút một hơi, nhả khói, nói:- Ngươi có thấy gì không, tình huống có vẻ không ổn…Tên còn lại hỏi:- Làm sao vậy?- Đêm nay đi ra ngoài nhiều người như vậy, đến h một người cũng chưa trở về, ngươi không thấy kỳ quái sao?- Nghe ngươi nói, thật đúng có chút kỳ quái.
276 Tên cầm đầu rất nhanh thu liễm ánh mắt kinh nghi nói:- Các hạ, trong trí nhớ của ta, hình như chưa từng gặp qua các hạ, xin hỏi, các hạ tới đây có việc gì?Mạc Ngôn nhìn về phía nhìn về phía bức thần tượng quỷ dị kia hỏi:- Được, ta sẽ nói ra ý đồ đến đây, phiền ngươi nói cho ta biết, đây là thần gì?Người kia nói :- Chúng ta là người Quy Nhất giáo, thờ tự đương nhiên là Quy Nhất thần.
277 Không có tiếng nổ, không có ánh sáng. Sau một quyền đó, âm thanh rít gào biến mất, xuyên thấu qua hư không thông đạo nhìn lại, người đối diện, áo choàng bằng khói đen nổ mạnh, mây đen cuồn cuồn tản ra, cả người ngã xuống đất, dưới mặt nạ chảy ra mấy dòng máu tươi…Không chỉ có hắn, cái đầu tượng cực đại kia cũng bị ảnh hưởng, tại vị trí mi tâm vỡ ra một đạo khe hở hẹp!Theo đạo khe hở kia vỡ ra, tên đạo sĩ ngã trên mặt đất kia thân thể run lên bần bật, thương thế tựa hồ tăng thêm, một lượng lớn máu tươi từ dưới mặt nạ tràn ra…Lúc này, hư không thông đạo xuất hiện trạng thái không ổn định, tụa hồ tùy thời có thể biến mất!Người nọ cố gắng gượng ngồi dậy, nhìn thấy hư không thông đạo sắp biến mất, mắt tràn đầy vẻ kinh nghi và oán độc…Cho đên tận lúc này, hắn tựa hồ vẫn không biết đang sảy ra chuyện gì!Sau khi thông đạo biến mất, Mạc Ngôn đi ra khỏi phòng cầu nguyện, trên mặt có chút suy nghĩ.
278 - Mạc Ngôn như một thanh niên thần kì đến mức không thể tưởng tượng được, không biết trên đời này còn việc gì có thể làm khó được hắn?Triệu Liệt tin chắc, chỉ cần Mạc Ngôn còn sống, nhất định có thể đem mấy cô gái an toàn trở về.
279 Mạc Ngôn cười cười:- Kỳ thật, chuyện này đều không phải là nhắm vào Mạc gia cùng Minh gia, Mạc Sầu cùng Minh Ngọc chỉ là gặp tai bay vạ gió mà thôi. Hắn uống một ngụm trà, đem sự tình của Quy Nhất giáo đại khái nói qua một lần.
280 Sau khi tới thủ đô, Mạc Ngôn cũng không vội rời đi, mà ở lại căn nhà cũ đợi hai ngày. Trong hai ngày này, ban ngày hắn cùng Mạc Trọng Dương uống trà, nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng sẽ bồi tiếp lão nhân uống chút rượu.