Bên đầu dây bên kia, Đỗ Tiểu Âm im lặng một lúc rồi hỏi:
- Vì sao?
Mạc Ngôn giải thích:
- Tôi muốn đi xa một chuyến, cho nên trước khi đi tôi phải giải quyết y. Cô nên biết Tống Thanh Viễn như một quả bom hẹn giờ, hậu quả chính là một thôn Dân Tộc thứ 2 xuất hiện, thậm chí là thứ 3 thứ 4!
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Vậy cũng không cần anh phải động thủ, anh có thể...
Mạc Ngôn ngắt lời cô:
- Giao cho cảnh sát, cục quốc thổ? Tin tôi đi, quả bom hẹn giờ này các cô không chịu nổi đâu, một khi y đã chó cùng dứt dậu sẽ có vô số người phải chôn cùng y, tốt nhất là tôi tự động thủ…
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Không phải anh nói trên người y ẩn chứa một năng lượng xấu gì sao?
Mạc Ngôn nói :
- Đúng, trên người y có một năng lượng thậm chí vượt xa những gì chúng ta đã chứng kiến ở thôn Dân Tộc, suy nghĩ chút đi đối với loại năng lượng này đến sau sẽ không có kết quả gì đâu?
Đỗ Tiểu Âm nghe thấy vậy không khỏi im lặng.
Đứng từ góc độ cảnh sát mà nói đương nhiên là phản đối hành vi này của hắn nhưng trong lòng cô rất rõ kết quả như vậy là tốt nhất.
- Mạc Ngôn, anh đúng là một tên khốn nạn!
Đỗ Tiểu Âm dịu dàng của ngày xưa cũng trở nên giận dữ nói:
- Anh có biết không, Lộ Lương vừa rồi thỉnh cầu Thất Xử liên hiệp phá án, hơn nữa là tôi đã đồng ý rồi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Vậy thì thăm dò đi...
Đỗ Tiểu Âm không đánh một chỗ nói:
- Anh... Có phải anh nghĩ nhất định tôi sẽ bao cho anh không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô hiểu lầm rồi, ý của tôi là hiện trường không có bất kì chứng cớ nào đâu, cô có thể yên tâm điều tra.
Đỗ Tiểu Âm cắn môi nói:
- Anh cũng đề cao mình quá đấy? Đến giờ tôi vẫn chưa thấy dấu vết nào ở hiện trường.
Mạc Ngôn nói:
- Tin tôi đi, rất nhanh sẽ gặp được thôi.
Đỗ Tiểu Âm oán hận nói:
- Đây là anh nói đây nhé!
Mạc Ngôn suy nghĩ nói:
- Nhân tiện tôi còn một câu, tôi không hề có căn cứ chính xác nào đâu.
Đỗ Tiểu Âm hừ một tiếng nói:
- Đã tìm được nhân chứng rồi, phải không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tuyệt đối không phải... Nếu cô điều tra tôi gây án, có người ở hào viện 36 đã gặp tôi, có thể làm chứng được, cho dù là lái xe cũng phải hơn nửa tiếng. Ngoài ra, sau khi tôi lái xe ra cửa, khu biệt thự còn có theo dõi thu phí, những điều này là căn cứ chính xác.
- Anh đúng là khốn khiếp...
Đỗ Tiểu Âm xoa thái dương mệt mỏi than một tiếng.
Cô tin những điều Mạc Ngôn nói là thật, cô cũng tin với khả năng thần kì của hắn làm chuyện này cũng không có gì là khó.
Dừng lại một chút, Đỗ Tiểu Âm nói:
- Đúng rồi, anh vừa nói phải đi xa, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Mạc Ngôn ẩm đạm cười khổ nói:
- Muội muội của tôi bị mất tích ở bến cảng, tôi phải đi tìm cô ấy về.
Đỗ Tiểu Âm kinh ngạc nói:
- Cần tôi giúp không? Tôi sẽ lên hệ với cảnh sát ở bến cảng...
Mạc Ngôn nói:
- Không cần, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Đỗ Tiểu Ân cũng không thực hiểu lắm hoàn cảnh của Mạc Ngôn nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Theo tổ điều tra thậm chí Mã cục cũng không cần giảng giải đạo lý cho hắn cũng có thể thấy được hắn không phải là người bình thường.
- Mạc Ngôn, chuyện này có lẽ tôi không giúp được nhưng anh nhất định phải nhớ nếu cần gì hãy gọi điện cho tôi.
Đỗ Tiểu Âm nhẹ nhàng nói:
- Ngoài ra cũng phải chú ý an toàn cho bản thân.
Mạc Ngôn nói:
- Cám ơn cô, có chuyện nhất định tôi sẽ gọi điện cho cô.
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu trong lòng có một cảm giác lạ...
Chuyện Mạc Sầu mất tích, ngay cả Mạch Tuệ hắn cũng chưa nói nhưng lại nói cho Đỗ Tiểu Âm biết liền.
- Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy là tiến sĩ tâm lý nên mới nói cho cô ấy biết?
Hắn không chịu nói cho Mạch Tuệ chuyện này là không muốn cô lo lắng còn về Đỗ Tiểu Âm thì tâm lý không cần nặng nề như vậy.
Lúc này bống nhiên hắn ý thức được, lúc ở cũng Mạch Tuệ là một loại khóa hoạt còn lúc ở cùng Đỗ Tiểu Âm cũng là vui vẻ.
Trong lúc bất giác hắn đi chậm xe lại mãi đến khi có xe đằng sau vượt qua hắn mới giật mình lắc đầu bỏ bóng dáng của Đỗ Tiểu Âm trong đầu mình ra.
Tốc độ của hắn nhanh nhưng trước bình minh thì vẫn chưa thể đến bến cảng được.
Đạp chân ga tăng tốc độ trong nháy mắt hắn đã vượt qua chiếc xe vừa rồi.
Hắn liên tục nhấn chân ga tăng tốc độ lên đến cực điểm.
Với hắn mà nói, khống chế chính xác ý thức bản ngã tốc độ duy nhất chính là tính năng của xe.
Bị hắn vượt mặt, chủ chiếc xe kia cũng là người thích đua thấy thế anh ta cũng lập tức nhấn chân ga cố gắng chạy một cách siêu việt.
Nửa phút đồng hồ sau, hắn quên hành động này há to mồm nhìn về chiếc xe đằng trước hơn nữa còn lẩm bẩm nois:
- Đúng là một kẻ điên... Tôn Minh Viễn cho chiếc xe này cũng tốt,một đêm mà chạy được hơn 300 cây số mà không hề có vấn đề gì.
4 giờ sáng, mạc Ngôn đã tới bến cảng Thâm Thành.
Sau khi dừng xe hắn lập tức gọi điện thoại cho Mạc Thiểu Thanh lấy số của người kia.
- Tôi là Mạc Ngôn đã đến Thâm Thành.
Người nhận điện thoại là đàn ông, nghe giọng nói khá hiền, anh ta có vẻ giật mình nói:
- Mạc tiên sinh, anh đã đến Thâm Thành?
Mạc Ngôn nói:
- Đúng vậy, đi xe suốt cả đêm.
Người kia cũng không nói nhiều lời:
- Nói cho tôi anh đang ở đâu, tôi sẽ đến đón ngay.
20 phút sau, một chiếc xe đã đứng trước mặt Mạc Ngôn.
Một người cường tráng, phong độ, khoảng hơn 40 tuổi đi đến trước mặt Mạc Ngôn nói:
- Xin chào, Mạc tiên sinh tôi là Triệu Liệt.
Mạc Ngôn bắt tay với người này hắn lập tức thấy một hơi thở rất quen thuộc.
Hắn khẽ nhíu mày nói:
- Anh là người của cục quốc thổ?
Triệu Liệt cười nói:
- Là trước kia thôi còn bây giờ làm việc cho cha cậu.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Hiểu rồi...
Dừng lại một chút hắn lại hỏi:
- Chúng ta bắt đầu từ đâu?
Triệu Liệt nói:
- Bấy giờ còn chưa sáng, chi bằng hãy đi ăn chút gì đó, cậu đi cả đêm hơn ngàn cây số cũng mệt rồi nghỉ ngơi chút đi. Nhân tiện tìm chỗ đậu xe...
Mạc Ngôn cũng biết vội không thể thành công, huống hồ trời còn chưa sáng làm việc cũng phải có thời gian vì thế hắn đã gật đầu.
- Phía trước có một quán rượu, để xe ở đó, tôi có quen biết với ông chủ nhân tiện bảo đầu bếp làm cho cái gì đó ăn.
Nói xong, Triệu Liệt lên xe của mình Mạc Ngôn thấy thế cũng lên xe đi sau Triệu Liệt đến ngã tư đường thấy quán đó đã mở cửa.
Lúc đó gần 5h sáng, hai người ngồi trong quán ăn mì.
Mạc Ngôn ăn rất nhanh sau khi ăn xong hắn hút điều thuốc nói:
- Anh cũng biết chuyện rồi chứ?
Triệu Liệt để đũa xuống lau miệng nói:
- Bước đầu cảnh sát hoài nghi đây là vụ bắt cóc nhưng cho đến giờ vẫn không thấy bọn bắt cóc gọi điện đòi tiền chuộc hơn nữa những dấu vết lưu lại trên thuyền cơ bản là không có giá trị manh mối.
- Ngoài ra,thân phận con tin rất phong phú. Có thể nói tin tức trước mắt tạo rất nhiều áp lực, giới truyền thông tạm thời còn chưa đưa tin gì. Tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ duy trì được truyền thông yên lặng đến ngày kia.
Mạc Ngôn nghe thấy vậy khẽ nhíu mày nói:
- Đã hơn 30h mà một chút manh mối cảnh sát cũng không phát hiện được gì.
Triệu Liệt cười khổ nói:
- Tin tôi đi, cảnh sát đã cố gắng hết sức rồi, tôi đã nói rồi thân phận con tin rất phong phú, cảnh sát cũng bị người nhà họ bức cho đến phát điên lên rồi.
Mạc Ngôn cau mày nói:
- Chuyện lớn như vậy mà không có manh mối gì xem ra đối phương rất chuyên nghiệp.
Triệu Liệt gật đầu nói:
- Tôi cũng cho là như vậy... Vụ án này phát sinh ở vùng biển quốc tế, tầng mây lúc đó cũng tương đối dày, che mất vệ tinh. Không biết đây là trùng hợp hay cố ý, nếu là cố ý thì chỉ có thể nói là đối phương tuyệt đối chuyên nghiệp.
Dừng lại một chút nói tiếp:
- Đúng rồi, về thân phận của bọn cướp. Theo một cảnh sát đoán không biết đối với anh có hữu dụng hay không.
Mạc Ngôn nói:
- Nói cho tôi nghe một chút xem.
Triệu Liệt nói:
- Mấy năm gần đây có một tổ chức tôn giáo tên là Quy Nhất Gíao, rất thinh hành ở tầng lớp dân chúng thấp. Nhưng giáo hội này lừa gạt tín đồ xúi giục tập thể thậm chí là giam dâm, cuối cùng cũng bị thủ tiêu tại bến cảng. Nhưng cậu cũng biết loại tôn giáo này mê hoặc lòng người, bốn tháng trước bọn họ đã tụ tập hàng trăm tín đồ thiêu hủy ô tô, đập phá cửa hàng, ép cảng phủ phải cho bọn chúng truyền giáo...
Mạc Ngôn nói:
- Việc này tôi đã từng đọc trên báo chí, nhưng có quan hệ gì đến tiểu muội của tôi?
Triệu Liệt nói:
- Theo nhân viên cảnh sát, Quy nhất giáo chưa bị thủ tiêu, nó đã từng nghiên cứu về giáo hội, phát hiện ta cao tầng giáo hội thần bí, hơn nữa chấp hành giáo hội cũng rất xuất sắc…
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Tôi không biêt tin này có hữu dụng hay không nhưng ít ra cũng có một phương hướng, có lẽ tôi phải cùng nhân viên cảnh sát này nói chuyện một chút... Triệu Liệt lái xe đưa Mạc Ngôn vào bến cảng.
- Chúng ta bắt đầu từ đâu?
Triệu Liệt hỏi.
Mạc Ngôn nói:
- Đi đến xem du thuyền trước đã, có lẽ sẽ tìm ra manh mối gì đó.
Triệu Liệt gật đầu nói:
- Trước khi gọi điện thoại hãy liên lệ hệ với cảnh sát.