- Bây giờ có thế đã qua rồi, du thuyền đang đậu ở bến cảng tư nhân, theo cảnh sát nói hôm này tim du thuyền không chỉ có hai chúng ta.
Mạc Ngôn nói:
- Có ý gì?
Triệu Liệt nói:
- Cảnh sát đến đây không có bất kì sự tiến triển nào, người giám hộ không đợi được dường như mỗi nhà đều mời trinh thám tốt nhất thậm chí là từ nước ngoài đến.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Chuyện thường tình.
Triệu Liệt chuyển động tay lái hướng tới chỗ bến du thuyền của tư nhân nói:
- Đúng rồi, Minh gia cũng đến đây, nghe nói bọn họ mời chính là Định Nhị Thế.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Định Nhị Thế?
Triệu Liệt giải thích:
- Người này tên là Định Tô Thành, là hoa kiều ở Anh, từng làm ở Scotland Yard, sau khi vào sở trinh thám làm việc rất có tiếng tăm. Vì đồng tông với Định Nhận Kiệt.
Mạc Ngôn nói:
- Người này rất có năng lực sao?
Triệu Liệt nói:
- Cũng tạm được... cậu cũng biết, bây giờ có thế nào thì hội học thuật cũng là tự rát vàng lên mặt mình, Định Tô Thành có chút năng lực nếu bên ngoài đánh giá hắn mười phần thì bản lĩnh thực sự cũng chỉ là 7, còn 3 phần nữa làm sao đến được.
Mạc Ngôn gật đầu không nói nữa.
Triệu Liệt bỗng quay đầu lại nhìn hắn kì lạ nói:
- Sao cậu không hỏi xem người của Minh gia đến là ai?
Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Thứ nhất, tôi không có hứng thú với người của Minh gia. Thứ hai, tôi đến đây chỉ một múc đích duy nhất chính là tìm thấy muội muội của tôi.
Dừng lại một chút, hắn nhìn Triệu Liệt nói:
- Theo ngữ khí của anh không khó để nghe ra cậu và Mạc gia có quan hệ rất chặt chẽ, tôi nói không sai chứ?
Triệu Liệt cười khổ nói:
- Lời này của tôi hơi khó nghe, ngữ khí của cậu giống như tách mình ra khỏi Mạc gia vậy.
Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Đã thành quen rồi, tin người cũng thành thói quen, hơn nữa anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.
Triệu Liệt nói:
- Đúng là chặt chẽ, ông nội tôi năm đó là cảnh vệ của lão gia, theo lão gia đã hơn 20 năm. Còn nữa... dù sao thì một số việc cũng cần phải có người để làm.
Mạc Ngôn và Triệu Việt đến chỗ phi thuyền thì ở đây đã tụ tập rất nhiều người. Ngoài cảnh sát ra thì chủ yếu là người nhà của những con tin bị bắt cóc, cùng với họ là thám tử. Ngoài ra còn một số người cứ đi tới đi lui thực tế họ là những cảnh sát mặc thường phục và những bảo vệ trị an của bến tàu, hoặc chính là phòng truyền thông chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Sau khi Triệu Liệt và Mạc Ngôn xuống xe, một phụ trách cảnh sát đi tới hàn huyên với Triệu Liệt mấy câu.
Triệu Liệt hỏi:
- Trần tiên sinh, khi nào mới mở du thuyền?
Trần tiên sinh cười khổ nói:
- Chờ một lát nữa đi, còn hai nhà nữa chưa tới, du thuyền này dù sao cũng là vật chứng không thể như vườn rau tùy tiện vào thăm dò được? Triệu tiên sinh chớ nóng nảy, đợi mọi người đến đông đủ sẽ mở du thuyền ra.
Triệu Liệt ra vẻ lý giải gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
Trần tiên sinh thoáng nhìn Mạc Ngôn hỏi Triệu Liệt:
- Vị này là người cậu mời tới? Còn trẻ nhỉ...
Triệu Liệt cũng không biết nên giới thiệu Mạc Ngôn như thế nào, đành gật đầu.
Mạc Ngôn nhìn về một chiếc du thuyền cách đó không xa hỏi:
- Chính là chiếc du thuyền kia?
Ông ta nói du thuyền này phải đưa vào cảng để ở ngoài sóng đánh sự xa hoa và cao quý này cách 10m cũng dễ dàng cảm nhận được.
Trần tiên sinh gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là nó, chỉ khoảng nửa tiếng nữa là mở.
Mạc Ngôn gật đầu lập tức đi về phía du thuyền.
Trần tiên sinh thấy Mạc Ngôn đang định lên du thuyền trực ngăn cản thì hắn dừng lại.
Sau đó, hắn đứng dưới đèn hút điếu thuốc nghiêng nghiêng nhìn du thuyền từ xa.
Có ý thức bản ngã, nơi này cơ bản là hắn không cần phải lên du thuyền để kiểm tra.
Tựa vào cột điện hắn hơi hí mắt cẩn thận tìm những dấu vết trên du thuyền.
Trong tâm linh, các số liệu như thác nước trút xuống.
Mùi, dấu chân, vết máu. Trên du thuyền toàn bộ dấu vết đều được bắt vào ý thức bản ngã cũng lấy hình thức số liệu để phản ánh.
Mấy phút đồng hồ sau, Mạc Ngôn khé nhíu mày.
Trên du thuyền là hơi thở của 20 đến 30 người. Ép buộc một con tin. Hơi thở của bọn cướp lẫn với hơi thở của cảnh sát. Dấu chân cũng thế linh tinh rất khó tìm được manh mối hữu dụng.
Mạc Ngôn hơi trầm ngâm, liền mở tâm nhãn ra.
Ý thức bản ngã của mình chỉ có thể cảm nhận được những dấu vết mà tâm nhãn cũng không thể nhìn được những hơi thở kia.
Đầu tiên là Mạc Ngôn cần xác định trong du thuyền có sát khí, tử khí và huyết khí hay không.
Trong tầm nhìn, toàn bộ bộ thế giới bị phân giải thành đủ các màu sắc màu xanh bời vì gần bờ biển. Màu nước xanh thẳm che khuất cả tầm nhìn.
Mạc Ngôn tập trung suy nghĩ, trong du thuyền cso huyết khí đây là vết máu lưu lại đã phát tán.
Về phần sát khí, bản thân có đủ loại cảm xúc, sau khi mười mấy tiếng đồng hồ qua đi sẽ rất khó để công nhận.
Tin tốt lành duy nhất chính trên du thuyền có đủ các loại hơi thở không có sát khí.
Bình thường tử khí có thể giữ lại trong 48h bởi vậy có thể phán định ít nhất trước khi những con tin dời khỏi du thuyền thì bọn họ đều được an toàn.
Đối với Mạc Ngôn mà nói, sau khi đến bến cảng thì đây là tin tốt nhất.
Lúc này có hai chiếc xe màu đen đi vào bến cảng.
Mạc Ngôn vứt tàn thuốc xuống, đi về phía Triệu Liệt nói:
- Chúng ta có thể đi được rồi.
Đã điểu tra xong hiện trường, hắn cảm thấy khong cần phải ở lại... bây giờ cần đến chỗ của người cảnh sát kia nói chuyện.
Triệu Liệt lắp bắp kinh hãi nói:
- Không phải cậu có ý định đến hiện trường xem đó sao?
Mạc Ngôn thản nhiên nói:
- Không cần nữa.
Hắn không thêt giải thích cho Triệu Liệt... thực ra hiện trường ta đã điều tra rồi, bây giờ chúng ta cần tiết kiệm thời gian, đi chỗ khác tìm sự đột phá.
Có nhiều thứ không thể giải thích với Triệu Liệt cũng không muốn giải thích.
Triệu Liệt khẽ nhíu mày ít nhiều cũng không vui, sau khi ho khan một tiếng ông ta khuyên nhủ nói:
- Cậu có cần suy nghĩ lại một chút không?
Mạc Ngôn nhìn hắn thản nhiên nói:
- Ông chỉ cần phối hợp với tôi là được rồi không cần phải nói tôi nên làm thế nào.
- Được rồi, cậu nói như vậy thì bây giờ chúng ta đi đâu?
Mạc Ngôn nói:
- Đi tìm người cảnh sát kia nói chuyện.
Triệu Liệt tuy không biết vì sao Mạc Ngôn lại dời khỏi hiện trường nhưng tóm lại cũng không kháng cự. Dù sao thì du thuyền ở bến cảng cảnh sát cũng đã điều tra qua, hơn nữa thành thật mà nói bến cảng này có đủ các thiết bị công nghệ cao. Cho đến giờ Triệu Liệt vẫn cho rằng thám tử tư còn hơn nhiều những thiết bị công nghệ cao này.
Huống hồ, vừa rồi Trần tiên sinh còn nói cho ông ta biết sau hai tiếng nữa sẽ có chứng minh của cảnh sát.
- Được rồi, tôi đi lái xe.
Triệu Liệt gật đầu, quay đi.
Đúng lúc ấy, cách đó không xa trên một chiếc xe nhỏ có một đôi nam nữ bước tới.
Cô ta giương mắt nhìn bến tàu khi nhìn thấy Mạc Ngôn thì không khỏi ngẩn người ra hình như lập tức nhớ ra cái gì cũng đi về hướng Mạc Ngôn.
Đi sau cô ta là một người khoảng 40 tuổi, một người đàn ông khá phong độ.
Mạc Ngôn không khỏi nhíu mày thực ra mà nói hắn không muốn nhìn thấy người của Minh gia.
Dù có thế nào thì Minh Ngọc mất tích trên đường đến Uyển Lăng, hơn nữa trong chuyện này còn rất nhiều nhân tố cho nên lúc này hắn không muốn nhìn thấy họ.
Hai người kia đi đến trước mặt Mạc Ngôn hơi nhíu mi nói:
- Cậu là Mạc Ngôn?
Mạc Ngôn gượng cười nói:
- Vâng, tôi đúng là Mạc Ngôn.
Hai người họ ánh mắt rất khó hiểu nói:
- Thì ra là cậu... Cậu lớn quá, nếu Triệu Liệt không đi bên cạnh tôi cũng không nhận ra cậu.
Mạc Ngôn nói:
- Ngài là?
Cô ta nói:
- Tôi là cô của Minh Ngọc sao không nhớ tôi à?
Dừng lại một chút không đợi Mạc Ngôn nói gì cô ta tự cười nói:
Đồng thời trong linh trí của hắn cũng đang tìm tòi thông tin về cô này.
Minh Thanh Nguyệt?
Chỉ tốn 2 phút, hắn đã tìm được thông tin. Trong tâm trí của hắn khi hắn mới 4, 5 tuổi thì cô này mới chỉ là một cô gái rất hay cười, vui vẻ.
Thật đúng là năm tháng làm con người ta già đi.