- Anh sinh năm 1962, có 1 đứa con gái… trong túi trong áo anh đang mặc này có 1 gói thuốc lá hiệu Du Lâm, bật lửa loại cổ, tôi cũng rất thích loại này.
- Bệnh ở bắp chân trái của anh đã rất nghiêm trọng rồi, đề nghị anh nhanh chóng đến bệnh viện để chữa trị.
- Nhân tiện nói 1 câu, trên bít tất anh còn có 1 lỗ thủng, ngoài ra năm nay cũng không phải năm tuổi của anh cho nên không nên mặc đồ lót màu đỏ.
Cậu nhắm mắt vào, lầm bầm nói, sắc mặt già nua của người anh họ Lục Lâm dần dần chuyển sang màu trắng, giống như là gặp quỷ vậy.
- Quả là thần kỳ… cậu nói tên, năm sinh với cả bối cảnh gia đình của Lục Lâm tôi không thấy lạ lắm, những thứ ấy chỉ cần điều tra 1 chút là biết ngay thôi mà, nhưng gói thuốc lá và cái bật lửa trong túi của ông ta, cộng với cả màu đồ lót cậu cũng nói rõ ràng, thế đúng là quá huyền ảo!
- Này, tôi nói mọi người có phải thông đồng với nhau rồi không?
Nói thực ra, cái này cũng rất có khả năng, Lục Lâm là anh họ của Minh Viễn, quan hệ cũng thân thiết hơn tôi nhiều, nếu Minh Viễn phối hợp diễn bản Song Hoàng với ông ta, ông ta chắc chắn sẽ đồng ý phải không?
Mạc Ngôn thấy mọi người bàn tán xôn xao, biết ngay là 1 màn khi nãy không đủ để thuyết phục bọn họ, thế nhưng đó càng đúng là ý cậu, cười nói:
- Nếu mọi người đã nghi ngờ không tin tưởng, thế chẳng bằng chúng ta thử 1 lần nữa đi?
- Tôi xin giới thiệu 1 chút, tôi tên Tôn Tường, có họ hàng với anh Minh Viễn, hiện là đội trưởng đội hình sự cục cảnh sát Hổ Lâm, mấy năm qua vụ án của Ngọc Anh tôi vẫn luôn suy xét, nhưng trước sau vẫn không tìm ra được bất kỳ manh mối có ích nào, nhân tiện nói 1 câu, tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, tin vào khoa học, chứ không phải là cái thứ thần thần quỷ quỷ của cậu vừa rồi đâu.
Hơi dừng 1 chút, khóe miệng hắn ta nhếch lên 1 nụ cười khó hiểu, nói:
- Tôi nói xong rồi, cậu có thể bắt đầu.
Nói xong, anh ta chủ động giơ tay phải ra.
Nhìn miệng lưỡi tên Tôn Tường che đậy khéo thế kia nhưng lại bao hàm ý khiêu khích, Mạc Ngôn theo bản năng cảm nhận được hung thủ chính là người trước mắt này!
Thời gian không phụ người có tâm, cuối cùng ngươi cũng thò đầu ra rồi sao?
Mạc Ngôn không khỏi mỉm cười.
Vở kịch hôm nay từ lúc bắt đầu đã không có kịch bản nào, nhưng lúc Lục Lâm đứng ra phát biểu nghi ngờ cho mọi người, Mạc Ngôn liền cảm thấy đây là cơ hội tốt, vì thế cậu tận dụng thời thế, bắt đầu giả thần giả quỷ, hy vọng có thể dụ hung thủ thật sự lòi ra.
Suy nghĩ cẩn thận 1 chút, Mạc Ngôn cảm thấy Tôn Tường nói câu 15 năm qua hắn ta luôn suy nghĩ về vụ án của Tôn Ngọc Anh sợ là cũng không phải nói điêu.
Nghiên cứu càng triệt để, lúc đầu có thể lưu lại dấu vết thì nhận thức để lại cũng thật dễ dàng, nhưng sau 15 năm, hắn ta nhất định đã biên ra vô số những lí do ngụy biện cho những dấu vết đó, thậm chí còn có khả năng tự thôi miên trong lòng, khiến cho trong tiềm thức mình xây dựng 1 hình ảnh của 1 cảnh sát chính nghĩa, từ đó dần dần quên đi thân phận mình là hung thủ.
Thế thì, hắn bây giờ đang trong trạng thái nào? Hoặc là đang ở cả 2 trạng thái, thứ nhất là vì nội tâm đang sợ hãi, còn 1 phần là do bản năng nghi ngờ của cảnh sát đối với những chuyện không hợp lý.
Trong 1 khoảng thời gian ngắn, trong lòng Mạc Ngôn suy đoán không biết bao nhiêu trường hợp.
Cũng không phải là hắn buồn chán, hay là tự quyết định, mà là lần tu hành gần đây, cậu càng phát hiện ra tu đạo thần hồn không chỉ có mỗi tâm, đồng thời trải qua chuyện đời và tình cảm, từ khi mở linh đài, cậu tự cảm thấy rất nhiều thứ mờ nhạt đi, trên thực tế đây không phải là 1 dấu hiệu tốt.
Bản chất đạo thần hồn chính là linh hồn con người, mà trong linh hồn bao gồm thất tình lục dục của con người.
Nói cách khác, cậu cần phải bước ra, đi qua khỏi chuyện đời, thoát ra khỏi tình cảm, mà không chỉ phải là 1 lần khổ tu.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản hôm nay cậu có hứng thú đóng vai thầy mo này, đổi lại là 1 tháng trước đó, tuyệt đối cậu sẽ không làm những chuyện này.
Mà sự xuất hiện của Tôn Tường cho cậu 1 cơ hội rất tốt để trải lòng người.
- Thật có lỗi, nam trái nữ phải, mời đưa tay trái của anh ra.
Mạc ngôn mỉm cười, nói với Tôn Tường.
Tôn Tường cũng cười lại, cũng không ngại giơ tay trái ra.
Cái gọi là dùng người thì không nghi ngờ người, từ khi hiểu biết Mạc Ngôn tới bây giờ Tôn Minh Viễn vẫn luôn tin tưởng vào cậu.
Không chỉ có thế, do Mạc Ngôn trầm mặc không nói, ông ta thậm chí còn nảy sinh cảm giác nghi ngờ Tôn Tường, ông ta vẫn nhớ, lúc trước Mạc Ngôn liệt kê danh sách 7 người nghi ngờ, trong đó có tên Tôn Tường.
- Đại sư, cậu có nghe thấy gì từ tín hiệu phát ra từ đại não tôi không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Nghe thấy rất nhiều thứ.
Tôn Tường nói:
- Nếu đã nghe được gì, thì nói ra đi để cho mọi người cùng nghe 1 chút.
Mạc Ngôn nói:
- Anh chắc chắn chứ?
Tôn Tường liền khẳng định:
- Tôi chắc chắn.
Mạc Ngôn im lặng đến 5 phút đồng hồ, để Tôn Tường tin rằng, cái tên trước mặt này không hơn không kém 1 tên lừa đảo!
- Trên người anh có súng…
- Trong túi áo anh có thuốc lá với bật lửa…
- Đúng rồi, trong túi còn có thẻ cảnh sát nữa…
Mạc Ngôn không thích người khác kiêu ngạo trước mặt mình, cho dù là kiêu ngạo ở trong lòng cũng không được.
Từ lúc Tôn Tường bước ra, Mạc Ngôn đã chuẩn bị 1 “kết cục tuyệt vời” cho hắn ta.
Cho nên lúc này, cậu cũng không nóng lòng bắt luôn tên này, mà cố ý nói những từ ẩn dụ này.
Điều quan trọng là, bây giờ chứng minh Tôn Tường là hung thủ căn bản không thể thuyết phục mọi người được, Mạc Ngôn cần chính mồm hắn thừa nhận hắn chính là hung thủ!
Quả nhiên, Tôn Tường thấy cậu nói không tỉ mỉ, lập tức cười lạnh nói:
- Tôi là người của đội hình sự, trên người có súng và thẻ cảnh sát là đương nhiên rồi, mỗi ngày tôi đều hút 1bao thuốc, trên người nồng nặc mùi thuốc, mọi người đương nhiên có thể đoán được là trong túi tôi có thuốc. Tôi nói này, đại sư cậu có thể nói điều gì mới mẻ hơn hay không thế?
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Ngôn lại thay đổi.
- Tên này quả nhiên là tên lừa đảo, uổng công khi nãy tôi còn coi trọng hắn…
- Người đáng trách nhất kỳ thực là Lục Lâm, diễn với tên này là có ý đồ sao?
- Ừ, nói không chừng người này là do lão Lục đưa tới, ngay cả Minh Viễn cũng đều không biết gì…