Tên đầu bóng không hề cảnh giác, bỏ áo khoác, thắt lưng sau đó thì đột nhiên cảm thấy có người vỗ vào vai mình.
Có câu là dọa người thì người hù chết. Cái vỗ này của Mạc Ngôn đã dọa cho tên đầu bóng kia suýt chết, y hét ầm lên…
- Là ai?
Tên đầu bóng sợ đến dựng tóc gáy, cầm lấy quần chạy mất.
Y quay đầu lại thì thấy có hai luồng ngũ sắc.
Hai luồng ánh sáng ngũ sắc này cực đẹp tích trong đôi mắt của Mạc ngôn ngậm mà không phát ra.
Tên đầu bóng nhìn ánh mắt của Mạc Ngôn, sắc mặt y dại ra đứng ở đó mà hồn phách bay hết.
- Dẫn ta đi gặp đồng bọn của ngươi…
Mạc Ngôn nói xong, ánh sáng trong mắt không một chút thay đổi giống như lốc xoáy bay lộn khiến cho người khách khiếp hồn…
Hai tia sáng này có thể làm mê hoặc tinh thần con người, đó là một cách vận dụng bổn mạng hồn kiếm, nó tích lại trong mắt say đó mượn ý thức bản ngã nén vào trong óc người khác không chủ tạm thời ngăn cản chủ ý của đối phương mà nó còn có tác dụng thôi miên và hôn mê.
Đây mới chỉ là lần đầu Mạc Ngôn vận dụng chi đạo này. Hiệu quả cũng tương đối khá, nhưng trên thực tế trong đó nó cũng ẩn chứa sự phiêu lưu, nếu qua mức thô bạo hay gặp sự phản kháng mạnh mẽ của đối phương thì có thể biến đối phương thành ngu ngốc. Xác suất này khoảng 10%. Đổi lại nếu là người thường Mạc Ngôn cũng không sử dụng thủ đoạn này đây cũng là từ sau khi luyện được hồn kiếm bổn mạng. hắn chỉ là vì muốn nghiệm chứng. Nếu đối phương là người thường hoặc vô tội thì hắn sẽ không sử dụng. Nhưng đối với tên đầu bóng này rõ ràng là đầu hắn bao phủ toàn quầng sáng của kẻ xấu nên Mạc Ngôn không có một nửa áp lực.
Tên đầu bóng nếu biết mình là kẻ thí nghiệm đầu tiên cho Mạc Ngôn thì không biết là sẽ kêu lên một tiếng may mắn hay bất hạnh đây.
Bị Mạc Ngôn dùng ánh sáng ngũ sắc làm cho mê hoặc. Sự suy nghĩ của y gần như đình trệ, trong mơ màng y cảm thấy người trước mắt này vô cùng thân thiết, hắn nói cái gì thì mình nên nghe cái đấy, nếu hắn cho mình ăn phân thì cũng là chuyện đương nhiên.
Y gật đầu với vẻ ngốc nghếch:
- Được, bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi.
Nói xong ngay cả áo khoác y cũng không mặc mà cầm theo cái quần đi.
Mạc Ngôn dở khóc dở cười nói:
- Thắt đai lưng lại…
Tên đầu bóng thẫn thờ gật đầu sau đó lại tiếp tục đi ra ngoài.
Tinh thần của y bị khống chế nhưng không có mất đi lối suy nghĩ cơ bản, sau khi ra cửa theo thói quen y lấy chìa khóa mở cửa xe ra.
Mạc Ngôn không dám để cho y lái xe vì thế đã nói:
- Ngồi bên tay lái phụ, sau đó chỉ đường cho ta.
Tên đầu bóng như đứa trẻ, ngoan ngoãn ngồi vào tay lái phụ sau đó quay lại chớp mắt nhìn Mạc Ngôn.
Mặc Ngôn thấy đôi mắt to này trong lòng cũng dở khóc dở cười.
Theo biểu hiện của tên đầu bóng thì vận dụng hồn kiếm bổn mạng vẫn có chỗ thiếu hụt, mặc dù nó dùng để mê hoặc lòng người làm cho người ta có cảm giác mình là người thân nhất nhưng nếu đối tượng là một đại lão thì hiệu quả cũng có chút làm cho người ta phải dựng tóc gáy.
Người có ý chí mạnh mẽ như Mạc Ngôn khi quay về phía tên đầu bóng với vẻ vô tội cũng có chút cảm giác không chịu được.
- Quả nhiên là không ai hoàn mỹ, kỹ vô hoàn mỹ, loại thủ đoạn này vẫn có một điểm nhỏ nhất là không thể sử dụng với đàn ông được.
Mạc Ngôn cười khắc khổ, sau đó nổ máy:
- Đồng bọn của ngươi ở chỗ nào?
Tên đầu bóng nói:
- Ở khách sạn Cực Quang.
Mạc Ngôn gật đầu nhấn chân ga, đi về phía khách sạn Cực Quang.
Khách sạn này cách Minh Viên cũng chỉ có mấy trăm mét, đi qua một con phố chỉ một lát là đến.
Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ của khách sạn, Mạc Ngôn hỏi:
- Đồng bọn của ngươi tên là gì, ở phòng nào?
Tên đầu bóng không nói gì suy nghĩ nói:
- Anh ta tên là Vương Nhất, là anh họ của tôi, ở phòng 806.
Mạc Ngôn lại hỏi:
- Còn có những người khác ở cùng y thì sao?
Tên đầu bóng nói:
- Có một cô gái cùng ở với anh ta tên là Diệp Quân…
Dừng lại một chút thần sắc y có vẻ mê man, suy nghĩ rồi khẳng định nói:
- Cô ta là người câu dẫn anh tôi, còn muốn câu dẫn cả tôi, nhưng tôi không chịu, tôi không thích hủy hoại đàn bà.
Đối với sự hồn nhiên của tên đầu bóng, Mạc Ngôn chỉ cười khổ nói:
- Còn có những người khác không?
Tên đầu bóng nói:
- Không có, lần này chúng tôi tới Uyển Lăng chỉ có 3 người.
Mạc Ngôn lại hỏi:
- Có biết lai lịch và mục đích của cô ta hay không?
Tên đầu bóng nói:
- Cô ta rất thần bí tôi không biết thân phận của cô ta còn về mục đích thì là vì cất giấu cái gì đó trong Minh Viên.
Mạc Ngôn hỏi:
- Có biết là cái gì không?
Tên đầu bóng mê man lắc đầu tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.
Mạc Ngôn trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy cái vật đó ít nhất cũng phải chôn sâu 3m dưới lòng đất chứ nếu không với sự phân hình ý thức của hắn thì ít nhiều cũng phát sinh phản ứng.
Đến đây, sứ mệnh của tên đầu bóng đã xong, Mãc Ngôn phất tay một cái, điểm huyệt ngủ yên của y sau đó xuống xe.
Hơn 4h sáng, khách sạn Cực Quang nhân viên lễ tân đã buồn ngủ hết cả, lúc Mạc Ngôn đi tới thậm chí còn không ai chú ý đến hắn.
Mạc Ngôn không vào thang máy mà đi cầu thang bộ lên tầng 8.
Dọc lối đi hắn cũng không gặp ai, hắn thuận lợi đi đến phòng 806.
Trong ý thức bản ngã dò xét, giữa phòng ngủ 806 chỉ có một đôi nam nữ đương nhiên là đang say giấc.
Tay Mạc Ngôn nắm chặt cửa, vận chuyển chân khí khẽ gảy khóa ra sau đó đi vào.
Thấy chỉ còn hơn một tiếng nữa là có mặt trời, Mã Ngôn cũng không có thời gian để tên đầu bóng dẫn đường cho nên đã điểm huyệt để y ngủ yên.
Hành động lúc này của hắn cũng không cố ý khống chế. Người đàn bà nằm cạnh Vương Nhất hình như cũng trải qua một ít huấn luyện sự cảnh giác rất cao, cô ta cảm nhận được có tiếng động khe khẽ lền lập tức tỉnh giậy.
Chỉ tiếc là cô ta vừa mới mở mắt ra thì cũng bị đối xử như tên đầu bóng.
Hai ánh mắt của người khác giống như hư không mà hiện nháy mắt tinh thần cô ta đã bị mê hoặc.
- Ngồi dậy.
Mạc ngôn khẽ lấy một cái ghế ngồi xuống trước giường.
Đôi mắt của người đàn bà mê man từ từ đứng dậy.
Trước khi vào giấc ngủ cô ta đã trải qua một phen mây mưa lúc này ngay cả quần áo cũng không mặc, trên cổ cô ta còn rõ vết cắn…
Mạc Ngôn coi thường hỏi:
- Cô tên là gì?
Cô ta nghe thấy vậy càng mê man sâu, sau một chút do dự đã nói ra một chuỗi tiếng Nhật.
Là người Nhật Bản?
Mạc Ngôn nghe thấy vậy không khỏi ngẩn ra…
Bất luận là ai sau khi bị hắn mê hoặc về tinh thần thì theo bả năng cũng dùng tiếng mẹ đẻ để trả lời vấn đề, đây cũng là một loại phản ứng bản năng. Ý thức chủ quan không thể khống chế.
Sau một sự ngạc nhiên nho nhỏ Mạc Ngôn nói:
- Dùng tiếng Hán trả lời vấn đề của tôi đi, cô tên là gì?
- Tôi là Yagishita Sayoko…
Cô ta thì thào đáp.
Yagishita Sayoko? Mạc Ngôn gật đầu lại hỏi tiếp:
- Cô đến Uyển Lăng với mục đích gì?
Yagishita Sayoko nói:
- Vì trong Minh Viên có giấu một vật.
Mạc Ngôn nói:
- Có biết giấu vật gì không?
Yagishita Sayokolắc đầu nói:
- Không rõ lắm, tôi nhận được lệnh là phải làm cho Tưởng Thiên Hiếu rời khỏi đó, sau khi nhiệm vụ thành công thì chuyện này lại do người khác tiếp nhận.
Lúc này Mạc Ngôn chú ý đến trên vú cô ta có một hoa văn xăm hình quái đản. Một bàn tay thon cầm bông hoa, trên đầu ngón tay lại có màu máu tươi, còn bao quanh thì lại là màu đỏ Mân Côi, ngoài ra trên hình xăm còn có 34 chữ.
Hình xăm này có vẻ hơi quái dị, hơn nữa 34 chữ này Mạc Ngôn đoán nó biểu đạt hàm ý nào đó hay là dấu hiệu của một tổ chức.
Thuận tay Mạc Ngôn lấy di động ra chụp lại hình xăm này sau đó hỏi:
- Thân phận cụ thể của cô là gì? Ông chủ của cô là ai?
Yagishita Sayoko đáp:
- Tôi là nhân viên bên ngoài của công ty Tam Thượng, ông chủ của tôi là…
Nói đến đây bống nhiên thần sắc cô ta có thay đổi lớn, khuôn mặt bắt đầu uốn éo, hai tay víu chặt vào đệm trong miệng phát ra âm thanh chói tai hình như đang giãy dụa…
Mạc Ngôn kinh ngạc, phải có động tác điều chỉnh thì sắc mặt cô ta mới yên tĩnh trở lại vẻ mặt mù mịt nói:
- Thật xin lỗi, tôi cũng không biết ông chủ của tôi là ai…
- Ý gì vậy, cô gái này hình như đã bị người ta thôi miên…
Mạc Ngôn thở dài, cẩn thận quan sát cô ta liền phát hiện trong tiềm thức cô này hình như có một người nào đó đang ám chỉ.
Đây là một thủ đoạn phòng khi bị bức cung, khhi đề cập đến một vài bí mật nó có thể phát huy tác dụng, phòng khi bí mật bị tiết lộ.
Thấy tình hình như vậy, Mạc Ngôn chỉ còn biết mình có lẽ cũng khó mà tin được lời của cô ta.
Đương nhiên nếu nhẫn tâm một chút thì không phải là hắn không có thủ đoạn gì. Nhưng cư như vậy, trăm phần trăm cô ta sẽ biến thành ngu ngốc.
Trầm ngâm một lát, Mạc Ngôn cảm thấy thân phận cô ta có chút thần bí, bối cảnh phía sau cô ta cũng không hề đơn giản, hơ nữa còn là thân phận nhân sĩ nếu biến thành ngu ngốc thì cũng có chút đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đã có dự tính vì thế đã lấy di độn ra gọi điện thoại cho Thất Xử.
- Tôi là Mạc Ngôn xin hỏi hôm nay ai trực ban?
Đầu dây bên kia người trực ban nói:
- Là trưởng phòng Đỗ, cô ấy đang ở văn phòng có cần tôi nối máy không?