1
Thành phố Giang Châu.
Trạm xe lửa.
Lý Tưởng cõng một túi hành lý, người mặc một bộ đồ thể thao, từ trạm xe lửa đi ra.
Giang Châu là thành phố trực thuộc cấp tỉnh, là trung tâm tài chính quốc tế, xe cộ đông nghịt, người người đến, người người đi, người nước nào cũng có.
2
"Cùng ta trở về!" Dương Tư Niệm mắng.
Dương Phượng Phượng oan ức nói: " Chị, em không muốn ra nước ngoài, chị nhìn xem, quốc gia chúng ta phát triển tốt như vậy, khắp nơi đều là cơ hội a!"
"Chuyện xuất ngoại đã định rồi, em không có lựa chọn.
3
Mà cái này còn chưa tính là gì, đáng sợ là bởi vì cô gái đưa lưng về phía hắn, hai tòa thiên nhiên trước mắt như ẩn như hiện, mái tóc rủ xuống che gần nửa khuôn mặt, mang lại cám dỗ trí mạng nhất với nam nhân.
4
"Ha ha , được, đại ca, vậy ta gọi điện thoại nói rõ với nàng cho. " Người nọ nghiêm mặt nói, "Đại ca, ba ta rất thưởng thức ngươi, hắn luôn muốn mời ngươi vào cục quốc an, nhưng đều bị ngươi cự tuyệt.
5
Lý Tưởng thu lại tư thái cười đùa cợt nhả, nghiêm mặt nói: “Điều thứ ba, cũng là trọng yếu nhất, chính là giữ bí mật. Điều này cùng điều thứ hai bất đồng, ta không để cô biết chuyện, cô không được phép lén lút điều tra, làm được sao?”
“Được, ta đáp ứng ngươi.
6
“Có chút ý tứ. ” Lý Tưởng lại rút ra một điếu thuốc hút, thở ra một trận khói mù, híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, Dương Tư Niệm một lòng muốn mời hắn làm vệ sĩ riêng, cũng có thể lợi dụng tốt tầng quan hệ này.
7
"Lý Tưởng. . . " Nhã Kỳ thấy Lý Tưởng vào liền đứng lên, bên cạnh Tô Tố Tố cũng không khỏi đứng lên, tò mò quan sát Lý Tưởng.
Chứng kiến Lý Tưởng trẻ tuổi như vậy, hơi sững sờ, sau đó bên khóe miệng nở nụ cười sáng lạng, đưa tay phải ra, hào phóng nói: "Chào anh, tôi là Tô Tố Tố, sau này, nhờ anh chiếu cố nhiều hơn.
8
"Không có sao, ta còn cảm thấy không đủ lớn đâu. " Dương Phượng Phượng cầm chai thứ nhất rót vào trong tô, cho đến không thể đầy hơn được nữa mới mặt đầy phách lối nhìn Lý Tưởng.
9
"Phi" Hùng Huy khạc ra một bãi đàm, rút miệng xì gà, thở ra một trận khói mù, thấy ba người đàn bà, có riêng hương vị, có riêng đặc sắc, mắt sáng lên, quyết định chủ ý, tối nay nhất nam tam nữ, cưỡi lên ba em này.
10
Lý Tưởng rút ra điếu thuốc hút, thở ra làn khói dài, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai ta không có hứng thú, Hùng gia, tha cho người được thì nên tha, các nàng cũng không có gì sai, đi nhầm phòng bao mà thôi, đã nói xin lỗi, ngươi nếu còn tâm tư không đúng đắn, hừ hừ, vậy cũng không cần ngại rồi.
11
Vì vậy, trong tranh phát ra một trận bạch quang chói mắt, như ánh nắng mặt trời, làm hắn không mở mắt ra được. Không lâu lắm, bức tranh cổ hóa thành một đạo bạch quang, bay vào trong cơ thể hắn.
12
"Nhìn không giống. " Thiết Thủ trầm tư hồi lâu, chậm rãi đáp.
"Tại sao?" Dương Tư Niệm tỉnh táo lại, ngồi xuống bưng ly cà phê lên, nhàn nhã thưởng thức.
13
Phó Nghị một hồi trầm mặc, lính đánh thuê Lang Nha là lá bài chủ chốt của liên minh lính đánh thuê quốc tế, sức chiến đấu cường hãn, nhưng bị người hãm hại, rơi vào toàn bộ quốc tế lính đánh thuê, cùng với Phi Châu nào đó chó má đội tầng tầng bao vây, cuối cùng, bọn họ giết ra trùng vây, uy chấn quốc tế, nhưng mười ba anh em, cuối cùng sống sót, chỉ có Lý Tưởng bọn họ năm người.
14
"Cô không mời chúng ta vào ký túc xá ngồi chơi một chút à?" Lý Tưởng quay đầu lại, cười nói: "Ta nghe nói, đại học liên hiệp Giang Châu là một lò mỹ nữ, nhất là khoa nghệ thuật, mỹ nữ nhiều như mây.
15
"Phượng Phượng, em không sao chứ!?" Nhã Kỳ thấy Dương Phượng Phượng mặt đầy đau thương, đi tới đem nàng ôm vào trong ngực, Dương Phượng Phượng thuận thế dựa vào trong ngực Nhã Kỳ khóc thút thít.
16
Rất nhiều người đều đang suy đoán bối cảnh của Chu Chân, học viên mới ra trường, trực tiếp trở thành phó cảnh sát trưởng, mới ba năm, liền trở thành Đại đội phó cục điều tra hình sự của thành phố, sau lưng không có chỗ dựa hơn người, sẽ không có được vị trí này.
17
Lý Tưởng cười lạnh một tiếng, tay phải từ từ rút ra, ngón tay đang nắm gói thuốc lá.
Tên cảnh sát kia còn muốn nói gì, Vương Tử liền chặn lại.
Lý Tưởng rút ra điếu thuốc, cũng không hỏi ba người Vương Tử có muốn hay không, châm lửa hít sâu một hơi, sau khi thở ra một trận khói mù, lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy, các ngươi đem ta bắt tới đây, rốt cuộc muốn làm gì?”
Vương Tử cười gật đầu nói: “Rất tốt, nói chuyện cùng người thông minh rất là sảng khoái, chính sách của chúng ta ngươi cũng biết, thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, nói đi, ngươi cùng những sát thủ kia quan hệ như thế nào? Tại sao phải ám sát Dương Phượng Phượng? Có phải hay không đối với tập đoàn Khải Lý có gì bất mãn?
“Sát thủ?” Lý Tưởng cười lạnh một tiếng, búng tàn tro thuốc lá, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
18
“Ầm” cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, Hùng Huy với thân hình mập mạp bước vào.
Vương Tử đứng lên, hướng Hùng Huy gật đầu một cái, lấy lòng nói: “Hùng thiếu, ngươi tới rồi, người ta mang tới cho ngươi, muốn xử trí như thế nào, ngươi xem mà làm.
19
“Bốp”
Lý Tưởng lười để ý tới Hùng Huy nói, dùi cui điện nện một phát trên bụng Hùng Huy.
“A!!!”
Hùng Huy thảm thiết kêu lên, một luồng điện bắn trúng bụng hắn, cảm giác chỗ đó như có ngàn vạn cái kim châm nhỏ đâm vào, không ngừng mà cắm vào đâm ra, đau nhức làm hắn đổ mồ hôi không ngừng.
20
Chu Chân sửng sốt, không rõ vì sao Lý Tưởng biết nàng gần đây hay bực mình, thấy ánh mắt hèn mọn của Lý Tưởng, trong lòng phát bực, giận dữ nói: “Liên quan gì tới ngươi, đưa khẩu súng đây.