1 Xin chào, lời đầu tiên Di xin cám ơn bạn đã ghé thăm truyện. Di là người Mỹ gốc Việt, đã tốt nghiệp đại học từ năm 2014.
Tác phong viết của Di được gói gọn trong bốn chữ: Mưa dầm thấm lâu!
Di muốn chi tiết, nhân vật, hoàn cảnh, và nhiều thứ khác phải được tỉ mỉ và hợp logic.
2 Cô đã từng nghe qua ở đâu đó, giửa người và người có thể đã từng gặp qua nhau ở kiếp trước.
Nếu vậy, làm sao để biết ai là người mình gặp lại?
Và ai là người mãi mãi cũng sẽ không bao giờ được gặp lại nữa? Chúng ta, liệu có thể có cơ hội nói lời chia ly hay không?
***************
Sau gần nửa tiếng trôi qua, khi họ vừa bước ra từ thư phòng, tiếng nói truyền đến từ phía cuối cầu thang.
3 Gam màu xám đen của căn phòng này huyền bí giống như chủ nhân của nó.
Mặc lên bộ váy hôm qua, cô đi xuống dưới lầu:
"Thật xin lỗi đã bắt anh chờ lâu!"
Minh Đông đang ngồi trên ghế rộng lớn, đứng dậy bắt tay với cô.
4 Bất chợt tiếng nói của quản lý Yến khiến cô quay lại với hiện thực:
"Các cô có ai biết hát hay không? Hôm nay đáng lẽ có Emily Tran đến biểu diển mừng sinh nhật cho Lý thiếu gia, 20 phút nữa là tiệc bắc đầu, nhưng quản lý của cô ấy vừa gọi đến nói trên đường có tai nạn, không đến kịp!"
"Hôm nay là tiệc của Lý Khánh Thần, anh ta bao hết một tầng lầu của quán, tôi thấy đã có khách mời xuất hiện rồi đó!" Một cô gái nói.
5 Lý Khánh Thần mỉm cười, một tay vòng qua ôm ngang eo cô, tay kia dâng ly rượu đầy lên cao: "Thật TUYỆT VỜI đúng không nào các bạn? Tôi muốn mời cô Hà Khả Vi đây uống một ly! Có được không, cô Hà?"
Mọi người liền hưởng ứng, tiếp tục reo hò.
6 Lân Phi: "Mọi tài liệu về cô Hà Khả Vi sau năm 8 tuổi đều như bị bốc hơi. Thám tử tư trong nước chỉ có thể tìm được những thông tin này:
Năm Khả Vi tiểu thư vừa được 5 tuổi, chiếc xe gia đình cô gặp tai nạn trên đường cao tốc.
7 " Cám ơn anh, A Luân!"
A Luân cười nhẹ, gật đầu mở cửa phòng cho cô vào. . .
Vừa mở cửa vào, cô trông thấy khoảng 10 người đàn ông mặc âu phục lịch lãm đang ngồi trên ghế da cao cấp, nói chuyện với nhau, trên bàn là vài chai rượu đắc tiền, trị giá ít nhất thì cũng đã hơn 10 nghìn đô.
8 Khi nhạc vừa dứt. . . Cô hít sâu vài cái để lấy lại bình tỉnh, để cố kìm nén nổi nhớ kia. . . rồi nhìn sang đám người mà nở nụ cười " Cám ơn quý vị, tôi là Hà Khả Vi, vừa rồi là một sáng tác của nhạc sĩ Nguyễn Minh Cường.
9 ***
Vừa trở xuống bar không bao lâu thì người của Lý công tử xuống đưa cho cho Khả Vi một phong bì. . .
Cầm lấy phong bì, hơi dày. . . Khả Vi không hiểu sao lại thấy lòng nặng nề.
10 Hôm nay Khả Vi mặc chiếc váy màu xanh dương nhạt, muốn đến Angels sớm hơn mọi khi để cùng Lý công tử bàn việc như đã hẹn.
Đến nơi cô mới biết là anh ta đã đặt một phòng VIP trên lầu.
11 Sau đó Từ Trấn Khiêm thâm trầm bước đến bên Khả Vi, không quá gần, nhưng hoàn toàn không xa. Khom người ngồi xuống đối diện cô. . . lúc này anh có thể nhìn thấy được đôi đồng tử trong mắt cô đang từ từ giản ra, co lại.
12 **** **** ****
Hai ngày trôi qua ở biệt thự, từng nhóm hầu gái thay phiên nhau ra vào, thay đổi tuyến dịch đang ghim đến tay của cô gái yếu ớt trên giường, một vài người khác lại đo nhiệt độ thân thể, chăm sóc cô ngủ mê mỗi khi Từ thiếu không có trong phòng.
13 Nhờ Lân Phi ngừng 1 chút để cô vào một tiệm thuốc bên đường, khi trở lại tay đã cầm một bịch đầy các loại thuốc. . . cô uống vội một viên thuốc Plan B*.
14 Điện thoại thông báo 10 phút nữa là xe taxi sẽ đến đón trước cửa chung cư. . . Khả Vi đeo ba lô lên, nón lưởi trai đen che đi gương mặt mệt mỏi, cố nén cơn đau, tay kéo vali đi ra khỏi căn hộ của mình.
15 Nói đến cường ngạnh và bá đạo, Khả Vi liền lo lắng hỏi: "Họ đang ở đâu? Anh đã giết họ?"
Nếu đêm nay có chết trong căn phòng này, hay ở ngoài sân vườn rộng lớn kia, cô cũng phải biết an nguy của ba mẹ nuôi và anh Chấn Phong.
16 Thời gian hơn một tuần trôi qua, Khả Vi đang đứng bên ban công phòng ngủ, thẫn thờ suy tư. Nhiều ngày nay, khi thức dậy, cô vẫn ngỡ ngàng không tin là mình đang ở trong biệt thự của Từ Trấn Khiêm.
17 10 phút sau xe dừng trước cửa Angels, vào lúc quán vừa mở cửa không bao lâu, không đông khách lắm. Trước khi bước vào trong. . . Cô quay sang nhìn đám người A Luân "Các anh, có thể nào giữ chút khoảng cách? Tôi chưa muốn người trong kia biết.
18 Từ Trấn Khiêm từ đầu chí cuối không thèm nâng mắt lên nhìn bọn người kia, vẫn ung dung điếu thuốc trên tay. Ánh mắt lóe lên một tia chết chóc, một luồng khí lãnh lẽo bức người toát ra, khiến đám người đối diện vô thức mà lùi người.
19 9 giờ tối, Từ Trấn Khiêm trở về căn biệt thự. Đi ngang qua đám A Luân đang cúi chào, anh dừng chân, ánh mắt băng hàn nhìn thẳng đến A Luân, anh ta ngay lập tức càng cúi người.
20 " Từ tiên sinh. . . Từ tổng. . . bỏ em xuống!"
Thân người cao ráo, cơ bắp rắn chắc, cô bị anh ẵm lên như vậy lại không nghĩ mình có thể ở trên cao đến thế.