Mạc Ngôn thấy thế, trong lòng không khỏi ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy u hồn xuất hiện sau khi chết kể từ lúc học nói đến nay.
Cái gọi là u hồn, thật ra chính là cái hiện thực hóa của ý thức con người, cũng là linh hồn mà mọi người thường nói đến.
Thông thường, sau khi con người chết linh hồn cũng sẽ tiêu vong theo, duy có người có oán niệm hoặc ý chí lớn trước khi chết mới có thể xuất hiện u hồn. Nếu lúc chết, chỗ ở chẳng may âm khí dày đặc, những u hồn này sau khi được “bồi bổ” thì sẽ ở trên trần gian một thời gian, hoặc nửa năm, hoặc vài tháng. Nếu không thì, nhiều nhất hai ba giờ đồng hồ sẽ biến thành hư vô. Nếu vận khí không tốt, gặp phải thời tiết mặt trời chói chang thì dù oán niệm hay ý chí bọn họ có lớn đến đâu cũng đều sẽ tan biến ngay lập tức.
- Thật là kỳ quái, những người có thể tụ tập ra hồn ma, phần lớn đều là khi sống có ý niệm cực kì mãnh liệt. chứ mấy con cá bày ra trước mắt, làm sao có thể tụ lại thành u hồn?
Sự việc bất thường vì cái gì!
Mạc Ngôn người mang chân khí, đối với mấy cái u hồn cơ bản là không để vào mắt.
Lúc này hắn tập trung tư tưởng trầm ngâm, phòng bị không phải là không có chút sát thương u hồn mà là tồn tại những cái khác.
Xác suất u hồn có thể nói trong hàng vạn cái mới có một. Lúc này người ta chết đi biến thành u hồn, trong chuyện này hẳn là có nhân tố nào đang chi phối hoặc trực tiếp thao tác tất cả chuyện này.
Từ sau khi Mạc Ngôn mở mắt đến nay, thực tế cũng chỉ trong nháy mắt. Lúc này, cái u hồn cách Mạc Ngôn gần nhất kia đang mang vẻ mặt mê man đánh úp lại hướng Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn vận chuyển chân khí, đang muốn bóp chết u hồn này thì trước ngực đột nhiên xuát hiện một vầng sáng, quét sạch u hồn này.
U hồn không hề phản kháng. Sau khi bị diệt sạch, ảo ảnh đột nhiên biến mất!
Mạc Ngôn xem rõ ràng, u hồn đích thực là biến mất trong ánh sáng, mà không cần phải động tay chân.
Chuyện này là thế nào?
Mạc Ngôn trong lòng hơi ngạc nhiên, đang muốn xem xét sự việc vừa rồi thì đã thấy vầng sáng bỗng nhien căng phồng lên, sau đó trong phút chốc liền quét sạch mấy cái u hồn còn sót lại.
- Chẳng lẽ sự xuất hiện của những cái u hồn này lại có liên quan đến bội sưc? Điều này kì lạ thật…
Trong bội sức có không gian, trong không gian có cánh cửa, sau cửa có một thế giới mới…Đối với Mạc Ngôn mà nói, hắn sớm đã đem bồi sưc không rõ căn nguyên, lai lịch này nhận định là sự tồn tại về mặt pháp bảo. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, loại bồi sức giá cao chót vót này, lúc này sẽ thả nửa mình dưới đoạn, sao phải thu dọn đám tiểu quỷ, u hồn này.
Mạc Ngôn ngay lập tức phân hóa một luồng ý thức, chìm vào trong bồi sưc nhưng trong không gian lại hoàn toàn vắng vẻ lại càng không có sự tồn tại của những u hồn kia.
- Chẳng lẽ đã bị luyện hóa rồi sao? Không đúng, không đúng, chỗ ở của các u hồn vừa mới sinh ra này không lớn, trừ khi là hàng nghìn hàng vạn, nếu không thì sẽ không có giá trị luyện hóa. Nếu như không đoán sai, bọn họ nên được chuyển đến trong thế giới ở cửa sau rồi.
Mạc Ngôn trong lòng kinh ngạc, rất muốn bây giờ đi vào thế giới sau cửa để xem rốt cuộc ra sao, nhưng đáng tiếc là bất luận thời gian, địa điểm lúc này đều không thích hợp xâm nhập tìm kiếm.
- Muốn truy đến tận cùng thì chỉ có giải quyết toàn bộ chuyện trên hoang đảo. sau khi không có nỗi lo gì mới có thể ung dung tiến vào cái thế giới kia.
Vừa nghĩ đến đây, Mạc Ngôn không nghĩ đến những u hồn đấy nữa. Nhảy xuống ngọn cây, hắn đưa tay ôm lấy Minh Ngọc đang té xỉu, sau đó đi thẳng vào rừng cây đầu không ngoảnh lại.
Sau khi quay vào động trong vách núi, hắn sợ vội vàng đi vào sẽ dọa Mạc Sầu đang một mình ở trong núi đá, bèn cất tiếng:
- Mạc Sầu, anh về rồi đây.
Mạc Sầu lập tức lao ra ngoài, thấy Minh Ngọc nằm gọn trong tay Mạc Ngôn, kinh ngạc hỏi:
- Anh, anh thật sự đã cứu được Minh Ngọc rồi sao? Tốt quá rồi, em biết anh sẽ làm được mà.
Nói xong, cô liền tiến lên vài bước, định đỡ lấy Minh Ngọc thì Mạc Ngôn nói:
- Để anh đỡ cho…. Người cô ấy ướt sũng rồi, em chuẩn bị thảm đi.
Mạc Sầu vội hỏi:
- Anh, Minh Ngọc không sao chứ?
Mạc Ngôn đi vào trong vách đá, nói:
- Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu, cũng giống như em thôi, thể lực đều đã tiêu hao hết.
Mạc Sầu trong lòng yên tâm hơn một chút, sau khi vào phòng trong hang núi, cô cuống quýt trải tấm thảm lông ra, trong miệng lo âu nói:
- Anh, không có quần áo khô để thay cho cô ấy, làm thế nào bây giờ?
Mạc Ngôn nói:
- Không phải lo, chuyện quần áo để anh giải quyết. Trước hết em nấu một bát canh nóng đã, chờ Minh Ngọc tỉnh lại cho cô ấy bồi bổ sinh lực.
Mạc Sầu nghe thấy câu này, mắt trợn tròn chớp lia lịa, nhìn Mạc Ngôn ngạc nhiên hỏi:
- Anh, anh giải quyết như thế nào? Người ta là con gái… chẳng lẽ anh định cởi sạch quần áo của cô ấy đem hong khô rồi cho mặc lại?!
Mạc Ngôn trừng mắt lườm em gái một cái, bảo:
- Nha đầu óc trái nho thì biết gì? Anh trai em là người như vậy sao?
Mạc Sầu cười hì hì nói:
- Có phải cũng không liên quan…cấp bách thì còn nề hà gì. Anh đã có công cứu mạng cô ấy, nhìn một chút có sao? Hơn nữa, cô ấy có khi cũng mong như vậy. Anh, anh trợn mắt nhìn em làm gì, em nói đều là thật. Người ta từ xa xôi chạy đến Uyển Lăng thăm anh, chẳng phải là có tình ý với anh sao.
Mạc Ngôn dở khóc dở cười, mặc kệ cô em mồm miệng đứng lải nhải, đem thẳng Minh Ngọc đặt lên trên thảm, sau đó vận chuyển chân khí, chỉ trong chốc lát đã sấy khô quần áo trên người cô gái.
Bị chân khí tác động, người cô gái toát ra lượng dày hơi nước, nhưng không bao lâu đã bị lửa sưởi nóng rực trong hang núi hút khô.
Mạc Sầu mồm há hốc, hoảng hốt nói:
- Oa, làm tu sĩ thật tốt, đến quần áo cũng có thể vận công giặt được.
Mạc Ngôn lắc đầu cười nói:
- Chỉ dựa vào những lời này của em đã thấy vô duyên với Đạo môn rồi… Để ông chú nghe thấy, kiểu gì em cũng bị ăn đòn.
Nói xong, hắn tiếp tục vận khí, truyền lực vào người Minh Ngọc.
Khoảng mười lăm phút sau, hắn dừng lại, nói:
- Mấy phút nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, tinh thần sẽ hơi bị kích động, em hãy chậm rãi an ủi.
Mạc Sầu thấy Minh Ngọc không việc gì, trong lòng cũng yên tâm, cười hì hì nói:
- Anh, đây là chuyện anh nên làm.
Mạc Ngôn giận tái mặt, bảo:
- Đừng có nói linh tinh. Anh đã có bạn gái rồi, Mạc Ngữ chưa nói cho em sao?
Mạc Sầu thè lưỡi, nói:
- Anh hai đã nói với em… nhưng đây là lấy vợ, dù sao cũng phải chọn lựa một chút chứ?
Mạc Ngôn bực mình bảo:
- Đợi đến lúc em bị người ta chọn thì hãy nói với anh những lời này.
- Xí …
Mạc Sầu bĩu môi, đắc ý bảo:
- Em còn lâu mới là người bị chọn. Em gái anh xinh đẹp mỹ miều, tài đức vẹn toàn, chỉ có đi tuyển người chứ đâu đến lượt người khác tuyển em?
Mạc Ngôn cười lắc đầu, định nói gì đấy rồi bỗng dưng nhớ ra điều gì. Trên vách núi còn có một người đang hấp hối.
- Thôi vậy, chỉ là tiện tay thôi mà, cứu hắn về đây vậy.
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, nói:
- Mạc Sầu, anh đi ra ngoài một lát, còn có người bị ném ở vách núi thượng. Nếu không nhanh chắc hắn sẽ chết mất.
Mạc Sầu hoảng sợ, nói:
- Còn một người nữa sao? Vậy anh đi nhanh lên, đi đi…
Mạc Ngôn gật đầu, quay người bước ra khỏi hang đá.
Hai phút sau, hắn giống như xách một con chó chết, một tay xách tên thanh niên đang thoi thóp đi về.
- Chu Liệt! Mạc Sầu kinh hãi hô to:
- Sao hắn cũng ở đây? Hả, cánh tay của hắn gãy rồi, sao lại thảm như vậy?
Mạc Ngôn nhún vai, theo thường lệ vận khí truyền lực giải trừ hơi lạnh trên người tên thanh niên, sau đó tiện tay ném vào một góc, không lo liệu nữa.
- Anh …
Mạc Sầu bất mãn nhìn Mạc Ngôn một cái, nói:
- Đây là người sống, đừng có xem hắn như bao cát ném qua ném lại thế được không?
Hành động này của Mạc Ngôn trong mắt người thường ít nhiều cũng có chút quá đáng nhưng chuyện này cũng hết cách rồi. Tu sĩ đến cảnh giới này đối với sống chết của người không quen biết ít nhiều đều có chút thây kệ.
Đối mặt với sự trách cứ của tiểu muội, Mạc Ngôn ha ha cười, tự nhiên sẽ không để trong lòng.
Mạc Sầu là một cô gái lương thiện. Chăm sóc xong cho Minh Ngọc lại đem tấm thảm lông trùm lên người Chu Liệt, sau đó cẩn thận băng bó cánh tay bị gãy.
Mạc Ngôn ngồi một bên nhìn, không giúp đỡ gì. Chờ Mạc Sầu làm xong, cười hỏi:
- Em học qua lớp hộ lý rồi à?
Mạc Sầu gật đầu nói:
- Ở trường có học qua. Đúng rồi anh, bên ngoài vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Ngôn nói:
- Có mấy người đeo mặt nạ truy đuổi theo bọn hắn. Lúc anh đến nơi thì Minh Ngọc đã hôn mê, còn cái tên Chu tiểu tử một chút khí khái cũng không có, rối rít cúi đầu xin bọn kia tha mạng.
Mạc Sầu ngập ngừng đôi chút, hỏi:
- Bọn người truy đuổi Minh Ngọc với Chu Liệt đâu?
Mạc Ngôn không muốn nói nhiều chuyện máu me trước mặt Mạc Sầu, bèn trả lời ngắn gọn: