141 - Mạc tiên sinh, đồ đạc đã thu gom xong rồi trên xe cả rồi, bây giờ mang vào nhà chứ? Khoảng 9 giờ sáng, trợ lý Hứa ấn chuông cửa phòng 36, mang đến 1 thứ gì đó mà Mạc Ngôn đã mong chờ từ lâu.
142 Ba giờ chiều Mạch Tuệ ước chừng vội vàng thu xếp công việc nhìn đồng hồ thở dài một cái. - Cuối cùng là xong hết rồi… Cô đứng dậy vươn vai một cái, sau đó lấy cái gương từ trong ngăn kéo ra.
143 Mạc Ngôn bắt đầu mát xa bắp chân Mạch Tuệ nói: -Không nói nhiều nữa, nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân đi… Mạch Tuệ nhu thuận gật đầu, khẽ dạ một tiếng.
144 -Đúng rồi, Mạc Ngôn, việc này thực ra cũng có chút liên quan đến cậu, sếp mới nhận chức muốn ra oai, có khi cái lửa phát ra là để đốt đến cậu đấy. Đại Lý bỗng nhiên nói: -Tên họ Từ sau khi đến đệ thất môn, không chỉ hủy kì nghỉ của chúng tôi, hơn nữa còn định khai trừ chức cố vấn của cậu, nhưng vì Tiểu Âm kịch liệt phản đối nên vẫn chưa thực hiện được.
145 Khoảng chạng vạng tối, Đỗ Tiểu Âm gọi điện tới. Giọng cô mang âm điệu mỏi mệt, nói: -Tôi còn nghĩ rằng anh sẽ gọi trước cho tôi chứ… Mạc Ngôn nói: -Tôi không gọi vì tôi biết buổi chiều hôm nay nhất định là cô bận đến mức rối tung mọi chuyện lên, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Đỗ Tiểu Âm trả lời: -Sự việc xảy ra chỉ có ba người hiểu rõ, một là Đại Lý, hai là trưởng phòng Từ, người còn lại là nhân viên mới đến chưa lâu của phòng tài liệu.
146 Nói thực ra thì cậu cũng không hiểu về Thất Xử lắm, rất nhiều người và sự việc đều là từ sau khi Đại Lý xảy ra chuyện thì cậu mới chuyên tâm tìm hiểu.
147 Mạc Ngôn ngồi trên chiếc ghế sofa bên ngoài, đợi khoảng 50 phút rồi, thông tin viên mới đi tới, thản nhiên nói: -Trưởng phòng Từ đang gọi điện thoại, anh cứ ngồi đây đợi đã.
148 Mạc Ngôn nói: - Nhiệm vụ bây giờ của cô là thu thập tang vật cho tôi, theo như tôi tính thì những vật này hiện đang bắt đầu lộ diện trong thành phố, cô giúp tôi lưu ý đến tin tức về mặt này, nhớ kĩ, chỉ cần tìm ra một vài tài liệu là được rồi, đừng có điên mà chạy đến khu vực tam giác vàng.
149 Uyển Lăng là thành phố không đêm, 10 giờ tối mới chỉ là bắt đầu một ngày về đêm. Lam Sơn trên đường Kim Lăng. Từ bề ngoài hiện ra vô cùng thấp bé. Trên bức tường ngoài mang dáng vẻ Châu Âu không có ánh sáng nào của đèn, không có biển hiệu.
150 Mạc Ngôn quay về tiểu viện số 36, giờ chắc khoảng ba giờ sáng. Về tới nhà cái, hắn mở tủ lạnh ra ngay. Không ngoài dự đoán, toàn bộ đồ ăn nhẹ đã bị tên tiểu tử kia chén sạch.
151 - Không được. Ta tuyệt không cho phép việc này sảy ra! Từ trưởng phòng vụt đứng lên, đỏ ngầu mắt, thấp giọng quát: - Đem những bức ảnh đó cho ta… Mạc Ngôn cười lạnh nói: - Nếu ta không giao cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi dám nổ súng giết ta… À, đúng rồi.
152 Mã cục trưởng ra quyết định như vậy cũng là bất đắc dĩ… Nhân lúc Trịnh lão dưỡng bệnh, hắn đã đưa Từ trường phòng lên làm trưởng ban Thất Xử, việc này không theo ý tứ của cấp trên.
153 - Lão ca, còn bao lâu nữa mới có thể tới rãnh Ưng Chủy như ngươi nói? Rừng trúc bên kia, Bạch phát lão giả dừng lại, nhìn núi non xanh biếc, hỏi lão người miền núi.
154 - Còn phức tạp hơn thế! Mạch Tuệ nghiêm túc nói: - Anh từ nhỏ đã rời khỏi gia đình, cùng những người có quan hệ huyết thống trong nhà, thân tình không quá nồng đậm.
155 Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn Mạc Ngữ… Tiểu tử này mình còn chưa động thủ mà nó đã ra tay trước rồi. Lúc này Mạc Ngôn tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn thấy máu của tên kia chảy nói: - Đi ra ngoài.
156 Sau khi mấy người hàn huyên, Mạch Tuệ liền nhớ ra biểu đệ, em gái họ của mình có chuyến bay đêm nay nên đã cáo từ ra về. Mạc Ngữ có chút áy náy nói: - Mạch tiểu thư, hôm nay mời cô ở lại ăn cơm lại xảy ra chút chuyện không vui, hi vọng cô không để bụng.
157 Mạc Ngôn ngồi hút thuôc trên ghế salon, tiểu cô nương ngồi đối diện với hắn khoanh chân ngồi trên sàn nhà trước mặt chất đầy đồ ngọt… Bàn về năng xuất ăn đồ ngọt, tiểu cô nương này hẳn là có thể vật ngã cả Cam lam.
158 Mạc Ngôn gật đầu nói: - Được, chờ sau khi tôi nhỏ giọt máu này vào tâm linh của cô cô hãy dùng sức vận chuyển đoạn khẩu quyết kia, để nó tế luyện hiểu chưa? Vân La gật đầu.
159 Thích Viễn Sơn nghe thấy câu này, không khỏi im lặng hồi lâu mới nói: - Có rất nhiều chuyện không nói cho cháu là vì muốn tốt cho cháu. Không chỉ có cháu mà còn hai sư huynh nữa, các cháu đều có hướng đi của mình, không cần phải đúc kết chuyện của lớp già chúng ta làm gì.
160 Dừng lại một chút hắn lại nói tiếp: - Anh tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, trừ khi… các em để anh giám sát hiện trường! Mạc Tuệ cười phì ra nói: - Anh nghĩ hay quá nhỉ… Đều là con gái, anh xem náo nhiệt cái gì? Chờ cho bọn em uống say để lợi dụng cơ hội sao? Hai người nói chuyện trong điện thoại gần 1 phút mới xong.