81 Ở góc độ tâm linh, thế giới rộng lớn là do nhiều nguyên nhân và kết quả tạo thành, mỗi người sống trong thế giới này đều không thể thoát khỏi. Về điểm này Mạc Ngôn khẳng định rất rõ ràng, cho nên anh chỉ là muốn ráng sức tránh ít nhất quan hệ nhân quả không cần thiết mà không phải là mong đợi quá xa vời lên siêu thoát.
82 Thiếu niên này chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng thanh tú, nhưng mang theo một chút lãng tử, thấy mẹ muốn tới nhéo lỗ tai của mình, lập tức trốn phía sau Mạc Ngữ, cười hì hì nói: - Mẹ, cái này đừng trách con, nơi này lại phải cắt ngắn nữa ạ? Đừng nói cắt ngắn , nếu không di động cũng không tín hiệu… Mạc Hiểu Uyển tức giận, nói : - Bây giờ cắt ngắn, chẳng lẽ không thể đi ra ngoài? Hoắc Tiểu Hải có vẻ oan uổng, nói : - Con không phải chờ Tiểu Ngữ ca đâu, không anh ấy dẫn đi, con sợ bị người ta bắt lại chứ? Hắn lời này nói nhưng thật ra là đúng vậy, nơi này thuộc loại khu vực đặc thù, ra vào đều có trình tự nghiêm khắc.
83 Nghe xong lời thư ký Trần, Mạc Trọng Dương khẽ nhíu mày, ngón tay gảy nhẹ lên tay vịn của cái ghế dựa, rất lâu không nói chuyện. Thư ký Trần biết lão nhân không thích tiểu bối láo nháo, cho là ông sẽ phát hoả, đưa ánh mắt với Mạc Sầu, ý bảo nàng nói khuyên giải.
84 Đây là nguyên nhân Mạc Ngôn không thích ngôi nhà cũ này, đồng thời cũng là nguyên nhân hắn tính toán rời đi trước tiên. - Ngày mai ở Tử Trúc Lâm thêm một ngày, ngày kia quay về thành phố Uyển Lăng … Mạc Ngôn đã có tính toán trong lòng, nếu không phải đã đồng ý với Chu Hiến Dữu chữa khỏi cánh tay bị tổn thương cho hộ vệ của hắn, mặt khác còn có 'Hẹn trước' với Mai lão gia, hắn thậm chí tính toán đêm nay liền rời đi.
85 Cảm nhận được ánh mắt của những người này, Mạc Ngôn rõ ràng trong lòng, khóe miệng lộ ra nét mỉm cười, liền có chứa chút khinh thường. Xem tiền đồ bọn họ kìa.
86 Ngày hôm sau yến mừng thọ chia làm hai phần, giữa trưa thiết yến chiêu đãi ở Quốc Tân quán, do cha của Mạc Ngôn – Mạc Thiếu Thanh chủ trì, buổi tối là yến ở nhà cũ.
87 Lão nhân cảm khái thổn thức, hai tay bưng lên chén trà, uống cạn chén nước trà đã sắp nguội, nói : - Người gần như sư phụ của tôi có đệ tử như cậu, lúc này tôi lấy trà thay rượu, uống mừng ông ấy! Mạc Ngôn một lần nữa rót cho lão nhân một chén trà nóng, nói : - Lão gia tử, ông cũng đừng khen tặng nhiều, có chuyện gì, ngài nói thẳng đi.
88 Mạc Ngôn cũng lắc lắc đầu, nói : - Lão gia tử, thật xin lỗi, gần đây tôi cũng bận, xuất ngoại nhất định là không được. Hòn đá nhiều màu vẫn chờ luyện chế, bí mật trong Núi Hồ Lô còn chưa phá giải, như vậy, hắn nào có tâm tư xuất ngoại? Mai Tam Đỉnh vội la lên: - Không sao, tôi lập tức gọi điện thoại, bảo cha mẹ Thanh Giản đưa con gái về nước.
89 Mặc dù là lâm trận mới mài gươm, nhưng Mạc Ngôn vẫn chưa cảm thấy được có bất kỳ điều gì không ổn, cũng không cảm giác mình đang xem mạng người như cỏ rác.
90 Kết thúc cuộc nói chuyện, Mạc Ngôn quay đầu xe cứ hướng đến Tỉnh Sảnh mà đi. Cửa khẩu Tỉnh nhận ra xe xủa hắn là chiếc QR màu đen, họ liếc mắt một cái rồi cho đi.
91 - Cái này không hợp? Đỗ Tiểu Âm sửng sốt hồi lâu rốt cục cũng nói một câu rồi lại sợ Mạc Ngôn hiểu lầm, cô giải thích: - À… ý của tôi lá nó quá giá trị.
92 Mạc Ngôn ngồi trong phòng của Đỗ Tiểu Âm gần nửa tiếng đồng hồ, hai người đã đưa ra phương án để đối phó với Triệu Việt. Thực ra, cái này gọi là kế hoạch đơn phương của Mạc Ngôn không có quan hệ gì với Thất Xử.
93 Xem ra tên kia đã bị mình hù dọa cho sợ rồi… - Là bạn bè đùa với tôi thôi… Hắn cười cười nói: - Đi thôi, như là đã có người trả tiền, chúng ta cũng đừng làm chậm chuyện người ta làm ăn nữa.
94 Gọi điện cho Phạm Trường Vân xong, cũng đã gần đến trưa. Mạc Ngôn lái xe quay lại, dừng xe ở bên công viên gần khách sạn sau đó gọi điện thoại cho Tô Vũ.
95 Sau khi Mạc Ngôn cho Tô Vũ số điện thoại liền đi ngay. Tô Vũ có chút thất vọng, cô muốn cơ hội này để tiếp cận Mạc Ngôn, vậy mà hoa rơi cố ý mà ông chủ lại vô tình.
96 Tự mình làm chủ? La Khoa Trường có hơi động lòng một chút, ông ta mơ hồ thấy được thứ gì đó: - Liễu tiên sinh, xin ngài cứ nói thẳng tôi xin rửa tai lắng nghe.
97 Đạm Thủy sơn trang, Triệu Việt đứng ở trước cửa sổ nhìn phong cảnh ngày xuân đẹp tuyệt trần, sắc mặt y có vẻ trầm ngâm như giọt nước. Vì Từ Đức Phát chết đột ngội thì cuối cùng y cũng không thoát khỏi sự khống chế của cảnh sát nhưng trong lòng hắn rõ sự kiểm soát này chỉ là tạm thời, kiếm Damocles treo trên đỉnh đầu không dời xa hơn nữa còn đang đến gần… Từ Đức Phát chết đồng nghĩa với việc sắt đi vào con đường chết nhưng lần này y không để ý.
98 - Trưởng khoa La, tôi lái xe đưa cậu về nhé? Trước cửa quán ăn, Mạc Ngôn thấy dáng vẻ La béo có vẻ chệnh choạng liền đề nghị đưa hắn về. Trưởng phòng La hôm nay tâm trạng phấn khích, buổi trưa uống thêm vài chén.
99 Mạc Ngôn nhìn theo cho tới khi bóng những người này khuất sau góc núi, mỉm cười rồi đột nhiên quay người, hướng thằng đường xuống núi đuổi theo ông lão hái thuốc.
100 - Ăn cùng luôn đi! Mạc Ngôn vừa nhận túi giấy đựng cháo vừa nói với Tô Vũ. Tô Vũ tất nhiên không từ chối, cười bảo: - Tôi xuống bếp lấy bát. Cô đem bát lên, đổ cháo ra bát đưa cho Mạc Ngôn.