321 Mạch Tuệ bị một màn trước mắt này làm cho rung động không thể suy nghĩ được gì, rất lâu mới bình tĩnh lại, nói :- Ý của anh là nói. . . Nói được một nửa, nàng đột nhiên cảm giác được ý nghĩ của mình quá mức hoang đường, nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng không nói hết.
322 Đêm muộn thì Mạc Ngôn đi lên tầng hai, Vân La giống chỉ đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn. Mạch Tuệ đã đi vào giấc ngủ, để bảo đảm chắc chắn nàng sẽ không quấy nhiễu mình hành động đêm nay, Mạc Ngôn đã điểm huyệt ngủ yên của nàng.
323 Mạc Ngôn đem ý thức bản ngã kéo dài trong huyệt động, đi len trước hai mét, chỉ phát hiện huyệt động này là đi hướng tây, này chiều dài cũng vượt ra khỏi hai mét.
324 Phiến đá thạch bích này cao chừng 3 trượng, rộng khoảng 10 trượng, mặt trên được bao kín bằng những kí hiệu là những hình như đồng tiền xu nhỏ chi chít chữ, ít nhất cũng có mấy vạn chữ.
325 Lần trước gặp mặt một người, một con mèo tốt xấu gì cũng có điều trao đổi lần này gặp mặt lại một thì bỏ trốn một thì theo dõi. Mạc Ngôn đuổi không dời, bởi vì người mà hắn tìm đã mất tích và con mèo này có quan hệ.
326 Mạc Ngôn trấn tĩnh trở lại, bay về hướng hào viện 36. Sau khi xẹt qua một đỉnh núi, hẳn bỗng nhiên ngẩn người ra theo bản năng hắn nhìn về hướng nam của núi Hồ Lô.
327 Lúc này Mạc Ngôn đã xong, sau khi nhìn thấy Mạch Tuệ hắn cười hỏi:- Tối qua em ngủ có ngon không?Mạch Tuệ lườm hắn một cái nói:- Anh biết rõ còn cố hỏi.
328 - Cục trưởng La, thân là một thị trưởng cục cảnh sát lại không thể bảo vệ được dân của của thành phố mình, thực ra là đối với công tác của ông tôi rất có ý kiến.
329 - Trời ơi, con mèo này thật là đáng yêu. Chị Lâm hay là chúng ta nhận nuôi nó đi? Dù sao cũng không cấm được nuôi mèo. - Đừng có u mê thế chứ, không cấm được nuôi mèo hay sư tử nhưng em cứ thử nuôi một con xem? Đồ ngốc đừng quên đây là chỗ nào.
330 Tưởng Thiên Hiếu nhắc nhở nói:- Tôi cảm thấy cậu nên cẩn trọng một chút thì hơn, đó là chuyện con của Hứa gia, hơn nữa chuyện này mà truyền ra ngoài nếu không tìm được hung thủ thì khẳng định là sẽ mất thể diện.
331 Bệnh nhân trong phòng sắp tỉnh, đúng ở chỗ trưởng phòng Sở Chấn Đường. Bởi vì thân phận của ông ta không giống, chỗ phòng bệnh này của ông ta cũng được trang bị tốt nhất.
332 Người cảnh sát trung niên chính là tổ trưởng tổ chuyên án phục trách vụ mất tích của Hồ Húc Đông và Hứa Gia Minh, ông ta họ Trần là một cảnh sát có nhiều năm kinh nghiệm, gọi thêm chữ lão đằng sau.
333 Mạc Ngôn lại là người thông minh lanh lợi, cau mày nói: - Chẳng lẽ. . . Ông nói đến chuyện Hồ Húc Đông mất tích? Cảnh sát Trần cũng khôgn dấu giếm, gật đầu nói: - Đúng vậy, hôm này chúng tôi đến đây đơn giản nữa là vì chuyện của Hồ Húc Đông.
334 Người đeo kính hào phóng nói:- Bao ở trên người của tôi! Thứ nhất xin hỏi các huynh đệ kia, thứ hai cắt của người đó hai cái đùi, tôi nói không sai chứ?Hồ Bân gật đầu nói:- Vậy thì bắt đầu đi.
335 Mười mấy phút sau, chuyện này đã đến tai Hứa bí thư. Vị tỉnh ủy thường vụ này tức giận không kiềm chế đượcliền trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng…Không ai biết ông ta và cục trưởng Mã nói những chuyện gì nhưng làm cho người ta nhớ lại là ngay ngày hôm sau ông ta đã mang Hứa Gia Minh đi bệnh viện khác.
336 - Ôi, không biết Mạc Ngôn bên kia thế nào?Đỗ Khuyết nằm trên giường, nhìn mặt không có vẻ gì nhưng trong lòng thì bốn bề sóng dậy. Y không biết tại sao mình lại rơi vào tay của cục quốc thổ? Lại càng không biết sau cái đêm quỷ dị đó Mạc Ngôn đã lấy được đan thư một cách thuận lợi…- Hắn đích thực là một tu sĩ đạp phá thiên quan…Đỗ Khuyết đang suy tư thì có người gõ cửa.
337 Mạc Ngôn gật đầu nói:- Hẳn là thế… Luận về cảnh giới thậm chí nó còn hơn tôi, hơn nữa nó là mèo không phải yêu quái thì là gì?Mấy ngày nay, tôi đang cân nhắc về cảnh giới của Hắc miêu cuối cùng tôi đã xác định tu vi của có lẽ không bằng tôi nhưng cảnh giới thì có khả năng hơn tôi.
338 Mạc Ngôn không nhịn được, xem ra con mèo này đã sống lâu trong nhân gian ngay cả Bao Hắc Tử mà nó cũng biết. - Tên thật của ta không thể cho người gọi được, tùy ngươi … thấy thế nào đơn giản thì gọi thôi.
339 Một phòng bệnh chưa đến 10m2, Trương Trường Thanh hơi mở mắt nhìn chung quanh đầy nghi hoặc. Quần áo bệnh nhân trên người cùng với những thiết bị của phòng bệnh không khó để nhìn ra đây là bệnh viện.
340 Hắc Miêu tức giận nói:- Ngươi đúng là ngu ngốc. Ý của ta là sau khi ngươi biết lai lịch của ta ngươi cũng không cần phải há cái miệng rộng đi nói ồn ào, cái này mà cũng không hiểu đúng là ngốc chết đi được…Mạc Ngôn không nhịn được cười nói:- Thì ra là vậy, yên tâm đi, ta sẽ không nói ra nguồn gốc của ngươi đâu.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị
Số chương: 38