41 Ngoài căn nhà cũ nát bầu trời tối đen. Vài phút trước, bên ngoài vốn còn có ánh trăng chiếu, nhưng sau khi tiếng súng vang lên, ánh trăng liền trốn vào tầng mây trong không trung không chịu đi ra nữa, giống như bị tiếng súng kinh động.
42 - Cũng không thể bảo đảm hoàn toàn không sao. . . Tôi là cố vấn chỗ Thất Xử của Tỉnh Sảnh, đã từng nghe nói về Thất Xử chưa? Mạc Ngôn giải thích. Muốn bắt được cứ chính xác từ trong tay căn Từ Đức Phát, nhất định phải cho hắn hi vọng.
43 Mạc Ngôn hỏi liên tiếp mười mấy vấn đề, hai vấn đề cuối cùng là về sâu độc cùng ngọc nguyên liệu. Hai vấn đề này hắn không cho Từ Đức Phát dự thính, mà gọn gàng cho hắn hôn mê, cũng thuận tay điểm huyệt vết thương của hắn, giúp hắn cầm máu.
44 - Đại Lý cùng Lâm Tú đã đến rồi sao? Ừ, vất vả cho cậu. . . Được rồi, trình tự kế tiếp cậu nghe sắp xếp của bọn họ, nhiệm vụ chính của cậu là kể lại những chuyện đã xảy ra một lần.
45 Đối với việc bảo vệ của Đại Lý và Lâm Tú giữ gìn, Mạc Ngôn vẫn thấy thực biết ơn trong lòng, tuy rằng hắn biết như vậy cũng có thể thêm phiền phức. - Không có gì sơ hở, những gì tôi biết đều ở trên báo cáo.
46 Nhìn thấy Mạc Ngôn không coi ai ra gì, tiếp tục nghe lời nói vừa rồi của hắn, trong lòng trưởng phòng Chu chợt phát lạnh. Hắn dù sao cũng là người từ cấp đồn xã leo lên, có thể leo đến vị trí này, có thể nói cơ bản không tầm thường.
47 Một nửa giờ. . . Mạc Ngôn tính toán một chút trong lòng, cảm giác mình còn thời gian đi làm chút gì đó. Trong lòng hắn rõ ràng, một khi bộ chỉ huy quyết định động thủ, sinh tử của Đỗ Tiểu Âm và những người bị làm con tin cũng chỉ có thể giao cho ông trời quyết định.
48 Đêm khuya, đường Nam Hồ, chung quanh căn nhà cũ không khí dường như đọng lại. Nơi này không khí dường như đã tràn ngập sát khí, mỗi người đều không dám lớn tiếng nói chuyện, thậm chí cả thở cũng thật cẩn thận, e sợ cho không cẩn thận sẽ khiến nó nổ tung.
49 Nhìn thấy cánh tam giác màu đen giống như một cái lá rụng rơi vào bầu trời đêm, sau đó lại nhẹ nhàng bay, Đại Lý không tự chủ xiết chặt nắm tay. Hắn trải qua huấn luyện trên không với cánh tam giác trong hoàn cảnh ánh sáng nhạt, tỷ như ở dưới ánh trăng, hay là sáng sớm.
50 Đứng ở mái nhà, Mạc Ngôn không khỏi có chút kinh ngạc. Tổ hợp con số này xuất hiện không hề báo trước, hoàn toàn ở ngoài dự liêu của hắn. Nhưng hắn rất nhanh liền hiểu được, hết thảy trong tâm linh đều là bản tâm chiếu rọi, tổ hợp con số này đúng là sát khí nội tâm thể hiện.
51 Mạc Ngôn im lặng đứng ở phía sau tên phỉ đồ này, cũng không vội vã động thủ, mà chờ hắn uống xong hết chai bia, mới nhẹ nhàng chưởng gãy cổ của hắn. .
52 Dũng đại ca nói : - Cảnh sát Đỗ, không cần giả ngu, kỳ thật tôi rất rõ ràng, trận này cái gọi là đàm phán chỉ là cái bảng quảng cáo mà thôi. Nghe rõ ràng đi, tôi tuyệt đối không thể phóng thích một cá nhân nào, nhất là những đứa trẻ kia.
53 Lão Tứ khẽ nhíu mày, đang định mở miệng lần nữa, đã thấy một điểm đen thật nhỏ xẽ một đường cong quỷ dị bay tới, phóng đại dần ở con ngươi của mình. Trong căn nhà vốn không có ngọn đèn, nhưng bên ngoài chí ít có đến mười đèn quay chung quanh nó, ánh sáng chiếu vào đủ để cho lão Tứ phân biệt ra được thứ rất nhỏ đó.
54 -. . . Phía cảnh sát vui lòng với tử vong, tôi cần gì phải tiếc rẻ viên đạn? Quan trọng nhất là, trên đường đến hoàng tuyền có cảnh sát Đỗ xinh đẹp như vậy cùng đi, đóan chừng là một sự kiện may mắn nhất đời này của tôi.
55 Sau khi về đến Tứ Hào Lầu của Tỉnh Sảnh, Mạc Ngôn phát hiện, hậu quả của việc mình ở Lạn Vĩ Lầu đã bắt đầu hiện ra… Tứ Hào Lầu một mảnh rối ren, căn bản là không có người chú ý đến hắn và Đại Lý nhưng so với 2 tiếng trước không khí đã thoải mái hơn nhiều.
56 Mạc Ngôn có một giấc ngủ ngon, đến trưa ngày thứ 2 mới tỉnh dậy. Xuống giường đi rửa mặt, sau đó ngồi trước bàn ăn mờ TV ra xem. Trong viện không có trang bị đường dẫn vệ tinh nhưng cũng bắt được mấy kênh.
57 Bên trong bội sức vốn là cái không gian hư ảo, một mảnh u tối, nhìn như vô ngần. Trên thực tế chỉ có một loại cảm giác có thể nhận biết được, cũng không có ý nghĩa thực tế.
58 Mạc Ngôn lái xe vào một quán cà phê. Không gian quán cà phê này không lớn nhưng thật là yên tĩnh, âm nhạc thư thái lẫn mùi cà phê Mạc Ngôn vừa đi vào, chỉ thấy phía trong cùng có người đang nhìn mình vẫy chào.
59 Bên trong một phòng làm việc của Thất Xử, tổ trưởng tổ điều tra Trương Hiệp Lâm nhìn màn hình Computer, khẽ cau mày. Hắn là người trầm mặc mà khiêm tốn, tướng mạo cũng rất giản dị, làm cho người ta cảm giác chính là người hiền lành.
60 Nói chuyện thức ăn xong, Hoàng Lưu Hạ châm điếu thuốc, nói: - Khoản tiền của Lâm Phi Vũ đã chuyển vào tài khoản cậu rồi, ngoài ra, đơn đặt hàng gần đây của công ty cũng có người nhận rồi, nếu như cậu muốn nhận đơn, có khi phải đợi thêm 1 thời gian nữa.