Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 245-2: Trở Về

Chương trước: Chương 245-1: Không Phải Người



- Mạc Ngôn như một thanh niên thần kì đến mức không thể tưởng tượng được, không biết trên đời này còn việc gì có thể làm khó được hắn?

Triệu Liệt tin chắc, chỉ cần Mạc Ngôn còn sống, nhất định có thể đem mấy cô gái an toàn trở về.

Lúc này, điều hắn lo lắng nhất là, Mạc Ngôn còn sống hay không mà thôi?

- Triệu Liệt, ngươi có tin ta sẽ gọi điên thoại trực tiếp cho Mạc Thiếu Thanh hay không?

Thấy Triệu Liệt thủy chung trầm mặc, Minh Thanh Nguyệt nổi giận.

Một bên vị chỉ huy trưởng thấy hai người lời qua tiếng lại, đứng ra khuyên can nói:

- Nhị vị, cũng sắp sáng rồi, hay là ta an bài chỗ nghỉ ngơi cho hai vị, chi bằng mọi người hãy nghỉ ngơi trong chốc lát ok men?

Có chút dừng lại, hắn nhìn Triệu Liệt nói:

- Triệu tiên sinh, thân thể của ngài có vẻ mệt mỏi, cuộc điện thoại này để ta giúp ngài nghe, được chứ?

Triệu Liệt từ chối khéo:

- Cảm ơn… Không cần làm phiền các hạ, vẫn nên để ta tự mình nhận.

Trưởng quan (Chỉ huy trưởng) bất đắc dĩ nhìn về phía Minh Thanh Nguyệt nói:

- Minh tiểu thư, không bằng đi nghỉ ngơi chốc lát được không? Có lẽ sau khi tỉnh giậy sẽ có tin tốt lành cho tiểu thư.

Minh Thanh Nguyệt cự tuyệt đề nghị của đối phương, không buông tha Triệu Liệt nói:

- Triệu Liệt, ngươi không phải là đã mang Mạc Ngôn dấu đi đâu rồi chứ?

Ta dấu hắn?

Triệu Liệt bĩu môi, thầm nói hẳn là hắn ném ta đi mới đúng.

Trong lòng hắn oán thầm, hơn nữa cũng không có ý định mở miệng… Hắn biết rõ, nghi hoặc của nữ nhân vĩnh viễn là một rồi lại một( ý là hỏi lắm không chịu thôi), chỉ cần thoáng nhả ra một chút, Minh Thanh Nguyệt tuyệt đối sẽ không ngừng hỏi tới, cho tới lúc mình nói ra hết hành tung của Mạc Ngôn, nàng mới có thể bỏ qua.

Lúc này, kim đồng hồ đã chỉ đúng 4h sáng, Minh Thanh Nguyệt đang muốn mở miệng truy vấn( hỏi tiếp), thì điện thoại trong tay Triệu Liệt vang lên!

Triệu Liệt thần sắc chấn động, lập tức thẳng mình, mở khóa điện thoại.

Đúng là Mạc Ngôn gọi tới….

Cả cuộc điện thoại, Triệu Liệt cơ hồ không hề mở miệng, mà chỉ luôn luôn lắng nghe.

Nhưng, ánh mắt của hắn cũng không ngừng biến hóa, đầu tiên là kinh hỉ rồi khiếp sợ, sau đó là bình tĩnh, cuỗi cùng là không ngừng gật đầu…

- Hiểu rồi!

- Vâng, tôi biết rồi…

- Được, mưa gió tạnh hẳn, lập tức xuất phát.

Mấy phút đồng hồ sau, hắn cúp điện thoại, nhìn về phía vẻ mặt đang chờ đợi của Minh Thanh Nguyệt, lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:

- Minh tiểu thư, nói cho bà một tin tốt lành, Mạc Sầu cùng Minh Ngọc bình yên vô sự.

Nghe được câu này, Minh Thanh Nguyệt trong long nhất thời dâng lên một cảm giác kinh hỉ, có lẽ vì quá vui mừng, chân nàng mềm nhũn ra, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh( hôn mê ở đây thì chết chắc ^^)

Vị trưởng quan đứng một bên nhanh nhẹn, đỡ lấy nàng ( thằng cha này cơ hội vãi ^^)

Minh Thanh Nguyệt sau một thoáng liền thanh tỉnh, sau đó tiếp tục truy vấn.

- Tin tức này là chắc chắn chứ?

Triệu Liệt nói:

- Trăm phần trăm chắc chắn… Minh Ngọc cùng Mạc Sầu đang ở bên cạnh Mạc Ngôn, hơn nữa vừa rồi ta còn nghe được tiếng của Mạc Sầu.

- Cảm ơn trời đất ( thanks god) …

Minh Thanh Nguyệt mừng quá ứa nước mắt. Ôm mặt, đã không biết phải nói gì cho phải.

Qua vài phút, Minh Thanh Nguyệt bình tĩnh lại, hướng Triệu Liệt hỏi:

- Mạc Ngôn hiện đang ở đâu?

Đến lúc này, Triệu Liệt cũng không cần dấu diếm nữa:

- Ở trên một hoang đảo, bọn họ hiện tại rất an toàn.

Có chút dừng lại. Hắn nhìn về phía vị trưởng quan nói:

- Tôi muốn khi mưa tạnh, máy bay trực thăng có thể xuất phát. Chắc là không có vấn đề gì chứ?

Trưởng quan cười nói:

- (No bờ lốp bờ lem) không cần đợi mưa tạnh hoàn toàn, chỉ cần mưa giảm đi một chút, ta liền phái bọn họ xuất phát.

- Cảm ơn các hạ!

Triệu Liệt nói:

- Mặt khác, ta còn có việc cần nhờ, chờ máy bay trực thăng xuất phát 2h, ta sẽ nói cho ngươi một con đường, đem tọa độ hoang đảo kia báo cho cảnh sát bến cảng, để họ điều một nhón tuần tra tới đó, trên đảo có tình huống dị thường.

Ba giờ sau, mưa ngớt trên phạm vi lớn.

Một chiếc máy bay trực thăng từ nơi đóng quan ở bến cảng xuất phát, hướng hoang đảo bay đi…

Trên trực thăng, ngoài hai vị lái chính và phụ, chỉ có Triệu Liệt đi theo.

Vẫn là hoang đảo kia, trên vách đá dựng đứng nọ.

Mạc Ngôn đứng ở trên đỉnh núi, nhìn mặt biển xa xa, ở phía sau hắn, Mạc Sầu ngồi trên một tảng đá, trong lòng ôm Minh Ngọc đang ngủ say. Để tránh cho Minh Ngọc sau khi tỉnh lại hỏi lung tung này nọ, Mạc Ngôn vẫn chưa giải huyệt an miên ( ngủ ngon) cho nàng. Đối với Minh Ngọc mà nói, đây kỳ thật như một loại nghỉ ngơi điều dưỡng. Trong giấc ngủ, thân thể có thể thả lỏng hoàn toàn, trong thời gian ngắn sẽ hoàn toàn khôi phục.

Cả vách núi đã bị Mạc Ngôn bạt ra một nền đá lớn, có thể cho máy bay trực thăng đáp xuống.

Ngoài ra, tất cả các con tin bị bắt, cũng đều bị Mạc Ngôn phong trụ an miên huyệt. Nằm ổn định ở trong một gian phòng.

Ngay từ đầu, Mạc Ngôn cũng không định mang họ cùng rời đi nơi này.

- Ca, vì sao không dẫn bọn họ cùng đi?

Mạc Sầu đối với điều này thực không hiểu.

Mạc Ngôn cười nói:

- Ngoài một số người, không ai biết huynh tới qua nơi này, huynh không muốn cho người khác biết.

Mạc Sầu nói:

- Vì sao lại không thể cho người khác biết?

Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu cười nói:

- Thật là muội muội ngốc… Thật nên để muội giống như Minh Ngọc, ngủ say thì tốt.

Có chút dừng lại, hắn giải thích:

- Huynh ở trên đảo giết nhiều người, huynh không sợ người khác nghĩ là đại ma vương làm, nhưng huynh không muốn cho người khác biết đại ma vương lại là đại ca của muội.

Mạc sầu lè lưỡi, hướng Mạc Ngôn làm cái mặt quỷ.

Cái này gọi là trăm nghe không bằng một thấy, nàng biết Mạc Ngôn vì cứu mình đã giết rất nhiều người, nhưng biết thì cũng chỉ là biết, hơn nữa cũng không biết rõ số lượng. Nếu nàng có thể tận mắt nhìn thấy những thi thể không đầu dưới đất kia, tin rằng nàng tuyệt đối sẽ không như bây giờ thoải mái hướng Mạc Ngôn làm mặt quỷ.

Xa xa trên mặt biển, một chấm đen đang hướng hoang đảo bay nhanh tới…

- Mạc Sầu, đứng qua bên cạnh huynh, Triệu Liệt bọn họ đang tới đây.

Mạc Sầu ôm Minh Ngọc đứng lên, than thở nói:

- Nha đầu này nặng chết a… Ca, ca có thể ôm nàng được không? Mệt chết ta mất.

Mạc Ngôn cười nói:

- Nam nữ thụ thụ bất thân ( lại chém ^^)

- Xì…

Mạc Sầu khinh thường bĩu môi một cái.

Trong lúc nói chuyện. xa xa điểm đen dần dần lộ dạng. đúng là một chiếc máy bay trực thăng quân dụng.

- Ở bên kia!

Trên trực thăng, Triệu Liệt chỉ mấy bóng người trên vách núi nói.

Tên phi công nói:

- Đã thấy rồi… Đúng là chỗ kia, mặt bằng rất tốt, thích hợp đáp xuống, thật rất thuận tiện.

Người phi công trong lòng có chút kì quái thầm nhủ:

- Năm trước tôi bay qua đảo này, không phát hiện có khoảng bằng phẳng nào trên vách núi này cả…

Khi nói chuyện, máy bay trực thăng cực kỳ vững vàng dừng ở trên vách núi.

Triệu Liệt nhảy xuống, hướng Mạc Ngôn đi tới.

- Mạc Tiên sinh, các vị ổn cả chứ?

Mạc Ngôn cười nói:”

- Chúng ta đều ổn, đã làm phiền ngài, triệu tiên sinh.

Lúc này, Mạc Sầu ở một bên hướng Triệu Liệt ngoắc ngoắc nói:

- Triệu đại ca, mau giúp tôi , Minh Ngọc nha đầu này nặng chết tôi mất, tôi vác không nổi rồi…

Triệu Liệt không khỏi có chút quan tâm nói:

- Minh tiểu thư đây là làm sao vậy?

Mạc Ngôn nói:

- Không cần lo lắng, ngủ một giấc là tốt rồi. Được rồi, nhân lúc mưa gió ngớt, chúng ta nhanh đi thôi.

Mấy phút sau, máy bay trực thăng đột ngột cất cánh, hướng tới bến cảng phi đi.

Khi máy bay tới gần nơi đóng quân, Mạc ngôn giải khai huyệt đạo cho Minh Ngọc.

Cô gái không biết mình đang ở chỗ nào. Duỗi lưng một cái, chậm rãi mở to mắt.

- Con heo lười biếng này, ngủ đã chưa?

Mạc Sầu cười hì hì nhìn Minh Ngọc nói:

- Ngủ như chết ý, nhưng tôi cảm thấy mệt quá.

Minh Ngọc mê mẩn trừng trừng nói:

- Đây là đâu?

Nửa giờ sau, Mạc Ngôn ngồi ở phòng nghỉ trong quân doanh, đang cầm một chén trà nóng, thoải mái uống.

Trong phòng, Mạc Sầu cùng Minh Ngọc ngồi ở một góc, đang xì xào bàn tán.

Minh Ngọc thi thoảng ngẩng đầu nhìn trộm Mạc Ngôn một cái…

Minh Thanh Nguyệt ngồi đối diện với Mạc Ngôn, trong mắt tràn đầy vẻ hân thưởng.

Thấy Minh Ngọc hoàn toàn không có tổn hao gì từ máy bay trực thăng đi tới, vị thiếu phụ trong lòng như trút được một tảng đá lớn.

Lúc gặp mặt, không có nói năng gì quá nhiểu. Ba nữ nhân họp cùng một chỗ chỉ nói ba câu, đã bắt đầu vừa khóc vừa cười, náo nhiệt không sai biệt 15 phút sau mới an tĩnh lại. Sau đó, họ gọi điện thoại cho người nhà thông báo đã binh an…

Thẳng đến khi gọi xong điện thoại, Minh thanh Nguyệt lúc này mới nhớ tới, mình còn chưa có cảm ơn Mạc Ngôn.

- Mạc Ngôn lần này, thật sự cảm ơn cháu, nếu không nhờ cháu, Minh Ngọc rất có thể đã…

Mạc Ngôn cắt lời nàng, mỉn cười nói:

- Gì Minh, Minh gia cùng Mạc gia nhiều năm thế giao, lời cảm tạ không cần nói, chỉ làm cháu có cảm giác xa lạ.

Minh Thanh Nguyệt gật đầu, cười nói:

- Cũng phải. Nói thế thật cũng có vẻ xa lạ.

Có chút dừng lại, lại nói:

- Mạc Ngôn, có chuyện ta muốn hỏi cháu, không biết cháu có tiện trả lời hay không?

Mạc Ngôn cười nói”

- Gì Minh, có phải gì muốn hỏi, rốt cuộc là ai bắt cóc Minh Ngọc cùng Mạc Sầu đúng không?

Minh Thanh Nguyệt gật đầu nói:

- Đúng vậy. Gì thật muốn hỏi đúng là vấn đề này. Cháu cũng biết. Minh gia cùng Mạc gia đều không phải gia đình bình thường, vì vậy cũng có rất nhiều việc cần lo lắng, loại sự tình này phát sinh, khẳng định là phải đem làm rõ ngọn ngành.

Có chút dừng lại, nàng nói với vẻ oán trách:

- Cái lão gia hỏa họ Triệu kia, hỏi cái gì cũng không chịu nói, thần thần bí bí, dì đành phải chạy tới hỏi cháu. Mạc Ngôn, cháy không phải cũng sẽ giấu diếm dì chứ?

Loading...

Xem tiếp: Chương 246-1: Tai Bay Vạ Gió

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trêu Chọc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42




Thế Giới Chi Giá

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 35


Gõ Cửa Trái Tim

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 41