Mạc Ngôn gật gật đầu, tùy tay cầm lấy cuốn sách vốn đóng buộc chỉ kia ném cho Mã Quân, cười dài nói :
- Tiền về tôi, sách về anh, tiền hàng hai bên thoả thuận xong...
Mã Quân mặt không chút thay đổi tiếp nhận sách, tùy tay vừa lật, lập tức giận tím mặt.
- Cái chó má gì tiền hàng hai bên thoả thuận xong, sách này không phải!
Mạc Ngôn ra vẻ kinh ngạc, nói :
- Có cái gì không phải, đây không phải là quyển sách anh cần kia sao?
Mã Quân trên mặt nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sách thì đúng, nhưng trang sách rời kèm trong sách kia đâu?
Mạc Ngôn cười híp mắt từ trong lòng ngực lấy ra tờ giấy nát, nói :
- Anh nói thứ này à ... Thật có lỗi, thứ này là tôi dán ở bên trong. Lại nói tiếp, nó có thể giá trị nhiều tiền hơn so với quyển sách trong tay anh kia! Quyển sách kia giá trị tám vạn, tờ giấy này tám mươi vạn...
Lời còn chưa dứt, Mã Quân liền cả giận nói:
- Ngươi tại sao không nói tám trăm ngàn?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, lời của tôi còn chưa nói xong. Ý của tôi là, cho dù anh ra tám mươi vạn, tôi cũng sẽ không bán cho anh !
Mã Quân nghe xong lời này, cười lạnh vài tiếng, sau đó lại tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn về phía cô gái, nói :
- Đây cũng không phải là tôi cố ý gây ra phiền toái.
Cô gái lạnh lùng nói:
- Tôi hiểu được, đây là phiền toái chủ động tìm tới cửa.
Nói xong, nàng bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài, lại nói:
- Anh hành động nhanh lên, lấy được đồ vật thì thả người, tôi ở bên ngoài chờ anh ... Còn nữa, không cần làm tai nạn chết người.
Không cần làm tai nạn chết người?
Nghe xong lời này, bốn vạn đồng đã sắp lọt vào túi tiền, hơn nữa tuyệt đối không có ý định lấy ra nữa, Khâu lão ngũ nhịn cười không được, mấy người nhà quê cũng dám chạy tới nơi này gây chuyện?
Hắn vụt đứng lên, hướng về phía Mã Quân vẻ mặt âm khí, nói :
- Đừng không biết xấu hổ, cậu dám gây sự ở chỗ này, có tin tôi cho cậu ở lại tiểu Châu Hương này hay không?
Tiệm cơm này được gọi là tiểu Châu Hương, cũng là thôn nhà mẹ đẻ của vợ Khâu lão ngũ , hàng năm Khâu lão ngũ ở đây mua hàng, tính cách cũng rất hào sảng, quan hệ lại rất rộng. Chỉ cần quát một tiếng, mấy thôn cách nơi này ba bốn trăm mét, chí ít có năng lực sử dụng ba mươi thanh niên trai tráng.
Mạc Ngôn thấy Khâu lão ngũ ra mặt, tuy rằng nhân tố chính là luyến tiếc bốn vạn đồng, nhưng đủ thấy người này vẫn còn có lá gan. Nếu là một vài người nham hiểm, kỳ thật hoàn toàn có thể núp ở phía sau xem náo nhiệt, còn một số người, thậm chí có thể nhân cơ hội mà trốn...
Mạc Ngôn đè lại cánh tay Khâu lão ngũ, cười nói:
- Lão Ngũ huynh, không cần động thủ, việc này giao cho tôi .
Hắn lúc này cơ bản đã xác nhận, Mã Quân cùng cô gái kia hoặc là hậu duệ Đạo Môn, hoặc là có quan hệ cùng Đạo Môn, người như vậy, một trăm Khâu lão ngũ cũng không đỡ nổi một cái ngón tay của người ta.
Khâu lão ngũ hồ nghi nói :
- Người anh em, cậu chắc chứ?
Mạc Ngôn cười nói:
- Yên tâm đi, tôi có thể ứng phó.
Lúc này, Lận Thu cũng có chút bận tâm, khuyên nhủ:
- Mạc Ngôn, những người này lai lịch có chút không bình thường, hay là ta lui một bước?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tôi là người ăn mềm không ăn cứng, chưa bao giờ biết cái gì gọi là lui một bước...
Nghe mấy người đối thoại, Mã Quân hơi hơi cười lạnh, hắn xem ra, những người này thật sự ngây thơ buồn cười...
Các ngươi nghĩ rằng, đây là tiểu lưu manh đầu đường đánh nhau sao?
Các ngươi nghĩ rằng, ta sẽ vuốt tay áo, dựa vào lực tay chân, cùng một giuộc với các ngươi, đem đầu óc người ngang với đầu óc cẩu sao?
Thật sự là một đám nông dân hương dã, ngu dân!
Hắn đứng ở nơi đó, căn bản không tiến lên, trong miệng cười lạnh không ngừng...
Nhưng, dưới chân hắn chưa động, tay phải cũng đã thò vào trong lòng, lấy ra một quả Linh Đang màu bạc, nhẹ nhàng lắc...
Linh Đang này không có tâm, theo Mã Quân lắc, một dao động vô hình từ bên trong Linh Đang chậm rãi phát tán!
Lại là một phù khí!
Mạc Ngôn lập tức nhận ra, đây là một phù khí có thể nhập vào tâm thần người ta, xấp xỉ công hiệu món đồ mình có được từ tay Nhan Phương. Nhưng theo thủ pháp tế luyện cùng thủ đoạn vận dụng mà nói, người trẻ tuổi trước mắt kia tựa hồ hơn một chút.
Lúc này, không chỉ có cô gái sớm đi khỏi tiệm cơm, hai lái xe kiêm bảo tiêu thấy Mã Quân lấy ra Linh Đang, cũng tránh xa đi ra ngoài.
Thật sự là liều lĩnh. Nhìn những người trước mắt này, trên mặt Mã Quân cười lạnh, lắc tốc độ nhanh hơn.
Nhưng mà ngay sau đó, chuyện để cho hắn kinh ngạc đã xảy ra.
Chính là kể cả hai nữ phục vụ ở bên trong, người trong quán ăn không chỉ có không có xuất hiện vẻ mặt ngây dại trong dự đoán, bộ dáng lung lay sắp đổ, ngược lại là mở to hai mắt nhìn, nhìn mình...
- Tôi nói này, cậu này lấy Linh Đang lay lay lắc lắc, đến tột cùng là định làm gì?
Khâu lão ngũ vẻ mặt kinh ngạc, nói :
- Tôi như thế nào cảm thấy, hắn có chút giống như là bị ma quỷ nhập vào người nhỉ?
- Cử chỉ điên rồ hả?
Bên cạnh nữ phục vụ nói.
- Tôi cảm thấy rất có thể bị trúng tà ...
Người phục vụ kia nói.
Nghe xong hai nữ phục vụ nói thầm, Mạc Ngôn trong lòng cười trộm...
Nếu Mã Quân dùng chủng loại phù khí khác, nói không chừng hắn chỉ có thể đích thân tự động thủ trấn áp. Đáng tiếc, Mã Quân dùng đúng là một phù khí chỉ có tác dụng đối với tinh thần, đây đối với Mạc Ngôn mà nói, thật sự là không có bất kỳ uy hiếp. Hắn chỉ cần đem ý thức bản ngã thả ra, hóa thành một bức tường vô hình, liền thoải mái hóa giải nhiếp hồn chi âm mà Linh Đang màu bạc này sinh ra.
Mã Quân thấy mọi người không việc gì, kinh ngạc vô cùng, lập tức lắc Linh Đang nhanh hơn.
Nhưng có Mạc Ngôn phòng hộ, hắn có đem Linh Đang cầm trong tay lay thành mảnh nhỏ, cũng cuối cùng thành vô dụng.
- Điều này sao có thể!
Mã Quân vẻ mặt khó có thể tin, giơ Linh Đang lên, cẩn thận quan sát.
Cái Linh Đang màu bạc tạo hình tinh xảo, mặt trên chạm khắc ký hiệu tạo thành đồ án, có thể nói rất đẹp mắt.
Mã Quân vốn tưởng rằng là Linh Đang xảy ra vấn đề, nhưng lúc này xem ra, mặt ngoài Linh Đang trước sau như một, ký hiệu vô cùng tốt, cũng không xuất hiện gì tì vết, càng không có vết xước hay nứt vỡ...
Có lẽ là khuyết thiếu lực, lúc này, hắn vẫn chưa ý thức được, nơi này có một người cao nhân tu vi hơn phía xa hắn.
Thật sự là đã gặp quỷ... Mắt thấy mình ở trong mắt mọi người biến thành chuyện cười, Mã Quân xưa nay tâm cao khí ngạo, bất kể như thế nào cũng nhịn không được cơn tức này, do dự một chút, hắn thu hồi Linh Đang, chuẩn bị dùng phương pháp của hắn lấy lại danh dự.
- Thực sự muốn văn minh một chút cũng không được...
Hắn cười lạnh tiến lên, hai ba bước liền đi tới trước mặt Mạc Ngôn.
Đúng lúc này, Mạc Ngôn bỗng nhiên lấy ra giấy chứng nhận cố vấn của bản thân, quơ quơ ở trước mắt hắn, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi muốn đánh lén cảnh sát?
Mã Quân không khỏi ngẩn ngơ...
Mạc Ngôn lại nói:
- Ra ngoài thì trong nhà người lớn có nói cho ngươi biết hay không, không nên gây chuyện với quan gia?
Hắn vừa hỏi câu này, thật ra là từ Mai Tam Đỉnh nghe được.
Khi đang cùng Mai Tam Đỉnh nói chuyện phiếm, hắn biết được, ở trong hậu duệ Đạo Môn, có một quy củ truyền rất nhiều năm, đó là vô luận triều đại nào, không đến thời khắc sinh tử, tuyệt đối không nên trêu chọc người trong công môn.
Ở mặt ngoài, đây là một loại thái độ nước giếng không xâm phạm nước sông, nhưng trên thực chất, lại là một loại sinh tồn triết học.
Nói trắng ra là, hậu duệ Đạo Môn dù sao không phải người trong giới thần tiên, ở trước mặt bạo lực của cơ quan quốc gia, bọn hắn kỳ thật cũng chính là người hơi lớn hơn con kiến một chút mà thôi. Hơn nữa bởi vì bản thân quá mức cường tráng, luôn sẽ đưa tới nghi kỵ nào đó, dưới tình huống như vậy, muốn truyền thừa kéo dài, muốn không họa cho người nhà, nhất định phải học được ẩn nhẫn và bo bo giữ mình.
Cảnh sát?
Mã Quân bất kể như thế nào cũng không dự đoán được, không ngờ Mạc Ngôn là cái cảnh sát!
Kinh ngạc, hắn thậm chí không cần cẩn thận nghiệm xem căn cứ chính xác trong tay Mạc Ngôn, trong đầu lăn qua lộn lại đều là lời cha dặn trước khi đi ...
Chính như Mạc Ngôn sở liệu, Mã Quân ra ngoài thì cha của hắn nhắc nhiều nhất đúng là không nên đối kháng cùng cơ quan chính phủ!
Ngoài ra, câu vừa rồi Mạc Ngôn nói kia: “Không nên gây chuyện với quan gia” cũng đồng dạng khiến cho hắn tâm thần không yên.
Hắn mơ hồ ý thức được, người có thể nói ra những lời này, đối với chính mình cùng với bối cảnh phía sau mình, hẳn là có trình độ nhận thức nào đó. Nếu không, một người hiện đại, tuyệt đối sẽ không nói ra hai chữ 'Quan gia' này. Ở trong hậu duệ Đạo Môn, rất nhiều xưng hô đều kéo dài từ chế độ cũ, coi như là một loại truyền thống. Tỷ như hai chữ quan gia này, chính là gọi chung đối với cơ quan chính phủ.