161 Rốt cục Mạc Ngôn cũng tỉnh lại… Hắn không phải là chính nhân quân tử nhưng cũng không muốn lợi dụng tình huống như vậy vì thế hắn thở dài, đắp chăn cho Vãn Tình ngủ.
162 Trên hai thủ chưởng, lúc này che kín chân khí, đem không khí bên trong hư viên hoàn toàn bài xuất. Sau đó, hắn há mồm phun ra một đạo quang mang màu xanh nhạt, đem nhốt hư viên vào bên trong.
163 Nhưng Chris lại là người rất hào sảng, hắn thực muốn biết tửu lượng của Mạc Ngôn. Hắn là người Tây Âu, quê quán lại là ở Đông Âu, trời sinh khả năng uống rượu không tồi, hai cân bạch tửu 50 độ tuyệt đối không có vấn đề.
164 Hoàng Lưu Hạ cười khổ nói: - Tôi cũng hiểu được hắn có chút cẩn thận quá mức… nhưng, đổi lại là tôi , còn muốn cẩn thận hơn hắn. Mạc Ngôn nhún vai không nói gì.
165 - Nơi này là từ ông nội tôi để lại, so với tuổi của tôi còn lớn hơn, tôi cùng muội muội của tôi từ nhỏ lớn lên ở đây… Tôn Minh Viễn nhìn lên tòa lâu, trong mắt tràn đầy thổn thức nói: - Từ khi tiểu muội ra đi, tôi hàng năm sẽ đến đây một lần, trừ lần đó ra, căn nhà này sẽ đóng cửa.
166 Nếu có thể trở lại 50 năm về trước, chuyện hẳn đã giải quyết tốt hơn nhiều. Mạc Ngôn lắc lắc đầu, tiện tay cầm ống đựng bút lên, mở nắp ra, sau đó quẳng mẩu đầu thuốc lá vào.
167 Đỗ Tiểu Âm vào phòng làm việc của giám đốc Mã, vừa đúng lúc giám đốc Mã vừa bỏ điện thoại xuống. - Cô ngồi xuống đi… Giám đốc Mã nói: - Tôi còn phải gọi 1 cuộc điện thoại nữa.
168 - Anh Mạc nhìn này, tóc em đã bắt đầu chuyển thành màu đen rồi này. Mai Thanh Thiển ngồi trên xe lăn, cười dịu dàng nhìn Mạc Ngôn nói. Mấy ngày này, cô gái không chỉ cảm thấy thoải mái hơn, cũng dần dần nói nhiều hẳn lên, điều quan trọng là, cô đã bắt đầu thích cái gương vốn dĩ xưa nay chưa từng xuất hiện cạnh người mình.
169 Mạc Ngữ hôm nay có nhã ý đến tìm Mạc Ngôn, không cần nói cũng biết. Hắn ta nhớ lần trước Mạc Ngôn nói là sẽ giúp mình 1 chuyện nhỏ, cuối cùng mình lại từ chối, hôm nay hắn ta đến cửa là vì muốn nhắc lại chuyện xưa.
170 - 3 ngày nữa, Thanh Thiển căn bản có thể khôi phục trạng thái bình thường, đến lúc đó, tôi sẽ khởi động căn nguyên bẩm sinh trong người cô ấy, để cô ấy khôi phục hoàn toàn.
171 Tiễn Hiểu Vũ trước kia luôn công tác phía sau, cung cấp thiết bị kỹ thuật hỗ trợ cho tiền phương, mà lần này có dịch bệnh, cậu ta cuối cùng cũng được thực hiện giấc mộng xông vào chiến tuyến.
172 Tiểu viện nông gia mà 3 người ở cách thôn Dân Tộc chỉ có 1 dặm đường, tiến về phía trước 300 mét là đã đến vạch mốc. Vượt qua khoảng các này, tương đương với 1 bước chân là đã tiến vào trong trung tâm dịch bệnh.
173 Sau đêm tối, 1 ngày mới lại bắt đầu. Nhà hát lớn hôn Dân Tộc mới xây dựng được 1 năm lúc này được thiết lập thành trại cách ly. Vốn nên là sâu khấu lớn biễu diễn các hoạt động văn nghệ địa phương, ghế ngồi trong sân khấu bị đem đi hết, tạm thời dựng lên 10 căn phòng đơn giản.
174 Nghe xong những lời này, Mạc Ngôn cũng cảm thấy được lần này đúng là bất thường. Mai Tam Đỉnh nói đến kiểm soát không phải là chính phủ phong tỏa tất cả các tin tức, trên thực tế là lúc tình hình dịch bệnh mới phát sinh thì các phương tiện truyền thông có đưa tin kịp thời, cầu nối giữa nhân dân và chính phủ cũng thông thuận, nhưng dần đần, báo chí mặc dù vẫn đưa tin, nhưng tin tức chính phủ công bố mỗi ngày hình như không có mấy tin tức có giá trị.
175 - Ở khu vực này, tín hiệu thông tin đều bị chặn sóng, cậu không biết sao? Nhân viên kiểm tra cảnh giác nhìn Mạc Ngôn, Mạc Ngôn giải thích: - Tôi là người trong phòng Thất Xử tỉnh, có thể phiền anh liên lạc với giám đốc Mã 1 chút được không? Nhân viên kiểm tra nghe thấy vậy, nhíu mày nói: - Cậu nên biết đây là ở đâu, nếu không có chuyện gì cần thiết thì… Mạc Ngôn cắt ngang lời nói của hắn, thành khẩn nói: - Thật đúng là chuyện gấp, có liên quan đến tình hình dịch bệnh.
176 Dùng sự thật để chứng minh? Cục trưởng Mã khẽ nhíu mày hỏi: -Làm cách nào để chứng minh? Mạc Ngôn trả lời: -Nếu có thể thì cháu muốn xem cụ thế những ca bệnh trước.
177 Mạc Ngôn mặc bộ quần áo kín mít, đi xuống căn phòng dưới lòng đất. Bộ quần áo phòng dịch này được thay ở cửa khử độc khi bước vào phòng hầm. chất liệu mỏng bó sát cơ thể, ngoài việc hô hấp khó khăn ra thì đều cho người ta cảm thấy khá là thoải mái.
178 Ở phía sau Đại Lý, hình dáng của Lâm Tú cũng hiện ra trong tầm mắt của mạc ngôn. Cô dụi dụi mắt nói lẩm bẩm: -Lẽ nào mình bị hoa mắt sao. Mạc Ngônbước nhanh tới, nhìn bộ dạng đờ đẫn của hai người, không nhịn được cười; -Chuyện gì thế này, hai người cứ như gặp quỷ thế? Đại Lý đã định thần lại, đánh một cú vào bả vai cậu vừa kinh vừa mừng nói: -Tên này, sao lại xuất hiện ở đây hả? Lâm Tú cũng nói theo: -Mạc Ngôn, anh điên rồi sao? Nơi này không lâu nữa sẽ thành bãi tham ma, anh còn dám chạy đến đây à? Mạc Ngôncười nói: -Tôi không đến, e rằng mọi người thực sự sẽ biến thành Zombie đấy.
179 Mạc Lý Sâm toát mồ hôi nói: -Tống, còn bao nhiêu thời gian nữa mới xuất hiện suy giảm lần đầu tiên? Người nước ngoài có đôi mắt màu xanh này nói tiếng Trung rất chuẩn, thậm chí còn lưu loát hơn cả Chris mũi to.
180 Tập tư liệu trong tay Thích Viễn Sơn rất phong phú, không chỉ có danh sách tên những du khách của khách sạn thôn Dân Tộc gần đây mà còn có cả một số hình ảnh tư liệu.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Dị Năng
Số chương: 13