Tên cầm đầu rất nhanh thu liễm ánh mắt kinh nghi nói:
- Các hạ, trong trí nhớ của ta, hình như chưa từng gặp qua các hạ, xin hỏi, các hạ tới đây có việc gì?
Mạc Ngôn nhìn về phía nhìn về phía bức thần tượng quỷ dị kia hỏi:
- Được, ta sẽ nói ra ý đồ đến đây, phiền ngươi nói cho ta biết, đây là thần gì?
Người kia nói :
- Chúng ta là người Quy Nhất giáo, thờ tự đương nhiên là Quy Nhất thần.
Mạc Ngôn lại nói:
- Thế nào là Quy Nhất giáo?
Người kia nói:
- Người nước ta có câu, “ Nhất nguyên phục thủy, vạn tượng canh tân”, Quy Nhất giáo chúng ta lại cùng ý tứ này tương phản, chúng ta thờ là thờ vạn vật Quy Nhất thần tượng này từ hỗn độn đi tới, buông xuống mặt đất…
Mạc Ngôn khoát tay áo nói:
- Ta hiểu, không cần nói nữa. Như vậy các ngươi tổ chức tế thần, là có ngụ ý gì?
Người nọ mỉm cười nói:
- Cái gọi là vạn vật, tự nhiên cũng chính là con người. Nhân loại là tạo hóa của thần, là gần với tồn tại của thần nhất, sau khi chúng ra bài trừ linh hồn, lúc này nhân loại là tồn tại tinh khiết nhất sau thần. Vì thế, chúng ta liền có tư cách hướng thần cầu nguyện, nghe thần chỉ bảo, thậm chí là cùng thần tương thông. Mà sau khi chúng ta cầu nguyện, mỗi một ngày, thần phải lấy một ít tri thức nào đó của chúng ta, đó là hình chiếu của thế giới này.
- Từ đó về sau, thần sẽ nâng cao bó đuốc sáng ngời dẫn dắt chúng ta, chỉ cho chúng ta phương hướng nhìn thấy ánh sáng, có…
- Dừng lại!
Mạc Ngôn lập tức cắt đứt bài giảng đạo của tên này, nói:
- Nếu ta không hiểu sau… Loại tế thần này, thực tế chính là dùng thủ đoạn tàn nhẫn, đem linh hồn và cảm xúc toàn bộ dụ phát ra, sau đó khiến suy nghĩ tinh khiết, có phải như vậy không?
Người nọ gật đầu nói:
- Đại khái mà nói, đích xác là như vậy.
Mạc Ngôn khẽ gật đầu, trên mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, nói :
- Ta nghĩ, ta hiểu được….
Thật sự hắn đã hiểu, cho dù đối phương có miêu tả hình thức tế thần tuyệt vời như thế nào, nhưng trong suy nghĩ của Mạc Ngôn, kỳ thật quá trình tế thần mới là trọng yếu nhất, cái mục đích cuối cùng là khiến con người trở lên tinh khiết, bất quá chỉ là một cái mục đích tuyệt vời, để lừa dối con người như một số loại quảng cáo mà thôi!
Mục đích kỳ thật, đơn giản là thu lấy ý thức của con người về đủ loại cảm xúc, loại thủ pháp này, kỳ thật Đạo gia cùng Phật môn có phương pháp tương tự.
Mạc Ngôn chính là một đại biểu của Đạo gia, hắn là tu sĩ tinh thần, con đường của hắn vốn là tinh thần chi đạo, hắn biết một loại pháp môn chuyên thu thập 7 vía của phàm nhân, để đề thăng tinh thần, sau khi có chút thành tựu, mới huy kiếm chặt đứt, đó chính là chiêu Thái Thượng vong tình. Ngay như Phật môn, cũng có thủ đoạn tương tự, bọn hắn sở dĩ nói phật tượng, kim thân, kì thật chính là con đường hấp thu nguyên lực chúng sinh mà thôi.
Thủ đoạn không giống nhau, nhưng mục đích cũng chỉ là một như trăm sông đổ về biển.
Tên cầm nam tử cầm đầu thấy Mạc Ngôn dường như đang có suy nghĩ gì, liền nói:
- Các hạ, tôi nghĩ hiện tại có thể nói ý đồ của mình rồi chứ!
Mạc Ngôn nhìn người này, cười nói:
- Tôi hình như cảm thấy, ông tựa hồ không có chút lo lắng nào cho hoàn cảnh của chính mình thì phải?
Người này phát ra một tiếng cười trầm thấp, nói:
- Tính mạng cùng linh hồn chúng ta đã sớm kính dâng lên thần, cho dù thân tử, cũng sẽ được trọng sinh trong lãnh địa của thần. Quan trọng nhất là, tôi cũng không biết ta hiện có nguy hiểm gì. Tôi không biết anh như thế nào xông được vào đây, nhưng tôi tin tưởng, ngươi lúc xông vào nhất định nhìn thấy thần tín đồ. Có lẽ thân thủ anh thực mạnh mẽ, cho dù chúng ta ba người một chỗ cũng không phải đối thủ của anh, nhưng tôi khuyên anh nên tin, ở đây, tôi mới là người nắm quyền chủ đạo.
Khi hắn nói đến lời này, tên còn lại hướng phía ngoài di động, tựa hồ là muốn đi kêu viện binh.
Mạc Ngôn làm như không thấy, nhún vai nói:
- Được, trước khi các ngươi đi tới lãnh địa của thần, hay là tôi bị các ngươi bắt tế thần, tôi còn một vấn đề muốn hỏi ông.
Người kia nói :
- Hỏi đi.
Mạc Ngôn nói:
- Bến cảng nhân số mấy trăm vạn, vì sao ngươi phải lựa chọn du thuyền có những người trẻ tuổi kia, ông ngàn vạn lần đừng nói với tôi, ông không biết thân phận của họ.
Người kia nói:
- Thật xin lỗi, vấn đề này tôi không thể trả lời anh .
Mạc Ngôn nói::
- Tại sao?
Người kia nói:
- Bởi vì tôi cũng không biết đáp án…
Mạc Ngôn mỉm cười cắt đứt lời hắn, nói:
- Ngươi là phụng mệnh làm việc, đúng không?
Người nó giống như có chút bất đắc dĩ, trầm mặc một hồi, nói:
- Đúng vậy, nơi này một phân bộ của Quy Nhất tông, địa phương thần chiếu cố nhiều nhất cũng không phải nơi này.
Mạc Ngôn nói:
- Tổng bộ của các ngươi ở đâu? Ai là người sáng lập?
Người kia nói:
- Thật xin lỗi, tôi không thể trả lời anh .
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Là ông không muốn trả lời tôi , hay là ông căn bản không biết đúng không? Tôi đoán, hẳn là người đứng sau ngươi, đúng không?
Người nọ trầm mặc gật đầu.
Mạc Ngôn không khỏi thở dài, tâm liền biết chính mình sẽ không có thêm thu hoạch gì.
Nói tóm lại, trước mắt người này coi như thành thật, cũng không có nói dối, vốn hắn dùng thần thức theo dõi, tim đập cùng tốc độ máu cháy, đều không có gì biên hóa. Điều này cũng đủ để chứng minh hắn hẳn không có nói sai, đồng thời cũng tỏ rõ, ở Quy Nhất giáo, hắn gần như chỉ là một quân cờ nhỏ không đáng kể.
Mạc Ngôn không muốn lãng phí thêm thời gian, nhún vai nói:
- Ông đã không biết vấn đề này, vậy đi chết đi… Nhớ kỹ, tới lãnh địa của thần, gửi lời hỏi thăm của tôi tới hắn.
Ngay lúc này, tên vừa đi ra ngoài gọi viện binh thất tha thất thểu chạy về mặt tái nhợ hét to:
- Đều chết hết rồi, đều chết cả rồi, tất cả mọi người đã chết! Hắn là ma quỷ, giết hắn, hắn là ma quỷ….
Chỉ vài giây đồng hồ sau, Mạc Ngôn đã “dọn dẹp” xong chỗ cuối cùng của hoang đảo này…
Cẩu nguyện thất, thanh quang hiện ra, bắt đầu thu thập u hồn.
Mạc Ngôn đi đến bên bức tượng thần, cẩn thận quan sát.
Nhưng nhìn hồi lâu, cũng không phát hiện điểm gì kỳ quặc. Trầm ngâm một lát, hắn khải động tâm nhãn…
Tâm nhãn mới vừa mở ra, dị dạng xuất hiện!
Tại vị trí mi tâm luôn nửa khép nửa mở, bỗng nhiên mở ra!
Cái gọi là “ mở” thực chất không phải là vận động thông thường, mà là trong hư vô bỗng nhiên vỡ ra, hiện ra một thông đạo sâu thẳm…
Trong thông đạo, một thân ảnh đột nhiên quay đầu lại, trên mắt quang mang nghi ngờ, xuyên thấu hư không nhìn về phía Mạc Ngôn.
Người này cũng mang mặt nạ, ở phía sau hắn, một cái tượng thần cao lớn lù lù đứng đó, vị trí mi tâm Kim Hoàng sắc dựng thẳng phát ra quang mang sâu thẳm, tương liên đón lấy thông đạo trong hư không này.
Người này hiển nhiên có chút bất ngờ, không hề phòng ngự, mắt mang theo vẻ kinh nghi, nhìn thông đạo.
Bất quá Mạc Ngôn cũng có chút kinh ngạc, cũng không biết thông đạo này tầm nhìn là một hướng, hay là đối phương không có năng lực nhìn thấy cuối thông đạo. Người nọ đối diện với Mạc Ngôn nhìn nhau ba bốn giây sau, ánh mắt kinh nghi không những không giảm, ngược lại càng phát ra vẻ hoang mang.
Mạc Ngôn nhướng mi, lập tức hướng về đối phương hoa tay múa chân.
Đối phương như trước không có phản ứng, ngược lại quay thân, cố gắng tìm kiếm đáp án từ nơi đầu tượng to lớn.
- Quả nhiên là nhìn không thấy ta, bất quá thật đáng tiếc, thần thức của ta không thể theo thông đạo đi tới, không thể nhìn rõ được dung mạo của hắn!
Đối mặt với dị trạng này, so sánh với đối phương, Mạc Ngôn hiển nhiên là ung dung hơn nhiều.
Vài giây sau, hư không thông đạo bắt đầu chậm rãi co rút lại.
Ngay tại lúc Mạc Ngôn thấy sắp kết thúc, dị trạng lại xuất hiện!
Người bên kia thông đạo bỗng nhiên cắt qua lòng bàn tay, máu tươi bắn tới đầu tượng, bị máu tươi kích thích, hào quang đại thịnh, một đạo u quang bắn ra tiến thẳng vào não bộ người nọ….
Ô quang nhập vào não, người no đột nhiên quay người lại, gắt gao nhìn chằm chằm thông đạo.
Lập tức, trên người hắn hiện ra khói đen dày đặc, hình thành một tấm áo choàng bằng khói đen bao quanh khắp người.
Bên ngoài cái áo choàng, khói đen lượn lờ, cuồn cuộn hừng hực, nhưng khi nhìn kĩ liền phát hiện, làn khói đen quay cuồng ấy mang theo từng khuôn mặt tuyệt vọng, chết lặng!
Người đối diện nọ, sau lớp áo choàng, trên mặt nháy mắt đã trở thành một mảng tối đen, sau đó trên tấm mặt nạ hiện ra một cái mồm to như một chậu máu, hướng tới thông đạo phát ra một tiếng rít gào!
Loại rít gào này cũng không có ý nghĩa phát tiết, Mạc Ngôn lập tức thấy được, âm thanh đó không phải là vật lý công kích, không phải là âm thanh công kích, mà là một loại tinh thần công kích. Nếu như mình không làm gì để ngăn cản, rất có thể sẽ bị âm thanh rít gào đánh tới.
- Thật sự là múa đao trước mặt Quan Công, nặn đất trước mặt Nữ Oa… ( ý là múa rìu qua mắt thợ)
Mạc Ngôn lạnh lùng cười, thân là tinh thần tu sĩ, hắn am hiểu nhất đúng là đối phó với loại tinh thần công kích như thế này.
Tâm niệm vừa động, một cái đầu ánh sáng kim quang đại thịnh, từ vị trí mi tâm của hắn lóe lên, khóe môi nhếch lên cười, hướng tới hư vô thông đạo, đánh ra một quyền…