201 Khoảng 11 giờ đêm, Trương Trường Thanh và Nghiêm Song Lâm cho người tới. Mạch Tuệ lo lắng cho Mạc Ngôn không chịu đi vì thế đã ở lại Minh Viên.
202 Cách Minh Viên khoảng 300m là một khách sạn cao cấp, tầng trệt của khách sạn cũng không cao chỉ có 8 tầng. Từ cửa sổ tầng cao nhất xa hoa nhìn lại có thể nhìn thấy toàn bộ Minh Viên.
203 Từ khi còn 6 tuổi cô đã theo Nhan Phương tập võ, 8 tuổi bắt đầu luyện nội công, mười mấy năm không ngừng luyện tập khiến cho cô cảm thấy có đủ tự tin và kiêu ngạo về thân thủ của mình nhưng trước mặt Mạc Ngôn sự kiêu ngạo của cô chỉ giống như một con búp bê xinh đẹp.
204 Mạc Ngôn nói: - Thả cô ra không thành vấn đề nhưng phải nói trước, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô cô phải biết suy xét. Tô Cận oán thầm, trừng mắt lườm hắn: - Tôi cam đoan không nhằm vào anh nhưng anh nhất định phải cho tôi biết, rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì! Mạc Ngôn hơi trầm ngâm gật đầu nói: - Có thể… Không ngại cho cô biết, về chuyện đêm hôm đó thực sự tôi cũng có chỗ nghi ngờ cho nên tôi sẽ cho cô biết đêm đó xảy ra cái gì nhưng cô nhất định cũng phải trả lời câu hỏi của tôi.
205 Tên đầu bóng không hề cảnh giác, bỏ áo khoác, thắt lưng sau đó thì đột nhiên cảm thấy có người vỗ vào vai mình. Có câu là dọa người thì người hù chết.
206 Đỗ Tiểu Âm bắt máy, hỏi: - Có việc gì vậy? Mạc Ngôn cười nói: - Nhớ cô thôi. Đỗ Tiểu Âm giọng không vui, nói: - Có việc nói mau, miệng ba hoa vô cùng vui sao? Mạc Ngôn cười cười, nói : - Lãnh đạo, tôi gửi cái hình ảnh hình xăm cho cô, cô giúp tôi tra một chút lai lịch của nó.
207 Nghiêm khắc mà nói, Mạc Ngôn lúc này chỉ vừa mới bước vào cánh cửa tu hành. Ở thời gian sau này, vô luận là ứng kiếp hay là bế quan tu hành, đều cần một người có thể đứng ra bảo hộ hắn khi hắn ở trạng thái không ổn định nhất.
208 Mạc Ngôn giản lược tính toán một cái, chỉ đống vàng thì ít nhất cũng một tấn rưỡi, các loại đồ cổ không sai biệt lắm gần trăm món, châu báo không kể xiết, tán lạc trong ba bốn cái rương, kể đến những bức tranh, cũng có vài chục cuốn có thừa, bất quá bởi vì khuyết thiếu biện pháp bảo hộ, giá trị có thể đã không lớn.
209 Chỉ khi nào sinh ra linh trí, hồn kiếm bổn mạng liền tồn tại tương đương với tiểu Vân La, không những phụ trợ được Mạc Ngôn, chờ đợi đến đại thành thì thậm chí còn có thể một mình tu luyện.
210 Mạc Ngôn nhấc tay đầu hàng, nói : - Thật có lỗi, tôi là người nhanh mồm nhanh miệng, nếu tạo thành tâm lý thương tổn đối với cô, lúc này tôi xin giải thích.
211 Kho vũ khí đạn dược phía dưới Minh Viên này, muốn lấy ra, cũng không phải chuyện một hai ngày. Chính như Đỗ Tiểu Âm nói, sau khi triển khai công việc, không chỉ có Minh Viên cần ngừng kinh doanh, ngay cả cư dân phụ cận và nhân viên một ít cửa hàng buôn bán, cơ quan đơn vị đều phải di tản ra ngoài.
212 Vừa nghĩ tới tối hôm qua bị Mạc Ngôn làm cho mất tri giác, trong nội tâm nàng còn có chút buồn nói không nên lời. Từ sau khi được Nhan Phương nhận nuôi, nhân sinh của nàng có thể nói thuận buồm xuôi gió, rất nhanh liền đặt chân lên đỉnh núi cao đại đa số người vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt tới, nói là thiên chi kiêu nữ cũng không đủ.
213 Trong hậu viện, Mạc Ngôn ngồi xếp bằng trong mộc đình, một tia sáng mắt thường khó thấy xoay quanh ở bên cạnh hắn. Tia sáng này dĩ nhiên là hồn kiếm bổn mạng, một ngày một đêm săn sóc ân cần, hơn nữa gần mấy ngày qua tĩnh tu, Mạc Ngôn thêm vào ở hồn kiếm bổn mạng ấn ký, dĩ nhiên hoàn toàn mọc rể, cũng dung hợp căn nguyên Ngũ Hành cùng hồn kiếm bổn mạng, hóa thành hàng tỉ bùa bổn mạng sắc tím vàng.
214 Lúc Mạc Ngôn đi vào quán cà phê, thiếu chút nữa đã không nhận ra Tô Cận, nếu không phải cô ngồi trong góc phòng ngoắc tay, Mạc Ngôn còn tưởng mỹ nhân chân dài này muốn cho mình leo cây.
215 Tô Cận nghe hắn nói như thế, há hốc mồm, lại bị Mạc Ngôn cắt đứt câu chuyện. - Tô Cận, là bạn của Mạch Tuệ, tôi cho cô một lời khuyên chân thành, tốt nhất cô nên tránh xa vị sư bá kia của cô một chút.
216 Ngoài ra, cho dù Tống Thanh Viễn hiện tại rời khỏi đại lục, cũng gặp phải một chút phiền toái. Chuyện thôn Dân tộc, không chỉ có tổn thất Chu Lâm, người mua mấy nhà khách cũng theo đó bỏ đi, hiện tại hơn phân nửa Tống Thanh Viễn ở trong tay cục quốc thổ bảo vệ, nếu bây giờ trở về , đối mặt bồi thường lớn, nếu lấy không ra khoản bồi thường này, hắn lại phải chịu người mua không chết không ngừng đuổi giết, nói thành thật mà nói, hắn cũng không phải thực sợ hãi.
217 Mọi người xúm lại xem. Mạc Ngôn nghe xong mấy lời, cảm thấy chẳng có gì thú vị liền đi đến màu đen QR của mình. Ngay lúc đó, có người hét to: - Nhìn kìa, đám mèo đó lại đến rồi.
218 Tống Thanh Viễn đã bị lay động hoàn toàn, nhưng cái gọi là hộ pháp thì khó lòng mà chấp nhận. Mọi người cùng là hậu duệ Đạo Môn, về chuyện ở đạo cung Vân La mỗi bên có một yêu cầu riêng cũng là sở hữu riêng, ngươi dựa vào đâu mà áp đặt ta? Hắn thấy trong lòng khó chịu, bèn bảo: - Lão hòa thượng, hợp tác không vấn đề nhưng đã là hợp tác thì nên dựa vào thành ý.
219 Hắn đang mải suy tư thì Khuyết Nhất hào thượng mở cái túi đem bên mình, lấy ra bộ quần áo để thay y phục trên người. Mấy phút sau, một lão học giả khuôn mặt cũ kĩ đã xuất hiện đầy mới mẻ trước cái nhìn soi mói của Tống Thanh Viễn.
220 Trương Trường Thanh nói : - Ông cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm, quyết không chối từ. Hắn nói lời này thật ra tự đáy lòng đã nói như vậy, lão nhân trước mắt này tuy rằng không phải là thần tiên, nhưng dù sao có chỗ thần kỳ, cùng với nó giao tình càng sâu, đối với chính mình lại càng có lợi.