21 Đỗ Tiểu Âm luôn cho mọi người một ấn tượng chững chặc nhưng sau khi nghe câu nói của Mạc Ngôn lại nhìn hắn có vẻ tức giận, lại nhìn hắn vô tội cô không nhịn được cười phá lên.
22 Mạc Ngôn chậm rãi nói, hiểu rõ quá trình trinh thám rồi thì không thể bài bác được. Sau khi nói xong, Nhạc Duyệt vỗ tay đầu tiên trong số đó còn có cả cô giá huýt sáo nữa.
23 - Lão Trịnh, chị Tiểu Âm, kết quả đã có rồi, bây giờ có cần cho bên Hoa Nam giúp không? Vẻ mặt của Nhạc Duyệt vui vẻ, đúng là nhảy dựng lên ghế giơ nắm tay đề nghị.
24 Hai người không ai nhường ai, cả hai đều đua ra điều kiện cho nhau. Đỗ Tiểu Âm do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Cô cảm thấy Mạc Ngôn tự tin quá mức, hơn nữa lại là lĩnh vựa mà mình không am hiểu, điều này hiển nhiên là không sáng suốt.
25 Cừu Vãn Tình đuổi mấy người phía sau đi, ngồi vào trong xe Cam Lam, Mạch Tuệ lên xe Mạc Ngôn. Hai chiếc xe một trước một sau chạy nhanh khỏi sân bay. - Không tệ lắm, ngay cả xe cũng có rồi… Mạch Tuệ ngồi ở bên cạnh Mạc Ngôn, cười dài nhìn hắn, nói : - Nghe nói anh đã thay đổi công việc? Mạc Ngôn cười nói: - Cam Lam nói với em à? Mạch Tuệ híp mắt, cười vô cùng giả tạo , nói : - Đúng vậy, là nha đầu kia nói.
26 Cừu Vãn Tình lần đầu tiên gặp người như Mạc Ngôn. Nàng thậm chí có thể nhìn ra được, trong mắt Mạc Ngôn có cảm giác cái thản nhiên và chán ghét. Mặc dù phần lớn là bởi vì Trương Trường Thanh, nhưng có một phần là hướng tới chính mình.
27 Trương Trường Thanh có chút phát điên. . . Hai người thủ hạ này của hắn không phải bảo tiêu bình thường, bọn hắn không chỉ là quân nhân xuất ngũ, hơn nữa đều từng được đấu quyền anh.
28 Mạc Ngôn lái xe đi theo xe Cừu Vãn Tình, hộ tống thẳng đến Ngọa Long sơn trang. Cừu Vãn Tình thuê một nhà trọ ở trong này, Mạch Tuệ thân là người chủ trì tổ tiết mục của nàng, đương nhiên ở cùng nàng.
29 Khi Đỗ Tiểu Âm Đỗ tới một bãi đỗ xe cách Đạm Thủy sơn trang ước chừng 0. 5km thì Mạc Ngôn đang dựa vào cửa xe hút thuốc. Lúc này đã hơn 10 giờ, hắn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen chạy đến chỗ mình, cũng đoán là Đỗ Tiểu Âm đến đây.
30 Đỗ Tiểu Âm cũng không để ý Mạc Ngôn đi vào từ chỗ nào, gật gật đầu, nói : - ok, tự anh hãy lo liệu. Mạc Ngôn vứt tàn thuốc xuống, cười cười với mấy người khác bên trong xe, chuẩn bị rời đi.
31 Trong lòng Lâm Yến có một loại dự cảm không tốt, nàng nhìn Triệu Việt, bỗng nhiên có chút do dự, ở trong lòng thầm khẳng định đối với chính mình nói: cứ định như vậy đi, thích một người luôn cần trả giá thật nhiều.
32 Trong thư phòng, Mạc Ngôn lẳng lặng lắng nghe. Mãi đến khi Triệu Việt nói ra nguyên do cuối cùng, hắn không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nói: người như Triệu Việt kỳ thật so với Trương Trường Thanh còn đáng sợ hơn, loại người này kỳ quặc mà biến thái, đổi lại chính mình, chỉ sợ một ngày cũng không sống nổi.
33 Trong bãi đỗ xe Đạm Thủy sơn trang, khi Đỗ Tiểu Âm thấy Lâm Yến nằm ở trong xe đẩy thì không khỏi hoảng sợ. - Người này rốt cuộc đã làm gì? Nàng nghĩ Mạc Ngôn chính là thuận tay lấy trộm Computer của Triệu Việt đi ra, lại không nghĩ rằng, người này đúng là lén trộm ra một người đang ngủ.
34 Đỗ Tiểu Âm bảo Lâm Tú giao máy tính cho Mạc Ngôn, nói : - Tư liệu đã copy xong, máy tính này anh ngươi xử lý đi. Nàng làm như vậy có hai nguyên nhân, thứ nhất đương nhiên là không muốn Lâm Phi Vũ và Lâm Yến phát hiện cảnh sát, như vậy mới có lợi cho Thất Xử triển khai bước hành động tiếp theo.
35 Lâm Phi Vũ năm nay bốn mươi tám tuổi, đeo kính mắt, phong độ điềm đạm, từ bên ngoài nhìn vào, thực phù hợp định nghĩa “nho thương” của người trong nước.
36 - Đúng như dự đoán, trong máy tính Triệu Việt cũng không phát hiện manh mối chúng ta cần. . . Đỗ Tiểu Âm đang cầm một chén trà nóng, nhíu mi lại, có vẻ thực mệt mỏi.
37 - Anh thật không có tim. . . Nhạc Duyệt thấy Mạc Ngôn không chịu nói, duỗi cánh tay trắng như tuyết ra, hài hước nói : - Trả bánh bao cho em! Mạc Ngôn cười nói: - Không thành vấn đề, chờ án phá xong, anh trả lại em một cái sọt bánh bao.
38 Lúc này, bên đầu dây của thư ký Cao truyền ra chút tạp âm, có người cầm microphone, nói : - Để tôi nói chuyện với anh ta! Ngay sau đó, thanh âm của một người tuổi còn trẻ lại có vẻ có chút lãnh đạm vang lên: - Cuối tuần sau là sinh nhật ông nội, tôi mặc kệ anh ở đâu, cũng không quản anh đang làm cái gì, anh nhất định phải sắp xếp thời gian, sau đó chờ người đến đón ngươi.
39 - Chiếc xe này thuộc loại máy móc nông nghiệp chủ nhân là người làng quê, ba ngày trước bị trộm. . . " Nhạc Duyệt rất nhanh liền truyền tới một tin tức cũng không ngoài dự liệu của Mạc Ngôn, bởi vậy có thể thấy được, ba người kia đích thật là người nhà quê, thậm chí có thể là người ngoại cảnh.
40 - Không thành vấn đề, con trai ông ở chỗ Dũng đại ca, để tôi điện thoại cho ông gặp. . . Thấy khẩu khí Từ Đức Phát nhẹ nhàng hơn, trong lòng Concha nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại nghe huynh đệ mai phục bên ngoài phòng bỗng nhiên kêu lên: - Người nào ở đó? Mau ra đây, nếu không tôi nổ súng ! Chẳng lẽ có cảnh sát? Đồng tử Concha mạnh mẽ co rụt lại, nhìn về phía Từ Đức Phát, cả giận nói: - Lão béo, ông dám hại tôi? Từ Đức Phát gấp quá nói : - Tôi không hề, con trai tôi ở trong tay các cậu, tôi làm sao dám hại các cậu!? Vừa mới dứt lời, chợt nghe ngoài phòng đoàng một tiếng vang giòn, đồng bọn của Concha ở ngoài hẳn là đã ngang nhiên nổ súng! Mạc Ngôn nằm ở trong khe nước, vuốt vết đạn lưu lại trên mặt bị đạn sượt qua, trong lòng nhảy dựng.