- Anh tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, trừ khi… các em để anh giám sát hiện trường!
Mạc Tuệ cười phì ra nói:
- Anh nghĩ hay quá nhỉ… Đều là con gái, anh xem náo nhiệt cái gì? Chờ cho bọn em uống say để lợi dụng cơ hội sao?
Hai người nói chuyện trong điện thoại gần 1 phút mới xong.
Bất luận là nam hay nữ chỉ cần sống trên cõi đời này thì đều cảm thấy có lúc cần được phóng thích cái áp lực trong lòng. Đối với đàn ông mà nói cho dù có được một bà vợ chăm sóc ân cần nhất thì cũng không thể ngăn nổi họ cạy cửa đi nhậu nhẹt với bạn bè. Đàn ông như thế, đàn bà cũng vậy…
Đối với sự tụ họp này của mấy cô gái này Mạc Ngôn không có bất kì ý kiến gì. Điều bận tâm duy nhất là hắn đi vắng thì Vân La sẽ bị làm phiền.
Vì thế, hắn đứng ở cửa gọi Vân La và dặn cô không được gây ra phiền toái gì.
Mấy ngày hôm nay mắt của tiểu cô nương càng ngày càng tinh nên cỗ cũng tinh quái hơn. Cô càng ngày càng bướng bỉnh nói ví dụ như cô đem con cá biến thành băng, xếp thuốc lá của Mạc Ngôn thành cái nhà, làm cho cả nhà đâu cũng có thuốc…
Thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu đến cả cấu tạo của TV, cô muốn biết tại sao trong đó lại có nhiều người vậy, nếu như không phải tủ lạnh tích đầy đồ ngọt cô thích thì đến nó cô cũng không tha.
Ngoài ra cô còn xem phim kinh dị, nhất là những nguyền rủa, ân oán cô sợ đến mức linh thể không ổn cả người cứ run lên…
Điều này thực sự là khiến cho Mạc Ngôn phải dở khóc dở cười, tiểu quỷ thật lại bị tiểu quỷ trong TV dọa sợ đến mức chết đi sống lại, cái này như hài kịch hắn được xem vậy?
Đương nhiên lúc đối mặt với Mạc ngôn, Vân La vẫn không ngoan như lần đầu gặp vậy cứ quấn lấy hắn.
Thông qua loại dấu hiệu này, Mạc Ngôn cũng cảm thấy được hình như mình đang tự đào một cái hố to cho mình!
Đây coi như mình đang nuôi khuê nữ vậy?
Hắn thường nghi hoặc nhưng cũng phát hiện ra mỗi ngày cùng Vân La chỉnh đốn Vân La rất mệt như hắn không thấy buồn chán, đồng thời khi sử lý những việc vụn vặt trong cuộc sống, tâm trạng cũng thấy vui hơn…
Trong lòng hắn có thể ngộ ra, thần hồn chi đạo thực ra là chú trọng đến nhập thế, người phàm trần trải qua thất tình lục dục. Hắn từ nhỏ lớn lên đã khác người thường bởi vì hắn là người tu đạo, gần người nhưng lại như xa. Có lẽ bở vì hắn còn thiếu trải nghiệm việc đời mới khiến cho khoảng cách tinh thần và thể xác của hắn từng bước biến ảo không lường…
Còn khi Vân La xuất hiện lại làm cho hắn nếm được mùi vị làm người, mỗi này trải qua những việc nhỏ mà quan tâm mà nhớ. Cảm nhận những việc rườm rà ấy có đủ mùi vị, tâm cảnh của hắn cũng vô ý tiến vào từng bước một.
- Ngoan ngoãn ở trong phòng xem TV không được nghịch ngợm, lại càng không được dọa người nếu không khi về tôi sẽ đánh mông đây!
- Nhớ kĩ mấy chị xinh đẹp này đều bị điên, cô không được học họ, nghe rõ chưa?
- Còn nữa, không được động đến các bình nhỏ … là thuốc độc, sau khi hét lên.
Sau khi dặn dò tiểu cô nương nháy mắt, gật đầu liên tục như gà con mổ thóc tỏ vẻ mình là một đứa trẻ nghe lời.
Lúc này Mạc Ngôn mới yên tâm đi ra.
Ra khỏi tiểu viện 36, không có chuyện gì, hắn gọi điện cho Đại Lý biết người này không phải đi làm nên rủ đi uống rượu.
Đại Lý đang định cùng vợ đi hun thịt bò.
Hai người tìm một quán cơm nhỏ uống rượu đến tận đêm khuya.
Uống rượu xong hắn tìm taxi để đưa Đại Lý về nhà, sau đó hắn về tiểu viện 36.
Vừa mới về đến cửa dù là người bình tĩnh như hắn nhưng cũng bị cảnh xuân trong phòng làm cho kinh ngạc.
Hắn ngẩn ngơ đứng ở cửa trái tim đập kinh hoàng…
Phòng khách trên tầng hai có một bộ sôpha, tước cửa có mộ bộ thảm lông dê, trên thảm còn có một đống hỗn độn…
Đồ ăn vặt, bình rượu, áo sơ mi, quần, dép lê, thậm chí cả tất chân rơi đầy trên mặt đất…
Khách hôm nay không chỉ có Tô Cận còn có cả Vãn Tình, Cam Lam.
- Đây chẳng lẽ là triển lãm áo lót trong truyền thuyết?
Mấy người này đã say thật trên người chỉ còn quần áo lót, cảm giác quyến rũ đập vào mắt Mạc Ngôn.
Trên ghế salon, Mạch Tuệ mình ngọc đang ôm gối ngủ say. Cô chỉ mặc áo trong, má đỏ hồng, da trắng như tuyết làm nổi lên cái áo đen, lộ ra một vẻ khêu gợi…
Tô Cận mặc áo hồng, mà da thịt rực lửa. Cô ngiêng người trên ghế salon, cơ thể thon dài, còn Cam Lam thì lộ ra cái eo thon nhỏ…
Cam Lam say nhất, cô ôm Mạch Tuệ như một con bạch tuộc vậy, thậm chí quên mất cả tiết nghi, chìa bàn tay như tuyết ra sờ ngực Tô Cận…
Vãn Tình là người say xinh đẹp, cái áo cũng rất bốc lửa, cái áo ngực đen nhỏ khó khăn lắm mới che hết núi đôi bạch ngọc. Cô nằm trên thảm ở sàn nhà, các đường cong phập phồng, bụng cực phẳng màu đen bố đồng miễn cưỡng che lại cái tam giác bình nguyên.
Hơi thở của cô có vẻ hơi gấp, môi hé mở cái lưỡi tìm hàng răng trắng ngọc, làm như động tác yêu cầu cái gì đó.
Mạc dù là say ngã nhưng cô gái này không gì sánh bằng…
Bốn cô gái, một vẻ thanh tú.
Mạch Tuệ đẹp dùng từ nào cũng không quá cho dù say rượu cũng thế.
Còn Tô Cận thì nóng bỏng, cuồng dại. Nói hơi thô tục, đôi chân thon kia cũng đủ gây cho đàn ông sức ép trong một đêm.
Còn về Cam Lam, đại diện cho sự ngây thơ, thuần khiết, cho dù là mặc áo trong cũng thế khiến cho người ta không đánh lòng bất nhẫn.
Đương nhiên, cái gọi là thuần khiết cũng có điều kiện tiên quyết, nhất định không nên xem nhẹ cái móng vuôt kia…
Trong bốn người, Vãn Tình có lẽ không phải người xinh đẹp nhất nhưng cũng đủ khiến nam nhân động lòng.
Cô giống như một trái đào chín mọng, đàn ông thấy cô điều ý nghĩ duy nhất trong đầu là muốn nhào đến cắn cho một cái sau đó nhẹ nhàng …
Chiến trường này không gì sánh được với áo lót.
Dù Mạc Ngôn là người bình tĩnh cũng bị đống áo này làm cho trái tim phải rung lên…
Mà trái tim run lên thì hậu quả chính là hắn không thể không để mắt đến 4 mỹ nhân này, hiện trường còn có một cô gái khác.
ở đây cô như một cảnh xuân, Tiểu Vân La cầm một chai bia, đang ngồi xổm bên cạnh Vãn Tình, tò mò nhìn núi đôi kia.
Cô thậm chí còn dùng bàn tay nhỏ bé sờ lên nó rồi lại sờ lên ngực mình.
Sau đó, cô bĩu môi hình như cô cảm thấy hai cái này không hợp với thẩm mỹ của mình.
Mạc Ngôn thấy thế quả thực muốn qua đời cho xong…
- Nha đầu chết tiệt kia, người chạy ra ngoài làm gì?
Hắn nhẹ giọng quát.
Vân La quay đầu kinh hãi thấy đó là Mạc Ngôn, lập tức hớn hở rồi lao vào trong lòng hắn.
Mạc Ngôn phụng phịu nói:
- Vì sao lại không nghe lời tôi?
Vân La nháy mắt ngẩng đầu nhìn Mạc ngôn với vẻ vô tội, làm bộ như nghe không hiểu.
Mạc Ngôn dở khóc dở cười, cô bé này bị người khác giáo huấn rồi lại giật mình sợ.
- Về phòng nhanh lên mai tôi sẽ tính sổ…
Mạc Ngôn hổn hển thờ:
- Còn nữa, nắm bình rượu trong tay xuống, còn nhỏ không lo học cho giỏi đã dính đến những thứ này sao?
Thực ra hắn cũng biết, cho dù là cồn cũng không ảnh hưởng gì được đến Vân La.
Nhưng không biết tại sao hắn không muốn cho cô sớm tiếp xúc với những thứ này…
- Mình thực sự càng lúc càng giống một người cha.
Mạc Ngôn thở dài cũng thấy mình buồn cười.
Tiểu Vân La ngoan ngoãn như trước bỏ cái chai xuống đất, thân mật cọ xát vào hắn rồi biến thành một làn khói nhẹ về tiểu ốc của mình.
Đợi Vân La đi rồi, Mạc Ngôn đi lên vài bước nhẹ nhàng ôm lấy Mạch Tuệ sau đó đưa cô lên phòng ngủ.
- Ngủ ngon nhé…
Hắn kéo chăn, đắp kín cho Mạch Tuệ sau đó hôn nhẹ lên má cô.
Sắp xếp cho Mạch Tuệ xong, hắn đang lấy tấm thảm lông thì lại nhớ ra phòng khách.
Trên thực tế, viện 36 có đầy đủ phòng cho các cô gái nhưng họ phải tỉnh lại. Mạc Ngôn không muốn làm như vậy, bởi vì như thế có vẻ hơi quá, ngày mai sau khi các cô tỉnh lại tất nhiên sẽ đoán ra ai đã đưa các cô lên giường…
Cũng may lúc trước các cô còn biết mở điều hòa, nhiệt độ trong phòng khá ấm, thảm lông cũng đủ dày, ngủ trên nó ít nhất , ai cũng sẽ không bị cảm.
Mạc Ngôn cầm thảm lông, nhẹ nhàng đắp cho Cam Lam, tiện tay đắp luôn cho Tô Cận.
Lúc làm việc này hắn cố gắng không nhìn đôi thon dài của Tô Cận, cô giá này quả thực có lực sát thương, mặc dù là hắn nhưng cũng có chút không kiềm chế được. Còn về phần Cam Lam ngây ngô này hắn hoàn toàn không có hứng thú…
Bố trí xong cho hai người, Mạc Ngôn đi đến bên cạnh Vãn Tình, hắn ngồi xổm xuống lấy thảm lông nhẹ nhàng đắp cho cô.
Nhưng hắn thật không ngờ, đúng lúc này cô ấy lại đột nhiên mở hai mắt rõ to.
Mắt cô say lờ đờ, nhìn Mạc Ngôn mông lung hé đôi môi đỏ mọng nói: