1 Trên phố không ít cô gái trẻ đã đợi vội chuyển sang mặc váy, cầm theo các loại ô nhiều mầu sắc, uyển chuyển đi qua trước nhà ga, để lại những hình bóng khác nhau.
2 Dương Phàm đang ở trong trung tâm áp lực, theo Chu Minh Đạo thấy, loại áp lực này đối với Dương Phàm mà nói chả tạo thành uy hiếp gì, nguyên nhân rất đơn giản, Dương Phàm dường như chưa từng hi vọng có thể thu hoạch được gì từ nhà họ Trần.
3 Dương Phàm thấy một việc rất kỳ lạ, vì sao Trần Xương Bình bình thường trước mắt mình không làm ra vẻ con nhà giàu mà luôn khách khí lễ độ, thậm chí còn có thể cảm giác trong lời nói của Trần Xương Bình chút kính trọng, việc này thật là có điểm không bình thường.
4 Trương Tư Tề canh cánh trong lòng chính là lời nói của ông, "Cháu gặp qua Chu Oánh chưa? Dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh của nó nhiều người thích lắm đó, kết quả là đi bên cạnh Dương Phàm hai năm trời cũng chẳng làm được gì.
5 "Chúc Vũ Hàm! Rất hân hạnh được làm quen!"Tay của Dương Phàm chỉ bắt nhẹ rồi thả bàn tay mềm mại của Chúc Vũ Hàm ra ngay, không có như những người đàn ông khác nắm chặt lấy.
6 "Ngừng xe lại!" Dương Phàm lạnh lùng nói. "Sao thế? Còn chưa tới nơi mà. " Chúc Vũ Hàm có chút kinh ngạc nhìn Dương Phàm một cái, khi phát hiện sắc mặt không vui, biết trong lời nói của mình khẳng định có gì đó chọc giận Dương Phàm.
7 Dương Phàm lúc đó không hề do dự, chuyển người đi luôn, từ đó về sau Dương Phàm nhận thức rõ ràng sự chính sác của chủ nghĩa dyu vật biện chứng của Mac, "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng".
8 Chu Minh Đạo xem TV lại không biết là phim gì, ánh mắt cứ liếc qua cửa rồi lại liếc TV. "Có phải là có chuyện rồi không? Hay Dương Phàm bất mãn đối với sự an bài ngày hôm nay?" Lòng nghĩ vậy, Chu Minh Đạo lại càng bất an.
9 Sau khi ôm nhau vỗ vai một lúc, Trầm Ninh lại bô lô ba la nói:" Dạo này đô ghớm, đau cả tay tao đây này. "Dương Phàm đắc ý cười ha hả nói:" Tao không chỉ biết ăn chơi nhảy múa như mày, trông mày to như con tịnh thế này là biết ngay mấy năm nay phè phỡn tới mức nào rồi.
10 Trầm Ninh có trêu Dương Phàm cũng không để ý, cười nói:" Việc này thì có gì mà ghê ghớm, tao ít đi mấy chỗ này, không biết cũng bình thường. "Trầm Ninh cười nói:" Thế thì anh phải dậy chú một phen rồi.
11 A Ngọc quả thật là sinh viên nghệ thuật, tính ra thì cũng có thể miễn cưỡng coi là con nhà lành. Tuyệt đại đa số đàn bà đều có lòng hư vinh, muốn ăn ngon mặc đẹp, đàn bà lại vô cùng thích so sánh nhau, A Ngọc gia thế bình thường thỉnh thoảng ra đường bán chút da thịt, dường như cũng là biện pháp duy nhất để mau làm giàu.
12 Trầm Ninh vội vã mặc áo ngủ vào, cầm lấy di động rồi nói:" Để tao gọi cho thư ký Hồ, ông ấy khẳng định là biết ông già tao đang ở đâu. " Nói xong Trầm Ninh chỉ vào A Hồng và A Ngọc:" hai con này thì giải quyết thế nào?"Dương Phàm đi vào nhà vệ sinh, lấy một chiếc khăn ra rồi xe làm mấy mảnh để trói lại tay chân hai đứa này lại, rồi nhét quần lót vào mồm cả hai.
13 Dương Phàm đối với hai cô gái này không có tức giận hay khinh bỉ gì, theo một loại ý nghĩa nào đó, họ cũng chỉ nhận tiền mà làm thôi. Muốn trách thì phải trách cái xã hội này quá hiện thực, tầng lớp trung lưu và hạ lưu muốn sống tốt hơn một chút thì phải đem thân ra bán may ra mới kiếm được, có nhu cầu mới có thị trường đúng không? Kỳ thật khi ở trường Dương Phàm quen không ít nữ sinh làm cái nghề bồi rượu này, cho dù đứng ở góc độ đạo đức, việc lấy thân ra bán kiếm tiền để đổi lấy một cuộc sống sung túc hơn dường như cũng không có chỗ nào để chê trách.
14 Vừa lấy di động ra là đã thấy số của Du Nhã Ny, hỏa khí trong lòng Dương Phàm tiêu tan đi một nửa, sau đó liền nghe điện thoại. "Sói con ơi, đang ở đâu đấy?" Biệt hiệu này là do chiều hôm qua Du Nhã Ny nghĩ ra, nguyên là vì Dương Phàm hôm qua quả thật như là sói con cắn người ta không chịu nhả, lúc nằm mơ Du Nhã Ny có kêu lên:" Em là con sói con, chị sắp chết rồi đây, em cứ cắn chết chị đi.
15 Dương Phàm từ chối đề nghị cho xe đưa ra sân bay của Chu Minh Đạo, cũng là gián tiếp từ chối ý tứ tiễn tới tận sân bay của Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo cũng không nài ép, để lái xe của mình trở Dương Phàm đi bắt xe ra sân bay.
16 Chúc Vũ Hàm nhìn thấy Dương Phàm cố gắng dấu đi vẻ khẩn trương của mình, vì sao lại khẩn trương đây? Bởi vì trong lòng Dương Phàm có ý muốn gặp gỡ Chúc Vũ Hàm, lúc trước thì không muốn nhưng giờ tâm tính lại thay đổi.
17 - Chu Tử Dương thật ra không tồi, đối với chị cũng rất cuồng si, nhưng là không chịu đọc sách, làm việc lại thích dùng thủ đoạn nhỏ, nói hắn nhiều lần mà vẫn không chịu nghe! – Chúc Vũ Hàm ngụ ý, ngươi không làm người tốt thì khó thành công được, cũng không hơn gì hắn.
18 Với Chúc Vũ Hàm thì một chiếc ô tô là chuyện nhỏ, tặng cho Dương Phàm vẫn còn gọi là lễ mọn, thực sự không ngờ Dương Phàm lại phản ứng mạnh như vậy. "Chỉ là một chiếc Passat mà thôi, nó vốn là do công ty cho chị, chị.
19 "Cái thằng này, tại sao lại đem tuổi mẹ ra nói bừa thế hả? Ngươi ta còn đang định giả làm chị mày đó!" Dương Lệ Ảnh nói câu này không phân lớn nhỏ làm cho Chúc Vũ Hàm như bị sấm đánh ngang tai.
20 Dương Phàm đi tới nhìn, trong cốp xe toàn là rượu xịn, bốn bình Mao Đài, tám chai Hoàng Hạc Lâu 1916, mặc dù không biết giá cụ thể nhưng Dương Phàm biết rõ đồ của Chúc Vũ Hàm không phải là đồ rẻ.
Thể loại: Xuyên Không, Võng Du, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Số chương: 50