221 Đương nhiên, với Mai gia mà nói, bằng cấp căn bản là không trọng yếu. Quan trọng là. . . Mai Thanh Giản cần phải đi ra khỏi phòng bệnh, tiếp xúc cùng xã hội này.
222 Ở tiểu viện 36, Cam Lam đã gặp đối thủ, tuy rằng tâm không cam lòng không muốn, nhưng cuối cùng đành chu miệng chạy tới phòng bếp nấu mì tôm, không bao lâu, liền cầm hai cái bát đi vào sảnh.
223 Nghe Hoàng Lưu Hạ nói Mạc Ngôn đã đến, trong mắt Tôn Minh Viễn xẹt qua một tia tinh quang. Hắn chờ ngày hôm nay đã lâu lắm. . . Tuy rằng cho tới bây giờ, hắn còn chưa rõ ràng lắm Mạc Ngôn sẽ dùng phương pháp gì tìm ra hung phạm, nhưng hắn cũng đã tràn ngập tin tưởng đối với người thanh niên này.
224 Dùng thần thức bản thân dò xét, tên này từ trong ra ngoài đều bị Mạc Ngôn nhìn rõ cả. Mạc Ngôn nhắm mắt, tiếp tục làm ra vẻ như 1 tên Thầy cúng, đợi đến lúc người anh họ này bắt đầu sốt ruột, cậu mới từ từ nói: - Họ anh là Lục, Lục trong đại lục, tên 1 chữ đơn giản “Lâm”.
225 Anh họ Lục Lâm đứng 1 bên cũng bị chĩa súng vào, trong phút chốc biến thành đồng mưu của Mạc Ngôn, mới đầu ông ta còn cứng họng, sau đó mặt đỏ tía tai định nói lại, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Tôn Minh Viễn ngăn lại.
226 - Các vị, tôi đã biểu diễn năng lực của tôi, nhưng thật là đáng tiếc, năng lực của tôi lại bị vị Tôn tiên sinh đây quy về là khả năng của khoa học kỹ thuật.
227 Mạc Ngôn đi vào phòng Tôn Ngọc Anh, làm cho hắn có chút kinh ngạc chính là, trần trong phòng không ngờ được phục nguyên dạng, vẫn chưa nhìn thấy chút khác biệt.
228 Không hề nghi ngờ gì, Tôn Ngọc Anh chính là do Vân La biến thành. Cô là thân thể âm linh, cũng là tầng phản chiếu trong tiềm thức người, nói cách khác chính là, sự tồn tại của cô vốn phản xạ mắt thường không thể nhìn thấy được, mà dựa vào 1 cách giải thích huyền ảo 1 chút là trực tiếp chiếu vào trong thế giới tinh thần, không có phản chiếu hình ảnh, camera có độ phân giải cao hơn nữa cũng không có cách nào ghi lại sự tồn tại của cô ấy cả, đây chính là nguyên nhân vì sao chỉ có Tôn Tường có thể nhìn thấy cô ấy, mà những người khách khác chỉ thấy 1 màn hư vô trên màn hình.
229 Từ góc độ tâm lý tội phạm, hành động của Tôn Tường là do tình cảm mà giết người, nếu hắn lúc đó có 1 chút lí trí, nếu Tôn Ngọc Anh lúc đó đủ cảnh giác, không dùng những lời nói kích thích đả kích hắn, có lẽ bi kịch 15 năm về trước đã không xảy ra.
230 Nhìn màn đêm dưới ánh trăng, Mạc Ngôn châm điếu thuốc, nét mặt có chút suy nghĩ. Cam Lam nói: - Nghĩ cái gì thế? Mạc Ngôn cười cười, nói: - Anh đang nghĩ, hận 1 người có thể hận đến mức độ này, thế cho nên sợ hắn chết sớm quá! Cam Lam trong lòng ngạc nhiên nói: - Đúng thế, em cũng thật không ngờ, Tôn Minh Viễn lại làm như vậy… Vừa rồi, Tôn Minh Viễn không chỉ ngăn lại hành động của mọi người, ngược lại còn đưa tờ chi phiếu 100 vạn đồng cho Tôn Tường làm phí chuyển nhà, ông ta chỉ có 1 yêu cầu, đó chính là Tôn Tường lập tức rời đi, càng xa càng tốt, nếu như Tôn Tường chạy không xa, không giấu đủ bí mật, 1 khi bị mình bắt được, ông ta sẽ chọn cách trả thù khốc liệt nhất, loại trả thù này thậm chí bao gồm cả người nhà Tôn Tường nữa! Không thể không nói, cách trả thù này cả ông ta cũng thật tàn khốc, để cho Tôn Tường từ nay về sau sống trong sự sợ hãi tột độ! Đương nhiên, theo như Mạc Ngôn hiểu biết Tôn Minh Viễn , cái gọi là trả thù cả người nhà của Tôn Tường chỉ là nói không mà thôi, nhưng dù sao người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, hay là nói dễ hơn làm.
231 Mà sở dĩ lần này cậu chủ động hỏi chuyện vụ án, chủ yếu là qua cái đêm ở nhà họ Tôn đó, cậu hiểu ra lấy người làm gương, tôi luyện tâm tính mình. Trên người Tôn Tường và Tôn Minh Viễn, cậu thất được đủ các cảm xúc của loài người, sứng với 8 nỗi khổ của loài người theo Phật gia.
232 Lận Thu cười lắc đầu, nói : -Cậu …người nầy, thật sự là một tên chỉ thấy tiền trong mắt. Nói xong, hắn đi đến bên Mạc Ngôn ngồi xuống, nói : - Lão Ngũ, cậu nói ngày mai muốn đi tìm tôi à, có phải nhận được cái hay hay không? Khâu lão ngũ mang theo va-li đi tới, nói : -Thật đúng là có thứ tốt, đang muốn thỉnh ông chủ Lận xem qua.
233 Người nam thanh niên nhìn thấy trang sách, trong mắt có ánh sáng nhạt chớp động, gật đầu nói: -Đúng vậy, giao sách cho tôi, tôi sẽ lập tức chi ba vạn đồng tiền mặt cho anh.
234 Mạc Ngôn gật gật đầu, tùy tay cầm lấy cuốn sách vốn đóng buộc chỉ kia ném cho Mã Quân, cười dài nói : - Tiền về tôi, sách về anh, tiền hàng hai bên thoả thuận xong.
235 - Không nên gây rắc rối cho mình cùng người trong nhà, cầm quyển sách này, đi nhanh lên! Mạc Ngôn thu hồi giấy chứng nhận, lạnh lùng nhìn Mã Quân. Hắn sở dĩ lựa chọn phương thức này để hóa giải cục diện trước mắt, nhất là không muốn quá mức làm người khác hãi hùng, thứ hai hắn đã liệu định, Mã Quân này cho dù hiện tại rút lui, chờ sau này thì nhất định còn có thể nhằm vào.
236 Mã Quân rất tin không nghi ngờ đối với phỏng đoán của cô gái, lúc này tâm trạng thật tốt, nói : - Đừng nóng vội, tôi liền nói cho cô nghe. . . Có chút dừng lại, sắc mặt của hắn bỗng nhiên ngưng trọng, nói : - Tháng ba năm trước, tôi từng nhìn trộm ông nội, lúc ấy ông ở trong thư phòng, tôi không chào hỏi liền trực tiếp đi vào.
237 Cô gái luyện khí tu vi xấp xỉ Mã Quân, nhưng Linh Giác thì thắng được. Đừng xem thường loại Linh Giác này nhìn như không có lực công kích thực tế, đối với người trong Đạo Môn mà nói, Linh Giác sâu cạn không chỉ quan hệ đến căn bản tu hành, còn là một loại kỹ năng công kích cùng phòng ngự phụ trợ.
238 Lại nói tiếp, ngọc bội này theo hắn tới nay gần hai mươi năm, theo thời gian trôi qua, hắn lại có một loại cảm giác vừa là quen thuộc, vừa là xa lạ. Đến hiện tại, hắn thậm chí cũng không thể khẳng định, cái ngọc bội này đến tột cùng là tồn tại như thế nào.
239 Cô gái có lẽ từng trải hơn so với Mã Quân một ít, chấp hành qua một vài nhiệm vụ trưởng bối trong nhà bố trí, nhưng cũng chưa từng giết người. Nói ngắn gọn, hai người trẻ tuổi này kỳ thật chính là quả dưa lần đầu lưu lạc giang hồ, đối với bọn họ mà nói, loại chuyện như giết người này có lẽ sớm hay muộn sẽ phải trải qua.
240 - Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Mã Quân nuốt nước bọt, hỏi. Sắc mặt Cô gái tái nhợt lắc đầu, nói : - Tôi cũng không biết, cảm thấy vừa rồi trong nháy mắt đó giống như ngày tận thế bỗng nhiên buông xuống, ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có.